*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay là cuối tuần, lại đã sắp đến giờ cơm trưa nên người trên bãi biển cũng ngày càng đông hơn, đâu đâu cũng thấy có người và xe.
Vì Từ Lai liên tục phá hoại nỗ lực của mình nên cuối cùng Cận Thời Xuyên đành vứt bỏ hoàn toàn kế hoạch cưa cẩm, quyết định chỉ chơi sao cho vui là được.
Cận Thời Xuyên nhanh chóng lái xe rời khỏi bãi biển, trên đường đi, anh hỏi Từ Lai: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, anh chọn đi.” Từ Lai đáp qua loa, mắt cứ nhìn mãi xuống chân. Vừa nãy chạy trên bờ biển rất vui vẻ nhưng chân thì bị dính đầy cát. Mặc dù đã rửa qua trước khi lên xe nhưng vẫn chưa sạch hết nên không được thoải mái lắm.
“Chân sao thế?” Cận Thời Xuyên tinh mắt, nhìn một cái là nhận ra ngay có vấn đề.
Từ Lai ngẩng đầu lên cười với Cận Thời Xuyên: “Không có gì, nãy rửa chưa hết cát, còn dính lại vài hạt, hơn gai chân.”
Cận Thời Xuyên đánh xe tấp vào làn dừng xe rồi tháo dây an toàn ra bảo với Từ Lai: “Chờ anh một chút.”
Nói xong anh liền xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh, chỉ một lát sau đã cầm một thứ có hình chữ nhật quay về, mở cửa ra chui lại vào xe rồi đóng cửa lại. Anh thuận tay rút một tờ khăn ướt trong gói đưa cho Từ Lai và bảo với cô: “Đưa giầy cho anh, em tự lau chân cho mình nhé.”
“Không cần đâu, để em tự làm.” Từ Lai vừa cười vừa xua tay.
Cận Thời Xuyên nghiêng đầu nhìn Từ Lai, giọng điệu có đôi phần uy hiếp: “Ở nơi công cộng, em muốn anh phải bổ nhào vào người em để cướp à?”
Từ Lai nhìn người đến người đi trên vỉa hè, xe dừng xe chạy trên đường. Vị đội trưởng đây là một gã nói được làm được, nếu mà xuống tay thật thì khéo người ta lại tưởng rằng ban ngày ban mặt, trong chiếc xe này đang có một chuyện không tiện miêu tả mất!
“Để em đưa.” Từ Lai không thể làm gì khác, đành cúi người cởi giầy ra đưa cho người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Cận Thời Xuyên đưa tay ra cầm, mở cửa xuống xe, đứng luôn ngay bên xe chùi sạch cát trong giầy cao gót cho cô, làm vừa nghiêm túc chuyên tâm vừa cẩn thận tỉ mỉ.
Sự có mặt của anh vốn đã đủ thu hút sự chú ý của mọi người, huống chi là thêm chuyện anh đang làm. Thế là mấy cô gái đi ngang qua, dừng lại nghỉ chân, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, liền đứng luôn ở đó không đi nữa.
Từ Lai tập trung lau sạch chân mình, có cảm giác bị người qua đường nhìn nhưng ngẩng đầu lên thì không biết là ai.
Cận Thời Xuyên đứng cạnh cửa xe lau giầy cho cô. Trên vỉa hè có vài cô gái trẻ cứ dán cặp mắt háo sắc lên người anh mãi, còn châu đầu ghé tai thì thầm với người đi bên cạnh.
Cô hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía mấy cô gái đang đứng, khẽ mỉm cười một cái, không nói câu nào. Cô gái đang đứng xem thẹn thùng cười chào lại rồi liền kéo lũ bạn đi.
Cận Thời Xuyên vào lại xe, đưa trả giầy cho Từ Lai: “Sạch rồi đấy.”
Từ Lai không đưa tay ra nhận lại mà còn cứ nhìn chằm chằm mặt anh mãi, chẳng biết nhìn để làm gì.
“Sao thế?”
“Anh không phát hiện ra mới rồi có mấy cô gái cứ nhìn anh mãi à?”
“Ngoài vị cô nương trắng trợn nhìn anh chằm chằm là em ra thì chẳng phát hiện ra ai khác nữa.” Cận Thời Xuyên đáp hết sức thản nhiên.
Từ Lai cười khúc khích, không nói tiếp nữa, đưa tay ra nhận lại giầy: “Đi thôi, đói quá.”
Cận Thời Xuyên vừa thắt dây an toàn vừa cười nhìn Từ Lai. Cô nàng này cứ thay đổi xoành xoạch, thật là tinh quái.
Quả thật là anh chẳng phát hiện ra mình bị cô gái nào khác nhìn.
Có một loại người mà ngay từ nhỏ đã là tâm điểm sự chú ý của đám đông. Vì đã quen được người khác quan sát nên bản thân tự động sinh ra khả năng bỏ qua những cái nhìn này.
Rõ ràng, Cận Thời Xuyên chính là một người như vậy.
…
Từ Lai biết với đàn ông đi lính thì ăn cơm quan trọng là phải chắc bụng nên chủ động đề nghị đi ăn quán cơm Trung Quốc. Tuy nhiên, Cận Thời Xuyên đã chuẩn bị sẵn địa điểm rồi.
Cận Thời Xuyên quanh năm ở đơn vị, được nghỉ cũng thích ở trong nhà, thỉnh thoảng mới được lũ bạn kéo đi tụ tập, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy nhà hàng, chẳng biết vì các ông tướng này lười nhác hay là do chung tình với mấy chỗ đó nữa.
Thế là anh chẳng cần nghĩ ngợi gì đã lái xe đến ngay một nhà hàng món Trung mà mình tương đối quen, đỗ xe xong thì dẫn Từ Lai vào. Nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón và hỏi xem họ đi mấy người.
“Hai người.” Cận Thời Xuyên đáp.
Nhân viên phục vụ mỉm cười xin lỗi: “Ngại quá, hiện tại nhà hàng chỉ còn một phòng riêng.”
Từ Lai nghĩ bụng hai người thì ngồi một phòng riêng làm gì nên mới nói với Cận Thời Xuyên: “Hai người cần gì ngồi phòng riêng ạ, hay là mình đổi nhà hàng khác đi.”
Cận Thời Xuyên lại nói với nhân viên phục vụ: “Được thôi, phòng riêng đi.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười, dẫn khách vào: “Mời hai vị đi lối này.”
Từ Lai đi theo hỏi Cận Thời Xuyên: “Nhà hàng này ngon lắm ạ? Sao cứ phải là chỗ này?”
“Không phải em đói à?” Cận Thời Xuyên liếc nhìn sang rồi nói khẽ với Từ Lai.
“Chứ không phải là do anh đói à?” Từ Lai trêu.
“Kiểu nói đùa này của em, anh không có ý kiến.”
“…” Kiểu nói hả? Cái câu này không phải cũng học được trên mạng đấy chứ?
Mãi về sau Từ Lai mới hiểu. Đội trưởng của cô vốn chẳng cần học cách tán gái trên mạng, anh ấy bẩm sinh đã là cao thủ tán gái rồi, chẳng cần khó nhọc vẫn đủ khiến bạn bại dưới tay anh.
Phòng riêng quả thực rất lớn, có thể chứa được cỡ chục người. Đèn chùm thạch anh, bàn tròn lớn, ghế sô pha, đầy đủ mọi thứ, một chỗ tụ tập, mời khách tốt.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên. Từ Lai gọi hai món còn lại để Cận Thời Xuyên gọi. Còn cô thì liên tục nói được rồi, đủ rồi.
Cận Thời Xuyên hình như chẳng nghe vào tai, tiếp tục đọc tên món ăn cho nhân viên phục vụ đang mỉm cười ghi lại.
Cuối cùng, hai người gọi bảy món ăn một bát canh. Nhân viên phục vụ gật đầu, nói xin chờ rồi đi mất.
Từ Lai chống tay lên trán: “Không biết có khi lại tưởng anh là đồ nhà giầu khoe của đấy.”
“Yên tâm, anh ăn khỏe lắm, hết là cái chắc.” Cận Thời Xuyên không hề nói điêu, mấy người đi lính đặc biệt là lính cứu hỏa, bình thường tiêu tốn nhiều năng lượng nên sức ăn quả thực cao.
Từ Lai cười Cận Thời Xuyên: “Đội trưởng Cận, anh là lính, phải lấy lãng phí là chuyện đáng xấu hổ chứ.”
Cận Thời Xuyên đưa tay sờ vào chóp mũi hếch lên của cô, nhếch môi cười, giọng mờ ám: “Sớm chiều ở chung lâu như vậy mà còn chưa hiểu anh à?”
Câu nói này rất bình thường nhưng phối hợp với giọng điệu, động tác và vẻ mặt của anh, cộng thêm một căn phòng riêng chẳng có ai, màu sắc của câu nói bỗng nhiên thay đổi hẳn. Từ Lai bỗng có cảm giác mình sắp không chịu nổi.
Cô hắng giọng khe khẽ rồi bảo: “Em đi vệ sinh.”
“Ừ.”
Cận Thời Xuyên nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Từ Lai liền bật cười. Anh lại càng thêm khẳng định cô nàng này chỉ là một con hổ giấy. Dáng vẻ chắc nịch khi nói muốn theo đuổi anh dạo trước nói không chừng chỉ là cố làm ra vẻ.
Nói cho cùng thì cũng chỉ mới khua môi múa mép thôi, còn chưa làm gì thật mà cô đã không chống đỡ được rồi.
Có điều, sao có thể đáng yêu đến thế chứ? Thế mà trước giờ anh không phát hiện ra cô nàng này có một mặt dễ thương như vậy đấy.
Từ Lai đi từ nhà vệ sinh ra thì chạm trán một người đàn ông cũng vừa bước ra từ nhà vệ sinh nam. Anh ta ngậm điếu thuốc nhìn cô một cái có vẻ như là đang quan sát.
Mặc dù chỉ ngậm điếu thuốc và không có mùi côn đồ nhưng cho dù vậy, chỉ với việc anh ta lơ đãng quan sát mình cũng đủ khiến trong lòng cô nảy sinh cảm giác khó chịu.
Cô bỏ đi trước, hướng về phía hành lang khu phòng riêng, mắt thoáng liếc thấy gã đàn ông kia cũng đi theo sau lưng. Ở chốn đông người lại còn có Cận Thời Xuyên ở đây, cô không sợ. Chỉ là thấy phản cảm trước một loạt hành động khó hiểu của gã đàn ông xa lạ mà thôi.
Hồi ở Mỹ, khi đi ra ngoài với bạn, cô cũng thường xuyên gặp phải loại chuyện kiểu này. Chỉ theo đuôi vẫn đang tốt chán, có kẻ còn động tay động chân. Đừng thấy cô có vẻ ngoài dịu dàng mà lầm tưởng, lúc cô đánh người thì ối kẻ phải ngạc nhiên rớt mắt kính, khiến người đứng xem phải lùi lại vài bước, ai nấy đều hiểu không nên chọc vào kiểu con gái này thì hơn.
Về đến cửa phòng riêng, Từ Lai đánh mắt nhìn về cuối hành lang, ồ, vẫn còn đi theo cô!
Từ Lai đanh mặt, đưa tay mở cửa bước vào phòng. Lúc trở tay đóng cửa, dùng lực không đủ mạnh nên cửa chưa kín hẳn, không may để lại một khe hở.
Cận Thời Xuyên ngồi tại chỗ hút thuốc, thấy vẻ mặt Từ Lai không ổn bèn dụi tắt điếu thuốc đứng dậy, đi lại chỗ cô hỏi: “Sao thế?”
“Không sao ạ, hình như gặp phải một tên háo sắc cứ đi theo em suốt.” Từ Lai nói nhẹ như không, không hề giống những cô nàng cần được bạn trai bảo vệ.
“Là sao? Không sợ bọn háo sắc à?”
“Không phải có anh ở đây rồi sao, có gì mà phải sợ.” Từ Lai cười với Cận Thời Xuyên, “Để nói sau đi, có khi là em hiểu lầm chưa biết chừng.”
Câu này khiến Cận Thời Xuyên rất bùi tai. Đàn ông bẩm sinh đã có khát vọng che chở cho phụ nữ, đây có thể coi là bản năng nguyên thủy, bất kể người đàn ông nào cũng có thứ cảm xúc này, không cần phải một lý do cụ thể.
“Cũng phải, trông em thế này thì người đàn ông nào cũng sẽ có suy nghĩ bậy bạ cả thôi, sau này đừng mặc váy ngắn quá nhé.” Đến anh còn có suy nghĩ bậy bạ nữa là những gã không đứng đắn.
“Anh là cáo mà lại còn lo cho gà à?” Từ Lai nguýt Cận Thời Xuyên một cái rồi bật cười.
“…” Cận Thời Xuyên chỉ cười, không nói gì cả.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị đẩy ra, đồng thời, ngoài cửa vang lên giọng nói giật mình của đàn ông.
“Bố khỉ, ông có đàn bà thật đấy à?”
Từ Lai xoay người lại nhìn. Ôi chao, là tay háo sắc khi nãy…
Chú thích:
*Đèn chùm thạch anh: