3 năm sau
Bố ơi! Bố ơi!
Giọng nói non nớt vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng ngủ, người đàn ông cảm giác cơ thể như có gì đè lên và mở mắt nhìn khi nghe có người gọi mình. Ngay khi mở mắt ra đập vào mắt Lâm Hiểu Phong là hình ảnh cô con gái nhỏ, Mẫn Nhi đang ngồi trên bụng anh nhún nhảy. Hai bàn tay nhỏ xíu của cô bé đặt lên tấm ngực trần của Lâm Hiểu Phong, cái miệng nhỏ chu chu tiến lại gần rồi thân mật hôn lên má anh một cái.
Nhìn thấy thiên thần nhỏ của mình đã thức dậy lúc này Lâm Hiểu Phong mới mỉm cười, anh đưa tay ôm lấy bé con vào lòng giọng điệu âu yếm hỏi:
- Thiên thần của bố dậy rồi à? Sao hôm nay con lại dậy sớm thế?
Mẫn Nhi đang nằm gọn trong lòng Lâm Hiểu Phong nghe câu hỏi của anh thì liền ngẩng chiếc đầu bé xíu dậy. Cô bé chớp chớp đôi mắt to lấp lánh nhìn bố mình rồi trầm tư một lúc mới nói:
- Bố không nhớ gì sao hôm nay là ngày đầu Mẫn Nhi đi mẫu giáo, bố đã hứa sẽ đưa Mẫn Nhi đi mà.
Chiếc đầu nhỏ của cô bé hơi nghiêng nghiêng làm Lâm Hiểu Phong không cách nào chịu được. Trông thiên thần bé nhỏ của anh dễ thương đáng yêu đến lạ thường. Nhìn bé con đang phụng phịu giận dỗi trong tay mình Lâm Hiểu Phong cảm thấy rất buồn cười nhưng không dám cười lớn. Cô bé nhỏ xíu vẫn nét mặt khó chịu, gương mặt xinh xắn xoay đi không thèm nhìn vào bố mình trông yêu đến lạ.
Thấy con gái giận dỗi Lâm Hiểu Phong liền đưa tay nhéo má bé con rồi vội dỗ dành:
- Bố đâu có quên đâu, lát nữa bố sẽ đưa Mẫn Nhi đi mẫu giáo. Bé con của bố đừng giận nữa được không nào?
Được bố dỗ dành làm cô bé vui vẻ hơn hẳn, không còn dáng vẻ phụng phịu mà thay vào đó là cái ôm cổ ngọ ngào. Đôi môi nhỏ chúm chím cất tiếng:
- Vâng ạ! Mẫn Nhi yêu bố nhất!
Nghe giọng cô con gái líu lo làm người mẹ nào đó bên cạnh cũng phải thức giấc, Vương Ý Vân trở mình xoay sang mở mắt nhìn cô con gái bên cạnh. Mẫn Nhi đang ung dung nằm trong lòng bố, bàn tay cô bé đưa lên miệng khẽ mút mút vài cái, đôi mắt sáng như sao vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ. Thấy Vương Ý Vân đã thức lúc bấy giờ bé con mới cười khanh khách nói:
- Mẹ dậy rồi ạ?
Nghe cô con gái nhỏ của mình hỏi Vương Ý Vân liền mỉm cười, cô đưa tay xoa nhẹ chiếc má mềm mại của bé con rồi lên tiếng:
- Mẫn Nhi dậy rồi à? Sao hôm nay con gái của mẹ dậy sớm hơn bình thường thế?. Truyện Full
Nghe mẹ hỏi cô bé lại ngốc đầu dậy, lần này cô bé không ngồi trên người bố mình nữa mà thay vào đó là dang rộng hai tay đưa về phía mẹ. Thấy hành động này của con Vương Ý Vân lập tức hiểu ý, cô nàng ngồi dậy rồi cũng dang rộng hai tay về phía Mẫn Nhi sau đó bế xốc cô bé ôm vào lòng. Cảm nhận được hơi ấm và mùi hương trên người mẹ làm Mẫn Nhi thích lắm, cô bé từ nhỏ đã rất quấn mẹ cứ thiếu hơi mẹ là sẽ khóc. Năm nay mặc dù đã ba tuổi nhưng Mẫn Nhi vẫn rất thích quấn quýt mẹ, được mẹ ôm vào lòng cô bé lập tức dùng đôi bàn tay nhỏ xíu của mình nắm lấy áo mẹ. Cái mặt tròn tròn cạ cạ vào người Vương Ý Vân nũng nịu:
- Con không ngủ được! Con muốn mau chóng đến trường để chơi với các bạn.
Nghe con nói làm Vương Ý Vân phì cười, xem ra thiên thần nhỏ nhà cô là đứa trẻ rất ham học. Nhìn qua con gái một hồi Vương Ý Vân lặng lẽ hôn lên trán Mẫn Nhi, cô âu yếm dỗ dành cô bé trong lòng rồi nói:
- Hôm nay là ngày đầu Mẫn Nhi đi học nên nôn nóng là phải. Nhưng trước khi con đến trường con phải đánh răng rửa mặt thay đồ rồi ăn sáng đầy đủ đã. Có như vậy thì vào trường con mới có sức chơi cùng các bạn.
Mẫn Nhi nghe xong thì ngoan ngoãn gật đầu, cô bé cười lên một nụ cười giòn giã nói:
- Vâng ạ! Vậy mẹ thay đồ cho Mẫn Nhi nhanh đi mẹ, con muốn thắt bím tóc xinh xinh nữa.
- Được rồi, để mẹ thắt bím tóc rồi thay đồ đẹp cho Mẫn Nhi đi học nha.
Nói rồi Vương Ý Vân ôm con rời giường, trước khi đi cô còn không quên nhìn qua người đàn ông đang nằm bên cạnh một cái. Người đàn ông này vài phút trước còn cười đùa với con gái thế mà vừa tách con ra đã lại ngủ tiếp mất rồi. Nghĩ rồi Vương Ý Vân đưa tay lay lay có thể Lâm Hiểu Phong rồi cúi đầu hôn lên má anh nói:
- Hiểu Phong, anh mau dậy chuẩn bị đi.
Lâm Hiểu Phong dù vẫn đang trong cơn mơ nhưng được vợ hôn thì thích thú, ngay khi nghe tiếng Vương Ý Vân gọi anh liền tự giác thức dậy rồi cùng vợ con vệ sinh cá nhân thay đồ sạch sẽ.
Hôm nay là ngày đầu Mẫn Nhi đến trường nên Vương Ý Vân cho cô bé tự lựa chọn quần áo. Mặc dù tất cả quần áo của Mẫn Nhi đều là đồ đắt tiền và được thiết kế rất tỉ mỉ thế nhưng vẫn cần phải tùy vào sở thích lựa chọn của cô bé. Mẫn Nhi đứng trước tủ đồ suy nghĩ hồi lâu rồi đưa bàn tay bé con chỉ vào một chiếc váy màu xanh da trời viền trắng trong góc tủ. Thấy vậy Vương Ý Vân liền lấVâng, chiếc đầm mang màu trời cùng với các viền váy màu trắng nổi bật. Chân váy bung xòe như váy công chúa, trên thân váy được điểm tô thêm vài đám mây xinh đẹp.
Sau khi thay đồ cho Mẫn Nhi xong cô bé liền chạy ra gương ngắm nghía, nhìn mình trong gương Mẫn Nhi thích chí vô cùng cứ cười không ngớt. Mà quả thật cô bé đúng là dễ thương đáng yêu đến nao lòng, chiếc váy dài ngang mắt cá chân làm Mẫn Nhi trở nên rất giống công chúa. Mỗi khi cô bé chạy lon ton lại thấy đáng yêu vô cùng, cộng thêm hai bím tóc xinh xinh lại càng làm nổi bật lên vẻ thiên thần ấy.
Đang ngắm nghía mình trước gương làm điệu thì bỗng từ đâu một bàn tay đưa tới bế xốc Mẫn Nhi lên. Lầm Hiểu Phong ôm trọn cô bé trong lòng, khẽ hôn trán cô bé một cái rồi anh quay sang nói với vợ:
- Chúng ta đi thôi không lại trễ đấy.
- Vâng ạ!