Thời Hạn Săn Thú

Chương 47: Loạn đấu




Yến Quân Tầm bị ấn vào ngực Thời Sơn Duyên, ánh mắt của hắn nhanh chóng quét qua chỗ ngồi chung quanh, đã nhìn thấy không ít người quay đầu về phía này. Hắn giãy dụa một chút, nhưng bị Thời Sơn Duyên ôm chặt.

“Không nhận được đáp án tôi sẽ rất sốt ruột,” Thời Sơn Duyên sờ được cái gai tay của Yến Quân Tầm, thay hắn hướng về phía trước đẩy lên một chút, nghiêng đầu làm tư thế giống như đang cùng Yến Quân Tầm hôn môi, “Hay là em muốn tôi tự mình sờ?”

“Giả,” Yến Quân Tầm nghiêng tai thỏ, “Giả!”

Khoảng cách này quá gần, gần đến mức Thời Sơn Duyên có thể thấy rõ ánh mắt kinh hoảng của Yến Quân Tầm.

Chiếc nơ của Yến Quân Tầm rất đáng yêu nằm trên xương quai xanh. Xương quai xanh của hắn thật rõ ràng, làn da cũng rất trắng…… trắng như thể đang phát sáng. Hắn vừa rồi đang đứng trong đám khói, đang nói chuyện với kẻ xấu ngẩng đầu lên, cái đuôi chỉ có một khối nhỏ.

“Không giống,” Thời Sơn Duyên ôm theo Yến Quân Tầm dựa về phía sau, không quan tâm giày cao gót đá vào quần, “Nó mọc từ đâu ra?”

“Trên váy!” Yến Quân Tầm muốn kéo cái đuôi xuống cho Thời Sơn Duyên xem.

Nhưng lòng bàn tay lớn của Thời Sơn Duyên dễ dàng bao lấy tay Yến Quân Tầm, cùng nhau bao phủ trên đuôi.

“Nếu tôi mạo phạm nó,” Thời Sơn Duyên nhìn chằm chằm Yến Quân Tầm, buộc Yến Quân Tầm cũng nhìn mình, “Em sẽ thay nó tha thứ cho tôi được không?”

Ở trong ánh mắt của Thời Sơn Duyên, Yến Quân Tầm mặt đỏ lên. Hắn muốn đá giày cao gót, nhưng nó bị kẹt chặt. Hắn còn muốn hét lớn “Nhắm mắt lại” với Thời Sơn Duyên, nhưng nếu hắn mở miệng giống như muốn bị hôn. Những dự đoán của hắn đối với Thời Sơn Duyên ở trong đầu rối loạn, tạo thành từng chùm tia lửa mà hắn không hiểu được. Lần này không có đạn thép, không có bảng đen, chỉ có Thời Sơn Duyên.

Anh thật là đáng sợ!

Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Duyên như cầu cứu. Hắn rõ ràng phẫn nộ như vậy, lại không có đủ khí thế. Tất cả những nỗi sợ hãi của hắn đang sụp đổ cùng với hơi thở, khiến hắn không thể không lui về phía sau, nhưng mà kết quả khi lui về phía sau là bàn tay của Thời Sơn Duyên. Hắn bị nhốt trong vòng tay của Thời Sơn Duyên, giống như một con thỏ đập đầu vào ngực Thời Sơn Duyên. Đôi tai cụp xuống thể hiện sự thất vọng của mình, hắn nghiến răng khó chịu, đôi mắt vẫn chống cự lại sự trêu chọc của con sư tử.

Đáng yêu là một tính từ hiếm.

Đối với Thời Sơn Duyên, từ này thực sự hiếm. Trên đời này có gì đáng yêu? Trái tim của anh cứng như sắt, và những bông hoa trong mắt anh không khác với rác trong mương hôi thối. Nhưng… Thời Sơn Duyên cảm nhận được đuôi thỏ lông xù xù.

Yến Quân Tầm thật sự rất đáng yêu.

Mười ngón tay của Chú Hề di chuyển giữa không trung, làm ra động tác bắt giữ. Hắn nói: “Nó ở đâu?” Thỏ của chúng ta-——”

Những gã nhà giàu trong phòng tiệc rỉ tai nhau, tất cả mọi người đều bị mấy trăm mánh lới quảng cáo hấp dẫn sự chú ý.

“Ồ, ” Chú Hề bỏ mũ và cúi đầu kính cẩn trước những gã nhà giàu, “Đó là sản phẩm cuối cùng của chúng tôi.” Hắn nghĩ mình hài hước và cười “khúc khích” trong khi cầm chiếc mũ của mình. Hắn bước nhanh chóng bên trong sân, nâng váy của một phụ nữ lên và làm ra một biểu hiện hoảng loạn trong tiếng huýt sáo, nói “Vị tiểu thư này, quần lót của cô so với đai đeo vớ càng có phẩm vị.”

Bọn nhà giàu thích thú cười nói, không khí sôi nổi hẳn lên.

“Đây là mặt hàng đầu tiên tối nay,” Chú Hề đặt váy của người phụ nữ xuống, khi xoay người nâng hai tay lên, hét to, “Một vạn tệ bắt đầu! Có thể cầm nó đi chơi không giới hạn!”

Quang bình bên cạnh Chú Hề đột nhiên bật sáng, trên đó không có giới hạn cứ thế phát sóng video về “hàng hóa”, không có bất luận cái gì riêng tư đáng nói. “Hàng hóa” đứng trước quang bình, mỉm cười với khán giả, trái ngược với chính mình trong video đằng sau nó, trở thành một vật phẩm được triển lãm.

“Đây là một người phụ nữ ở trong Khu Đình Trệ,” Một người đàn ông giàu có nói với người bạn đồng hành, “Không sinh được con, không cần phải thi thố cái gì.”

“Đây là phạm pháp,” Giác sững sờ trước nội dung trên quang bình, nếu nó có lời nói, “Những tài liệu video này đều là từ hệ thống giám sát.”

Phác Lận bị che mắt bởi tiếng cổ vũ: “Tôi có nên gọi cảnh sát không? Một vụ rò rỉ thông tin nghiêm trọng như vậy chưa từng được đề cập tới!”

“Bán thông tin vẫn tồn tại, hệ thống giám sát xã hội không tốt.” Tô Hạc Đình xoay ống kính, “Nghe Chú Hề nói gì không? Hắn dùng 7-001 làm món hàng cuối cùng. Cửa Lệ Hành đều đã đóng, người của bọn họ đang tìm Yến Quân Tầm.”

Giác điên cuồng kêu lên: “Làm thế nào mà cái này lại bị rò rỉ!”

Cuộc tranh đấu giá cả, cãi vã dần trở nên gay gắt, xung quanh là những tiếng hò hét. Thời Sơn Duyên nhìn những thấy những vệ sĩ đứng ở góc hành lang, đã có tay đấm vào bàn. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt tuần tra lầu hai, tiếp tục hướng lên trên.

“Ồ,” Tô Hạc Đình không hiểu sao phát ra âm thanh, trên màn hình theo dõi cho thấy cảnh báo chấm đỏ, hắn túm tai nghe, nói, “Lực Cẩu, trong sân này có Lực Cẩu! Các người mẹ nó có nghe được không? Nơi này sao lại có tay súng bắn tỉa! Yến Quân Tầm, bảo vệ tốt đầu anh!”

Hắn còn chưa nói xong, liên lạc đã bị cắt đứt. Không chỉ có trò chuyện của Tô Hạc Đình cắt đứt, ngay cả Giác và Phác Lận bên kia cũng cắt đứt. Máy phát ID Yến Quân Tầm lâm vào yên tĩnh, hắn muốn đứng lên, thế nhưng Thời Sơn Duyên không có để cho hắn động.

Đèn chiếu vào Chú Hề trong yến phòng bỗng chốc nổ tung, trong sân xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, sau đó bộc phát hỗn loạn.

“Tiếng súng!” một tên nhà giàu hét lên, “Ai mang theo súng!”

“Tiên sinh, ông quá manh động rồi,” Chú Hề chỉ tay về phía người đàn ông giàu có đang hét lên trên tầng hai, “Mời ông ngồi xuống, ở yên tại chỗ.”

Những lời của Chú Hề vừa dứt, ông ta đã bị bắn. Thân hình lão nhà giàu dọc theo lan can ngã xuống dưới, nện xuống yến phòng, tạo ra một mảnh cuồng loạn la hét, làm cho đám “hàng hóa” đứng ở bên cạnh thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Chúng tôi chỉ mới bắt đầu,” Chú Hề nói với giọng trách móc, “xin vui lòng giữ yên lặng, không ngắt lời tôi ……” không có ai để ý tới hắn, hắn dậm chân, chỉ chung quanh, nóng nảy mà nói, “Yên lặng, yên lặng!”

Tiếng súng vang lên trong tiếng kêu của Chú Hề. Tay đối phương rất ổn định, không bắn lệch một lần.

“Được rồi,” Chú Hề tỏ ra nhẹ nhõm, trong phòng tiệc cuối cùng cũng yên tĩnh hơn, “Sớm nên như vậy, đừng để tôi tức giận.” Hắn hắng giọng, nhìn bóng tối xung quanh, dùng tay ôm tai lỗ tai mình, nén giọng hỏi, “Yến Quân Tầm, anh ở đâu?”

Trong yến phòng chỉ có tiếng khóc nức nở và tiếng ho khan.

“Yến Quân Tầm,” Chú Hề cáu kỉnh dường như lại dậm chân, “Anh ra đây a……” Hắn xoay đầu, ngón tay hoạt động, cuối cùng dừng ở nơi nào đó, chỉ vào sô pha trong bóng tối, “Tôi tìm được anh rồi.”

Thời Sơn Duyên ôm Yến Quân Tầm và nghiêng người về phía trước, viên đạn theo sau bắn xuyên qua ghế sofa da. Ly rượu trên bàn “ầm ầm” nổ tung, mảnh thủy tinh cùng rượu đột nhiên phủ lên lưng Thời Sơn Duyên.

“Giết Lãnh Cẩu kia,” Chú Hề cao giọng nói, “Chúng ta chỉ cần Yến Quân Tầm.”

Thời Sơn Duyên đạp lật bàn, tiếng súng liền nổ tung bên tai hai người. Những người xung quanh đều đang chạy về phía hành lang, khay bị lật rơi xuống đất, mảnh thủy tinh đầy đất.

Định vị.

Yến Quân Tầm quăng máy phát ID.

Trên người hắn có định vị!

Tay đấm từ bên cạnh xông ra, một thanh loan đao chém về phía Thời Sơn Duyên. Thời Sơn Duyên đã đứng lên, hắn trong bóng tối né tránh một chút, tiếp theo dùng khuỷu tay đập mạnh vào mặt đối phương. Đối phương bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến khom lưng, Thời Sơn Duyên nắm lấy tóc, đập đầu liên tục vào gối đến khi mặt miệng đều là máu.

“Giết Lãnh Cẩu này,” Thời Sơn Duyên học Chú Hề, trong cổ họng thoát ra tiếng cười, hướng về bóng tối hỗn loạn phát ra lời mời, “Nhanh lên.”

Thời Sơn Duyên nhặt lên thanh loan đao của tay đấm, chém về phía sau. Thanh loan đao rất nặng lực chém kinh người, ngay lập tức hạ gục đối thủ. Máu làm ướt áo khoác tây trang của Thời Sơn Duyên, anh đem áo khoác kéo thẳng, tiếc nuối nói: “Mẹ kiếp.”

Yến Quân Tầm lấy ra gai tay, móc các ngón tay của mình vào, giữ gai tay giữa khe hở các ngón tay, khi đối phương tiếp cận một quyền đập vào mặt đối phương. Gai tay đánh vào giữa mắt kích thích đau đớn thần kinh của đối phương, chỉ cần một cái này cũng đủ tàn nhẫn.

Thời Sơn Duyên thuận tay đỡ Yến Quân Tầm, nhìn về phía giày cao gót của hắn, lại nhìn về phía hắn, trầm thấp mà nói: “Cẩn thận.”

Yến Quân Tầm di chuyển chân và dậm xuống đất với một âm thanh giòn giã. Ngay sau đó đột nhiên nhấc chân, đá vào mặt tay đấm bay tới bên cạnh. Hắn vững vàng đặt chân trở lại, đối với Thời Sơn Duyên nhíu mày.

Điểm đỏ nhắm vào lắc lư giữa hai người, Yến Quân Tầm dẫn đầu động thủ, ấn đầu Thời Sơn Duyên xuống. Viên đạn “vèo” đi ngang qua, tay đấm từ phía sau vung ra loan đao cũng chém một cái trống rỗng. Thời Sơn Duyên trở tay chém tới ngực đối phương, đối phương còn chưa ngã, Yến Quân Tầm cầm lấy khay rơi trên sô pha, vung về phía đầu đối phương.

Trong yến sảnh tay đấm càng ngày càng nhiều, còn có tay đấm mang theo gậy thép. Hình chiếu Chú Hề bỗng nhiên trở nên mơ hồ, bộ dáng của hắn lúc ẩn lúc hiện.

“Yến Quân……” Chú Hề thanh âm đứt quãng, “Anh…… Săn Thú……”

Hình chiếu Chú Hề biến mất, máy phát ID rơi trên mặt đất phát ra âm thanh một lần nữa.

“Số của Lực Cẩu là 7-234, 7-367,” Tô Hạc Đình cố gắng cải thiện giọng nói của mình, “Tôi sử dụng số của Thời Sơn Duyên để tìm kiếm trên trang chủ nhiệm vụ, phát hiện nơi này còn có Lãnh Cẩu. Lãnh Cẩu đánh số 7-020, tên là ——”

Tô Hạc Đình thanh âm đột nhiên im bặt, máy phát ID bị bắn tỉa.

“Tích ——”

Không biết bộ đếm thời gian ở đâu bắt đầu vang lên, thanh âm nhảy giây rất nhanh, tiếng súng đi theo nó, đuổi theo gót chân của Thời Sơn Duyên. Viên đạn liên tục nhảy múa, làm ngộ thương tới lão nhà giàu đang run chân bên cạnh.

Gai tay của Yến Quân Tầm không đủ dùng, hắn nhặt lên gậy thép của tay đấm, chặn lại loan đao của tay đấm. Đối phương còn chưa nhấc chân lên, cổ đã bị Thời Sơn Duyên từ phía sau một tay nắm chặt. Gậy thép của Yến Quân Tầm đánh thẳng vào ngực, sau vài cú đánh, đối thủ đã bị Thời Sơn Duyên ném xuống đất.

Các tay súng bắn tỉa điều chỉnh hơi thở của họ và nhắm vào đèn treo phía trên yến phòng. Tiếng súng vang lên hai cái, đèn treo thủy tinh nặng mấy chục cân nhất thời đập xuống.

Thời Sơn Duyên túm Yến Quân Tầm, hai người lần thứ hai quay cuồng.

Bên trong yến sảnh mọi người đều la hét ôm đầu, đèn treo thủy tinh rơi xuống đất, những mảnh vỡ nổ tung và bay khắp nơi.

Yến Quân Tầm bị đè trên mặt đất, trong lòng ngực còn ôm gậy thép. Thời Sơn Duyên không cho Yến Quân Tầm cơ hội thở dốc, mang theo hắn đứng lên, thừa dịp rối loạn chen vào đám đông. Có người đái trong quần, đứng không vững. Cánh cửa đã được đóng lại bởi hệ thống, và đám đông trong yến sảnh giống như cá mòi bị chặn lại.

Yến Quân Tầm giẫm lên giày cao gót chạy, bị Thời Sơn Duyên kéo rất chặt. Bọn họ đâm vào cô gái hóa trang kỳ lạ và đi thẳng vào lối thoat nạn. Yến Quân Tầm tay mắt lanh lẹ khoá cửa lối thoát nạn lại.

Ở đây rất tối và không thể bật đèn, Yến Quân Tầm bực bội đập vỡ công tắc, cúi xuống chuẩn bị tháo dây giày cao gót. Hắn không hề phòng bị, đem đôi chân thẳng tắp của mình cứ như vậy bại lộ trước mắt Thời Sơn Duyên.

Cái đuôi nhỏ bé vẫy trong không khí.

Yến Quân Tầm không nghe được Thời Sơn Duyên nói chuyện, hắn quay đầu lại, ở trong tiếng hô hấp dồn dập của mình nhìn chằm chằm Thời Sơn Duyên, theo ánh mắt của Thời Sơn Duyên, đột nhiên túm chặt lấy váy của mình.

Hắn chảy không ít mồ hôi.

Thời Sơn Duyên ngồi trên bậc thang, mái tóc được xử lý gọn gàng không lộn xộn. Anh duỗi tay sờ một vòng trong áo khoác âu phục của mình, cắn thuốc lá giữa răng, cứ như vậy nhìn Yến Quân Tầm.

“Muốn hỗ trợ không?” Thời Sơn Duyên châm lửa điếu thuốc, ánh mắt xấu xa.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh