Thôn Thiên

Chương 33: Huyết hải thí luyện




Vừa nghe đi tới Huyết hải thí luyện, Dương Lăng nghĩ thầm: "Trong Huyết hải nguy cơ trọng trọng, tuy nói là ở sát biên giới, nhưng vẫn có thể gặp phải ma đầu lợi hại." Suy nghĩ chốc lát, Dương Lăng gật đầu nói: "Tốt, ba ngày sau, ta cùng với sư muội đi thí luyện."

Nghe trả lời thuyết phục, Bạch Liên vui vẽ cười cười: "Đa tạ sư huynh cho tiểu muội mặt mũi, ngoài ra, ngày sau ngoại môn đệ tử nguyện ý tham gia thí luyện tụ họp tại Phi Tiên Viện, đến lúc đó tiểu muội xin đợi sư huynh đại giá."

"Ta nhất định sẽ tới." Dương Lăng gật đầu đáp ứng. Bạch Liên chân thành thi lễ, xin cáo lui ra.

Bạch Liên đi rồi, Dương Lăng nhíu mày suy nghĩ: " Hành trình Huyết hải thập phần nguy hiểm, nhưng nếu như có thể thăng làm nội môn đệ tử, cơ hội lần này mười phần quý giá." Dương Lăng minh bạch, nếu như bỏ qua lần thí luyện này, lần tiếp theo có khả năng phải đợi một năm thậm chí là một thời gian đáng kể.

Nếu như không thể thăng làm nội môn đệ tử, sẽ không thể tu luyện cao thâm pháp quyết trong Thái Dịch Môn. Dương Lăng đã là Luyện Khí tam trọng, kế tiếp cần phải làm là đả thông quanh thân ba trăm sáu mươi lăm cái huyền khiếu. Nhưng đả thông huyền khiếu không phải giản đơn dùng nguyên khí mạnh mẽ đả thông, trong đó có không ít bí quyết. Muốn nhanh, bình ổn đả thông huyền khiếu, nhất định phải trở thành nội môn đệ tử, sau đó học được pháp môn đả thông huyền khiếu.

Tuy nói Tự Ma Chân Nhân cũng có kinh nghiệm đả thông huyền khiếu, nhưng dù sao cũng không phải tiên đạo chính tông, trình tự kém rất nhiều. Dương Lăng đến Thái Dịch Môn đây mục đích là tránh đi đường xưa của Tự Ma Chân Nhân, tuy rằng tu luyện tới Chân Nhân Cảnh Giới, nhưng trong quá trình tu luyện bởi vì không người chỉ điểm, nên đi vô số đường vòng. Lãng phí thời gian rất nhiều, lại không có chính tông công pháp, bằng không Tự Ma Chân Nhân e rằng có cơ hội trở thành Đạo Quân cường giả cấp bậc.

"Chuyến này hung hiểm, ta phải chuẩn bị tốt thật sung túc." Dương Lăng hạ quyết tâm.

Hai ngày sau, Dương Lăng chủ yếu đem tinh lực phóng tới nuôi dưỡng lưỡng tôn ma đầu. Trong lưỡng đại ma đầu, ma đầu Ba Tuần đã thập phần cường đại, mơ hồ có dấu hiệu đột phá, một khi đột phá sẽ trở thành Linh ma, thực lực lớn mạnh. So sánh mà nói, ma đầu Thấp Ba tuy rằng cường đại không bằng Ba Tuần, nhưng đã khôi phục như khi chưa bị thương, ma đan bằng ba nắm tay rồi.

Dương Lăng hiểu rằng đối phó với Huyết ma biện pháp hay nhất là ma đầu. Huyết ma cùng ma đầu đều là ma, lấy ma phệ ma, Dương Lăng một là có khả năng tự bảo vệ mình, hai là có thể khiến ma đầu cường đại. Huyết ma là ma đầu trời sinh, bao hàm ma niệm cũng không thuần túy, oán hận, nộ sát, ghét đố, tham đoạt, dục sí ngũ đại ma niệm hỗn hợp. Luận khởi uy lực, xa không bằng ma niệm thuần túy của ma đầu, Dương Lăng ngược lại không sợ Ba Tuần, Thấp Bà không phải đối thủ đồng cấp với Huyết ma.

Liên tục hai ngày tu luyện, ngày thứ ba, Dương Lăng đi tới Phi Tiên Viện.

Phi Tiên Viện là địa phương Thái Dịch Môn triệu tập ngoại môn đệ tử, diện tích rộng lớn. Dương Lăng vừa đến, lập tức thấy Phi Tiên Viện đã tụ tập hơn một nghìn danh ngoại môn đệ tử. Phóng nhãn nhìn qua, tất cả mọi người là Luyện Khí Kỳ tu sĩ.

Huyết hải hành trình có nguy hiểm rất lớn, Luyện Huyết Kỳ đệ tử đến đó chỉ có đường chết mà thôi, Dương Lăng cũng có thể dự liệu đến loại tình huống này.

"Sư huynh." Bên phải truyền đến thanh âm kiều mị lại dễ nghe của Bạch Liên, Dương Lăng bước nhanh đi đến.

Bên cạnh Bạch Liên còn đứng hai gã ngoại môn đệ tử thần sắc cao ngạo, trên người quần áo đẹp đẽ quý giá phi thường, hiển nhiên hai người không phải là thành viên hoàng tộc, thì là tu sĩ sinh ra trong nhà giàu có. Dương Lăng liếc mắt vừa nhìn, biết hai người tu vi cũng chỉ là Luyện Khí nhất trọng, kết thành Huyết Đan không lâu.

Bạch Liên cười giới thiệu nói: "Dương huynh, vị này chính là Đại Tĩnh Quốc Trấn nam vương Thế tử Lưu Mộc Bạch, còn vị này là Đại Hành Quốc Cửu hoàng tử Lục Trường Phong."

Bạch Liên trước không có nói đến còn có những người khác tham dự, Dương Lăng trong lòng có vài phần không vui. Cùng Bạch Liên tham gia thí luyện, Dương Lăng vốn cũng đã mười phần miễn cưỡng, hôm nay lại thêm hai người, Dương Lăng đang tìm cách không cùng đi chung với bọn họ vào nơi thí luyện.

Lưu Mộc Bạch, Lục Trường Phong hai người đều là lổ mũi hướng lên trời, ngạo mạn dùng khóe mắt liếc mắt quét về Dương Lăng. Dương Lăng cảm giác buồn cười, nhàn nhạt gật đầu: "Lưu huynh, Lục huynh."

Bạch Liên tựa hồ nhìn ra Dương Lăng bất mãn, cười nói: "Dương sư huynh, Lưu, Lục nhị vị sư huynh trên người đều có pháp khí lợi hại, chúng ta bốn người đồng hành, có thể bang trợ cho nhau."

Dương Lăng nghĩ thầm: "Người như vậy thành sự không đủ, bại sự có thừa, trên đường ta phải nghĩ biện pháp cùng bọn chúng cách ra, một mình đi thí luyện tương đối tốt hơn." Hạ quyết tâm, Dương Lăng lúc này cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói một tiếng "Tốt" .

*( thành sự bất túc, bại sự hữu dư: thành sự không đủ, bại sự có thừa ND)

Nghe trong giọng nói Bạch Liên đối với Dương Lăng tựa hồ rất tôn sùng, Lưu Mộc Bạch kỳ quái trở mình suy nghĩ hỏi: "Dương sư huynh chuyến này, chẳng biết chuẩn bị cái dạng pháp khí gì?" Lưu Mộc Bạch chính là nhân vật trong Đại Tĩnh tập đoàn hoàng thất tu sĩ, không lâu trước đây hắn mới từ trong tay một gã tu sĩ gia tộc, mượn một thanh thượng phẩm Linh Khí phi kiếm, lúc này người đầy lòng tin, nghĩ lần này Huyết hải thí luyện tất nhiên mã đáo công thành.

Dương Lăng thản nhiên nói: "Tiểu đệ thân không có vật dư thừa, chỉ có một đạo kiếm phù." Dương Lăng nào không nhìn ra Lưu, Lục hai người đều tại trước mặt Bạch Liên tranh giành tình cảm, mà Bạch Liên đối với chúng chỉ là đưa đẫy… Dương Lăng thấy rõ thế sự, trong nội tâm đối với Bạch Liên lại thêm vài phần phản cảm.

Lưu Mộc Bạch lộ ra nhãn thần khinh miệt nói: "Vậy Dương sư huynh phải cẩn thận một chút, vạn nhất gặp phải nguy hiểm, có thể tùy thời hướng bản thế tử xin giúp đỡ. Bản thế tử trong tay có một thanh ‘ Phân Quang Kiếm’ là thượng phẩm Linh Khí, chém giết Huyết ma ma dịch dễ như trở bàn tay."

Lục Trường Phong lập tức khinh thường "Hanh" một tiếng: "Chỉ có ngươi có thượng phẩm Linh Khí thôi sao? Bổn hoàng tử trong tay cũng có một thanh ‘ Trảm Lãng Kiếm ’, sợ rằng phẩm chất còn muốn cao hơn."

Hai người mỗi người nói một câu, lập tức trợn mắt nhìn nhau, giống như hai đại công kê đang phẫn nộ. Bạch Liên lập tức đi ra hoà giải: "Nhị vị sư huynh đều có thượng phẩm Linh Khí, xem ra chúng ta chuyến này không có cái gì nguy hiểm."

*( đại công kê: con gà đá ND)

Xa xa trong rừng người, ánh mắt Lưu Hóa âm lãnh liếc mắt quét về Dương Lăng. Gần bên Lưu Hóa đứng một gã trung niên tu sĩ, tu sĩ này có đôi lông mi như cái chổi, bộ dạng luôn luôn khắc khổ, nhưng người này khí chất trầm ổn, đứng trong chúng tu sĩ như hạc giữa bầy gà.

Lưu Hóa thấp giọng nói: "Hàn Quang sư huynh, là người này! Hoàng thúc ta hai tháng trước truy sát hắn, đến nay không về, như vậy đã tao ngộ bất trắc. Pháp khí trên người hoàng thúc nhất định đều bị hắn lấy được."

Tên là Hàn Quang trung niên tu sĩ nhíu mày hỏi: "Ngươi xác định là hắn? Hắn chỉ bất quá là Luyện Khí tam trọng, thế nào có thể là đối thủ Trúc Cơ Kỳ tu sĩ?"

Lưu Hóa vội vàng nói: "Tuyệt sẽ không sai, đoạn thời gian trước, hoàng thúc có một lần lỡ lời nói cho ta biết hắn được một kiện thiên đại bảo vật, nhưng không nói cho ta biết là vật gì. Hàn Quang sư huynh Trúc Cơ Hậu Kỳ, pháp lực cao cường, không bao lâu nữa liền có thể kết thành Long Hổ Kim Đan, nhất định có thể giúp ta diệt trừ người này. Sau khi thành công, trên người người này tất cả pháp khí đều thuộc về sư huynh, về phần bảo vật, tiểu đệ xem qua một lúc, cũng nhất định biếu tặng sư huynh."

Hàn Quang âm u nở nụ cười: "Được, ta cố mà xuất thủ thử một lần." Trong lòng nghĩ, "Đồ ngu, muốn mượn đao giết người, rồi lấy đi bảo vật? Hanh! Cũng quá coi thường Hàn Quang ta rồi!"

Lưu Hóa trong lòng lại nghĩ: "Hiện nay còn không biết hoàng thúc nói bảo vật là vật gì, lúc giết Dương Lăng, ta theo tình huống mà định. Như quả thật là bảo vật khó có được, lập tức thông tri cho hoàng thái tổ, để hắn lão nhân gia đứng ra thu về, như vậy ta sẽ không bị phạt, còn có thể được tưởng thưởng."

Hai người này đều có suy tính riêng, Dương Lăng chẳng biết chút nào, như lão tăng nhập định đứng ở nơi đó điều tức.

Sau đó không lâu, phía chân trời Tây Nam truyền đến một cổ uy áp cường liệt, trong Phi Tiên Viện, bao quát cả Hàn Quang sư huynh kia mặt đều lộ vẻ kính nể. Chỉ thấy ba đạo sáng mờ từ tây nam xuất hiện, trong một sát na hạ xuống trên đài cao trong Phi Tiên Viện.

Trên đài xuất hiện ba gã nam tử trung niên áo bào tro, ánh mắt trầm tĩnh, dung mạo trong sáng. Dương Lăng biết ba người đều là Thái Dịch Môn truyện chiếu trưởng lão, tu sĩ cấp bậc Chân Nhân, luyện thành Long Hổ Kim Đan, pháp lực cao cường.

Dương Lăng cảm thụ được trên người ba người tản mát ra cường đại uy áp, trong lòng cảm khái nói: "Đối mặt với cao thủ như vậy, ta nếu không có Bảo Khí mà nói, một đầu ngón tay đối phương là có thể giết chết ta."

"Chúng ngoại môn đệ tử nghe lệnh, lần này thí luyện địa điểm là Huyết hải sát biên giới, nguy hiểm trọng trọng. Chúng đệ tử đã biết rõ ràng, nếu như lúc này không muốn đi, thì lập tức rời khỏi. Phàm đệ tử đi tới đó thí luyện, mỗi người chắc chắn có thể nhận được linh đan, linh phù, hạ phẩm Linh Khí phi kiếm một thanh dùng để phòng thân."

"Trong thí luyện, nếu ai có thể bắt được dạng yêu ma quỷ quái Huyết Tu La, Huyết La Sát, có thể báo cho trưởng lão, được thăng lên nội môn đệ tử. Hôm nay trở về chuẩn bị, lĩnh đan dược linh phù các loại vật phẩm, sáng sớm ngày mai tập hợp tại Phi Tiên Viện, đi tới truyền tống đại trận." Nói xong, ba gã Chân Nhân lòng bàn chân đằng khởi một đạo hà quang, Linh Khí như sóng triều, chậm rãi lên không, sau đó hóa thành một đạo hà quang bay đi, khiến ngoại môn các đệ tử đều cảm thụ được cái gì mới là tiên môn khí độ.

Ba gã trưởng lão vừa đi, Lưu Mộc Bạch ngạo nghễ nói: "Chính là Tu La, La Sát, bản thế tử dễ như trở bàn tay, quay về là thăng làm nội môn đệ tử. Bạch Liên sư muội, khi đó ta nhất định trông nom ngươi nhiều hơn."

"Cẩn thận giết Tu La không thành, bị Tu La ăn mất, ta nghe nói Tu La rất lợi hại có tu vi Trúc Cơ Kỳ." Lục Trường Phong lập tức nói châm chọc. Mắt thấy hai người lại muốn ầm ĩ, Dương Lăng thản nhiên nói: "Ba vị, ngày mai nơi đây gặp lại, ta cáo từ trước."

Dương Lăng nói đi là đi, Bạch Liên há mồm muốn gọi, rốt cục không có mở miệng. Trong tai lại vang lên thanh âm "Thanh muội": "Tỷ tỷ, người này thật ác, thế nào đối với tỷ tỷ lạnh lùng như vậy chứ?"

Bạch Liên: "Nhân tài như vậy mới có thể trở thành tu chân ẩn sĩ, Lưu, Lục hai người ngu ngốc vĩnh viễn vô vọng tiên đạo."

Dương Lăng băng qua Phi Tiên Viện ghi tên, ở cửa có trưởng lão ghi lại tên Dương Lăng, đồng thời phát một cái túi bách bảo. Dương Lăng cầm túi bách bảo, lập tức phản hồi về phòng. Trở lại nơi ở, Dương Lăng mở túi bách bảo, phát hiện bên trong như là linh phù hộ mệnh, kiếm phù, đều là hạ phẩm linh phù. Ngoài ra còn có một lọ hơn mười mai thượng phẩm Nguyên Đan, một thanh hạ phẩm Linh Khí phi kiếm, một bình nhỏ cao bằng quyền đầu. Tác dụng bình nhỏ là giam giữ Huyết ma khi bắt được, mang về Thái Dịch Môn lĩnh công.

Hạ phẩm Linh Khí phi kiếm, uy lực cũng coi như không kém, bất quá so với Ngân Xà Kiếm cùng hai kiện Bảo Khí phi kiếm của Dương Lăng còn kém rất xa, một thì ở dưới đất, còn một thì ở trên trời.

Dương Lăng lại lấy Bảo Phù đoạt được từ chỗ Thiên Tà Thái Tử, nghiên cứu một lần, để vạn nhất gặp phải nguy hiểm là lúc có thể sử dụng chuẩn xác. Nếu như tới lúc sinh tử quan đầu, Dương Lăng tự nhiên sẽ không chút do dự mà sử dụng Bảo Phù, mạng sống quan trọng hơn, không quản là phù của ai.

Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt là tới ngày kế rồi, Dương Lăng xem xét một lần cuối, xác định tất cả chuẩn bị thỏa đáng, lúc này mới đi tới Phi Tiên Viện. Bạch Liên, Lưu Mộc Bạch, Lục Trường Phong ba người đã tới rồi, bốn người gặp nhau, không lâu sau, một ngoại môn trưởng lão đái lĩnh chúng đệ tử đi tới truyện tống trận.

Truyện tống trận ở cách Phi Tiên Viện không xa, diện tích thật lớn. Dương Lăng cho dù có Tự Ma Chân Nhân ký ức, kiến thức rộng rãi, vẫn lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy phương viên mười trượng một cái truyện tống trận thật lớn ở vào trung ương, một cái thật lớn a, chỉnh khối ngọc thạch cắt thành vòng tròn ở trung tâm, trong vòng tròn chạm khắc vô số hoa văn ký hiệu cổ quái, tản mát ra linh lực ba động.

Các trưởng lão đem đệ tử chuyến này chia ra làm trăm người một nhóm, từng nhóm truyền tống. Nhóm đệ tử đầu tiên tiến nhập truyện tống trận, một đạo bạch quang hiện lên, tiêu thất không gặp. Dương Lăng, Bạch Liên một tổ là nhóm đệ tử thứ năm bị truyền tống thí luyện.

Bạch quang hiện lên, Dương Lăng phát hiện đã thấy nhóm người xuất hiện trong đại điện một tòa nhà cổ. Rất nhiều đệ tử vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương mà đi ra đại điện, mấy chuyến truyền tống tới trước đệ tử đã đi ra không sai biệt lắm.

Lưu Mộc Bạch, Lục Trường Phong tả hữu hộ vệ bên người Bạch Liên, Dương Lăng đi ở phía sau, lần lượt cũng ra đại điện. Vừa ra đại điện, Dương Lăng liền cảm thụ được một cổ ma khí bàng bạc từ bốn phương tám hướng bắn qua.

Bầu trời một mảnh huyết hồng sáng sủa, trên mặt đất chiếu lại cũng là toàn bộ hồng. Nhìn ra bốn phía, không có một ngọn cỏ, không có chim bay cá nhảy, chỉ có vô biên sa mạc, hoang mạc, đường nhìn trống trải. Từ xa xa, mơ hồ xuất hiện một đường huyết hồng, nơi này chính là Huyết hải mang mang vô bờ.

Thí luyện đệ tử, một nhóm lại một nhóm hướng Huyết hải đi đến, bên người người càng ngày càng ít. Bạch Liên biểu tình nửa vui nửa buồn nói: "Phía trước là Huyết hải, đi chừng vài bước là gặp Huyết ma rồi, chúng ta đi thôi."

Dương Lăng không nói hai lời, vỗ túi bách bảo, chuôi này do môn phái biếu tặng hạ phẩm Linh Khí hóa thành một đạo bạch quang bao vây lấy thân thể Dương Lăng. Dương Lăng thản nhiên nói: "Ta đi phía trước dò đường." Kiếm quang cùng Dương Lăng hòa hợp nhất thể, tận trời bay đi, sát na không thấy.

Bạch Liên trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, nhưng lại đuổi theo. Lưu Mộc Bạch, Lục Trường Phong trên mặt đều xuất hiện cường liệt đố kỵ, hai người hắn Luyện Khí nhất trọng, không có khả năng ngự kiếm phi hành, lại có thượng phẩm Linh Khí còn Dương Lăng lại có thể, thực sự là buồn cười!