Miệng bị lấp kín, Phù Bích đột nhiên mở to mắt.
Trong mũi nàng bị lấp kín bởi khí tức nam nhân của Tống Minh Hi, còn có chút mùi rượu.
Nàng có một loại cảm giác mãnh liệt như bị người say rượu khi dễ, theo bản năng muốn đem người đẩy ra, nhưng nàng hiện giờ đã không còn là Thanh Bình quận chúa được tôn sùng, mà là "Tiện tì" trong miệng chủ nhân.
Tống Minh Hi ban, nàng chỉ có thể nhận lấy.
Vì vậy nàng liền phối hợp hôn môi, mỗi khẽ mấp máy, cùng Tống Minh Hi môi lưỡi giao triền.
Chăn trên người nàng bị xốc lên, thân mình tiếp xúc với khí lạnh, ngay sau đó bàn tay nóng bỏng của Tống Minh Hi liền bao phủ lên, cách y phục vuốt ve thân thể của nàng, một bên nói: "Hôm nay ngươi hầu hạ ta thoải mái, bây giờ ta liền kiểm tra xem ngươi có phải nữ nhân trong sạch hay không"
Phù Bích ánh mắt phẫn nộ, nàng chỉ có thể rũ đôi mắt xuống, bộ dạng tựa như thuận theo, để mặc động tác của Tống Minh Hi.
Nàng chỉ biết bản thân trong sạch, không sợ bị kiểm tra, nhưng nếu thân thể nàng không có, Tống Minh Hi lại sẽ như thế nào, đem nàng trả về trong tay bọn buôn người? Hay là thay đổi biện pháp tra tấn nàng? Nếu thật sự để ý đến sự trong sạch của nữ nhân, sao không tìm người đoạt lấy trong sạch của nữ nhân mà điên cuồng lấy mạng, lại muốn tới khó xử nữ nhân nhỏ bé trong thời loạn thế.
Xiêm y Phù Bích bị xốc lên, bộ ngực nửa lộ, dưới ánh nến đỏ lay động hạ phá lệ mê người.
Mắt Tống Minh Hi tối sầm lại, liền hôn lên.
Bờ môi của hắn cũng rất nóng, ở trước bộ ngực trắng như tuyết của Phù Bích mút vào tạo ra từng đóa hồng mai, hắn đùa giỡn đầu v* Phù Bích, nói: "Hồng mai ánh tuyết, ngược lại thật phong nhã."
Hắn một bên cởi quần Phù Bích, một bên hàm mút đầu v* nàng.
Phù Bích là lần đầu tiên bị nam nhân chạm vào ngực, lại là địa phương mẫn cảm như đầu v*, thân thể nàng không khỏi run lên, cả người nhũn ra, ngửa đầu há miệng thở dốc.
Eo nhỏ bị bóp chặt, làm cho nàng vừa ngứa vừa thoải mái.
Quần bị Tống Minh Hi một tay xé nát, biến thành mảnh vải trắng đáng thương, lòng bàn tay hắn mang theo một lớp chai mỏng, ở trên da thịt mềm mịn của Phù Bích vuốt ve, một bên nói: "Thật mềm."
Trên mặt nàng hiện lên hơi nóng, nhất thời thẹn thùng.
Tống Minh Hi nâng chân nàng lên, đặt lên trên vai mình, ánh mắt say mê nhìn Phù Bích, cười xấu xa nói: "Kỳ thật ta cũng cảm thấy ngươi cùng Đức Dung công chúa có vài phần tương tự, bà chỉ có một nữ nhi, khi ta còn nhỏ may mắn gặp qua, nhưng ngươi và nàng ấy... Cũng không phải thật giống nhau."
Phù Bích: "..."
Dục vọng bị khơi lên trong nàng biến mất hơn phân nửa, yên lặng nhìn Tống Minh Hi, muốn nghe xem hắn còn có thể nói ra chuyện quỷ quái gì.
Hắn vừa liếm phần thịt non bên trong đùi Phù Bích, vừa nói: "Thanh Bình quận chúa cùng đại tư mã gia Từ Tri Yến Từ công tử kia đã đính hôn, tiện nghi không đến ta."
Phù Bích nghe thấy tên Từ Tri Yến, thân thể cứng đờ, thật không thích hợp, Tống Minh Hi như thế nào sẽ biết nàng cùng ai đính hôn? Một cái Thế tử gia như hắn ngày thường không đọc tứ thư ngũ kinh, lại muốn dành lấy bát cơm của bà là sao?
Phù Bích chỉ cảm thấy nam nhân này thật càn rỡ, cái hay không nói, lại đi nói cái dở, nhưng hôm nay thân phận mình thấp kém, còn phải dựa vào Tống gia mà sống, chỉ có thể nén giận.
Cái chân thon trắng trong tay Tống Minh Hi cứng đờ, đương nhiên hắn cảm giác được, cười nhạo nói: "Như thế nào,vừa nhắc tới người thiên gia liền sợ thành như vậy? Không tiền đồ."
Dục vọng Phù Bích vừa lạnh xuống, lại bị Tống Minh Hi ở chỗ bắp đùi nàng mút mạnh một cái kéo trở lại, đáy mắt nàng nổi lên một tầng hơi nước.
Bàn tay dừng ở đầu vai Tống Minh Hi, nhẹ nhàng đẩy hắn.
Tống Minh Hi bẻ hai cánh hoa nơi hạ thân nàng ra, gặm cắn Phù Bích thịt viên, dưới tình thế cấp bách nàng liền ngửa đầu rên rỉ.
Sau đó nghe thấy giọng nam nhân trêu chọc: "Ở trên giường thật ra sẽ kêu."
Nàng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, Tống Minh Hi nhìn bộ dáng chịu đựng của nàng cảm thấy thú vị, lại đùa bỡn tiểu thịt viên kia một lát.
Thấy nước mắt Phù Bích chảy ra, hắn ghé sát vào bên tai nàng nói: "Mới như này liền chịu không nổi? Kích thích hơn còn ở phía sau."