Trên bàn hai bên giá cắm nến cùng đốt, nghe nói đêm tân hôn trong hỉ phòng hai bên trái phải đều đốt nến đỏ, đốt đến bình minh ngụ ý là muốn phu thê bên nhau đến bạc đầu giai lão.
Nàng làm một cái thông phòng, đương nhiên không có vọng tưởng cùng Thế tử gia đầu bạc, chỉ là nhìn hai cây nến một ngắn, một dài trên bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy không thích hợp.
Phù Bích lấy cây nến ngắn sắp cháy đến sát giá cắm nến, để cây dài hơn lưu lại trong phòng Tống Minh Hi, thổi nến, nàng liền không chút lưu luyến mà rời đi.
Đường đi trước viện của Tống Minh Hi rải đầy một tầng đá cuội, Phù Bích đi giày mới bị trẹo chân, chân vừa đau lại bủn rủn vô lực, thực cẩn thận bước hai bước, không ngờ đoạn đường phía trước thay đổi, liền té ngã ở trên đường.
Nàng đau đến đứng lên không nổi, yên lặng nhìn đầu gối mình, không biết có rách da hay không, ánh sáng chợt tối sầm lại, giá cắm nến bị rơi trên cỏ, Phù Bích cầm giá cắm nến lên, lửa tắt hơn phân nửa, đêm khuya trời hanh, còn may không cháy mặt cỏ, bằng không nàng sợ là đang sống sờ sờ lại bị người Tống gia đánh chết.
Ngọn nến chỉ còn chút lửa yếu ớt, Phù Bích lấy tay bao quanh ngọn lửa nho nhỏ kia không cho nó bị gió thổi tắt, nhìn ngọn lửa càng lúc càng lớn mới buông ra tay, đứng dậy chậm rãi quay lại phòng hạ nhân.
Nàng đi một hồi lâu trong Tống phủ, không biết có phải là do chân đau nên cảm thấy mình đi rất lâu, hay là đi thật sự lâu, mãi vẫn không tìm được vị trí phòng hạ nhân.
Nàng nghĩ, hay là nhân cơ hội này trốn đi luôn.
Nhưng mà Tống phủ kết cấu phức tạp, nàng không biết đường đi, cũng không biết bên ngoài tường là cái gì, trèo ra có thể vẫn là Tống phủ, cũng có thể là đường lớn, giờ này đang cấm đi lại, nếu không bị binh lính bắt được nhốt vào lao, thì sẽ bị ám vệ bắt diệt khẩu, hoặc là lại gặp phải bọn buôn người, lại bị bán đến nơi khác.
Phù Bích nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hướng đường cũ quay lại, trong phòng Tống Minh Hi đốt địa long, ngồi ở bên ngoài cũng tốt hơn so với việc bị gió lạnh thổi.
Gần tới phòng thế tử, nàng thấy ánh nến yếu ớt trong phòng, có lẽ là lúc ra cửa không đem ngọn nến thổi tắt hoàn toàn, dựa vào một chút tàn lửa ít ỏi kia, liền lại cháy lên. Sức sống này thực mạnh mẽ, thật là khiến người thán phục.
Nàng còn có chút may mắn, còn may mình không đem ngọn nến thổi tắt, bây giờ mới có một chút ánh sáng chỉ đường cho mình.
Phù Bích dựa vào cửa, đem ngọn nến nhỏ bé thuộc về mình đặt ở trước người, tay ôm chặt xiêm y, tận lực tìm chút ấm áp.
Đêm rất dài, trong mộng nàng có mẫu thân mất sớm, có ca ca nàng, có điểm tâm bên đường nàng thích thật lâu chưa mua, cùng cống phẩm Tây Vực quen mắt, một phòng tiểu tỷ muội sẽ ngọt ngào gọi nàng "Tiểu quận chúa", nàng không còn là cái người câm ti tiện gặp người liền quỳ, cũng không phải là cái thông phòng dùng thân thể mua vui, nàng là chính mình, Thanh Bình quận chúa Phù Bích.
Phù Bích ở trong mộng kéo tay ca ca muốn đoạt lại kẹo hồ lô của mình, tay ca ca lên cao, nàng với không tới, chỉ có thể chắp tay trước ngực cầu hắn trả lại cho mình.
Mắt thấy ca ca mềm lòng, sắp đem kẹo hồ lô cho mình, bỗng nhiên thân thể trượt xuống, cánh tay dán đến mặt đất lạnh băng, Tống Minh Hi mắt lạnh ở trên cao nhìn nàng, "Làm sao không trở về?"
Hắn dùng đầu quạt giấy viền vàng nâng cằm nàng lên, tuỳ tiện nói: "Tiểu thông phòng chỉ mới gặp một ngày, liền đối với ta rễ tình đâm sâu, một hai phải bồi ta đi vào giấc ngủ, ta lại lợi hại như vậy sao?"
Phù Bích mím môi, không cách nào giải thích, nàng vẫn còn ở trong dư vị giấc mộng vừa rồi, trong mộng còn chưa được ăn kẹo hồ lô, nàng còn muốn quay lại nếm thử.
Tống Minh Hi thấy bộ dạng choáng váng của nàng, dùng bàn tay kiểm tra trán nàng, người nàng mềm ngã xuống, còn may Tống Minh Hi tay dài bắt được, ôm vào trong ngực.
"Nguyên Trác, tìm đại phu."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~