Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 15: Ngươi Đi Đi




Mặt Lý Doanh bị đẩy sang một bên.

Mái tóc đen dày tán loạn che khuất biểu tình của hắn, một lúc sau, hắn mới chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía thiếu niên trên giường.

Lúc này Vân Thanh Từ mới mười chín tuổi, đương lúc yêu hắn như si như dại, quyến luyến không rời, bên miệng lúc nào cũng treo hai ba câu "A Doanh".

Đáng lẽ phải là như vậy.

Vân Thanh Từ lật người đi rồi lại lật người lại, chắc do quần áo quá nghiêm chỉnh gây khó chịu nên ngủ không ngon. Y trước giờ khi nghỉ ngơi nhất định phải mặc một lớp lót mềm mại, mới có thể ngủ thoải mái.

Mặc dù thuở nhỏ lớn lên bên mẹ, chưa từng gặp tướng phủ, nhưng Tần Phi Nhược dù sao cũng là con gái của Vương hầu. Tuy sau này nàng chuyên chế, có tính chiếm hữu con cái mạnh nhưng vẫn dốc sức nuôi nấng Vân Thanh Từ, cho ăn sung mặc sướng, vật chất chưa bao giờ thiếu thốn.

Lý Doanh ôm lấy y, vừa dỗ vừa khuyên, cởi áo gấm bên ngoài xuống.

Do men rượu, Vân Thanh Từ rất nhanh ngủ thiếp đi.

Nửa canh giờ sau.

Tiền sảnh im lặng không tiếng động, Lý Doanh đi ra ngoài bình phong, tới bên cạnh Nguyễn Liên.

Trán Nguyễn Liên dán lên mu bàn tay, mái tóc dài từ đầu vai rơi xuống, không nhúc nhích.

"Ngươi là cầm sư?"

Giọng của nam nhân lạnh căm căm, không rõ vui buồn. Nguyễn Liên chỉ có thể cẩn thận đáp lời: "Vâng."

"Tay đúng là rất đẹp."

Trong lòng cầm sư thầm nghĩ không xong rồi thì nghe thấy giọng nói kia tiếp tục nói: "Quân hậu nếu đã thích như vậy, ngươi có để ý trẫm lấy đi tặng cho y không?"

Liễu Tự Như rùng mình, Nguyễn Liên đè nén hô hấp, cố gắng trấn định, nói: "Nếu có thể lấy lòng quân hậu, thảo dân đương nhiên nguyện ý, chỉ là bệ hạ chắc chắn rằng quân hậu sẽ thích một đôi tay đã mất đi sự sống sao?"

Lý Doanh không chớp mắt nhìn chằm chằm cầm sư, ánh mắt kia nếu có thể biến thành thực thể thì rất có thể sẽ đâm chết Nguyễn Liên.

Nhưng dù sao thì vẫn không thể, Nguyễn Liên không hề thương tổn.

Vài giây ngắn ngủi, long ủng hung dữ đá vào vai, Nguyễn Liên đụng phải bàn lăn ra ngoài, bánh hoa quả rơi xuống, đĩa bình vỡ nát, phát ra tiếng vang rất lớn.

Hắn lật người, lại quỳ tại chỗ, long ủng trong nháy mắt lại đi tới trước mặt, Nguyễn Liên mi tâm giựt giựt, trong lòng biết hôm nay cho dù không chết cũng bị trọng thương, hắn không dám nhiều lời, thân thể căng thẳng yên tĩnh chờ đợi.

Sau bình phong chợt có tiếng truyền đến, giọng Vân Thanh Từ rất nhẹ, mang theo chút lơ mơ: "Ngân Hỷ... âm thanh gì vậy?"

Long ủng dính trên mặt đất không nhúc nhích nữa.

Ngân Hỷ nhận được một ánh mắt giết muốn người, giật mình đứng lên chạy vào bên trong, nói: "Là mèo, mèo đánh nhau, không cẩn thận, làm đổ mâm trái cây."

"Lại là hai con mèo của thái phi đang tranh giành thức ăn à?" Vân Thanh Từ nói: "Đuổi ra ngoài."

Ngân Hỷ nói, "Vâng."

Sau bình phong yên tĩnh trở lại.

Ngân Hỷ quay trở ra, phát hiện bệ hạ vẫn như cũ, mặt không biểu cảm nhìn mình, lo lắng bản thân diễn không đủ giống, vì thế lại quát: "Đi, đi, đi hết ra ngoài, hai con... con mèo chết tiệt."

Mấy chữ cuối cùng, hắn ấp úng, không dám nói to.

Lý Doanh thong dong thu chân xoay người, nói: "Trước khi trời chưa sáng, không ai được rời khỏi Triều Dương cung."

Trong trí nhớ của Vân Thanh Từ lúc này, hắn vẫn là quân vương khoan dung nhân từ, không thể để cho Vân Thanh Từ biết, hắn là ma quỷ đến từ rất nhiều năm về sau.

Lúc màn trời cuối cùng cũng lộ ra ánh sáng mờ nhạt, người trong tiền sảnh mới cố hết sức chống người đứng lên, quỳ một đêm, chân như thể không còn là của mình nữa.

Nguyễn Liên đắc tội thiên tử, lúc đi ra ngoài rõ ràng bị cô lập. Mấy nhạc sư nâng đỡ lẫn nhau, chỉ có hắn một tay vịn cửa, một tay ôm đàn, xa xa đi ở phía sau.

Dưới vách tường son, cầm sư tóc đen tán loạn, vẻ mặt tiều tụy, trầm ngâm xoay người nhìn về phía cửa sau Triều Dương cung.

Thiên tử, không phải thiên tử trong lời đồn, quân hậu, hình như cũng không phải quân hậu trong lời đồn.

Có lẽ do hôm qua uống rượu nên Vân Thanh Từ ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới dậy, Triều Dương cung đã dọn dẹp sạch sẽ, y nheo nheo mắt được hầu hạ rửa mặt chải đầu, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc, sừng xanh huân hương.

Vân Thanh Từ phất phất tay, lệnh cho thủ hạ đều lui xuống, xoa trán ngồi xuống trước bàn, bên cạnh rất nhanh im hơi lặng tiếng xuất hiện một người: "Quân hậu, đây là tình báo tháng này."

Lúc này Thanh Ty chỉ nhận lệnh của Vân Thanh Từ, tình báo cũng sẽ giao cho Vân Thanh Từ trước, sau đó từ Vân Thanh Từ chuyển sang Lý Doanh.

Y gõ bàn, tiện tay rút ra mấy quyển bên trong, trực tiếp ném vào chậu than, nói: "Ba nhà Vân Tần Tiêu sau này không cần để ý nữa, điều tra kỹ Trương gia hơn."

Lệnh chủ Thanh Ty vô thức nhìn y một cái. Chủ nhân và thái hậu xưa nay giao tình tốt, sao bây giờ lại có ý như muốn đối địch?

Nhưng y có ý che chở nhà mẹ, ngược lại làm cho lệnh chủ trong lòng hơi dịu lại, gần nửa năm qua, Vân Thanh Từ làm việc càng ngày càng cực đoan điên cuồng, hắn vẫn luôn lo lắng đối phương sẽ vì tình cảm mà dẫm vào con đường không lối về.

Hắn ngẩng đầu, nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."

"Lý Doanh thế nào?"

"Bệ hạ gần đây chưa từng qua cung của những người khác, mỗi ngày đều ở điện Giang Sơn, chỉ là nghe nói hình như ngủ không được ngon, nhưng cụ thể như thế nào thì không rõ."

Vân Thanh Từ giám sát Lý Doanh hoàn toàn khác với những người khác, y chỉ cần biết Lý Doanh có thủ thân như ngọc hay không, tình cảm có phải vẫn trung trinh với y hay không, còn Lý Doanh muốn làm cái gì y chưa bao giờ quân tâm, cho nên lệnh chủ cũng không có bẩm báo khác, bởi vì có thì Vân Thanh Từ cũng không để ý.

 Nhưng hôm nay đối phương lại giống như thay tính đổi nết: "Sau này những thứ này không cần hồi báo, ta muốn biết hắn có ý đồ bất lợi gì đối với Vân gia hay không."

Việc này làm cho lệnh chủ ngây ngẩn cả người.

Vân Thanh Từ liếc hắn một cái, nói: "Sao hả?"

Lệnh chủ cúi đầu: "Thuộc hạ đã rõ."

"Còn tiểu đồ đệ của ngươi nữa." Vân Thanh Từ nói, "Sau này nếu ngươi không tiện thì để cho hắn đến bàn giao cho ta cũng được."

"Quân hậu, không phải chê hắn còn nhỏ tuổi sao?"

Đồ đệ kia là ăn mày Vân Thanh Từ nhặt ở trên phố, sau đó trực tiếp ném cho lệnh chủ, hơn hai năm qua không quan tâm đến, trước đó đối phương từng phụ trách bàn giao, bị Vân Thanh Từ nghi ngờ Thanh Ty có phải hết người rồi hay không, sau lần đó thì không còn xuất hiện nữa.



Nếu như không phải sau này hắn trở thành lệnh chủ mới, Vân Thanh Từ có thể sẽ vĩnh viễn không nhớ tên ăn mày mình nhặt về tên là gì.

Hiện tại y nhớ rõ, đối phương tên là Cam Lê.

Vân Thanh Từ lật lại tình báo, vẻ mặt nhu hòa hơn, nói: "Dù sao cũng phải cho thiếu niên trẻ tuổi một ít cơ hội rèn luyện."

Lệnh chủ rời đi, Vân Thanh Từ mới nhớ tới quên nói với hắn chuyện thay đổi tín vật, có điều cũng được, y còn chưa nghĩ ra vật thay thế thích hợp, bản thân Thanh Ty có nghĩa là "tơ tình", là dùng để giúp Lý Doanh củng cố quyền lực, cũng là tình ý miên man của y dành cho Lý Doanh.

Nếu muốn thay đổi lệnh bài, có khi còn phải đổi tên.

Thật khiến người ta đau đầu.

Tiếp tục suy nghĩ chút vậy.

Vân Thanh Từ lật xem gần hết thì ngáp một cái rồi nằm sấp trên bàn. Thật ra y không thích mấy thứ này, nếu có khả năng, y muốn làm một tên ăn chơi trác táng như Khâu Dương, ngày ngày ngắm mỹ nhân, thưởng thức cảnh đẹp, đi ăn uống hát hò chơi bời.

Trải qua những ngày như thần tiên.

Tất cả đều tại cẩu hoàng đế Lý Doanh.

Vân Thanh Từ nằm sấp một lúc, sắp xếp đôi chút, sai người đi báo cáo với Lý Doanh, nói: "Ta muốn tới xưởng nung."

Tin tức truyền đến tai Lý Doanh, nhớ lại kiếp trước Vân Thanh Từ đúng là đã từng học không ít thứ, trong đó bao gồm cả chuyện nung gốm, hắn không ngăn cản: "Theo ý y đi."

Mấy ngày kế tiếp, Vân Thanh Từ đi sớm về khuya, thỉnh thoảng sẽ có đêm không về, Lý Doanh ngày nào cũng tới cung y, nhưng toàn không gặp được. Trong điện không có một ai, hắn kiểm tra tình báo Vân Thanh Từ để lại cho hắn trước, phát hiện bên trong không có tin tức về ba nhà Vân Tần Tiêu.

Sau đó, hắn từ trên giường mỹ nhân đi tới trước cửa sổ, lại từ cửa sổ đi tới phòng hoa, lại từ phòng hoa đi vào trong viện, lại từ trong viện đi tới trước cửa Triều Dương cung.

Liễu Tự Như khoác áo cho hắn, nói: "Nghe nói đêm qua quân hậu đã ngủ lại trong xưởng nung, tán gẫu với lão sư phụ rất vui vẻ."

"Ừm." Lý Doanh biết y sẽ nung ra một món gốm sứ rất đẹp, chỉ cần chờ thêm mấy ngày, Vân Thanh Từ sẽ lại rảnh rỗi.

Huống chi, món đồ sứ đó cũng sẽ tặng cho hắn.

Tuy nói đó là kiếp trước, nhưng, lỡ như thì sao?

"Sắp tới năm mới rồi." Liễu Tự Như nói: "*Lại thêm tuyết đang rơi, chắc hẳn sang năm sẽ là một mùa bội thu."

*Đây là một quan niệm: Tuyết càng rơi nhiều thì vụ mùa sau càng bội thu.

"Ừm."

"..." Liễu Tự Như ngẩng đầu nhìn những chấm đen bay trên trời, nói: "Chi bằng, chúng ta về điện Giang Sơn trước?"

"Khi nào y trở lại?"

"Hình như là giờ tý." (Từ 11h đêm - 1h sáng)

Lý Doanh bước hai bước, lại trở về trong cung, sai người đi lấy tấu chương, vừa phê duyệt, vừa nhìn đồng hồ cát chảy.

Giờ hợi một khắc*, hắn khoác áo choàng, đi ra khỏi Triều Dương cung.

*Giờ hợi: Từ khoảng 9h đến 11h đêm.

*1 khắc = 15p.

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)

Tuyết vẫn còn rơi, Liễu Tự Như cầm ô đuổi theo bước chân của hắn, hỏi: "Bệ hạ đi đâu vậy? Có cần chuẩn bị xe ngựa không ạ?"

"Từ đây đi tới cửa đông mất bao lâu?"

"Khoảng nửa nén hương."

"Vậy thì đi bộ."

Liễu Tự Như ngộ ra. Nửa nén hương, nói cách khác, nếu quân hậu trở về đúng giờ, không bằng bệ hạ đi đến cửa đông, hai người sẽ gặp được nhau.

Liễu Tự Như lặng lẽ nhìn hắn một cái, khẽ thở dài.

Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người đột nhiên cùng nhau thay đổi, nếu chỉ bệ hạ thay đổi, hoặc là chỉ quân hậu thay đổi thì tốt biết bao.

Hoặc là ăn nhịp đồng vợ đồng chồng, hoặc là mỗi người một ngả không liên quan nhau, người phía dưới cũng không đến mức bị dày vò.

Bông tuyết đánh vào ô giấy, phát ra tiếng lộp bộp, Lý Doanh đi rất chậm, hình như vì muốn giết thời gian.

Hai khắc sau, họ đến cổng phía đông.

Trên ô giấy kết một tầng sương, thị vệ canh cửa cẩn thận hỏi: "Bệ hạ vào trong ngồi một lát đi ạ?"

"Không cần."

Thị vệ lặng lẽ lui ra, nhìn bóng dáng hắn, trong lòng cảm thấy kì lạ.

Trước kia quân hậu thường xuyên tới chờ bệ hạ, bệ hạ thế nào mà... Chẳng lẽ ngài đang chờ quân hậu?

Không không không, ngài là bệ hạ, chắc chỉ đột nhiên muốn ngắm tuyết...

Thị vệ nhìn thoáng qua cánh cửa vắng vẻ:... Nhỉ?

Không lâu sau.

"Canh mấy rồi?"

"Đã đến giờ hợi rồi."

Lại không lâu sau đó.

"Bây giờ là canh mấy?"

"Vừa qua giờ hợi."

"Bây giờ thì sao?"



"...... Vừa qua giờ hợi."

Kế tiếp, Lý Doanh lại nhìn ông, Liễu Tự Như kiên trì tiếp tục nói: "Vừa qua giờ hợi."

Mặt Lý Doanh lạnh xuống.

Hắn đứng lặng một lúc, cho dù che ô, vẫn có bông tuyết bay đến đầu vai hắn, rất nhanh tạo thành một tầng tuyết mỏng.

Liễu Tự Như nói: "Tuyết lớn rồi, ngài có muốn phái người đi hỏi một chút hay không?"

"Ừm."

Liễu Tự Như tùy tiện gọi một người, vừa muốn phân phó, chợt nghe hắn nói: "Đi chuẩn bị một con ngựa."

Vân Thanh Từ lúc này đã ngủ. Xưởng nung tuy điều kiện đơn sơ nhưng dù sao y cũng là quân hậu, nếu đã muốn nghỉ ngơi ở đây, cung nhân tất nhiên sẽ tận tâm chuẩn bị.

Giường không lớn lắm, cửa sổ thì hơi rách, nhưng trải qua đãi ngộ ở lãnh cung, Vân Thanh Từ đối với môi trường sống tạm thời có thể che gió chắn mưa này vẫn khá hài lòng.

Y vô thức sờ sờ hộp gỗ trước gối, nghĩ đến vẻ kinh ngạc vui mừng của cha khi nhận được quà, không nhịn được cười vui vẻ. Ngôn Tình Hay

Thật ra buổi chiều gốm sứ đã được nung ra rồi, nhưng lão sư phụ không cho y đi, hết nước hết cái khuyên y nhất định phải ở lại thêm một đêm, buổi tối còn tìm mấy ông bạn già tới thưởng thức món đồ cực phẩm này, Vân Thanh Từ được khen ngợi hết lời, cảm thấy vô cùng có thành tựu.

Lúc thiu thiu sắp ngủ, bên ngoài truyền đến một trận tiếng vó ngựa, không phải một con, mà là mấy con.

Vân Thanh Từ bị đánh thức, láng máng nghe được tình hình.

"Tham kiến bệ hạ!"

Lý Doanh, đúng vậy, nếu như lúc này hắn xuất hành, bên cạnh tất nhiên sẽ đi theo một đám hộ vệ, khó trách ồn ào như vậy.

Vân Thanh Từ lại sờ sờ hộp gỗ bên người, bỗng nhiên nhớ lại gì đó.

Lý Doanh lúc trước đã lệnh cho y học tập nhiều lên, ít dính người lại thì mới cho y hồi cung, Vân Thanh Từ đúng là từng có một đoạn thời gian không dính hắn nữa, không phải là không muốn, mà là không dám.

Cho đến khi y học hành có thành tựu, lúc này mới tìm được lý do, vội vàng chạy tới tìm hắn tặng đồ.

Y ôm một cái hộp gỗ, mặt mày, ánh mắt toả sáng, nhanh chóng đi tới điện Giang Sơn, bị ngăn lại: "Quân hậu."

Liễu Tự Như nói với y: "Bệ hạ đang bàn chuyện."

Vân Thanh Từ biết lúc Lý Doanh bàn chuyện không thích bị quấy rầy, nên biết điều dừng bước, thành thật ôm cái hộp chờ ở ngoài sảnh.

Nhưng y đã lâu không gặp Lý Doanh, rất nhớ nhung, lòng nóng như lửa đốt, chốc chốc lại thò đầu, Liễu Tự Như không nhịn được, mở miệng hỏi y: "Quân hậu tìm bệ hạ có chuyện quan trọng không? Nếu chờ sốt ruột thì hãy trở về trước, thần giúp ngài chuyển lời?"

Vân Thanh Từ nghe xong, liếc ông một cái, giữa lông mày lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Khi đó y chẳng thích ai cả, chỉ yêu Lý Doanh, ngoại trừ Lý Doanh, ai cũng không để vào mắt, trong lòng dù có vui sướng đến đâu cũng không muốn chia sẻ với ai trừ Lý Doanh.

Huống chi, Lý Doanh từ trước đến nay không thèm để ý đến chuyện của y, nếu biết y chỉ vì muốn tặng đồ thì tất nhiên sẽ không quan tâm.

Thế nhưng, y nhớ Lý Doanh, y rất sợ nếu không tìm cơ hội nói chuyện với hắn, Lý Doanh sẽ quên y mất.

Liễu Tự Như thở dài, không hỏi nhiều nữa.

Khi Lý Doanh cuối cùng cũng đi ra, Vân Thanh Từ lập tức đứng thẳng, nét lạnh lùng trên lông mày hòa thành xuân ý miên man, y rụt rè lại tha thiết gọi: "A Doanh..."

Y khát vọng Lý Doanh hỏi y gần đây như thế nào, đến có chuyện gì, hoặc ít ra cũng có thể liếc mắt nhìn y một cái. Lý Doanh mặt âm trầm, như gió lướt qua y, một cái liếc mắt cũng không có.

Trái tim Vân Thanh Từ căng thẳng, không khống chế được mà lo sợ, vội vàng từ trong hộp gỗ ôm món đồ sứ ra, nắp hộp rơi xuống đất cũng không kịp nhặt, y vội vàng đuổi theo: "A Doanh, A Doanh ta ra ngoài học nung gốm, ngươi xem..."

"Bây giờ ta rất bận."

"Ngươi nhìn một cái thôi, sư phụ nói ta rất có thiên phú, cũng rất may mắn, bọn họ muốn giữ lại nhìn thêm ta cũng không cho." Y giữ chặt góc áo đối phương, cũng bất an đem đồ trong lòng đưa qua, thật cẩn thận lại tràn đầy chờ mong: "A Doanh, vận may của ta cho ngươi hết, ngươi đừng không vui..."

Lý Doanh phiền không chịu nổi, đột ngột phất tay áo.

Vân Thanh Từ bất ngờ không kịp đề phòng trượt tay một cái, không do dự nhào tới đỡ.

Đồ sứ rơi trên mặt đất, vỡ tan tành.

Vân Thanh Từ cũng nhào theo.

Liễu Tự Như thất thanh: "Quân hậu!"

Vân Thanh Từ đột nhiên mở mắt ra.

Lý Doanh đang ngồi trước mặt y, ngón tay đặt ở trên hộp gỗ trước gối y, Vân Thanh Từ nhìn hắn, lại nhìn tay hắn, sắc mặt lạnh lùng, nhấc tay áo lên đẩy tay hắn ra.

Mu bàn tay Lý Doanh đụng vào cột tường phía sau, đầu ngón tay đau nhói lên.

Vân Thanh Từ đã ngồi dậy, rất cẩn thận ôm hộp gỗ từ ngoài vào lòng, vẻ mặt nghi ngờ: "Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta đến xem...đồ ngươi nung được." Lý Doanh đứng dậy, ngồi trên chiếc giường trúc nhỏ, giường trúc phút chốc kẽo kẹt làm Vân Thanh Từ cũng lung lay theo, mắt lộ ra cảnh giác: "Ngươi xem đồ của ta làm cái gì?"

Ánh mắt Lý Doanh nhìn theo hộp gỗ, Vân Thanh Từ trực tiếp vén chăn lên che đi.

Lý Doanh: "... Chỉ muốn xem chút thôi."

"Không cho ngươi xem."

"Ta không đụng vào."

"Vậy cũng không cho ngươi xem."

Lý Doanh nhíu mày, tiếp tục nhìn chăn che kín cái hộp.

Lông mày Vân Thanh Từ nhíu chặt hơn cả hắn, y đưa tay đẩy Lý Doanh ra xa, "Ngươi đi đi."

"Ta vừa mới đến..."

Vân Thanh Từ không thèm quan tâm, còn dùng chân đạp hắn ra xa hơn: "Tránh ra."