Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 27: A Từ Hung Dữ Quá!




- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NGẠC NHIÊN KHÔNG, BẤT NGỜ KHÔNG!!!!!!

Chẳng phải lịch ra chương là CN à? Sao nay lại có thêm chương mới?

Hehe, vì hôm nay là 1 ngày đặc biệt với mình (sn mình) nên mình ra thêm chương mới (dù chỉ một chương T.T) để cảm ơn tất cả mn đã và đang ủng hộ mình.

Thật ra bộ truyện này mình làm từ t9/2021 nhưng vì 1 lí do đặc biệt (mình lười:)))) nên đã drop. Mình mới chỉ làm lại truyện gần đây thôi.

Nhân tiện CẢM ƠN bạn T** đã mail cho mình nhờ mình dịch tiếp truyện.

CẢM ƠN bạn kim****1000 đã fl mình (Ng đầu tiên trong list fl tính đến thời điểm hiện tại????) đã ủng hộ mình.

Mọi hành động của các bạn đều là nguồn động lực của mình.

LỜI CUỐI CÙNG: CẢM ƠN CẢ NHÀ, CẢM ƠN TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. <3

Chúc mn đọc truyện vui vẻ!

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)

Vân Thanh Từ chẳng thèm quan tâm hắn.

Khó được lúc Lý Doanh uống rượu, y nhất định phải làm rõ chuyện này, nếu không với sự cẩn thận của Lý Doanh, y có muốn làm rõ lần nữa, cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào.

Y chưa bao giờ phủ nhận năng lực của Lý Doanh, y cũng rõ cho dù mình sống lại và thật sự gặp được Lý Doanh trùng sinh thì có lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Chuyện này rất quan trọng đối với y, liên quan đến gia tộc và nỗi hận không thể nào xả ra của y.

"Biết, ta biết." Trán Lý Doanh toát mồ hôi lạnh, chậm chạp nói: "A Từ, ta đau, đau đầu."

Hắn uống rượu sẽ đau đầu, uống càng nhiều sẽ càng đau.

Vân Thanh Từ cảm thấy lớp giấy cuối cùng của cửa sổ sắp bị xé rách rồi nên bất chấp tất cả giữ chặt Lý Doanh hơn, căng thẳng: "Lý Doanh, có phải ngươi đến từ tám năm sau không?"

Lý Doanh nặng nề nhắm mắt lại.

Vẻ mặt hắn vừa thống khổ vừa giày xéo như đang cố gắng suy nghĩ, rất lâu mới khàn giọng nói: "Không phải, A Từ, không phải."

Sức lực trên tay Vân Thanh Từ phút chốc buông lỏng.

Liễu Tự Như chỉ nhìn thấy y bỗng nhiên đến gần Lý Doanh nói gì đó, sau đó thì bỗng dưng có một câu không đầu không đuôi ấy, ông ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như đã khám phá ra bí mật gì đó.

Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, ông tiến lên vài bước, nói: "Quân hậu chắc chưa biết, bệ hạ gần đây thường xuyên đau đầu, đã đến thái y viện châm cứu vài lần rồi, bây giờ nói đau đầu, chắc chắn không phải là giả."

Vân Thanh Từ gật gật đầu.

Y đương nhiên biết Lý Doanh không giả vờ.

Hơn nữa, vừa rồi y chỉ là rất bình thường hỏi một câu Lý Doanh có thấy bộ dạng sau khi nhảy lầu của y hay không, cũng không cảm thấy Lý Doanh của kiếp trước sẽ vì nhắc tới thi thể của y mà đột nhiên đau đầu muốn chết, hắn nếu đã dám giết y, chẳng lẽ còn không dám đối mặt với y sao?

Hơn nữa, Lý Doanh say rượu, chưa bao giờ nói dối.

Nếu hắn nói không phải đến từ tám năm sau, vậy nhất định không phải.

Vì sao lúc này lại bị đau đầu.

Vân Thanh Từ nhíu mày, nhìn dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của hắn, rốt cuộc vẫn đứng lên, nói: "Truyền thái y đến khám."

Liễu Tự Như mắt nhìn y đi về phía bình phong, trong lòng nảy lên, nói: "Quân hậu."

Vân Thanh Từ xoay mặt nhìn ông.

Y quả nhiên là người dám yêu dám hận, lúc yêu thì yêu như điên như dại, lúc buông xuống lại thờ ơ, lạnh nhạt. Liễu Tự Như thở dài, nói: "Quân hậu cho phép bệ hạ hôm nay ngủ ở chỗ này đi ạ."

"Ừ." Nhìn cái kiểu này của Lý Doanh thì chỉ có thể ngủ ở chỗ y thôi, Vân Thanh Từ nói: "Đỡ vào trước đi."

Ngân Hỉ và Kim Hoan tiến lên nâng tay, đỡ Lý Doanh đang đau đớn khổ sở lên giường.

Sau đó Liễu Tự Như nhìn Vân Thanh Từ, người sau ngồi ở một bên nói: "Ngây ra đấy làm gì, cởi quần áo hắn ra, ngươi muốn hắn cứ thế mà đi ngủ à?"

Liễu Tự Như: "..."

Trước kia những việc này không phải đều do ngài tự mình làm sao?

Liễu Tự Như vừa làm cha vừa làm mẹ, vừa làm trâu vừa làm ngựa, nhận lệnh đi cởi áo cho Lý Doanh, nhưng bỗng nhiên bị hắn nắm lấy cánh tay hất văng ra.

Lý Doanh thống khổ khó chịu nói: "Đừng đụng vào trẫm."

Liễu Tự Như bất đắc dĩ nói: "Bệ hạ, thần là Liễu Tự Như, nếu ngài không cởi quần áo, lỡ bị cảm lạnh thì làm sao?"

"Không." Lý Doanh xoay đi, tiếp tục ôm đầu, giọng nói tràn ra giữa hai cánh tay hơi đè nén: "Không được."

Vân Thanh Từ nhấp một ngụm trà trái cây nóng hổi, giương mắt nhìn, Liễu Tự Như vẻ mặt khó xử nhìn về phía y, nói: "Quân hậu ngài xem..."

"Hai người các ngươi lên đè hắn lại." Y phân phó Kim Hoan Ngân Hỉ.

Hai đứa này, đứa lớn nhất cũng mới mười bảy, Ngân Hỉ đến mười lăm tuổi cũng còn chưa tới, vừa nghe được câu này của y thì đều hơi lo lắng, Vân Thanh Từ liếc mắt một cái: "Đi."

Hai người chỉ có thể tiến lên ấn Lý Doanh xuống, Lý Doanh đau đầu đến cực hạn, phát hiện có người tới gần liền bất ngờ phất tay áo, hai tên thái giám đồng loạt ngã xuống đất, Ngân Hỉ ngã đau đến nhe răng trợn mắt.

Liễu Tự Như thầm nghĩ nguy hiểm quá, ông nhìn nam nhân cuộn mình đau đớn trên giường, không nhịn được nói: "Bệ hạ của ta à, ngài rốt cuộc muốn thế nào."

"Không được đụng vào trẫm." Lý Doanh đau đớn rên rỉ, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn: "Quân hậu, sẽ giận."

Đúng lúc Vân Thanh Từ đang ăn một miếng táo trong chén trà, y ngước mắt nhìn nam nhân trên giường, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, y hoài nghi Lý Doanh có phải vốn dĩ không say hay không.

Nhưng nếu như không say, y và Lý Doanh đều đã thẳng thắn với nhau, Lý Doanh cũng đã ngầm đồng ý cho y tùy tiện chơi đùa với đào kép rồi thì có cần phải cố ý diễn thế không?

Nhưng nếu hắn say.

Chẳng phải là nói, Lý Doanh biết rõ y không thích người khác chạm vào hắn và cũng để ý đến vui buồn của y hay sao.

Lý Doanh quan tâm đến y.

Vậy tại sao hắn lại đuổi y ra khỏi cung, vì sao phải lừa đi Thanh Ty của y, vì sao để mặc cho Ngân Hỉ và Kim Hoan bị giết, vì sao phải tống giam cả nhà tướng phủ, vì sao lại để y đi đến bước đường tự sát?

Hắn từ khi nào mà ngay cả lúc say cũng sẽ lừa gạt người ta.

Vân Thanh Từ buông chén trà xuống, đứng dậy đi tới, y nhẹ nhàng xua tay, Liễu Tự Như lập tức hiểu ý, gọi Kim Hoan và Ngân Hỉ cùng rời đi.

Vân Thanh Từ ngồi ở mép giường, mở miệng gọi hắn: "Lý Doanh."



Lý Doanh đưa lưng về phía y, thở dốc, giống như đang chịu đựng sự thống khổ cực lớn.

Vân Thanh Từ trèo lên giường, dùng sức túm lấy hắn, vẫn không nhúc nhích, thế là lấy chân đá hắn: "Lý Doanh!"

Giọng nói quen thuộc xuyên qua sự tăm tối mà đến, xua tan đi cảm giác đau đớn, Lý Doanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, mê man lại tha thiết nhìn về phía y.

"A Từ..."

"Là ta." Vân Thanh Từ nói: "Nằm xuống, trên người ngươi toàn rượu, phải cởi quần áo ra."

Trán Lý Doanh lại đau nhói lên vài cái, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, thở hổn hển, vẫn nghe lời nằm thẳng, hắn nhìn rất mệt mỏi, nhưng hình như còn mang theo chút quyến luyến, mắt không chớp nhìn Vân Thanh Từ.

Người kia ngồi lên người hắn, vừa cởi áo cho hắn vừa nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi từng nghĩ đến việc phế hậu phải không."

"Phải."

Đây chắc là lời nói thật lòng.

Vân Thanh Từ không tức giận vì tất cả đều nằm trong dự liệu của y, y lạnh lùng nói: "Ngồi dậy."

Lý Doanh nghe lời ngồi dậy, vẫn nhìn Vân Thanh Từ.

"Nhìn ta làm gì?"

Lý Doanh cúi đầu, bị y đá một cái: "Nói đi."

"...... A Từ, đẹp."

"Ta đẹp như thế thì sao ngươi phải nghĩ đến việc phế hậu?"

"......"

"Nói." Vân Thanh Từ lại đá hắn, mi Lý Doanh run run, nói: "A Từ, hung dữ quá."

"Ngươi nói gì?"

Áo ngoài Lý Doanh bị lột ra, lộ ra lớp áo đơn thuần sắc bên trong, đầu ngón tay hắn nắm tay áo, nhịn cơn đau đầu, cau mày, nói: "A Từ, hung dữ quá."

Vân Thanh Từ bị hắn chọc tức cười: "Ta hung dữ, bởi vì ta hung dữ nên ngươi muốn phế ta? Tại sao ta hung dữ, ngươi đã bao giờ tự nhìn lại bản thân mình chưa?"

Trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống, Lý Doanh ấp úng: "Xin lỗi."

Tuy đã cởi áo ngoài ra nhưng trên người Lý Doanh vẫn còn mùi rượu, Vân Thanh Từ chuẩn bị đi gọi người lau người cho hắn.

Y xoay người xuống giường. Vân Thanh Từ biết lúc Lý Doanh say rượu chỉ có thể trả lời một số câu hỏi đơn giản, phức tạp hơn thì hắn không có đầu óc suy nghĩ ra, cho nên hắn rất ít khi uống rượu.

Phía sau truyền đến giọng nói nhỏ: "Ta chỉ là, không muốn cùng A Từ giày vò nhau nữa."

Giày vò nhau.

Vân Thanh Từ dừng động tác, đưa lưng về phía hắn. Y bỗng nhiên nhớ ra, Lý Doanh đúng là đã đề cập đến việc hòa ly với y, là trước khi đợt phi tần đầu tiên tiến cung.

Trong khoảng thời gian đó, Lý Doanh trở nên trầm lặng ít nói, thỉnh thoảng còn ngẩn người nhìn y chằm chằm, mấy lần muốn nói gì đó, xong lại thôi.

Vân Thanh Từ lo lắng hắn có việc đè nén ở trong lòng không tốt, vì thế vừa dẫn hắn ra ngoài giải sầu vừa nói bóng nói gió, y nói với Lý Doanh: "Cho dù ngươi có chuyện gì đi nữa thì đều có thể nói với ta, ta sẽ gánh vác với ngươi."

Cuối cùng sau một lần uống rượu, Lý Doanh nhắc tới một nữ tử tên Trương Miên với y, là con gái của đại cữu cữu hắn.

Vân Thanh Từ nhớ rất rõ người này, khi bọn họ mới trong giai đoạn tân hôn chưa được bao lâu, thái hậu đã có ý tuyển Trương Miên cho Lý Doanh, bị Lý Doanh không chút do dự từ chối, giữa hai mẹ con còn xảy ra một trận chiến tranh lạnh.

Chuyện này Vân Thanh Từ biết được từ chỗ thái hậu, khi ấy y còn rất vui mừng, sau này, Lý Doanh ngay thẳng được hơn một năm, hậu cung từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Vân Thanh Từ.

Nhưng lần say rượu đó, hắn không dám kéo tay Vân Thanh Từ, chỉ luôn cúi đầu, chậm rãi nói với y, hắn nói mình không chống đỡ nổi nữa. Tiên đế qua đời quá đột ngột, từ lúc đổ bệnh đến lúc mất chỉ không đến một canh giờ. Lý Doanh giống như điên xông vào điện Giang Sơn, lúc nhào tới trước giường ông, đối phương chỉ kịp giật giật khóe miệng, ánh sáng trong mắt tản đi hoàn toàn.

Lúc ấy Lý Doanh vẫn còn là thái tử, bất ngờ không kịp đề phòng tiếp nhận một cõi giang sơn này, quần thần, dân chúng, xã tắc, dân sinh, tranh giành cấu xé, ngươi lừa ta gạt, đều đổ ập về phía hắn.

Bây giờ, hắn buộc phải đưa ra lựa chọn.

Chọn phi vào cung, để kiềm chế triều đình.

Hắn nói với Vân Thanh Từ, bản thân không giữ được lời hứa khi còn trẻ với y, giữa ngai vàng và chung thủy, hắn chỉ có thể lựa chọn một thứ.

Đối với Vân Thanh Từ mà nói, không thể nghi ngờ đó chính là sét đánh giữa trời quang.

Nhưng lời tiếp theo của Lý Doanh khiến y càng bàng hoàng hơn.

"A Từ, chúng ta hòa ly đi." Lý Doanh cuối cùng cũng nhìn y, "Ngươi tìm người khác, tốt hơn ta đi."

Vân Thanh Từ không phải là không thể hiểu được, nhưng tình cảm của y lại không thể chấp nhận được. Đêm đó y co ro trên giường khóc đỏ mắt, Lý Doanh thì đứng trước giường nhìn đến khi y ngủ quên mất.

Vân Thanh Từ suy nghĩ ba ngày, y suy nghĩ rành mạch, tự khiến bản thân cảm động không thôi, bởi vì y quyết định vì Lý Doanh mà vứt bỏ đi một chút kiên định, y đồng ý để Lý Doanh tuyển phi vào cung, chỉ có duy nhất một việc là y không cho Lý Doanh chạm vào bọn họ.

Lý Doanh nhìn cũng không hào hứng lắm: "Thanh Từ..."

Vân Thanh Từ bá đạo giữ chặt cánh tay hắn: "Ngươi đừng nghĩ tới chuyện ta sẽ buông tay ngươi."

 Y không thể rời xa Lý Doanh, y biết mình không thể rời xa hắn, cho nên, bất luận như thế nào, y cũng sẽ không buông tay Lý Doanh.

Có lẽ là bởi vì y quá đeo bám, Lý Doanh thương hại y, cũng có thể là do Lý Doanh ích kỷ, vì nguyên nhân nào đó mà không muốn chia tay y.

Có phi tử tiến cung rồi, một người, hai người, ba người.

Một số việc có thể hiểu được, nhưng không có nghĩa là có thể chấp nhận được. Vân Thanh Từ dù sao cũng không phải là người rộng lượng, y cho rằng mình có thể tin tưởng Lý Doanh, nhưng y đã đánh giá bản thân quá cao.

Mỗi lần y đến chỗ thái hậu, đối phương đều sẽ nói cho y biết, phi tần nào làm đồ ăn cho Lý Doanh, phi tần nào may y phục cho Lý Doanh, còn hỏi Vân Thanh Từ, cảm thấy phi tần nào xinh đẹp hơn, sau này tiểu hoàng tử được sinh ra trông sẽ như thế nào.

Vân Thanh Từ trở nên đa nghi, mặc kệ là người khác tặng cái gì cho Lý Doanh, y cũng nhất định phải lật ra xem.

Lý Doanh nói y sau này đừng tới Thái Từ cung nữa, hắn cũng không chỉ một lần ra lệnh cho thái hậu không được nhúng tay vào chuyện của mình và Vân Thanh Từ.

Nhưng trong mắt Vân Thanh Từ, Lý Doanh làm như vậy càng thêm khả nghi.

Y cho rằng Lý Doanh chẳng qua là muốn bịt mắt che tai mình, làm cho y trở thành một con rối không nghe không thấy, không nhìn không nói.

Vì thế, bọn họ bắt đầu nảy sinh cãi vã, Lý Doanh bắt đầu bài xích y, không để ý đến y, không muốn gặp y, mà Vân Thanh Từ hết lần này đến lần khác bị chĩa mũi dùi, cũng càng ngày càng cực đoan.

Y cúi đầu, nhìn thoáng qua cổ tay mình.

Vết thương đã kết vảy nhưng vẫn phải quấn băng gạc, vì Vân Thanh Từ không muốn nhìn thấy vết thương đó.

Có lẽ, Lý Doanh lúc ấy đã thật sự nghĩ như vậy.

Hắn vĩnh viễn lý trí hơn, điềm tĩnh hơn, biết tính toán hơn, cũng thành thục hơn mình.



Y quay lại hỏi Lý Doanh: "Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn tới tìm ta?"

"Ta... Hối hận rồi."

Vân Thanh Từ châm chọc cười. Một chút hồi ức ít ỏi kia không thể khơi dậy tí ti đồng cảm nào của y đối với Lý Doanh, chỉ cảm thấy hắn tham lam mà đáng ghét, hắn muốn cá cũng muốn cả tay gấu.

"Lý Doanh, ta hỏi ngươi, ngươi có từng nghĩ tới việc sủng hạnh những người khác không?"

"Chưa từng."

"Ngươi có nghĩ tới việc muốn diệt trừ tướng phủ không?"

"Không."

"Ngươi từng nghĩ tới việc giết ta chưa?"

"..." Lý Doanh chăm chú nhìn y, có chút say say, lại có chút nghiêm túc: "Chưa bao giờ. "

Vân Thanh Từ mím môi.

Y tin.

Có lẽ, Lý Doanh lúc ấy, thật sự không nghĩ tới việc đối phó với Vân gia và có lẽ hắn cũng thật sự từng thích y.

Nhưng thế thì sao?

Lý Doanh hiện tại không xuống tay với y, không có nghĩa là Lý Doanh sau này sẽ không.

Chính tai y nghe thấy Lý Doanh hạ thánh chỉ tống giam toàn Vân gia vào ngục, cũng tự mình trải qua cuộc sống trong lãnh cung, vì sống không nổi mà phải tự sát.

"Câu hỏi cuối cùng." Vân Thanh Từ nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi có tịch thu tài sản, giết cha và các huynh ta không?"

Lý Doanh ấn huyệt thái dương, chậm chạp lắc đầu.

Ngoài phòng truyền đến tiếng động, Liễu Tự Như tiến lên nói với Vân Thanh Từ: "Thái y đến rồi ạ."

Vân Thanh Từ chỉ có thể tạm thời tránh ra.

Y tin lúc Lý Doanh uống say sẽ không nói dối, nếu như hắn là Lý Doanh tám năm sau, rất nhiều đáp án ngày hôm nay cũng sẽ không như vậy. Y biết Lý Doanh đã ra tay với tướng phủ, Lý Doanh của tám năm sau cũng biết.

Thái y châm cứu cho hắn, để hắn uống canh giải rượu, sau đó kê một phương thuốc, sai người đi phòng thuốc bốc thuốc.

Làm xong tất cả, Lý Doanh đã ngủ say.

Hương trong phòng mang theo mùi rượu, Vân Thanh Từ nằm bên cạnh hắn, bỗng nhiên đá mạnh hắn một phát, ấn đường nam nhân khẽ nhíu lại, giống như bị cái gì đó đẩy, lặng lẽ dịch vào bên trong.

Vân Thanh Từ nhắm mắt lại, suy nghĩ hỗn loạn, mông lung trong chốc lát, bỗng nhớ tới gì đó, xoay người bò lên người Lý Doanh, túm lấy hắn dùng sức lắc lắc: "Lý Doanh! Ngươi tỉnh dậy cho ta!"

Y phát hiện từ ngữ vừa rồi của mình không rõ ràng, hỏi Lý Doanh có phải đến từ tám năm sau hay không là vì y có chấp niệm với tám năm sau, nhưng nếu Lý Doanh đến từ mười tám năm sau, hai mươi tám năm sau thì sao?

Như thế chẳng phải là hoàn hảo tránh được câu hỏi của y hay sao?

Còn việc có giết cha và các huynh hay không nữa, nếu như trước khi hắn đến tướng phủ mọi người vẫn chưa bị đẩy đi chém đầu thì sao?

Tuy rằng hai vấn đề này có chút mâu thuẫn, nhưng Vân Thanh Từ vẫn cần phải xác nhận lại.

"Lý Doanh!"

Lý Doanh đang ngủ say vẻ mặt trở nên rất khó chịu, hắn cố sức mở mắt ra, Vân Thanh Từ đã gấp gáp nói: "Ngươi có phong Ninh phi làm quý phi hay không?"

Sắp xé bỏ được bộ mặt thật của Lý Doanh, ánh mắt y tỏa sáng kích động đến run rẩy. Câu hỏi này, chắc chắn sẽ không hỏi sai.

"...... Không có". Lý Doanh nặng nề khép mắt lại.

Vân Thanh Từ: "..."

Y mông lung chết mất thôi.

Không phải thật, vậy những điều này giải thích như thế nào?

Y bế tắc nằm xuống.

Bên kia, vì đã uống canh giải rượu nên Lý Doanh dần dần tỉnh táo lại, thở sâu mà ngột ngạt.

Hôm sau, Vân Thanh Từ lại ngủ đến khi mặt trời lên cao, y vệ sinh cá nhân xong, ngồi ở trước bàn, bỗng nhiên cả người cứng đờ.

Một bàn ăn thanh đạm, trong một cái bát sứ trắng có một cái bánh trông vô cùng quen thuộc.

Không khác gì so với cái bánh kiếp trước y từng ăn.

Vân Thanh Từ chỉ vào cái bánh, hỏi: "Ai đưa tới?"

"Ngự thiện phòng ạ." Ngân Hỉ hồi bẩm: "Nghe nói bệ hạ sáng sớm tự mình làm ạ."

Vân Thanh Từ cảm giác bản thân bị đùa bỡn.

Cẩu hoàng đế, đang sỉ nhục y à? Tối hôm qua bức hỏi hắn nửa ngày, nửa mẩu tin tức hữu dụng cũng không moi được, hiện giờ lại tự dâng ra?

Bên này, Giang Sơn điện, Liễu Tự Như nhìn thiên tử mặc quan phục đoan nghiêm.

Đối phương đang xếp ra các thẻ tên của các phi tần, tuyển phi thông thường phải tỉ mỉ cân nhắc những gì.

Ông nhớ tới câu hỏi mất kiểm soát hôm qua của quân hậu, trong lòng có đủ loại câu hỏi không biết mở miệng từ đâu.

Tay Lý Doanh rửa rất sạch, ngoại trừ ít bột mì ở tay áo ra thì rất khó khiến người ta nghĩ tới việc hắn vừa mới đến ngự thiện phòng, thậm chí còn tự tay làm một món bánh nướng.

"Có chuyện gì, nói đi."

Lý Doanh mở miệng, tiện tay ném tấm thẻ tên của phi tần nào đó vào chậu than.

Liễu Tự Như vẻ mặt do dự, không trực tiếp hỏi ngài có phải đến từ tám năm sau không mà cân nhắc nói: "Bệ hạ, nếu đã cố ý giấu giếm thì cần gì phải tự mình dâng tới cửa?"

"Bởi vì," Lý Doanh ngừng lại, nhẹ giọng nói, "Y thích ăn."

Mặc dù không nói rõ, nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi, lại ẩn chứa lượng tin tức tương đối lớn.

Liễu Tự Như nhất thời không thể tưởng tượng nổi, sởn tóc gáy.

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Từ: Tôi moi bạn che, tôi không moi bạn lại dâng ra, bạn chơi tôi đúng không?!

Lý Hoàng:... Chỉ vì bạn thích ăn thôi.

Làm thế nào cũng là sai.jpg