Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 4: Tình Địch Mập Mờ Xuất Hiện Rồi




 Bệ hạ đang nghi ngờ gã truyền tin cho quân hậu mới khiến quân hậu không chịu trở về?

"Không không không." Chu Triệu liên tục xua tay: "Thái hậu thật sự chỉ sai nô tài đi thăm, bệ hạ xin đừng hiểu lầm, cho dù thái hậu nói gì đi nữa, vậy thì cũng đều vì tốt cho ngài và quân hậu——"

Trường kiếm chặt sắt như bùn chếch lên trên, nửa đoạn tai rơi xuống đất.

Con ngươi Liễu Tự Như co rút lại, không thể tin được hắn thật sự sẽ động thủ, người xung quanh nhao nhao quỳ rạp xuống thấp hơn, hai bắp đùi run rẩy, thở cũng không dám thở mạnh.

Sự im lặng trong ngắn ngủi.

Máu ấm chảy ra ở sau tai.

Rất đau, nhưng Chu Triệu không dám kêu bởi vì trường kiếm vẫn đặt ở trên vai gã, Lý Doanh không nói lời nào nhưng tất cả hành động của hắn đều thể hiện rõ ràng, không có được đáp án hài lòng, lần sau, rơi, sẽ là đầu gã.

"Thái, thái hậu, sai nô tài, nghĩ ra cho quân hậu chủ ý níu giữ bệ hạ. "

"Nói tiếp đi."

"Chỉ cần, quân hậu có thể chà đạp bản thân, tướng gia, nhất định sẽ đến cầu tình vì ngài ấy...." Chu Triệu dập đầu như điên: "Nô tài tuyệt không nói sai nửa lời, bệ hạ, bệ hạ minh giám, nô tài tuyệt đối không có cố ý châm ngòi ly gián khiến quân hậu không hồi cung! "

"Lần thứ mấy rồi?"

"Đầu, lần đầu, thật sự thật sự là lần đầu tiên, quân hậu, quân hậu sợ đau. Trước kia, chưa từng, chưa từng có ạ..." Chu Triệu vô lực khóc, gã nằm rạp trên mặt đất, trong lòng thảm đạm, không dám ngẩng đầu nhìn nữa. Không phải bệ hạ ghét quân hậu sao? Sao bây giờ lại đột nhiên bảo vệ rồi?

Trường kiếm rung động, Lý Doanh vẻ mặt dữ tợn: "Các ngươi còn biết y sợ đau..."

Liễu Tự Như co rúm mặt mũi, ông cuối cùng cũng biết Lý Doanh vì sao lại tức giận như vậy, trước kia thiên tử cùng quân hậu náo loạn chiến tranh lạnh, Liễu Tự Như thường xuyên xoay quanh giữa hai người, đã từng thấy Vân Thanh Từ cầm đồ khoa tay múa chân nhưng Lý Doanh mỗi lần nhìn thấy đều lạnh lùng quay đi.

Vân Thanh Từ cũng từng có kiêu ngạo của bản thân, y không biết đã âm thầm xây dựng tâm lý bao nhiêu lần, hôm qua mới có thể suy sụp tới nỗi xuống tay làm thương bản thân.

Khó trách hai năm nay tính cách của y càng ngày càng cực đoan, làm việc càng ngày càng tàn nhẫn, lại dám làm ra chuyện mê muội thiên tử, thì ra sau lưng y luôn có người giật dây, nói lời không hay.

"Bệ hạ." Liễu Tự Như vừa quỳ vừa nhích lên hai bước, nói: "Bệ hạ bớt giận, Chu Triệu chết không đáng tiếc nhưng hôm nay quân hậu còn ở tướng phủ, nếu ngài ấy biết được việc này, lỡ như bị dọa..."

Lời này nói tương đối uyển chuyển.

Liễu Tự Như nhất thời cũng khó có thể thích ứng được việc Lý Doanh thay đổi quá đột ngột như thế này, nếu như để Vân Thanh Từ biết, chỉ sợ càng cảm thấy khó tin hơn.

Y có thể vì vậy mà sợ Lý Doanh đến mức không dám hồi cung hay không?

Lý do kỳ thật có chút gượng gạo nhưng Liễu Tự Như thân là giám quan của thiên tử, phải nhắc nhở hắn, thời thời khắc khắc hành vi lời nói luôn phải đoan chính, dù sao hắn cũng là vua của một nước. Huống chi, Vân Thanh Từ thích, là thích Lý Doanh với dáng vẻ ôn hòa.

Không biết Lý Doanh quan tâm đến thể diện đế vương hay là quan tâm Vân Thanh Từ hơn, nhưng dù sao hắn cũng vứt kiếm, nâng bước đi tới trác án kê sau bình phong.

Liễu Tự Như sai người mang Chu Triệu đến thái y viện, một bên nhặt kiếm trên mặt đất lên, một bên cảnh cáo đám người hầu không được tùy tiện lắm lời bàn tán về hành vi bại hoại đức hạnh của thiên tử, sau đó lau sạch bảo kiếm treo lại ngay ngắn rồi đi theo vào.

Thiên tử không nói gì ngồi ở phía sau trác án, trước kia khi hắn bị Vân Thanh Từ chọc giận sẽ lật đổ bàn, Liễu Tự Như còn có thể mở miệng trấn an, nhưng hiện tại nước yên biển lặng, bề ngoài nhìn không ra chút gợn sóng nào khiến ông không biết phải làm sao.

"Tiên sinh có phải cảm thấy trẫm điên rồi không?"

"...... Không có ạ. "

Lý Doanh quỷ dị cười lên mấy tiếng, rũ mắt nói: "Trẫm thật sự là điên rồi. "

Liễu Tự Như không dám tiếp lời, nhưng hắn biết rõ Lý Doanh giờ phút này muốn cái gì nhất, thuần thục chuyển đề tài: "Mấy ngày nay tuyết rơi dày đặc, sau đó thuận theo là đến hội băng, mấy ngày kế tiếp sẽ vô cùng náo nhiệt, bệ hạ có muốn cùng quân hậu tới hồ Thương Lan dạo chơi hay không? Thần nhớ rõ quân hậu trước kia rất thích."

"Lễ hội băng?" Tướng phủ, Vân Thanh Từ một bên đem cánh mai đỏ trong cối nghiền nát, một bên ngoài ý muốn giương mắt, nghi hoặc nói: "Tứ ca muốn ta đi cùng? "

"Cha nói đệ cả ngày ở nhà, không có lợi cho việc tĩnh dưỡng." Vân Thanh Túc ngồi xuống đối diện y, tiện tay nhét điểm tâm vào miệng, nói: "Lúc đầu là muốn để nhị ca đi với đệ nhưng công việc ở hình bộ bận rộn nên để ta dẫn đệ đi."

Vân Thanh Tiêu là hình bộ thị lang, ti chưởng hình ngục, phần lớn thời gian đều bị các vụ án quấn thân, mà tam ca Vân Thanh Quyết thân là phó thống lĩnh hộ thành Tây Doanh, mỗi ngày cũng phải đi quân doanh điểm mão*, còn lại thì là Vân Thanh Túc đội trưởng đội tuần tra.

*Điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).

Ánh mắt Vân Thanh Từ sáng lên, vui vẻ nói: "Được nha."

Vân Thanh Từ mấy ngày nay ngoại trừ mỗi ngày cùng người nhà ăn cơm thì cũng không có thân thiết lắm, phần lớn thời gian vẫn là ở nhà một mình, kiếp trước y rất cô độc thế nên trong chốc lát có chút không thích ứng được.



Cha và các huynh chủ động thân thiết, không thể nghi ngờ là khiến cho y thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vân Thanh Túc không dám nói cha để cho hắn tiếp cận Vân Thanh Từ thật ra là có tí mục đích khác, ông hy vọng những người làm ca ca bọn họ có thể ở thời điểm Vân Thanh Từ cuối cùng cũng dỡ bỏ sự phòng bị làm cho Vân Thanh Từ cảm nhận được bọn họ mới là người thân nhất.

Và rồi... Khuyên y cùng Lý Doanh hòa ly.

Vân Thanh Túc trong lòng thật ra có hơi không tình nguyện lắm, năm đó sau khi mẹ mất, Vân Thanh Từ liền đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Vân gia, bây giờ ở chỗ người ta chịu ấm ức thì lại biết đường trở về tìm cha và các ca ca, sao không làm từ sớm đi?

Hắn ngồi trên ghế uốn éo, ánh mắt dừng trên gương mặt vui vẻ của đệ đệ, nghĩ nghĩ những lời cần nói cũng nói ra kha khá rồi, thôi vậy.

Vân Thanh Từ trơ mắt nhìn hắn vòng qua, không biết là nhịn không được tò mò hay là đang tìm chủ đề nói chuyện, Vân Thanh Túc hỏi: "Đệ nghiền cái đó làm gì đấy? "

"Làm phẩm màu." Vân Thanh Từ nghiêm túc giải thích: "Nước hoa này rất thuần, có thể dùng trên gốm sứ, khống chế tốt nhiệt độ thì màu sắc nung ra sẽ rất tươi sáng. "

"Sao đột nhiên nghĩ đến việc làm cái này vậy?"

Do y luôn dính lấy Lý Doanh, Lý Doanh vì để cho y không bám lấy mình nữa, muốn phân tán thời gian và lực chú ý của y nên đã tìm cho y rất nhiều thầy dạy, Vân Thanh Từ vì nịnh hắn vui vẻ, cái gì cũng học một ít, kiếp trước y còn nung ra được một món gốm sứ cực phẩm, hưng phấn cầm đi cho Lý Doanh xem thành quả học tập của mình, ngày đó Lý Doanh vừa đúng lúc từ phòng nghị sự trở về, bởi vì chiến sự biên cương căng thẳng mà rất không vui, nhìn thấy y lại thấy phiền thêm, thuận tay gạt rơi luôn.

Sau đó lão sư phụ dạy Vân Thanh Từ làm đồ sứ biết được, tức đến đổ bệnh, luôn miệng gào phung phí của trời.

Vân Thanh Từ sắc mặt hơi lạnh đi, lại một lần nữa cười lên, nói: "Có thể bán lấy tiền, hơn nữa không phải cha cũng thích sao, ta muốn nung cho cha một món đồ gốm cực phẩm, cho cha một niềm vui bất ngờ, ca ca, huynh đừng có mà lén nói cho cha biết đấy nha."

Vân Thanh Túc ngơ ngác một chút, hoàn hồn nói: "Đệ muốn, tặng quà, cho cha? "

"Ưm." Vân Thanh Từ cúi đầu, tiếp tục nghiền nước hoa, nói: "Ta muốn khiến cha vui vẻ. "

Vân Thanh Túc ngược lại cảm thấy y sẽ chẳng nung ra được thứ gì hay ho cả, nhưng với tấm lòng này cũng đủ khiến hắn mềm lòng, hắn nâng tay muốn xoa đầu Vân Thanh Từ, nhưng rồi lại lặng lẽ thu tay về.

Mặc dù Vân Thanh Từ không cho hắn nói nhưng Vân Thanh Túc vẫn không nhịn được, vừa ra khỏi viện thì đi thẳng đến nhà chính: "Cha, Tiểu Từ nói muốn tặng cho cha một bất ngờ! "

Vân tướng không chịu nổi hắn lớn như vậy rồi mà chẳng có chút lễ nghĩa gì, ngữ khí nhạt nhẽo: "Đã nói là bất ngờ rồi, ngươi còn tới nói với ta làm cái gì? "

"Ồ." Vân Thanh Túc bị dội một chậu nước lạnh, mặt không chút thay đổi nói: "Là con lắm lời rồi. "

Hắn xoay người muốn rời đi, lại bị gọi lại, Vân tướng nghiêm mặt, hỏi: "Bất ngờ gì? "

Vân Thanh Túc cười trộm một cái, vẻ mặt nghiêm trọng xoay người lại: "Nói là đồ gốm cực phẩm, hơn nữa còn là thứ cha chưa từng thấy cơ. "

Vân tướng vừa nghe đã biết là nói xạo: "Đám thanh niên các ngươi chính là không biết trời cao đất dày, nó đối với phương diện này hiểu biết bao nhiêu? Ngươi cũng theo nó mà ăn nói lung tung, cho dù là nung cả đời cũng chưa chắc có thể làm ra được đồ cực phẩm. "

"Dù sao đệ ấy cũng đã nói như vậy, cha tin hay không thì tùy."

Vân tướng hừ một tiếng, phất phất tay đuổi hắn cút đi.

Ngày hôm sau hạ triều, Hàn lại bộ thượng thư lặng lẽ tiến đến trước mặt Vân tướng: "Ta nghe nói bệ hạ hôm trước đã tới phủ của ngươi. "

Vân tướng gật đầu, thuận miệng hỏi: "Sao ngươi biết? "

"Có người nhận ra Liễu tiên sinh ở trước xe." Hàn thượng thư thở dài, nói: "Ngươi cần gì phải làm mất mặt thiên tử, chẳng thà cứ để quân hậu theo ngài ấy trở về."

Vân tướng lắc đầu, cho dù ở trước mặt lão bằng hữu cũng không nói ra toàn bộ sự tình, chỉ nói: "Bệ hạ cũng không phải chỉ vì đón y, hắn đối với Tiểu Từ như thế nào, ngươi cũng không phải chưa từng nghe. "

"Thì ra là như thế..." Hàn thượng thư bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Vậy thế là nói bệ hạ chưa đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. "

Vân tướng ra vẻ ưu sầu thở dài, Hàn thượng thư an ủi vỗ vỗ bả vai ông: "Dù sao thì bây giờ quân hậu cũng muốn ở tướng phủ, ngươi cũng có thể bớt buồn sầu rồi. "

Vân Thanh Từ năm đó lúc trở về phủ, cũng chỉ đi qua tướng phủ một vòng, trực tiếp trở về biệt viện ở ngoại thành lúc nhỏ đã ở cùng mẹ, cha con không hợp nhau có thể nói là ai ai cũng biết.

Vân tướng gật gật đầu, thần bí khó lường nói: "Ngươi đã từng thấy đồ gốm cực phẩm chưa? "

"Ngươi phải biết đồ gốm cực phẩm chân chính hiếm có khó tìm." Hàn thượng thư giọng điệu không vui nói: "Cho dù có rồi, cũng đều đưa vào trong cung, ta làm sao mà từng thấy được cơ chứ? "

Vân tướng trong lòng liền cảm thấy khoan khoái, ai cũng biết đồ gốm cực phẩm hiếm có khó tìm, nhưng Vân Thanh Từ lại có lòng tặng ông một món đồ gốm cực phẩm, tấm lòng hiếu thảo to lớn này, thử hỏi còn nhà nào có nữa?

Ông đương nhiên biết Vân Thanh Từ cũng chẳng nung ra nổi, cho nên cũng không nói thêm gì nữa, dù sao tâm ý sáng ngời này cũng đủ khiến ông vui vẻ trong một thời gian dài.

Hàn thượng thư lại nói: "Nói đến chuyện này thì hình như Bát Trân Cư xuất hiện một tinh phẩm, nghe nói Khâu thái úy đã qua chào hỏi trước rồi, tướng gia có muốn cùng đi xem một chút hay không? "

Vân tướng bất ngờ: "Bát Trân Cư? "

Ông nhớ rằng ông cũng đã chào hỏi rồi.

"Vân tướng gia." Phía sau truyền đến âm thanh, Hàn thượng thư cười quay đầu lại chào hỏi: "Khâu thái úy. "



Vân tướng vẻ mặt nhàn nhạt, Khâu thái úy chắp tay trước, vẻ mặt lo lắng: "Nghe nói Tiểu Từ bị thương ở nhà tĩnh dưỡng, không biết hôm nay thế nào... Vết thương không nghiêm trọng lắm phải không? "

" Khiến thái úy tốn công lo lắng rồi, thằng bé mọi thứ đều tốt."

"Muốn để cho phu nhân đi thăm một chuyến, lại nghĩ đến Vân gia ngươi không có nữ quyến, không tiện lắm, đành phải để ta tự mình thăm hỏi... Tiểu Từ, vẫn nghe lời chứ? "

Vân gia chỉ có hai nữ nhân, đại tỷ sớm đã gả cho Sóc Phương tiết độ sứ, hiện giờ đi theo phu quân đóng quân ở Linh Châu, không triệu tập không được về kinh. Vân mẫu thì vì Vân Thanh Từ bị ám sát mà luôn hôn mê bất tỉnh —— thân thể nàng vốn không tốt, hơn nữa ưu tư thành bệnh, Vân Thanh Từ tám tuổi hôn mê tỉnh lại thì nhìn thấy mẹ nằm ở bên cạnh mình, y cho rằng đối phương là do chăm sóc mình quá mệt mới ngủ thiếp đi.

Vân Thanh Từ suy yếu miễn cưỡng ăn chút đồ ăn, lại đi sờ sờ mẹ, mới phát giác thân thể nàng lạnh như băng, là do chăm y mà qua đời.

Vân Thanh Từ vẫn cho rằng tuy cha không trực tiếp hại chết mình nhưng lại gián tiếp hại chết mẹ y.

Chuyện của Vân gia tất cả mọi người đều rõ, lúc đó Vân Thanh Từ hôn mê, Vân mẫu và Vân tướng quan hệ vô cùng gay gắt, không cho phép ông đi biệt viện thăm hỏi, vì thế lần tang lễ kia, Vân Thanh Từ cũng không để Vân tướng tham gia, Vân tướng cũng làm thật không có đi làm phiền nàng, chỉ đi theo xa xa, nhìn theo, cho đến khi nàng vĩnh viễn nằm lại trong mộ.

Lời này của Khâu thái úy có thể nói là vạch trần ra nhưng sắc mặt Vân tướng vẫn bình tĩnh, ông nhớ tới mấy ngày nay con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí thỉnh thoảng còn hay cười: "Việc nhà không ở đây nói được, nếu thái úy có hứng thú, chúng ta có thể ngồi ở trà lâu, ta đúng lúc cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình gần đây của hai trò Khâu Uy, Khâu Dương. "

Đó là con thứ ba và thứ tư của Khâu thái úy, cũng phải gọi Vân tướng một tiếng thầy. Hai huynh đệ một người dốt nát, kém cỏi chỉ biết nghịch gỗ, một người ăn chơi đàng điếm thường xuyên đi tới những nơi toàn gái gú, ngoại trừ con trai lớn Khâu Hiển cũng xem như là đỡ lo thì hai người này quả thực chính là chuyên gia đến chọc giận ông.

Khâu thái úy trên mặt cười khẩy, "Đám trẻ Khâu gia nhà ta dù thế nào, cũng không phải dạng cả ngày chỉ biết đuổi theo nam nhân, hiện giờ bệ hạ ngay cả nghi giá hồi môn cũng tịch thu, chỉ thiếu điều trực tiếp tuyên bố phế hậu... Ta ngược lại muốn xem xem, Vân quân hậu không thể sống nếu xa bệ hạ còn có thể diễn cho chúng ta xem trò hề gì nữa đấy. "

Lão phất tay áo rời đi. Vân tướng hơi nhăn mặt, đây cũng là điều ông lo lắng nhất.

Việc cấp bách trước mắt vẫn là muốn Vân Thanh Từ sớm bỏ đi tâm tư lạt mềm buộc chặt, phải khiến y cùng thiên tử hoàn toàn hòa ly mới được.

Ông chào Hàn thượng thư: "Ta phải đi đến Bát Trân Cư một chuyến nữa. "

Đồ tốt không thể để cho kẻ thù không đội trời chung có được.

Tuyết ngừng rơi, hồ Thương Lan đóng một lớp băng dày, lễ hội băng đến rồi.

Vết thương trên trán Vân Thanh Từ đã kết vảy có thể tháo băng gạc. Cũng may vành mũ mùa đông rất lớn, có thể che đi vết thương, mới sáng sớm y đã dậy, chuẩn bị ổn thỏa cùng Tứ ca ngồi xe ra ngoài.

Lý Doanh chậm một bước, Liễu Tự Như từ trước cửa trở về, hồi bẩm: "Quân hậu cùng Tứ công tử đã ra ngoài rồi, cũng là đến hồ Thương Lan. "

Bên bờ hồ Thương Lan đã tụ tập người bán hàng rong, dòng người nô nức, bầu trời quang đãng trong xanh, khắp nơi đều là tuyết, nhà cửa đẹp đẽ, hoa lệ.

Vân Thanh Từ xuống xe ngựa, nhắm mắt hít một hơi, không khí mang hơi tuyết lạnh cóng tràn vào phổi khiến cả người y cảm thấy khoan khoái.

Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Thanh Túc."

Vân Thanh Từ giương mắt, Vân Thanh Túc đã tiến lên: "Tiểu hầu gia. "

Con trai duy nhất của Yến Chiêu công chúa, bạn học của Lý Doanh khi còn nhỏ, Lâm Hoài Cẩn.

Đều đi học ở Quốc Tử Giám, quan hệ giữa hắn và Vân Thanh Túc không tệ, chính xác mà nói, quan hệ giữa hắn, Lý Doanh cùng với Vân Thanh Từ cũng không tệ.

Hơn một năm trước, Vân Thanh Từ đánh chết một cung nô tiếp cận Lý Doanh, đúng lúc Lâm Hoài Cẩn đi ngang qua, dựa vào tình cảm ngày xưa cùng với việc lớn hơn y một tuổi mà nghiêm khắc trách mắng Vân Thanh Từ, hai người đã cãi vã vài câu.

Sau đó Lý Doanh chạy tới, khi đó, Lý Doanh còn biết nói mấy câu bênh y, hắn nói với Lâm Hoài Cẩn: "Tính tình y cũng không phải như thế, chỉ vì quá yêu trẫm thôi, trẫm sẽ để ý đến y hơn. "

Vân Thanh Từ vẫn luôn không hiểu vì sao Lý Doanh lại ở trước mặt Lâm Hoài Cẩn nói ra những lời khá thân mật này, nhưng khi đó y cực kỳ hưởng thụ, cho rằng Lý Doanh hiểu mình.

Sau đó y bị đày vào lãnh cung, Lâm Hoài Cẩn giúp y cầu xin Lý Doanh: "Cho dù tướng phủ kết bè kết phái có tội thì quân hậu có tội gì? Nhiều năm như vậy, ngài thật sự không hiểu lòng y sao? "

"Bệ hạ có phải đã quên rồi hay không." Hắn còn chất vấn Lý Doanh trước mặt Vân Thanh Từ: "Ngài đã từng nói, bản tính y cũng không phải bướng bỉnh gì, chỉ là vì yêu ngài, hiện tại ngài muốn lấy sự ngạo mạn độc đoán của mình trị tội y, chẳng lẽ đây là kế đẩy người khác vào chỗ chết của bệ hạ sao?! "

Trong cơn giận dữ, Lý Doanh đã kéo hắn ra ngoài đánh hai mươi gậy.

Cho tới lúc đó, Vân Thanh Từ mới biết được câu nói năm đó của Lý Doanh không phải là nói với y mà là nói với Lâm Hoài Cẩn.

Bên tai có tiếng ồn ào, khuôn mặt Vân Thanh Từ vẫn xinh đẹp như xưa, vành mũ trắng tinh càng tôn lên sự lanh lợi động lòng người, Lâm Hoài Cẩn đi tới, khom người hành lễ: "Tham kiến quân hậu. "

"Gọi Tiểu Từ đi." Vân Thanh Túc nói: "Nhiều người phức tạp, gọi vậy cho an toàn. "

Lâm Hoài Cẩn im lặng một chút, giọng khàn khàn nói: "Tiểu Từ."

Cách đó không xa, xe ngựa của Lý Doanh dừng lại, hắn vén rèm xe lên nhìn thấy Lâm Hoài Cẩn bên cạnh Vân Thanh Từ.

Liễu Tự Như trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng.