Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 40: Ta Muốn Thẳng Thắn Với Ngươi




"Ngươi phải tới thái y viện." Vân Thanh Từ nhìn vết thương của hắn.

Cánh tay Lý Doanh trắng nõn, bên trên cơ bắp tuy ít nhưng rắn chắc, nhưng bây giờ da thịt đang giương nanh toét miệng, nhìn rất đáng sợ.

Mấy dao này là Lý Doanh trả lại cho y.

Vân Thanh Từ thật ra không thích thương tích, y không thích mình bị thương, cũng không thích người khác bị thương.

Mặc dù, mặc dù y cảm thấy, có chút hạnh phúc.

Vì cuối cùng Lý Doanh cũng hiểu được tâm trạng lúc trước của y, lúc bị đuổi ra ngoài, Vân Thanh Từ từng nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, y đòi Lý Doanh trả lại mấy dao này.

Y yêu đến điên, nhưng không có nghĩa y yêu đến si. Lúc y tự hại mình không phải là không tỉnh táo, mà là rất tỉnh táo, y biết mình đang làm gì, y đang ép Lý Doanh mềm lòng, ép Lý Doanh quay đầu, y không ép được Lý Doanh, thì quay ra ép cha, chỉ cần có được thứ mình muốn, mọi thứ đều không quan trọng.

Về sau, Lý Doanh đối xử tốt với y, y cảm thấy, hình như mấy dao này cũng đáng lắm. Chỉ là mỗi khi Lý Doanh đối xử không tốt với y, y lại cảm thấy, một ngày nào đó sẽ đòi lại.

Bây giờ y đã đòi lại được rồi.

Nói không vui, là nói dối.

Nhưng nói vui, trong lòng cũng xen lẫn chút gì đó.

Y cố ý không hứa với Lý Doanh, giống như lúc trước Lý Doanh không cho y đủ cảm giác an toàn vậy, mang theo một chút tâm lý trả thù kỳ dị.

Y nghĩ, ngươi tự đâm bản thân thì có là gì, có giỏi thì để ta làm.

Lý Doanh quả thật bất an, hắn đưa dao qua: "Nếu ngươi vẫn thấy bất mãn, thì đâm ta thêm mấy cái, hoặc là giết ta đi cũng được."

Vân Thanh Từ: "..."

Để ta đâm ngươi thì có là gì, có giỏi thì tự mình đâm... Quên đi, cũng đã tự đâm rồi.

Y tiến lên một bước, đỡ lấy Lý Doanh, nói: "Bây giờ ta không đi, A Doanh, ngươi xem vết thương trước đi."

Có lẽ vì thái độ Vân Thanh Từ mềm mỏng, có lẽ vì câu nói kia của y "Bây giờ ta không đi", Lý Doanh nói với y: "Ta vẫn còn rất nhiều chuyện, muốn nói với ngươi."

Vân Thanh Từ nói: "Ta sẽ nghe mà."

Dao găm trong tay rơi xuống đất, Lý Doanh hoàn toàn ngất lịm đi.

Vân Thanh Từ đưa tay đỡ lấy cơ thể hắn, lông mi thật dài cụp xuống, y gọi Liễu Tự Như tới, khi thấy đối phương nhìn cánh tay bị thương của Lý Doanh xuýt xoa, y nhẹ giọng nói: "Không phải ta làm, là hắn tự làm."

Vân tướng nửa chữ cũng không nói nên lời.

Hai cái đứa này, bây giờ đứa này còn điên hơn đứa kia, ông nhìn biểu cảm thờ ơ của Vân Thanh Từ, trong lòng nổi lên một trận sóng to gió lớn.

Lúc Lý Doanh hôn mê, tay vẫn nắm chặt góc áo Vân Thanh Từ, vì để không gây trở ngại cho thái y, Vân Thanh Từ không thể không cầm con dao găm kia cắt cổ tay áo đi, đứng dậy rời khỏi bên giường.

Vân tướng gọi y sang một bên.

Vân Thanh Từ ngoan ngoãn đi theo ông ra ngoài, lên tiếng: "Cha."

"Tiểu Từ..." Vân tướng muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới nói: "Con, không muốn hòa ly nữa à?"

Vân Thanh Từ không nói không, cũng không nói sẽ hoà ly, y nói: "Hắn bị thương rồi."

"Con nghe cha nói." Giọng Vân tướng đè nén rất nhỏ: "Trước đây, ta ngăn cản hôn sự của các con, là vì con giống mẹ con, trong mắt không chứa nổi hạt cát nào, mà bệ hạ, hắn nhất định sẽ có tam cung lục viện, ta lo lắng con làm việc cực đoan, tổn thương bản thân, cũng đe dọa đến người nhà."

Vân Thanh Từ gật gật đầu, y hiểu: "Vậy bây giờ ý của cha là?"

"Nhưng giờ, bệ hạ trở nên cực đoan như thế... Hôm nay hắn có thể vì níu kéo con mà làm bản thân bị thương, vậy sau này, hắn chẳng lẽ sẽ không vì giữ con lại mà làm tổn thương con sao?"

Vân tướng lời nói thành khẩn: "Chuyện hoà ly, con nhất định phải kiên trì đến cùng."

Vân Thanh Từ vô thức đưa tay ra sau lưng.

Lý Doanh thật sự đã đi trên con đường lúc trước của y, năm đó y vì Lý Doanh tự hại mình, đêm đầu tiên được đón về lại cung, cũng âm thầm nghe thấy Liễu Tự Như nói với Lý Doanh những lời như vậy.

"Thần biết bệ hạ có tình cảm với quân hậu, nhưng quân hậu ngay cả bản thân cũng có thể xuống tay, lỡ như..."

"Y sẽ không làm vậy đâu." Lý Doanh đưa lưng về phía ông, nói với Liễu Tự Như: "Sau này, ta sẽ khuyên y nhiều hơn."

Đêm đó, Lý Doanh xin lỗi y, cũng kiên nhẫn lấy thuốc mỡ, bôi lên trán cho y, Vân Thanh Từ đầy bụng tủi thân, lúc đó y bỗng nhiên cảm thấy sụp đổ.

Lý Doanh cười nhạo y: "Lúc ra tay với bản thân, sao không thấy ngươi khóc, bây giờ lại khóc mếu gì chứ?"

Vân Thanh Từ bĩu môi nhìn hắn, có lẽ biểu cảm lúc đó của y thật sự quá đáng thương, Lý Doanh không nói gì nữa, mà cởi giày bông ra, dịch đến bên cạnh y, sau đó đưa tay ôm y vào lòng.



Đêm đó, Vân Thanh Từ tủi thân rất lâu, Lý Doanh cũng dỗ dành y rất lâu.

Vân Thanh Từ biết mình sẽ không tổn thương Lý Doanh, y yêu hắn hơn bất cứ thứ gì, những việc y làm chẳng qua chỉ vì muốn có được sự thương tiếc của hắn. Giống như Lý Doanh bây giờ, hắn trông rất điên khùng, vì y mà có thể róc cả thịt xuống, nhưng hắn hiểu rõ mỗi bước tính toán của bản thân đều là vì muốn có được sự thương hại của Vân Thanh Từ.

Hắn ăn nói rõ ràng, nhìn thì điên khùng, nhưng thật ra lại tỉnh táo hơn bất cứ ai,

Dù Vân tướng và Liễu Tự Như đều thay đổi sắc mặt, người bình thường thì cảm thấy nên rời xa hắn, nhưng Vân Thanh Từ không hề sợ hắn chút nào.

Y thậm chí còn cảm thấy thân thiết, cảm thấy an tâm.

Đây mới là tình yêu, yêu vốn nên như thế này, giống như y kiếp trước, như Lý Doanh hiện tại.

Không quan tâm y còn yêu Lý Doanh hay không, y sẽ không vứt bỏ hắn vào lúc này.

"Tiểu Từ..." Vân tướng lại mở miệng: "Bệ hạ đã không còn là bệ hạ trước kia nữa, con nhìn bộ dạng kia của hắn đi, làm gì còn dáng vẻ năm đó? Nghe nói hắn giải tán phi tử xuất cung còn chưa đủ, còn phạt đánh mỗi người năm mươi gậy... Ta luôn khuyên hắn làm việc cẩn trọng, phải biết cân nhắc nhiều lần, bây giờ đắc tội nhiều gia tộc như vậy, đối với hắn có lợi ích gì đâu?"

"...... Con có nghe cha nói không?"

Vân Thanh Từ nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Con nghe thấy rồi."

"Vậy con nghĩ thế nào?" Vân tướng lo lắng chờ câu trả lời của y.

"Bản năng của con người là theo lợi tránh hại." Vân Thanh Từ nói: "Mà thân thể da thịt, là của cha mẹ cho, người như Lý Doanh, càng hiểu rõ điều này hơn. Hắn vì giữ con ở lại mà làm bản thân bị thương, có nghĩa là trong tim hắn, con còn quan trọng hơn cả bản thân hắn."

Vân tướng không hiểu lời y nói: "Ý con là..."

"Hắn sẽ không làm hại con." Vân Thanh Từ nghiêm túc nói: "Con biết, hắn sẽ không."

Năm đó bên cạnh Lý Doanh chưa từng xuất hiện người như Vân Thanh Từ, hắn vẫn có thể không chút do dự tin tưởng y sẽ không hại hắn, vậy Vân Thanh Từ cũng không có lý do gì không tin hắn.

Lý Doanh rất xấu xa, Vân Thanh Từ hận hắn, nhưng y sẽ không vì hận hắn, mà hùa theo người khác phủ định hắn, y biết bản chất của hắn không phải dáng vẻ mà mọi người thấy.

Y biết.

Giống như Lý Doanh cũng biết vậy.

Lý Doanh tỉnh lại rất nhanh, gần như là cánh tay vừa được băng bó xong, thái y còn đang viết phương thuốc, hắn đã tỉnh lại rồi.

Mảnh tay áo trong tay rất nhẹ, ngón tay hắn vô thức thu vào, thu vào, cho đến khi toàn bộ góc tay áo đều bị nắm trong lòng bàn tay.

Hắn đột nhiên mở mắt ngồi dậy.

"Bệ hạ..." Liễu Tự Như vừa mới tiến lên, Lý Doanh đã đẩy ông ra, chân trần xuống giường, bóng dáng nhoáng cái đã ra khỏi bình phong.

Vân tướng đang đắm chìm trong mớ lý luận kỳ dị của Vân Thanh Từ kinh ngạc không thôi.

Vân Thanh Từ đứng trước mặt hắn, tay cầm một cái lò sưởi tay, vẻ mặt nhìn có chút thờ ơ.

Trái tim đang đập loạn của Lý Doanh bình tĩnh lại.

Vân Thanh Từ cũng nhìn thấy hắn, y nhíu mày, ánh mắt dừng ở chân đối phương. Lý Doanh lúc này thay vì nói là hôn mê tỉnh lại, chi bằng nói là vừa mới hồi phục được chút thể lực, đã vì lo lắng Vân Thanh Từ bỏ đi mà ép bản thân vực dậy tinh thần.

Trạng thái của hắn xem ra vẫn rất kém.

"Nhìn ta làm gì?" Vân Thanh Từ nói: "Sao, muốn ta chăm sóc ngươi à?"

"Không phải." Lý Doanh dừng một chút, nói: "Ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi, có, rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi."

"Không cần phải vội." Vân Thanh Từ thúc giục hắn, "Trở về nghỉ ngơi đi."

Vân tướng cuối cùng không thuyết phục được Vân Thanh Từ.

Hôm nay, Vân Thanh Từ ở lại Giang Sơn điện, một cánh tay của Lý Doanh bị bó chặt, theo lời thái y nói, vết thương này cho dù sau này khỏi rồi, cũng chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Bởi vì rạch quá sâu.

Lần này Lý Doanh mê man rất lâu, trong lúc mê man cũng tỉnh lại vài lần, biết Vân Thanh Từ vẫn còn ở bên, thì yên tâm ngủ thiếp đi.

Cứ như vậy đến buổi tối, Vân Thanh Từ kêu ngự thiện phòng mang đồ ăn tới, bắt đầu ăn chậm nhai kỹ.

Liễu Tự Như trải qua lần này, đã không dám nhiều lời nữa, ông nghi Lý Doanh sau khi tỉnh lại nhất định sẽ trị tội ông, cho dù ông xuất phát từ lòng tốt.

Ông đứng cạnh bình phong, thỉnh thoảng nhìn bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn bên trong.

Xác nhận vị bên ngoài ăn rất ngon, vị bên trong ngủ cũng rất... À, vị bên trong tỉnh rồi.

Ông vội vàng tiến lên, đưa giày cho hắn mang vào.



Ánh mắt Lý Doanh nhìn ông, thái dương Liễu Tự Như bất giác đổ mồ hôi lạnh, nhưng đối phương cũng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông, long ủng lập tức đi xa chỗ ông.

Liễu Tự Như xụi lơ trên mặt đất.

"Tỉnh rồi?" Vân Thanh Từ nói: "Súc miệng rồi ăn gì đó đi."

Lý Doanh thành thật ngồi xuống bên cạnh y, làm theo lời y nói xong thì cầm đũa, sau đó xoay mặt nhìn y.

Vân Thanh Từ nháy mắt, nói: "Ăn đi, muốn ta đút ngươi ăn à?"

Lý Doanh rời mắt, dùng tay phải không bị thương gắp một miếng rau xanh, bỏ vào miệng.

"Cơ thể ngươi sao giờ lại kém như thế?" Vân Thanh Từ mở miệng, hỏi: "Bị ta chọc tức có chút thôi mà đã như vậy, ngươi có ổn không đấy?"

"Ngươi chỉ đang giận ta thôi à?" Lý Doanh vô thức bắt được trọng điểm, bị Vân Thanh Từ nhìn thoáng qua: "Ngươi xứng để ta suốt ngày chọc giận sao?"

Y thực sự muốn hòa ly.

Lý Doanh cúi đầu, cắm đũa xuống bát. Cơ thể của hắn tất nhiên không kém, chỉ là hắn không ngờ chú thuật lại phản phệ.

Lục phủ ngũ tạng như bị nhào nát.

Nhưng thật ra, cho dù mọi thứ không thể thuận lợi, phản phệ này cũng không phải là không có thuốc cứu, chỉ cần hắn buông bỏ chấp niệm, hoặc là thay đổi chấp niệm, thì sẽ chuyển biến tốt.

Nhưng, hắn không buông bỏ được Vân Thanh Từ.

Dưới chân bỗng nhiên bị đá một cái, Vân Thanh Từ nói: "Sao lại không nói gì? Không phải có nhiều chuyện muốn nói với ta sao? Cơ thể ngươi bị sao vậy."

"Cơ thể ta rất bình thường." Lý Doanh nhỏ giọng nói: "Chỉ là ngươi nhắc đến bất ngờ quá, ta không kịp phản ứng."

"Ờ." Vân Thanh Từ không hỏi thêm nữa, y sai người múc một chén canh, cầm thìa uống từng ngụm từng ngụm. Thầm nghĩ còn không phải lòng tự trọng lại trỗi dậy à, chỉ cho phép ngươi làm mất mặt người khác không cho người khác làm mất mặt ngươi sao.

Chút đả kích này cũng chịu không được, còn làm hoàng đế gì chứ.

Tuy nói như vậy, nhưng y vẫn nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Lý Doanh, cảm thấy từ sau khi sống lại, sắc mặt hắn lúc nào cũng kém.

Y giơ bát nhỏ trong tay lên, nói, "Canh ngon."

Lý Doanh lập tức hiểu ý của y, trong mắt hắn tràn ra ý cười, tự mình múc một chén.

Là canh bồi bổ cơ thể.

Theo ý của Vân Thanh Từ thì là, canh ngon, ngươi cũng ăn một bát đi.

Trong lòng Lý Doanh ấm áp, rõ ràng trước kia có được nhiều hơn, nhưng hiện tại lại chỉ vì y bày tỏ chút thiện chí mà cảm thấy an tâm.

Sau bữa ăn, Vân Thanh Từ nói với hắn: "Ta về Triều Dương cung đây."

Chút ấm áp trong lòng Lý Doanh im lặng phai nhạt, hắn nói: "Ta đi với ngươi."

"Ngươi, vẫn nên đừng giày vò nữa đi."

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

"Về cái gì."

"Tất cả... Những gì đã từng giấu diếm, đều muốn nói rõ ràng với ngươi."

Vân Thanh Từ nhìn hắn một lát, mới nói: "Được rồi, lên giường nói."

Nửa canh giờ sau, Vân Thanh Từ sắp xếp thỏa đáng, trèo lên long sàng trước, qua thêm một lát, Lý Doanh xõa mái tóc dài, đi tới trước mặt y.

Vừa lên giường, Vân Thanh Từ đã không tự chủ được nhìn mũi hắn, y dời tầm mắt đi rất nhanh, nói: "Nói đi."

Sao mũi của Lý Doanh lại đẹp thế không biết.

Hai người cùng nhau tựa vào đầu giường, Lý Doanh hơi ngẩng đầu lên, từ góc độ của Vân Thanh Từ, nhìn thấy rõ chóp mũi cao cao và lông mi dài của hắn, y lại dời tầm mắt, đã có chút lơ đễnh.

Lý Doanh hình như đang chuẩn bị rất kỹ càng.

Qua thật lâu mới mở miệng: "Chuyện đầu tiên, ta muốn thẳng thắn với ngươi, Trương thái hậu, không phải mẹ ruột của ta."

"Chuyện thứ hai, đại ca ngươi, vẫn còn sống, hắn có thân phận khác, chuyện này, ngay cả ta vào lúc này kiếp trước cũng hoàn toàn không biết gì."

"Chuyện thứ ba, đày ngươi vào lãnh cung... Nói hai điều trên trước đi."

Hắn thở dài, nhìn Vân Thanh Từ, nói: "Ngươi muốn nghe cái nào trước?"