Thu Cam

Chương 17:




“Cô ấy chỉ đi cùng với tôi.”
Thu Trình nói, đồng thời nắm tay Khâu Trừng, trực tiếp kéo cô đến bên người.
Thu Trình, người cao hơn Vạn Thụ mấy cm cụp mắt xuống, và nhìn chằm chằm vào anh ta một cách u ám, khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ của anh cực kỳ áp bức.

Từ nhỏ Vạn Thụ đã thấy nhiều trường hợp như vậy, hắn khẽ nâng cằm, không e dè mà cùng Thu Trình đối diện, nhẹ híp mắt.
Ngay sau đó, anh xoay chuyển tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Khâu Trừng, cười nhẹ hỏi: “Đây là bạn trai của cô?”
Tim Khâu Trừng luống cuống một chút, ra vẻ trấn định gật đầu “Ừ.”
Rồi sau đó, cô chủ động giơ tay vịn vào cánh tay Thu Trình, ngẩng mặt nhìn anh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nghe được Khâu Trừng nói, Thu Trình mới thu hồi ánh mắt.

Anh nheo mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Giọng nói không hề lạnh như băng nữa, mà nhẹ giọng trả lời: “Được.”
Tình huống vừa rồi, Khâu Trừng là bất đắc dĩ mới vịn cánh tay Thu Trình nói anh là bạn trai cô.
Bây giờ cô đang ôm cánh tay anh đi về phía xe, cô cảm thấy cả người đang rất khó chịu.
Có lẽ là rất lâu rồi không cùng người khác phái thân mật như vậy, cho nên động tác của Khâu Trừng có chút cứng ngắc.
Rốt cuộc cũng đi đến bên cạnh xe.
Cô buông tay ra ngay lập tức.
Thu Trình giúp cô mở cửa bên ghế phụ, khi cô ngồi vào, tay anh đã đặt ở nóc xe, để ngăn cô bị đập vào đầu.
Giây tiếp theo, thân trên của người đàn ông ngả vào.

Khâu Trừng ngay lập tức ngả người ra sau và ép chặt người vào lưng ghế.
Cô nín thở nhìn Thu Trình thắt đai an toàn cho cô.
Khâu Trừng nhẹ nhàng nói: “Để em tự làm là được rồi.”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã gần cô đến mức hơi thở như quyện vào nhau khẽ cười nhắc nhở: “Người kia còn chưa đi.”
Bàn tay đang định giơ lên của Khâu Trừng lại buông xuống.
Cô khẽ nắm lấy vạt áo, lặng lẽ cúi đầu, cố gắng tránh hơi thở nóng hổi của anh.
Thu Trình thắt dây an toàn cho cô xong, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa xe giúp cô, rồi vòng sang bên kia để lên xe.
Đưa cô rời đi.
Thu Trình không nghĩ rằng Khâu Trừng sẽ hỏi anh rằng anh đang ở đâu, và mất bao lâu có thể đến đó?
Kể từ sau khi tái hợp, anh đã cảm nhận rõ ràng cô không còn khoa trương như trước nữa.

Cô trở nên hướng nội và trầm tĩnh, cũng độc lập quá mức, tiếp xúc với bất kì ai cũng mang theo khoảng cách nhất định.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô ấy sẽ không bao giờ mở miệng gây rắc rối cho người khác.
Cho nên cô đột nhiên hỏi thêm một câu kia, khiến anh cảm thấy là một chuyện ngoài ý muốn.
Cho đến khi anh nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh cô, sóng bước đi từ trong trang viên đi ra, rốt cuộc anh cũng đã hiểu rõ.
Là do cô nóng lòng thoát thân, mới hỏi anh đang ở đâu.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cô có thể nghĩ đến anh đầu tiên, anh rất vui vẻ.
Đặc biệt, cô vừa rồi còn thừa nhận anh là bạn trai của cô với người đàn ông khác.
Thu Trình lòng tràn đầy vui sướng.
Giống như lúc nhỏ, khi được ăn loại kẹo yêu thích nhất thì tâm khẩu đều cảm thấy ngọt ngào.
Khâu Trừng cúi đầu bấm điện thoại, trả lời tin nhắn của mẹ cô gửi từ một tiếng trước.
Tống Khiết: “Cam cam, mẹ gặp ác mộng, mơ thấy ba con dẫn con đi.”
Tống Khiết: “Con sẽ không theo hắn đi chứ?”
Khâu Trừng khẽ nhíu mày trả lời: “Sẽ không, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, ngủ ngon.”
Tống Khiết rất nhanh lại nhắn tin tới: “Nếu con có thời gian liền trở về hai ngày, ở với mẹ.”
Khâu Trừng thở dài “Vâng.”
Người đàn ông nghe được cô thở dài, liếc mắt nhìn cô một chút, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Khâu Trừng không hiểu anh hỏi như vậy là thế nào, liền nghi ngờ mà hỏi lại: “Ừ?”

“Có chuyện gì mà bỗng dưng em lại thở dài?” Thu Trình nhẹ nhàng quan tâm hỏi.

“À,” Khâu Trừng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng cũng chỉ có thể trả lời anh: “Không có gì.”
Có một số việc không có cách nào nói cùng người khác.
Mà cô không nói, Thu Trình cũng không tiện hỏi lại.
Tống Khiết đã gửi cho Khâu Trừng một tin nhắn mới trên We Chat.
Tống Khiết: “Thứ bảy này con có về được không?”
Khâu Trừng đành phải trả lời bà rằng để đến lúc đó xem thế nào.
Nếu có thời gian rảnh thì cô sẽ trở về.
Tống Khiết lúc này mới bỏ cuộc, và đi ngủ sau khi nghe những lời Khâu Trừng nói.
Khâu Trừng rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm.
Cô thoát khỏi We Chat, và chơi một vài trò chơi xếp hình để giải tỏa căng thẳng.
Sau khi tới tiểu khu Bích Thanh Loan, hai người một trước một sau xuống xe, rồi sau đó đi vào thang máy.
Sau khi thang máy dừng ở tầng 16, một phút trước khi xoay người về nhà thì Khâu Trừng dừng lại, hướng đến người đàn ông đang chuẩn bị rẽ vào phía bên kia, gọi: “Này…” đối với anh cô không biết nên dùng xưng hô gì.
Lúc anh dừng lại, cô đem áo vest đang khoác trên vai xuống, đưa cho anh, và nói: “Cảm ơn áo khoác của anh, trả lại cho anh.”
Thu Trình cười nhận lấy, không tiếp lời cô, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon.”
Khóe miệng Khâu Trừng khẽ mỉm cười: “Ừ, ngủ ngon.”
Khâu Trừng về đến nhà liền tắm rửa rồi đi ngủ, trong khi người đàn ông ở đối diện cô, ngã vào sô pha, đem chiếc áo khoác đã bị cô khoác qua che lại mặt, thật lâu sau cũng không có đứng dậy về phòng.
Trong bóng tối, anh tham lam mà ngửi mùi hương thuộc về riêng cô còn sót lại trên quần áo.
Là hương gỗ trung tính với hương hoa hồng nhạt, mùi trong trẻo, nhẹ nhàng, nhưng không thiếu sự dịu dàng, ấm áp.
Cuối cùng, Thu Trình lại hít một hơi thật sâu nữa, sau đó mới kéo áo khoác xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú và đẹp trai.
Mùi hương của cô làm anh nghiện anh giống như chất gây nghiện.
Đêm đó anh mặc chiếc áo khoác này nằm ở sô pha và ngủ thiếp đi.
Hương gỗ phảng phất trong mũi đem Thu Trình tiến vào vòng xoáy ký ức.
Đó là kì nghỉ đông đầu tiên bọn họ ở bên nhau.
Trước tết Âm Lịch một ngày vừa vặn là Lễ Tình Nhân.
Cô bảo anh đi xem phim.
Bộ phim lãng mạn mà cô mua vé nói về một người phụ nữ đã mất đi người chồng mà cô yêu nhất, kèm theo những bức thư từ người chồng đã mất, để cô có thể từ từ đi ra khỏi nỗi đau mất anh.
Phần mang tính biểu tượng của bộ phim cũng giống như tên của bộ phim, ở cuối mỗi lá thư người chồng sẽ viết: “P/s: i love you.”
“Tái bút: Anh yêu em.”
Ngày đó Khâu Trừng đã cười và khóc như một đứa ngốc ở rạp chiếu phim, nước mắt tuôn rơi.
Thu Trình ôm lấy cô, không ngừng dùng khăn giấy lau nước mắt cho cô.
Cô ngoan ngoãn mà nép trong lòng ngực anh, dựa vào anh tiếp tục vừa xem vừa khóc.
Cho đến khi bộ phim kết thúc, cô bị anh nắm tay đi ra ngoài, cảm xúc trong cô dần nguôi ngoai và bình lặng trở lại.
Khi anh đang mua nước cho cô, cô đột nhiên đi tới, ở ngực anh ngửi vài lần.
Thu Trình cụp mắt xuống, cảm xúc bị kìm nén trong đáy mắt dâng trào, anh bình tĩnh hỏi: “Em ngửi thấy mùi gì?”
Cô nói: “mùi hương trên quần áo của anh thật dễ chịu.”
“Anh dùng bột giặt của hãng nào? Sao dễ chịu như vậy?”
Thu Trình dở khóc dở cười, vặn nắp chai nước rồi đưa cho cô, cười đáp: “Không phải bột giặt, bột xà phòng.”
Dừng một chút, anh lại nói “ là bà nội anh mua, hương hoa oải hương.”
Khâu Trừng uống hai ngụm nước rồi đem bình nước còn cho hắn, cô lại nhịn không được tới gần anh, ôm eo anh nép ở trong lòng ngực anh mà hít hà, giống như một chú chó nhỏ điên cuồng vẫy đuôi, dính chặt lấy anh.
“Về nhà em cũng sẽ bảo mẹ đổi sang dùng bột xà phòng hương hoa oải hương,” cô ở trong lòng ngực anh ngẩng mặt lên, cười tươi đẹp lại sáng sủa: “Em muốn mùi hương trên người em cùng anh giống nhau.”
Sau ngày đó, mùi hương trên quần áo cô cùng mùi hương trên người anh quả nhiên giống nhau.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, mặc kệ là ở trong trường học cùng anh truyền mẩu giấy, hay là gửi tin nhắn cho anh trên điện thoại, đều học như trong phim, ở cuối cùng luôn ghi thêm một câu “Tái bút: Em yêu anh.”
Anh hỏi cô vì sao mỗi lần đều phải ghi thêm câu tái bút này, điều này khiến anh cảm thấy cô có thể rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
Cô cười, giải thích với anh: “Sau khi xem xong bộ phim kia, em cảm thấy thế sự vô thường, cho nên muốn khi chúng ta còn ở bên nhau thì dùng hết khả năng để nói với anh được nhiều hơn.”
“Nói cái gì? ” mắt đào hoa của anh khẽ híp, mỉm cười hỏi cô.
“Ai da,” cô giả vờ giận dỗi, mím môi, oán trách nói: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
“Ừ, anh chính là biết rõ còn cố hỏi,” anh thản nhiên thừa nhận, tiện đà hỏi lại cô: “Em có muốn trả lời hay không?”
Khâu Trừng mặt đỏ lên, nhưng cô không cam lòng yếu thế mà ra vẻ trấn định.
Thiếu nữ nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp, tinh xảo của thiếu niên, trong nháy mắt, giống như bị mê hoặc, nghe lời mà mở miệng, nói ra câu mà anh muốn nghe: “Em yêu anh.”
Tiếng nói rất nhẹ, rất tự nhiên, nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng.
Đã xem qua ba chữ này nhiều lần như vậy ở trên giấy, ở trên màn hình di động, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe được chính miệng cô nói ra.
Nam sinh mặt mày nhiễm cười, anh rất sung sướng mà trêu ghẹo cô: “Không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
Khâu Trừng xấu hổ buồn bực, tức giận đến dương tay muốn đánh anh, bị anh nắm tay, đem cánh tay cô ra sau, siết chặt eo cô.
Anh nhẹ ôm cô, ở đuôi mắt phiếm hồng của cô mà đặt xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng lưu luyến nói: “Anh cũng vậy.”
Ngay sau đó, cô liền nghe được anh nói nhỏ vào bên tai cô mỉm cười, lẩm bẩm: “Không được ngừng nói, anh muốn em nói câu này từ 17 tuổi đến già.”
Khâu Trừng chớp chớp mắt, rồi sau đó mi mắt cong cong mà mỉm cười.
Nàng dương môi, nhẹ giọng trả lời “Ừ.”
“Em sẽ nói đến khi anh chết lặng, nói đến khi anh chán ghét, đều không bỏ qua, chẳng sợ già tới mức tay không cầm được bút nữa, nói chuyện không rõ, cũng muốn soàn soạt anh.”
Anh cười nhẹ, “Em cứ việc nói, anh sẽ không chết lặng, cũng sẽ không chán ghét.”
Em nói với anh, anh yêu đều không kịp, như thế nào sẽ chết lặng chán ghét.
Nhưng dù sao cô cũng không thể nói với anh mỗi ngày.
Những câu “Em yêu anh” cô viết cuối mỗi tin nhắn, mỗi dòng ghi chú giống như điền vào trước câu còn thiếu trong lời tỏ tình của cô với anh sau khi chia tay.
Khi Thu Trình tỉnh giấc, trời đã sáng.
Anh thẫn thờ nhìn một lúc mới từ trong mộng tỉnh táo lại.
Rồi sau đó người đàn ông đứng dậy đi rửa mặt, và đến viện nghiên cứu sau bữa sáng.
Những ngày kế tiếp, Khâu Trừng mỗi ngày đều có quay chụp, Thu Trình cũng bận rộn ở viện nghiên cứu.
Tuy rằng ở đối diện, nhưng bởi vì lịch làm việc và nghỉ ngơi khác nhau, nên cũng không gặp nhau, chỉ gặp khi Thu Trình chủ động mỗi ngày nói chuyện vài câu trên We Chat.
Thứ bảy, Khâu Trừng cuối cùng cũng rảnh rỗi.
Bởi vì vào thứ tư mẹ cô đã hai lần thúc giục cô về nhà ăn cơm, nên Khâu Trừng trở về nhà vào ngày thứ bảy.
Tống Khiết phá lệ vui vẻ, nhiều lần bảo Khâu Trừng ở lại vào buổi tối.
Bữa trưa bà đặc biệt nấu một bàn đồ ăn mà Khâu Trừng thích ăn.
Khi ăn cơm trưa Tống Khiết thử hỏi Khâu Trừng: “Cam cam, dạo gần đây quan hệ của con cùng Thu Trình thế nào rồi?”
Khâu Trừng tay cầm chiếc đũa hơi dừng lại, cô dường như không có việc gì mà ăn cơm, trả lời bà: “Vẫn tốt.”
“Con thật sự muốn cùng Thu Trình đi đến hết cuộc đời sao, có muốn dừng lại không?” Tống Khiết chưa từ bỏ ý định hỏi.
Khâu Trừng gật đầu, “Vâng.”
“Như thế nào, mẹ không hài lòng anh ấy sao? Anh ấy không phải là mẹ chọn cho con sao?” Khâu Trừng hỏi.
Tống Khiết nói: “Lúc ấy mẹ cũng chỉ xem qua ảnh chụp, chưa gặp mặt.”
Cho nên….
Khâu Trừng càng khó hiểu: “Mẹ lo anh ấy quá đẹp trai?”
Tống Khiết “….”
“Đương nhiên là không phải vậy, nào có người ghét bỏ đối phương quá đẹp trai.”
“Vậy là bởi vì cái gì?” Khâu Trừng hơi nhăn mày.
Tống Khiết trầm ngâm giây lát mới mở miệng nói: “Không thể giải thích, sau khi mẹ gặp mặt cậu ấy, thì thấy không quá thích cậu ấy, khả năng là do mẹ không hiểu rõ về cậu ấy.”
Bởi vì trong lòng Tống Khiết luôn cảm thấy bất an, người đàn ông này sẽ đem con gái của mình đi.
Nhưng cái nguyên nhân này, một khi bà nói ra, Khâu Trừng khẳng định lại muốn nói bà suy nghĩ nhiều rồi.
Khâu Trừng ăn một miếng đồ ăn, đối với Tống Khiết nói: “Con cùng anh ấy nói chuyện cũng không tệ lắm, tạm thời không muốn thay đổi người khác.”
“Mẹ đừng tìm cho con người khác.”
Tống Khiết cười gượng vài cái, biểu tình hơi xấu hổ.
Khâu Trừng nghi ngờ, giương mắt nhìn chằm chằm bà, vài giây sau, tim hơi trầm xuống, tiếng nói cũng lạnh nhạt xuống: “Mẹ tìm người khác rồi?”
Tống Khiết có chút mất mát nói: “Mẹ mời đối phương buổi tối tới nhà ăn bữa cơm.”
Khâu Trừng không thể tin tưởng mà trừng to mắt “…”
Còn tới trong nhà
“Cam cam, người này là chính mắt mẹ gặp qua rồi, vừa nhìn chính là một đứa trẻ ngoan, là người thành thật.”
Đứa trẻ ngoan, người thành thật.
Khâu Trừng tức đến mức bật cười, cô buông chén đũa, hỏi lại Tống Khiết “Mẹ, ý của mẹ là nói, con hiện tại đang quen người không tốt sao?”
Tống Khiết đỏ mặt, phản bác: “Mẹ không nói như vậy.”
“Nhưng ý mẹ chính là như vậy.” Khâu Trừng không tự giác mà cao giọng nói.
“Cam cam, con vì một người đàn ông mới quen biết không lâu mà cao giọng với mẹ sao?” Tống Khiết kinh ngạc mà nhìn Khâu Trừng, đôi mắt đỏ bừng.
Bà không nghĩ rằng, con gái mình sẽ vì một người đàn ông chưa quen biết được bao lâu mà cao giọng với bà.
“Con không muốn cãi nhau cùng với mẹ,” Khâu Trừng trầm giọng nói, duy trì lý trí, bình tĩnh mà nói với Tống Khiết: “Con không biết một đứa trẻ ngoan trong mắt mẹ là như thế nào, nhưng con cảm thấy Thu Trình có điểm nào không tốt.”
“Còn việc mẹ nói đó là người thành thật, thì con nói thẳng, con không thích nhất người được gọi là người thành thật trong miệng trưởng bối.”
Khâu Trừng đứng dậy, trước khi rời khỏi bàn ăn cô bình tĩnh nói với Tống Khiết: “Con quen biết Thu Trình, những người khác con đều không muốn suy xét.”
“Nếu mẹ lại tự ý sắp xếp cho con một mối hôn sự nào khác, thì đến cửa của cái nhà này con cũng không vào.”
Vừa nói xong, điện thoại của Khâu Trừng liền có một cuộc gọi đến.
Cô nhìn vào thông báo cuộc gọi đến, nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói còn chưa hết lạnh nhạt: “Alo.”
Lời vừa đến miệng Thu Trình, lại đổi thành một câu khác: “Sao lại không vui thế?”
Khâu Trừng hơi kinh ngạc, không nghĩ rằng anh sao mà nhạy bén, vậy mà có thể nhận ra cảm xúc của cô không tốt.
“Không có việc gì,” cô chậm rãi nói: “Có việc gì thế?”
Thu Trình lúc này mới đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây có mấy bộ phim rất hay, tối nay em có rảnh không? muốn đi xem phim không?”
Thật ra, từ sau khi anh mơ thấy giấc mộng kia, liền thấy nhớ cô.
Muốn đưa cô đi xem phim.
Xem phim gì cũng được, chỉ cần được ở cùng cô.
Nếu là bình thường, Khâu Trừng sẽ không đáp ứng Thu Trình.
Nhưng lúc này cô đang cãi nhau mà nổi giận, nên hấp tấp đồng ý với anh: “Được.”
Thu Trình cười nhẹ ra tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vậy lát nữa anh gửi cho em danh sách phim ăn khách nhất dạo gần đây, để em chọn, sau đó thì nói cho anh biết nhé.”
“Ừ.” Khâu Trừng đáp.
Sau khi tắt điện thoại, cô liền xách túi lên định ra ngoài.
Tống Khiết hoảng sợ hỏi: “Cam cam, con đi đâu?”
“Không phải nói hôm nay con ở nhà sao?”
Lúc này Khâu Trừng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Nơi này khiến cô cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
“Con có hẹn đi xem phim cùng với bạn.” Cô bình tĩnh trả lời bà.
“Vậy buổi tối con có trở về ăn cơm không?”
“Không.”
“Cũng không trở lại sao?” Tống Khiết đỏ mắt hỏi.
Khâu Trừng mở miệng, vẫn là mềm lòng, nói: “Đến lúc đó hẳn là rất muộn rồi, con sẽ không về ngủ.”
Tống Khiết khụt khịt mũi, hỏi: “Là đi cùng Thu Trình sao? Con vì đi cùng nó mà để mẹ cô đơn sao Cam cam?”
Nghe được câu nói này của mẹ, Khâu Trừng chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Cô xoay người, bình tĩnh mà lý trí trả lời bà: “Mẹ, con là một cá thể độc lập, không phải là một sản phẩm phụ thuộc, con đi ăn cơm, hẹn hò, nói chuyện phiếm với ai, thật sự không cần thiết đều phải thông báo với mẹ. Con cùng anh ấy đi ra ngoài cũng không phải vắng vẻ mẹ, đây chỉ là những quan hệ xã giao bình thường.”
“Mẹ đừng dồn mọi sự quan tâm đều đặt ở trên người con, như vậy mẹ thật sự rất mệt mỏi, con cũng chịu áp lực rất lớn. Con không phải là tất cả đối với mẹ, ngoại trừ con ra mẹ nên có những sở thích của riêng mình, mẹ có thể đi ca hát, đi khiêu vũ, đi làm hết thảy những việc mà mẹ cảm thấy hứng thú, mà không phải đem con trở thành toàn thế giới của mẹ.”
Khâu Trừng dừng một chút, sau đó yếu ớt nói: “Con không phải là toàn thế giới của bất kỳ ai, con không tuyệt vời như vậy.”
Thế giới của chính mình con đều không chống đỡ nổi.
Bước ra khỏi nhà, trong nháy mắt cánh cửa hoàn toàn ngăn cách cô cùng mẹ mình, Khâu Trừng cảm thấy nhẹ nhàng không ít, hô hấp cũng trở nên thông suốt.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó trong tương lai, “Nhà” thế nhưng thành nơi mà cô muốn trốn thoát nhất.
Cô thậm chí không thể hiểu tại sao mẹ cô, người đã tự mình trải qua một cuộc hôn nhân thất bại đầy vết sẹo, vẫn còn muốn tìm một người hẹn hò cho cô, và muốn cô bước vào nấm mồ của hôn nhân.
Năm đó, ngay khi hôn nhân của cha mẹ có vấn đề, cô đã không tin có hôn nhân vĩnh viễn.
Thu Trình đã gửi thông tin về mấy bộ phim trên We Chat cho cô.
Khâu Trừng vừa đi chậm rãi trên đường, vừa xem mấy bộ phim anh gửi tới cho cô.
Cuối cùng cô chọn bộ phim tên là: “Bên bờ biển Manchester.”
Thu Trình liền mua vé, bộ phim được công chiếu lúc 8 giờ tối.
Sau khi anh đem tình hình cụ thể và tỉ mỉ cho cô, liền gửi tin nhắn trên We Chat: “Anh hôm nay hơi bận, không thể mời em ăn cơm tối, em tự ăn một mình nhé, đến giờ thì gửi vị trí cho anh, xong việc anh đến đón em.”
Khâu Trừng trả lời: “Được.”
Từ trong nhà đi ra là ý nghĩ nhất thời, nên lúc này Khâu Trừng đang lang thang không có mục tiêu trên đường, đột nhiên không biết mình nên đi đâu.
Tuy rằng đã vào thu, nhưng tiết trời vẫn còn nóng bức.
Nắng trưa như muốn làm tan chảy hết thảy, những cơn gió đều mang theo hơi nóng.
Khi Khâu Trừng đi đến trạm xe buýt thì vừa lúc có một chiếc xe buýt dừng lại.
Đột nhiên trong một ý thích bất chợt, cô liền lên chiếc xe buýt này, tìm thấy một chiếc ghế trống cạnh cửa sổ ở hàng ghế sau rồi ngồi xuống.
Sau đó, cả một buổi trưa, Khâu Trừng đều dành thời gian trên xe buýt để giết thời gian.
Từ chuyến này đến chuyến khác, từ điểm chung chuyển này đến điểm chung chuyển khác.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc ngắm cảnh hoàng hôn đang dần khuất nơi chân trời.
Màn đêm buông xuống, bao phủ cả thành phố.
Trước khi xuống xe Khâu Trừng liếc nhìn trạm xe buýt, thì nhìn thấy rạp chiếu phim mà Thu Trình muốn đưa cô đi.
Cô xuống xe ở điểm dừng đó, và tìm một nhà hàng để ăn tối trước khi đi xem phim.
Đồng thời, cô nói cho Thu Trình biết rằng cô đang ở rạp chiếu phim, để sau khi anh tan tầm thì trực tiếp lại đây.
Khi Thu Trình đến rạp chiếu phim, trong lòng cô đang ôm một thùng bắp rang bơ to cùng hai ly Coca lạnh, đang chơi một trò chơi của trẻ con – Gắp thú.
Thu Trình đi qua, tiếp nhận đồ vật từ trong tay cô, để cô chơi cho thoải mái.
Khâu Trừng ngẩng đầu lên nhìn khi anh ấy đưa tay ra lấy thứ gì đó, sau khi phát hiện là anh thì mỉm cười, rồi lại tiếp tục chơi trò chơi của chính mình.
Cô là dạng người điển hình của người mắc chứng nghiện đồ ăn lớn.
Gắp đã lâu, một cái cũng chưa gắp được.
Cho đến khi bộ phim của bọn họ bắt đầu thu vé, cuối cùng Thu Trình chủ động nói để anh thử xem sao, kết quả liền thuận lợi gắp được một chú khủng long nhỏ.
Anh đưa chú khủng long nhỏ cho cô, Khâu Trừng khẽ cười ôm lấy.
Thu Trình giúp cô cầm Coca cùng bắp rang, hai người vào khán phòng, tìm được chỗ ngồi, ngồi xuống.
Khâu Trừng chọn bộ phim này là một bộ phim cực kỳ buồn bã, khiến cô gần như là khóc từ đầu đến cuối.
Rõ ràng nhân vật chính đang phải đối mặt với sinh ly tử biệt nhưng lại không có vẻ gì là sợ hãi, mà chỉ là che giấu cảm xúc của mình, sau đó sinh hoạt bình thường như không có việc gì xảy ra.
Nhưng càng như vậy, mới càng làm cho người ta cảm thấy chán nản hơn.
Khâu Trừng cũng không biết tại sao mà cô không thể khống chế được nước mắt của mình.
Có lẽ là cô đang dùng bộ phim làm cái cớ để trút hết tâm sự của mình.
Thu Trình cái gì cũng không nói, chỉ đưa cho cô khăn giấy.
Xem đến gần cuối bộ phim, điện thoại của Khâu Trừng không ngừng có những cuộc điện thoại gọi tới cùng tin nhắn trên We Chat.
Là Tống Khiết.
Sau khi gọi vài cuộc điện thoại mà không được trả lời, Tống Khiết liền gửi We Chat cho Khâu Trừng, không ngừng dặn dò Khâu Trừng xem phim xong thì trở về ngay, đừng chơi quá muộn.
Một câu trả lời bị bỏ lỡ và một màn hình đầy những lời tha thiết khiến Khâu Trừng lại một lần nữa thở dốc, và sự chán nản trong lòng cô lúc này gần như lên đến đỉnh điểm.
Cô trực tiếp nhắn một câu “đã biết” trên We Chat cho bà, rồi tắt điện thoại.
Khâu Trừng không khống chế được mà cúi đầu xuống nức nở một hồi, một giọt nước mắt rơi xuống màn hình di động đen kịt.
Ngay lúc này, Thu Trình đột nhiên nhỏ giọng hỏi cô: “Có cần một bờ vai không? Anh có thể cho em mượn.”
Khâu Trừng khịt mũi, vừa muốn nói cự tuyệt không cần, thì anh đã chủ động giơ tay vòng lên sau gáy cô, ấn đầu cô tới vai của chính mình.
Quả cam nhỏ có thể khóc.
Nhưng chỉ có thể ở trong lồng ngực anh mà khóc.
Khi đầu cô dựa vào bả vai anh, trong nháy mắt thân thể hơi cứng lại.
Đôi mắt ngẩn ngơ mà nhìn màn hình, nước mắt liền tuôn rơi.
Phải mất vài giây để xương cốt căng chặt của cô mới quen với sự hỗ trợ này, từ từ thả lỏng từng chút một.
Đến cuối cùng Khâu Trừng cũng không biết chính mình khóc là vì nhân vật chính trong bộ phim, hay là bởi vì trong lòng mình có quá nhiều cảm xúc bị đè nén mà khóc.
Cô chỉ biết, cô đã khóc ướt một mảng lớn trên chiếc sơ mi trằng của anh.
Trên đường về nhà Khâu Trừng vẫn cảm thấy áy náy mà nói với Thu Trình: “Thật ngại quá, làm dơ quần áo anh rồi, nếu anh không ngại, em có thể giặt giúp anh.”
Ai ngờ, người đàn ông một chút cũng không trốn tránh, trực tiếp đồng ý: “Vậy làm phiền em rồi.”
Khâu Trừng: “………..”
Giọng côc vẫn còn khàn sau khi khóc, không còn đường lui cô chỉ có thể nói: “Sẽ không.”
Về đến nhà không tới vài phút, Thu Trình liền gõ cửa nhà cô.
Sau khi Khâu Trừng mở cửa cho anh, một chiếc áo sơ mi trắng xuất hiện ở trước mắt cô.
Khoảng áo bị nước mắt làm ướt vừa vặn đối diện cô.
Gương mặt cô phiếm hồng, giả vờ bình tĩnh mà nhận chiếc áo, nhẹ giọng nói: “Sau khi giặt xong, phơi khô thì em sẽ gửi lại anh.”
“Được,” Thu Trình cười cười, nhẹ giọng nói: “Không vội.”
Hai ngày sau, thứ hai.
Là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc – lễ Thất Tịch.
Sau cơn mưa lúc chạng vạng, mây mù sáng lạn, một chiếc cầu vồng xuất hiện trên không trung, xinh đẹp khác thường.
Đáng tiếc, vì bận rộn công việc nên Khâu Trừng không nhìn thấy chiếc cầu vồng này.
Khi cô kết thúc công việc đã là 7 giờ tối.
Khâu Trừng còn nhớ tối nay phải đi nhà anh cùng ăn cơm với bà nội anh.
Cô mở di động lên, quả nhiên thấy tin nhắn của anh trên We Chat.
Khâu Trừng trả lời anh: “Em vừa kết thúc công việc, nên giờ mới trả lời anh.”
Thu Trình trực tiếp gọi điện thoại tới, hỏi cô: “Em đang ở đâu? Để anh đi qua đón em.”
Khâu Trừng cự tuyệt nói: “Đừng, một lát nữa là giờ cao điểm, em ngồi tàu điện ngầm sẽ nhanh hơn.”
Thu Trình cũng không khăng khăng nữa, chỉ nói: “Vậy lát nữa em trực tiếp tới đây nhé.”
“Được.”
Sau khi tắt điện thoại, Khâu Trừng liền đi tới ga tàu điện ngầm.
Khi lên tàu điện ngầm cô lướt một lượt trên vòng tròn bạn bè, và nhìn thấy lúc chạng vạng Thu Trình đã đăng một tấm ảnh.
Là anh đã chụp được cầu vồng.
Đi kèm là một status “Tư người nếu cầu vồng.”
Sau khi Khâu Trừng chiêm ngưỡng cầu vồng mà cô đã bỏ lỡ liền yên lặng mà tắt đi vòng tròn bạn bè.
Gần một giờ sau, Khâu Trừng vào thang máy với món quà mà cô vừa mua.
Khi thang máy chậm rãi đi lên, cô vội vàng chiếc gương trang điểm mang theo trong túi xách ra kiểm tra, còn cố ý tô son môi, để làm chính mình trông rạng rỡ hơn.
Thang máy tới tầng 16, Khâu Trừng xách theo đồ đi ra.
Khi nhấn chuông cửa của nhà anh, tay cô không tự chủ mà nâng lên để vuốt vuốt mái tóc dài xõa tung của mình.
Rất nhanh, Thu Trình liền ra mở cửa.
Cô vừa mới tiến vào, người đàn ông liền từ tủ giày đặt ở huyền quang lấy ra một đôi dép lê dành cho nữ để cô thay.
Khâu Trừng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, anh chuẩn bị dép cho cô cùng đôi dép anh đang đi kia là dép đôi.
Cô mím môi, không nói gì, thay đổi giày sau đó đi theo anh vào phòng khách.
Thu Phỉ ngồi trên ghế sô pha, không thể ngồi yên khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Khi Khâu Trừng được Thu Trình đưa tới phòng khách, một bà lão đang đứng ở bên cạnh sô pha nhìn nàng, ánh mắt mỉm cười, hiền từ lại thân thiết.
Khâu Trừng khóe miệng khẽ cười, lễ phép chào hỏi: “Con chào bà.”
Thu Phỉ cười, nhẹ gật đầu: “Chào con.”
“Nào, lại đây, để bà nội xem nào.” Thu Phỉ vẫy tay với cô.
Khâu Trừng đem đồ vật cô mua đặt bên cạnh, rồi đi tới bên bà, tùy ý Thu Phỉ giữ chặt tay cô, cười tủm tỉm mà đánh giá nàng.
Thu Trình xuống phòng bếp để nấu ăn, anh còn mua cả bánh sinh nhật.
“Cùng Thu Trình ở chung có quen không?” bà lão quan tâm hỏi.
Khâu Trừng ngoan ngoãn cười gật đầu, “Vâng.”
Thu Phỉ yên tâm chút, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Bà nhìn ra Thu Trình rất thích con đấy,” Thu Phỉ ý cười lẩm bẩm nói: “Từ trước đến nay nó không để ý một cô bé nào, con là người đầu tiên đấy.”
Khâu Trừng bị nói đến mơ hồ, có chút không hiểu vì sao bà nội sẽ nói chuyện này, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Thu Phỉ tiếp tục dặn dò nói: “Bé ngoan, các con cứ từ từ tìm hiểu, bà chờ được tham dự hôn lễ của các con.”
Khâu Trừng có chút xấu hổ mà cười cười, đồng thời tâm cũng bởi vì sự lừa gạt này với trưởng bối mà có chút áy náy.
Cô thật không nghĩ tới bà nội anh sẽ suy nghĩ đến chuyện xa xôi này, đều đã đem hôn lễ suy xét qua.
Sau khi Thu Trình đem đồ ăn đều bưng lên bàn, kêu hai người đi qua ăn cơm.
Khi Khâu Trừng nhìn thấy bánh sinh nhật kia mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật âm lịch của anh.
Bởi vì anh không có nói, nên cô liền giả vờ không biết, cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Lúc ăn cơm Thu Phỉ quan tâm hỏi Khâu Trừng: “Cam cam gần đây ăn uống có tốt không?”
Khâu Trừng không nghĩ tới bà lão còn nhớ cô, thụ sủng nhược kinh mà hồi “Khá tốt.”
Thu Phỉ cười, nói “Lần đó con bị đau dạ dày, Thu Trình cố ý nấu canh bổ dưỡng cho con, không khó uống chứ con?”
Khâu Trừng nhíu mày.
Ai nấu canh?
Thu Trình??
Không phải anh nói là bà nội anh làm sao?
Cô quay sang nhìn người đàn ông đang làm như không có việc gì mà ăn cơm, đầu óc có chút hỗn loạn.
Nhưng mặt không đổi sắc, khẽ cười đối với Thu Phỉ gật gật đầu “Vâng, canh rất ngon ạ.”
Thu Phỉ cười nói: “Bà dạy Thu Trình làm.”
Khâu Trừng cũng cười, “Khó trách…”
Cô biểu hiện càng ngày càng tự nhiên: “Con cảm thấy chính anh ấy không thể nào nấu canh ngon như vậy, thì ra là bà dạy anh ấy nấu.”
Bởi vì có đoạn nhạc đệm này, Khâu Trừng ăn cơm mà không có tư vị gì.
Cô nghĩ mãi không ra là anh đang muốn làm cái gì.
Anh nấu canh cô, lại nói với cô rằng là bà nội làm.
Là anh sợ cô sau khi biết tự anh nấu thì cô sẽ từ chối, không chịu uống sao?
Hơn nữa, vì cái gì mà anh phải đối tốt với cô như vậy?
Thế nhưng tự tay nấu canh cho cô.
Khâu Trừng tinh thần hỗn loạn mà ăn xong bữa cơm, bị Thu Phỉ lôi kéo nói chuyện phiếm.
Thu Trình không nhanh không chậm mà dọn dẹp bàn ăn cùng phòng bếp.
“Khoảng thời gian trước Thu Trình mang về cho bà một chú cá vàng, rất đáng yêu,” Thu Phỉ cười khanh khách nói: “Nói là sợ bà cô đơn, để cho bà nuôi làm bạn.”
Khâu Trừng hơi ngẩn ra, ngay sau đó không tự giác mà cong mắt cười nhạt lên.
Cá vàng nhỏ quả nhiên bị anh đưa đi.
Đang được bà nội nuôi dưỡng.
Sau lại nói tới chuyện gia đình của anh, Thu Phỉ thở dài, đau lòng nói: “Thu Trình mệnh khổ, chín tuổi liền mất đi cha mẹ, thật vất vả cho đến bây giờ, kết quả bà không đợi được đến khi nó kết hôn, trí nhớ liền không còn được minh mẫn, nói không chừng ngày nào đó cái gì cũng đều không nhớ được.”
“Đứa nhỏ này ngoài miệng không nói cái gì, nhưng bà biết trong tâm nó khó chịu, nó sợ bà quên mất nó.”
Khâu Trừng trong nháy mắt nhớ tới đêm sinh nhật dương lịch của anh năm đó, anh uống say đến nỗi giống như là một đứa trẻ, ôm cô mà cầu xin nỉ non, trong miệng không ngừng nói không cần quên anh.
Tim giống như lại bị hắn liên lụy đi xuống trụy đi.
Cô khẽ mím môi, nhẹ giọng hỏi Thu Phỉ: “Bà nội, cha mẹ anh ấy là bởi vì cái gì… ”
Thu Phỉ than nhẹ, nói với Khâu Trừng: “Tai nạn xe cộ.”
“Thu Trình lúc ấy ở hiện trường, tận mắt nhìn thấy cha mẹ của nó xảy ra chuyện.” Thu Phỉ nhớ tới chuyện cũ khiến cô khó chịu, giơ tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Cho nên bà luôn nói đứa trẻ này mệnh khổ, từ nhỏ lưng đeo quá nhiều việc trầm trọng.”
Anh tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị tai nạn xe cộ.
Mà năm ấy, anh mới chín tuổi.
Khâu Trừng không biết nỗi đau tận tim gan, và tuyệt vọng đó là như thế nào.
Đối với những chuyện anh đã gặp và trải qua cùng với việc nghe nói là không có cách nào cảm nhận được là thật sự.
Nhưng ngay lúc này đây, bởi vì anh mà trái tim khó chịu cũng là thật sự.
Khâu Trừng đột nhiên kéo lấy những suy nghĩ phức tạp trong đầu.
Cô đã từng thực không hiểu vì cái gì mà anh sống chết không chịu thi bằng lái xe, cũng không hiểu vì cái gì mà anh có chứng sợ hãi khi nhìn thấy máu, nhưng cô chưa từng nghĩ nhiều hơn.
Hiện tại, rốt cuộc có đáp án.
Cho nên anh mới bài xích học lái xe, mới sợ hãi những vết máu lớn.
Trái tim Khâu Trừng đột nhiên thấy rất buồn.
Trước đây chính mình không hiểu chuyện mà bắt buộc anh một hai phải cùng mình cùng nhau học lái xe, không đồng ý liền cáu kỉnh, còn cố ý cùng anh chiến tranh lạnh, không để ý tới anh.
Hiện tại Khâu Trừng lại nhớ đến, chính bản thân mình tùy hứng mà kiêu ngạo.
Tuy rằng đều nói người không biết thì vô tội, nhưng lúc trước vẫn là cô trong lúc vô tình đã làm tổn thương anh, không cách nào tiêu tan được.
Cô đã từng cùng anh ở bên nhau bốn năm, nhưng giống như chưa bao giờ chân chính mà hiểu về anh.
Sau khi Thu Trình từ phòng bếp ra tới, Thu Phỉ liền đứng dậy nói bà phải về.
Khâu Trừng cũng đứng lên, vừa muốn nói cô cũng phải về nhà, Thu Trình liền tự nhiên nói với cô: “Quả cam, trong bếp đang nấu canh, em để ý bếp giúp anh, canh sôi thì giảm lửa, ninh 20 phút thì tắt bếp.”
Khâu Trừng không có lựa chọn, chỉ có thể đáp ứng: “Vâng.”
Thu Phỉ ra cửa trước, cười nhìn Khâu Trừng, đối với cô thân thiết nói: “Cam cam có rảnh thì tới nhà chơi với bà nhé.”
Khâu Trừng mỉm cười đáp ứng: “Vâng, thưa bà nội.”
Chờ bọn họ rời đi, Khâu Trừng liền trực tiếp đi tới phòng bếp.
Cô vẫn luôn ở phòng bếp đợi đến khi nấu canh xong, tắt bếp đi, lúc này mới đi ra.
Khâu Trừng liên hệ với Thu Trình trên di động: “Canh em đã nấu xong, em về trước.”
Cô gửi xong liền đi ra tới huyền quan, kết quả liền nhận được tin trả lời của Thu Trình.
Qc: “Anh không thấy chìa khóa, em đợi chút được không?”
Khâu Trừng hơi nhăn mày, hỏi: “Anh để chìa khóa dự phòng ở đâu? Để em mở cửa trước, lát anh về thì em đưa trả lại.”
Đối phương không trả lời.
Có thể là đang lái xe nên không trả lời được.
Khâu Trừng tìm qua một vòng ở phòng khách của nhà anh, để tìm xem chìa khóa dự phòng của anh có thể để ở đâu, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của chìa khóa.
Không còn biện pháp nào khác, Khâu Trừng chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngồi trên sô pha trong phòng khách để chờ anh trở về.
Nhưng bận rộn cả ngày khiến cô rất mệt mỏi, buổi tối lại đối phó với bà nội của anh, cơ thể đã mệt mỏi đến giới hạn.
Khâu Trừng ngồi trên sô pha không bao lâu liền dựa vào sô pha ngủ quên.
Thu Trình dừng xe ở gara.
Anh thường xuyên nhìn đồng hồ.
Kiên nhẫn mà chờ kim đồng hồ chỉ 12 giờ.
Khi chỉ còn vài phút nữa là kết thúc ngày lễ Thất Tịch, người đàn ông rốt cuộc cũng xuống xe, lên lầu.
Anh dùng chìa khóa mở cửa.
Anh vừa bước vào, liền nhìn thấy một người phụ nữ đang nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, thì giày cũng chưa đổi, lập tức tay chân nhẹ nhàng mà đi tới, ở bên cạnh cô ngồi xổm xuống.
Thu Trình trần trụi đánh giá khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của cô, ánh mắt anh có chứa dục vọng chiếm hữu nồng đậm.
Anh vươn tay nhẹ nhàng cọ qua gương mặt của cô, miêu tả lại hình dáng của gương mặt cô.
Da thịt cô bóng loáng trắng nõn, xúc cảm mềm mại tinh tế.
Quả cam nhỏ của ta.
Quả cam nhỏ của anh.
Anh cẩn thận bế cô lên ngồi trên sô pha, để cô ngồi trên đùi, ôm chặt lấy cô, bảo bối của anh tưởng chừng đã mất đi mà lại tìm được.
Bỗng nhiên, trong lúc ngủ mơ cô bất an mà nhăn lại mi.
Thu Trình cũng nhíu chặt lông mày theo cô.
Khâu Trừng mơ hồ nói mê: “Thực xin lỗi”
Cô khụt khịt mũi, khóc nức nở: “Anh Trình, thực xin lỗi.”
Trái tim Thu Trình đột nhiên chấn động.
Hai tai anh như bị ù tai, khiến câu “Anh Trình” kia của cô trở nên mơ hồ.
Trong giây lát, trong phòng khách an tĩnh vang lên tiếng cười nhẹ của anh.
Người đàn ông nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, rồi sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay trắng nõn, hiện rõ mạch máu.
“Em có cái gì hảo thực xin lỗi anh.” Anh trìu mến nhìn cô, ôn nhu mà nỉ non.
Quả cam nhỏ, anh không cần thực xin lỗi.
Anh muốn em yêu anh.
Anh muốn em là của anh.
Anh muốn em, ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh anh.