Thu Cam

Chương 9: Mỗi mùa thu 09




Khâu trừng cố gắng chống lại sự khó chịu trong người, từ từ ngồi dậy, sững sờ chạm vào chiếc chăn đang đắp trên người cô.

Chính mẹ là người đắp chăn cho cô.

Cô đứng dậy đi lấy cốc nước ấm để uống.

Kết quả là trên bàn ăn đã có sẵn một bữa ăn sáng được chuẩn bị tươm tất.

Dưới bát ăn là ghi chú của mẹ cô.

[Cam nhỏ, mẹ đã về rồi, con nhớ ăn sáng nhé, nếu đồ ăn bị nguội thì hâm nóng lại rồi ăn.]

Khâu Trừng nhìn vào bát cháo đang bốc khói nghi ngút và trứng luộc đã bóc vỏ, nghĩ về trận cãi nhau khó xử của hai mẹ con ngày hôm qua, hốc mắt nghẹn nước.

Cô ngồi xuống, ăn quả trứng và húp cháo.

Cảm xúc chợt ập đến, nước mắt cô rơi từng giọt vào bát, hoà vào cháo nóng hổi.

Cô miễn cưỡng ăn hết bát cháo và một quả trứng, cơn đau bụng dù đã giảm đi một chút nhưng vẫn làm cô khó chịu.

Khâu Trừng ngâm bát vào bồn rửa, sau khi nghĩ ngợi một lúc thì quyết định rửa.

Cô rót một ly nước ấm, đang uống nước thì màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Khâu Trừng liếc nhìn tên người gọi, thấy là Mạnh Cẩn thì chấp nhận.

Cô còn chưa kịp cất lời thì giọng nói trong trẻo nhưng sữa của Mạnh Đào truyền đến từ đầu dây bên kia, “Dì cam cam!”

Khâu Trừng vô thức mỉm cười, đảo mắt, cô nhẹ nhàng nói, “Anh đào nhỏ, sao cháu dậy sớm thế?”

Mạnh Đào tự hào nói, “Cháu dậy từ lúc sáu giờ sáng đấy dì ơi!”

“Dì cam cam, chủ nhật tuần sau là sinh nhật của cháu, dì đến nhà cháu có được không?”

Khâu Trừng mỉm cười đồng ý, “Được, dì sẽ đến gặp cháu và tặng cháu một món quà nhé.”

Sau đó, Mạnh Cẩn cầm máy, cười với Khâu Trừng, nói, “Chủ nhật tới đến ăn cơm ở nhà chị nhé, anh Xuân và chị không định tổ chức tiệc sinh nhật cho anh đào nhỏ, chỉ định gọi vài người bạn thân, không có người ngoài đâu.

Sau đó, cô ấy nói, “Anh đào nhỏ rất muốn em đến đấy.”

Khâu Trừng mỉm cười đáp ứng, “Vâng, em sẽ đến.”

“Mấy ngày nữa chị sẽ gửi thư mời đến dự cho em”, Mạnh Cẩn nói, “Đến lúc đó, em chỉ cần xuất trình thư mời, bảo vệ sẽ cho em vào.”



“Được chị Cẩn.” Khâu Trừng cười nói.

Sau khi cúp điện thoại, Khâu Trừng uống nước ấm rồi về phòng nghỉ ngơi.

Lúc cô thức dậy thì đã là buổi chiều.

Khâu Trừng cảm thấy dạ dày mình đã dễ chịu hơn, nhưng cô vẫn không dám ăn bừa bãi, nên tự vào bếp nấu một ít mì.

Ngay khi cô chuẩn bị ăn, điện thoại của cô lại reo chuông.

Là Trình Tri.

Khâu Trừng chấp nhận cuộc gọi, giọng nói vẫn còn khàn khàn lười biếng do vừa mới tỉnh ngủ, “Alo Tri Tri à.”

Trình Tri dương cao giọng hỏi Khâu Trừng, “Cam cam, tí nữa đi dạo phố với tao không? Tiện buổi tối cũng ăn cơm luôn.”

Khâu Trừng nói xin lỗi, “Hôm nay tao không thoải mái lắm, ngày mai có được không?”

“Hả? Mày bị làm sao thế?” Trình Tri quan tâm hỏi.

“Dạ dày tao hơi khó chịu, bây giờ thì đỡ hơn một chút rồi”, Khâu Trừng nói, “Vậy mai đi nhé.”

“Mày đi mua sắm ăn uống lúc nào chẳng được”, Trình Tri quan tâm nói, “Mày đã đi khám bệnh chưa?”

“Chưa”, Khâu Trừng chậm rãi cúi đầu, nhấm một ngụm nước mì, cười nói, “Không nghiêm trọng như vậy đâu, hai ngày nay tao sẽ chú ý đến ăn uống, buổi tối không bật điều hoà lạnh thì sẽ ổn thôi.”

“Được, cứ vậy đi.” Trình Tri không quá yên tâm mà dặn dò, “Vậy nếu mày cảm thấy không thoải mái thì đi bệnh viện nhanh nhé.”

“Được”, Khâu Trừng cười bất đắc dĩ, “Tao biết rồi.”

“Vậy mai chúng mình đi nhé.” Trình Tri cười nói, “Ngày mai sau khi mua sắm xong thì tao sẽ đãi màu một bát cháo bồi bổ.”

Khâu Trừng cười nhẹ, đồng ý, “Được.”

Thu Trình trở về căn nhà, chỉ còn một mình bà nội ở nhà.

Sau khi thấy anh về nhà, Thu Phỉ thấy anh đột nhiên về mà không báo trước, bất ngờ hỏi, “A Trình, sao cháu không nói một tiếng đã đột nhiên về rồi?”

“Nếu cháu nói sớm cho bà thì bà đã đi chợ nấu ăn cho cháu rồi.”

Thu Trình nhíu mắt mại, giọng điệu ôn hoà nói, “Bà nội để cháu giải thích.”

“Chiều tối hôm qua cháu còn đặc biệt gọi điện cho bà, nói là hôm nay cháu sẽ về còn gì.”

Sắc mặt Thu Phỉ trắng bệch, bà căn bản chẳng nhớ gì cả, hỏi lại, “Thật hả, bà chẳng nhớ gì cả.”

“Haizz”, Thu Phủ thở dài và nói, “Dạo gần đây bà hay quên lắm, thì ra là bà đã già và vô dụng rồi.”

Lông mày của Thu Trình nhíu lại.

Giọng nói của anh không đổi mà nói với Thu Phỉ, “Bà ơi, đã lâu lắm rồi bà chưa đi kiểm tra sức khoẻ, chờ thứ hai cháu đưa bà đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ nhé.”

Thu Phỉ cười ha hả đáp ứng, “Được, nhưng bà không thấy chỗ nào không khoẻ cả, cơ thể vẫn còn khoẻ mạnh lắm.”

Thu Trình cười nói, “Cháu biết cơ thể bà tốt, nhưng nếu kiểm tra sức khoẻ định kỳ thì càng an tâm chứ còn gì phải không bà?”

“Đúng rồi, cô bé hôm cháu đi xem mắt như thế nào?” Mối quan tâm lớn nhất của Thu Phỉ chính là sự kiện trọng đại trong đời cháu trai mình.

Đôi mắt hoa đào tinh xảo của Thu Trình khẽ cong lên, anh cười đáp, “Vẫn ổn bà ạ, chúng cháu đang nói chuyện với nhau.”

“Cô bé đó có xinh xắn không? Lúc bà nhìn ảnh của cô bé ấy thì đã nghĩ cô bé quả thật rất đẹp.” Thu Phỉ cười nói, “Sau này bà có hỏi người mai mối, quả thật mới nhớ ra tên cô bé ấy đồng âm với gtên cháu, đúng thật là định mệnh mà.”

Khoé miệng Thu Trình nở một nụ cười, anh đáp, “Vâng.”



“Thế thì cháu liệu mà đối tốt với người ta,” Thu Phỉ kiên nhẫn dặn dò cháu đích tôn, “Cháu đối tốt với người ta, việc trọng đại trong đời cháu cũng sẽ trôi qua êm ả thôi.”

“Bà nội chỉ muốn tận mắt nhìn cháu lập gia đình, kết hôn sinh con.” Thu Phỉ nhẹ nhàng thở dài, có chút cảm khái, “Như vậy thì về sau bà có qua bên kia với ông nội, bố mẹ cháu thì cũng là lẽ thường.”

Thu Trình bất đắc dĩ nói, ngồi bên cạnh Thu Phỉ, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, nghiêm túc nói, “Bà sẽ sống lâu trăm tuổi mà.”

Thu Phỉ bị cháu trai chọc cười, phụ hoạ, “Được được được, bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Ngày hôm sau Thu Trình đều ở bên cạnh chăm sóc Thu Phỉ, đi siêu thị với bà, rồi đi dạo công viên, cũng đưa bà đi mua sắm, mua cho bà quần áo, giày dép mới.

Buổi chiều hôm nay có người đến ăn, Thu Trình lau dọn bàn bếp thật sạch sẽ, sau đó mở điện thoại ra, nhắn tin cho Khâu Trừng.

Anh không liên hệ cô thì cô cũng không chủ động tìm anh.

Khâu Trừng đang ở trong nhà uống nước ấm vừa xem phim giết thời gian, lát nữa làm bát mì cho dễ tiêu, thì điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Khâu Trừng nhấc điện thoại lên, mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn từ Thu Trình.

【QC: Em có muốn đi ăn cơm tối với nhau không? 】

Khâu Trừng nhẹ nhấp môi, ngón tay cái lơ lửng trước bàn phím, do dự vài giây trước khi trả lời anh, 【 Xin lỗi anh, hôm nay bụng em không được khoẻ nên không đi được. 】

Sau khi gửi đi tin nhắn thứ nhất, Khâu Trừng ngay lập tức gửi tin nhắn thứ hai, 【 Vài ngày nữa em sẽ đãi anh một bữa nhé. 】

Tối hôm qua làm phiền anh lái xe đưa cô ra studio, còn làm anh tốn tiền mua một đống ke, về lý về tnhf thì cũng nên mời anh một bữa cơm.

Khâu Trừng đang nghĩ kỹ càng thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên, người gọi là Thu Trình.

Khâu Trừng hơi giật mình, nhấc điện thoại lên nói, “Alo?”

Cô nghe thấy tiếng Thu Trình từ đầu bên kia, “Em đau bụng à?”

“Ừm… nhưng em đỡ hơn nhiều rồi.” Cô chớp mắt, thành thật nói.

“Trước đây em cũng đau như vậy sao?” Thu Trình lại hỏi.

“Thỉnh thoảng”, Khâu Trừng nói, “Rất ít thôi.”

Mấy lần trước cũng do cô ăn cơm không đúng giờ nên dạ dày mới có cảm giác khó chịu.

“Tối hôm qua em ăn gì?” Anh nói xong lại bổ sung thêm từ, “Kem?”

Không biết vì cái gì mà Khâu Trừng tự nhiên cảm thấy chột dạ, nhỏ giọng đáp, “Đúng rồi…”

Thu Tình như buông tiếng thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ mà nói, “Biết thế anh cũng không nên mua cho em.”

Lồng ngực Khâu Trừng như có thứu gì đè nặng xuống.

Cô cúi đầu, mi mắt un rẩy.

Đừng nghĩ nhiều.

Anh ấy không phải nuông chiều mày đâu, chỉ là đang nói đúng sự thật mà thôi.

Mày không cần tự mình đa tình.

“Em có ăn cơm tối đúng giờ không?” Anh thấp giọng hỏi.

Khâu Trừng căng da đầu nói dối, “Vâng”.

Sau đó cũng không nói thêm gì nữa, anh dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt, ngay sau đó thì cúp điện thoại.



Hơn một tiếng sau.

Khâu Trừng vừa mới xem xong bộ phim điện pảnh, đang muốn đứng dậy đi về phía phòng bếp thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Cô dùng màn hình nhìn bên ngoài, trong nháy mắt đã thấy khuôn mặt anh tuấn của Thu Trình.

Khâu Trừng sửng sốt một lúc, sau đó mở cửa, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, đờ đẫn hỏi, “Sao anh lại…”

Anh đưa hai hộp thuốc trong tay cho cô, giong nói trầm thấp ôn nhu, “Trong đó có ghi cách dùng và liều lượng, nếu em không dùng thì vẫn có thể để trong nhà coi như là dự phòng, về sau chú ý ăn uống cẩn thận, đừng ăn kem trước bữa tối.”

Khâu Trừng chậm rãi nhìn hộp thuốc trong tay anh, chậm rì rì vươn tay ra nhận lấy, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”

“Vậy em nghỉ ngơi đi, anh về đây.” Nói xong, anh nhấn nút đi xuống thang máy.

Nhìn thấy anh chuẩn bị đi xuống, Khâu Trừng vẫn đứng nguyên tại chỗ chưa đóng cửa, ngơ ngác hỏi, “Anh… đi đến viện nghiên cứu à?”

Cửa tháng máy đã được mở ra, Thu Trình đưa tay chặn cửa.

Anh quay đầu nhìn co, khoé miệng mang theo nụ cười nhẹ, dịu dàng trả lời, “Hai ngày này anh ở cùng với bà.”

“Anh đi đây, em nghỉ ngơi cho khoẻ nhé.” Nói xong, người đàn ông bơcs vào trong thang máy, bóng dáng cao lớn thẳng tắp biến mất trước mắt Khâu Trừng.

Khâu Trừng từ từ đóng cửa lại, ngây người đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai hộp thuốc dạ dày trong tay, dường như vẫn còn vương hơi ấm trong đó.

Tâm trí cô rối bời.

Hai ngày nay anh đều ở với bà.

Vậy mà vì cô mà đi mua thuốc.

Thu Trình ở trong tháng máy hồi tưởng lại vẻ mặt kinh ngạc của cô, trong mắt lập tức nở nụ cười.

Anh không thể phụ nhận rằng anh chỉ muốn cố ý cho cô biết – anh đặc biệt đến vì cô, chỉ để đưa cho cô hai hộp thuốc.

Nhưng đó không phải là tất cả.

Ngoài việc muốn đưa thuốc cho cô, thực ra trong lòng anh điên cuồng muốn gặp cô.

Nhưng anh sẽ từ từ tiến đến.

Cam nhỏ, anh sẽ từng chút một theo đuổi được em, làm em cam tâm tình nguyện ở lại bên anh.

Tương lai của hai chúng ta còn dài.