Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới

Chương 4: Sủng vật “Thang Viên”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

chapter content

————-chú thích chữ màu xanh là của tác giả, còn chữ màu xám là của Mộng ta nghen————

Thật đáng yêu, thật đáng yêu! Thật đáng yêu! Lông mềm như nhung, thân hình co thành một cục bông gòn nằm ở trên nệm êm, bốn tiểu móng vuốt non nớt như đang cầm ăn cái gì mà cuộn ở trước cái bụng nhỏ, lâu lâu còn bất chợt lấy chân trước ở trên ria mép chà một cái, cái miệng khẽ nhếch còn phun ra cái đầu lưỡi nhỏ xíu—— bộ dáng ngủ của tiểu miêu manh đến nỗi làm cho Lâm Thông Bảo cơ hồ tìm không ra phương hướng. Chỉ cảm thấy bốn phía đều tản ra những trái tim phấn hồng bay bay~

Hồi tưởng lại buổi sáng nhìn thấy vật nhỏ kia, Lâm Thông Bảo không khỏi cười toét miệng. Nếu không phải hắn thông minh lấy sữa cây dừa uy dụ dỗ nó, vật nhỏ kia nhất định sẽ không chịu cùng mình tiến vào không gian.

Bất quá, rừng rậm nguy hiểm như vậy, vật nhỏ kia như thế nào lại tới đây? Là lạc đường? Hay là bị vứt bỏ? Lâm Thông Bảo ngồi ở trên giường nhìn tiểu khả ái mơ mơ màng màng nghĩ, chỉ chốc lát sau liền dựa vào bên gối ngủ.

—————

“Ngao ô ~ ô” Lâm Thông Bảo mơ màng ở trong tiếng kêu tỉnh lại, nhất thời mở mắt ra liền nhìn thấy tiểu miêu đang ngồi ở trước mặt hắn, cái miệng đang mở rộng ô ô kêu.

…. …. …. ….. …. …. …. Ta là Tiểu Lạc phân cách tuyến … …. …. ….. ….. ….. …..

Tiểu Lạc là một con tiểu hổ tử trong trong bộ lạc Hổ thú, tháng sau năm tuổi có thể cử hành lễ rửa tội. Nó có một lỗ mã* cường đại, lỗ mã là chỗ dựa của nó, là người mà nó tối kính ngưỡng, nó vẫn hi vọng có thể mau chóng lớn lên, cùng lỗ mã giống nhau, trở thành một dũng sĩ mạnh mẽ. Nhưng trong bộ lạc, các tiểu hổ tử đều cười nhạo nó, bởi vì Tiểu Lạc không có mẫu mã*, mẫu mã của nó tại thời điểm sinh nó ra vì khó sinh mà chết.

(*lỗ mã = phụ thân; mẫu mã = mẫu thân)

Tiểu Lạc thực thương tâm, bởi vì nó không có mẫu mã, các bạn nhỏ đều cười nhạo nó nói nó là đứa nhỏ không có mẫu mã thương yêu, luôn hướng nó khoe ra mẫu mã của mình có bao nhiêu hảo, có bao nhiêu đau hắn, làm cho Lạc cũng nghĩ muốn có mẫu mã thương yêu mình. Nhưng nó không thể nói cho lỗ mã, bởi vì lỗ mã phải đi ra ngoài săn thú còn chiếu cố Lạc, đã muốn mệt chết rồi, nó không nghĩ làm cho lỗ mã thương tâm thêm. Tuy rằng, nó chỉ có bốn tuổi, nhưng chỉ cần nó đến năm tuổi, thì nó có thể theo lỗ mã học tập kỹ xảo đi săn, đến lúc đó nó có thể giúp lỗ mã đi săn thức ăn, lỗ mã cũng không cần mỗi ngày mệt mỏi như vậy.

Hôm nay, Tiểu Lạc theo thường lệ ở dưới tàng cây trước nhà mình ngủ gật, đợi lỗ mã trở về. Khả chỉ trong một lúc, Kiệt Lợi liền hốt ha hốt hoảng chạy tới nói với nó là lỗ mã của nó ở trong rừng rậm bị thương, kêu nó khẩn trương đi xem một chút. Tiểu Lạc vừa nghe liền sợ hãi, lỗ mã, lỗ mã, lỗ mã cường đại như vậy cư nhiên bị thương! Không cần, không cần a! Tiểu Lạc sợ tới mức quả thực muốn ngất đi, Tiểu Lạc “Ngao!” một tiếng, bay nhanh đến hướng Kiệt Lợi chỉ theo đó xông ra ngoài. Bởi vậy Tiểu Lạc không thấy được Kiệt Lợi ở sau lưng nó lộ ra một bộ dáng gian kế đã thực hiện được.

Tiểu Lạc vừa chạy vừa nghĩ, lỗ mã bị thương, có nặng hay không, thương thế như thế nào? Có thể hay không...? Không! Lỗ mã mạnh mẽ như vậy, nhất định không có việc gì! Tiểu Lạc nhanh chóng phi ra khỏi bộ lạc, không để ý thủ vệ thú nhân ở phía sau la lên, thẳng xông vào trong rừng rậm nguy hiểm, hướng phía Tây rừng rậm phương hướng mà Kiệt Lợi nói, chạy đi.

Nhưng khi Tiểu Lạc chạy đến địa phương cách rất xa bộ lạc, cơ hồ tinh bì lực tẫn, nó vẫn không thấy lỗ mã của mình, thế là Tiểu Lạc liền nghi ngờ, nơi này một chút mùi của lỗ mã cũng đều không có, Kiệt Lợi nói chẳng phải lỗ mã ở chỗ này sao? A! Chẳng lẽ là, cái Kiệt Lợi tiểu nhân kia lại gạt mình? Đúng rồi, Kiệt Lợi luôn xem nó không có mẫu mã, lỗ mã lại xuất môn săn thú, cho nên mỗi ngày Kiệt Lợi đều đến khi dễ nó một chút, Kiệt Lợi cũng là người thích hướng mình khoe khoang. Hừ! Nhất định là vậy! Lỗ mã căn bản không có việc gì, là Kiệt Lợi lừa mình! Vì thế, tâm tình Tiểu Lạc lại tốt lên——- Lỗ mã không có việc gì, so với cái gì đều tốt. Tiểu Lạc vui vẻ cười toét miệng, “Vù vù” phun khí quay đầu hướng đường về nhà đi tới.

Khả một giây sau Tiểu Lạc cười không nổi! Một con Lợi Trảo Ưng vô cùng hung ác từ lúc Tiểu Lạc ra khỏi bộ lạc không lâu liền luôn theo dõi nó, trước đó, Tiểu Lạc một đường chạy vội vàng, xuyên qua trong các bụi cây (chớ xem thường tiểu thú nhân, rừng rậm cường hãn dưỡng dục tiểu cường hãn) làm cho con Lợi Trảo Ưng này tìm không thấy cơ hội tốt ra tay, nhưng hiện tại khi Tiểu Lạc biết lỗ mã của mình không có việc gì liền thả lỏng cảnh giác, lại vừa chạy chậm tiến bước, bởi vậy, Lợi Trảo Ưng cảm giác được đó là một cơ hội cực kỳ tốt.

Ngay tại Tiểu Lạc cảm giác được trên đầu có một trận gió gào thét thổi tới thì nó đã bị Lợi Trảo Ưng hung hăng bắt ở trong móng vuốt lớn của nó, cũng nhanh chóng mang Tiểu Lạc ly khai mặt đất, mặc cho Tiểu Lạc giãy dụa thế nào cũng vô dụng.

Nhưng nữ thần may mắn đúng là chiếu cố Tiểu Lạc, cái móng vuốt sắt của con ưng này vô tình đụng phải phía sau lưng của một con Thanh Dực điểu.

Thanh Dực điểu là một loài chim cả người màu xanh đậm, không chỉ là lông chim, nó ngay cả cái mỏ con mắt, tất cả cũng đều là màu xanh biếc (lục), bởi vì thời điểm nó đứng ở trên tàng cây, một cái không chú ý sẽ xem nó thành lá cây. Nhưng đừng nhìn nó bình thường không chủ động tấn công người mà tưởng bộ dạng nó ôn dịu ngoan ngoãn cho rằng nó dễ chọc, trên thực tế không có thú nhân nào dám khinh thị nó, Thanh Dực điểu có cái mỏ nhọn thật dài, một cái há mồm ra, ngươi có thể nhìn thấy bên trong miệng nó toàn bộ đều là răng nanh sắt nhọn, nó một khi đã cắn con mồi thì sẽ không bao giờ nhả ra, răng nanh thật dài sẽ lập tức đâm thủng thân thể ngươi, mà hai móng vuốt lớn to khỏe cùng thân thể cường trán của nó sẽ chặt chẽ bắt lấy ngươi như bấu vào thân cây, vô luận ngươi làm sao giãy dụa, đều không thể thoát ra được.

Bởi vậy con Lợi Trảo Ưng xui xẻo này không may đụng vào trên cánh Thanh Dực điểu thì liền chọc giận nó, nó vẫy đầu một ngụm cắn mạnh xuống cổ Lợi Trảo Ưng, hai cái móng vuốt lớn bấu chặt giống như đính tại trên thân cây. Tùy ý mặc cho Lợi Trảo Ưng như thế nào đập cánh, cũng bay không được, mà Tiểu Lạc tại thời điểm nó giãy dụa thì bị ném rơi xuống cây. Kinh hồn chưa định Tiểu Lạc sợ tới mức mặc kệ đau đớn, hoảng hốt chạy bừa, hướng sâu trong rừng rậm đi vào.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ma trảo luôn chạy trốn làm cho Tiểu Lạc đói bụng đến hoa mắt choáng váng đầu, cuối cùng bị cây dừa (thực tế kêu là cây Thanh Quả—— tha thứ ta lấy tên vô năng đi ~) tản mát ra mùi sữa thơm ngon hấp dẫn, cố gắng nửa ngày rốt cuộc leo tới trên cây, uống thanh nước đến no bụng (ân, nước dừa ~~) liền ở lại dưới tình huống mệt mỏi mà ngủ thật say. Cũng là sáng ngày thứ hai xảy ra một màn kia, cùng Lâm Thông Bảo thưởng (đoạt) trái dừa.

… ….. …. …. ….. …. Ta trở lại Lâm Thông Bảo phân cách tuyến … ….. …. ….. …... ….. ….

“Tiểu miêu, tại sao mi kêu lên kỳ quái như vậy a? Phải kêu là ‘meo meo’ mới đúng” Lâm Thông Bảo ngồi xuống đối với tiểu miêu cải chính. Hắn nghĩ: vật nhỏ kia tiếng kêu thật là kỳ quái, rất giống với tiếng lang kêu. Bất quá dù sao nơi này cũng là dị giới, bộ dạng con thỏ so với con heo còn lớn hơn, con tiểu miêu chắc là không biết kêu meo meo mà thôi, tính ra cũng tốt lắm rồi. Đáng thương tiểu Thông Bảo căn bản không biết suy nghĩ của mình hoàn toàn sai rồi.

“Ngao ô?” con tiểu miêu khó hiểu mở mắt to nghiêng đầu nhìn hắn.

“Thật đáng yêu ~” Lâm Thông Bảo bị bộ dáng mơ hồ kia manh đến bay bay, lại nhào qua ôm lấy tiểu gia hỏa vừa xoa vừa nắn ~~

Sau khi vừa lật vui đùa ầm ĩ, Lâm Thông Bảo ôm lấy tiểu gia hỏa nghiêm túc nói “Tiểu miêu, ta đặt tên cho ngươi được không?”

“Ngao ô ~~” vật nhỏ lè lưỡi liếm liếm mặt Lâm Thông Bảo, nghĩ: giống cái này đang nói cái gì thế? Nó như thế nào đều nghe không hiểu? Bất quá giống cái này đối với nó thật tốt, còn uy nó uống thanh nước mỹ vị, hơn nữa thật khá, thật đáng yêu, mặt hảo nộn a, liếm lên thật là thơm ~~ nếu hắn có thể làm mẫu mã của nó thì thật tốt.

“Ân, gọi là gì đây? Scabbers [lốm đốm]? Đầu hổ? Tiểu Hoàng? Không nên không nên, đều rất bình thường, nhìn mi tròn vo cùng với viên bánh trôi mà ta thích ăn giống nhau, thôi vậy thì kêu là Thang Viên đi! Hảo, kêu là Thang Viên!” Lâm Thông Bảo nghĩ nửa ngày rốt cuộc cấp cho vật nhỏ kia một cái tên tự nhận là rất hay, nhưng thật ra là một cái tên rất kỳ quái, còn hưng trí bừng bừng đối với vật nhỏ hô to gọi nhỏ “Thang Viên! Thang Viên!” Nghĩ muốn cố gắng cho tiểu miêu nhớ kỹ cái tên này.

Mà tiểu thú nhân bị kêu là “Thang Viên” thực tế tên là “Lạc” cũng thật cao hứng, ngao~ tuy rằng không biết giống cái này đang nói cái gì, nhưng nhìn hắn bộ dáng cao hứng như thế nhất định là rất thích Lạc, vậy hắn nhất định cũng thực nguyện ý làm mẫu mã của Lạc. Ân, nhất định phải kêu lỗ mã nhanh lại đây đón mẫu mã cùng nó về nhà ~~

Bởi vậy ở Lâm Thông Bảo kêu một câu “Thang Viên” thì Tiểu Lạc cũng thật cao hứng trả lời một câu “Ngao ô”

Sau đó, chúng ta liền chứng kiến trường hợp như vầy:

“Thang Viên!”

“Ngao ô ~”

“Thang Viên!”

“Ngao ô ~”

“Thang Viên!”

“Ngao ô ~”

...

Đáng thương tên xui xẻo tiểu Thông Bảo căn bản hoàn toàn không biết mình nhặt được một con hổ con, cũng không biết mình hiện tại chính là đang thân mật thắm thiết kêu tên tiểu gia hỏa đang trong lòng âm thầm tính toán, còn vô cùng cao hứng đem mình bán đi ~~

Hết thảy thật đáng mừng, thật đáng mừng.