Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 552




Trong điện, không khí vô cùng áp lực, không ai nói gì nữa.

Ai nấy đều nghĩ nếu Thác Bạt Trinh thắng, nàng sẽ gả cho ai.

Là thái tử sao? Người của Tô gia nóng lòng vô cùng. 

Vị trí thái tử phi vốn của Tô gia, bây giờ xuất hiện một Thác Bạt Trinh, nếu nàng chỉ định thái tử, chẳng phải sẽ đoạt lấy phi vị của Tô gia ư?

Đáng giận.

Tô gia hận tới hận đi, cuối cùng hận lên trên đầu Vân Thiên Vũ. 

Linh Nghi quận chúa này thật là, không tài cán gì đi so với người ta làm chi.

Ván đầu tiên đã thua rồi, Thác Bạt Trinh kia dám so dung mạo, đương nhiên dung mạo của nàng ta cực kỳ xinh đẹp.

Mọi người đang nghĩ, đột nhiên trước cửa đại điện truyền tới một tiếng chuông bạc, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một mỹ nhân áo tím cao gầy từ ngoài điện đi vào. 

Màu da mỹ nhân không phải trắng như nữ tử Đông Ly, ngược lại là màu da khỏe mạnh do tiếp xúc ánh nắng mặt trời, mắt ngọc mày ngài, đẹp không nói nên lời, sợi tóc đen nhánh dùng trâm chuông cài lên, chẳng những trâm chuông trên đầu vang lên, chuông bạc trên chân cũng vang lên tiếng dễ nghe theo từng bước đi của nàng.

Nữ tử này đúng là Trinh Đức công chúa Thác Bạt Trinh của Bắc Địch quốc.

Mọi người trong điện đều không nhịn được tán thưởng. 

Thác Bạt Trinh đúng là mỹ nhân, kiểu mỹ nhân tạo nên dưới ánh mặt trời, chẳng những làn da khỏe đẹp, ánh mắt nàng ta giống như mang theo nam châm, chỉ cần nhìn vào sẽ có cảm giác bị nàng ta hấp dẫn.

Chỉ cần là nam nhân nhìn thấy Thác Bạt Trinh đều phải tán thưởng một tiếng, nữ nhân này thật sự đẹp, phong tình tỏa ra hoàn toàn không giống nữ tử Đông Ly.

Dáng người nữ tử Đông Ly quốc rất tinh tế, nhiều người như liễu thổi bay trong gió, nhưng rõ ràng Thác Bạt Trinh không phải nữ tử như thế. 

Nàng là kiểu nữ tử tràn đầy ngang bướng, nhìn nàng, khiến người nghĩ ngay đến từ báu vật trời sinh.

Thậm chí rất nhiều nam nhân còn nghĩ, nếu đè nữ nhân này trên giường, e rằng sẽ có tư vị khác.

Lúc này rất nhiều người cho rằng ván này Thác Bạt Trinh thắng. Dù Vân Thiên Vũ không có sẹo trên mặt, e là nàng cũng không so được với Thác Bạt Trinh, huống chi mặt nàng có vài vết sẹo nhìn qua vô cùng dữ tợn. 

Trong điện, Thác Bạt Trinh đã đến trước mặt hoàng đế, nàng ta đoan chính thi lễ với hoàng đế.

"Thác Bạt Trinh tham  kiến hoàng đế bệ hạ."

Hoàng đế liếc Thác Bạt Trinh một cái, tuy rằng tức giận đến đau lòng, nhưng vẫn bị vẻ đẹp và dã tính của Thác Bạt Trinh hấp dẫn, không khỏi nhìn thêm vài lần. 

Nhưng hoàng đế chưa quên Thác Bạt Trinh và Vân Thiên Vũ đang đánh cuộc, nghĩ tới nữ nhân này thắng là có thể lập tức chọn người liên hôn.

Lão hoàng đế tức giận đến mức mặt đen hơn, trong lòng càng hận Vân Thiên Vũ.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa điện. 

Không ít người nhìn ra ngoài theo bản năng, đồng thời hừ lạnh một tiếng trong lòng.

Bọn họ muốn xem Vân Thiên Vũ kia lấy gì so với Trinh Đức công chúa.

Chẳng lẽ chỉ bằng vết sẹo xấu xí kia ư? 

Nhưng lúc mọi người quay đầu lại, đều ngây dại ra, một hồi lâu cũng không phản ứng lại được.

Chỉ thấy nữ tử ngoài điện đi vào, đẹp đến như là phát sáng, muôn vàn phong hoa tụ vào một thân, giơ tay nhấc chân đều có khí chất tao nhã, khiến người nhìn cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong điện bởi vì nữ tử này xuất hiện mà sáng thêm một chút.

Gương mặt nữ tử hoa lệ tuyệt đẹp, da bóng loáng như mỡ đông, vô cùng mịn màng. 

Đôi mắt được nàng dùng bút đen vẻ thêm như đuôi phượng hoàng từ từ khép mở, lông mi thật dài như cánh bướm, khẽ chớp như cánh bướm dập dìu.

Phía dưới cánh bướm là một đôi mắt, phân biệt trắng đen, như hồ nước trong veo, theo cánh bướm chớp động, hồ nước trong veo kia khẽ tạo nên gợn sóng.