Thú Phi

Chương 84: Suy đoán chân tướng




Năm tháng vô tâm, cỏ cây vô tình, đảo mắt trời đã vào thu.

Đất trời ngập tràn một màu xanh biếc, nhuộm trên nền trời xanh ngắt là một tầng vàng rực sắc thu. Mùa thu, thời tiết thật đẹp biết bao. Năm nay là một năm được mùa, cũng đã đến thời điểm bắt đầu vụ thu hoạch.

Đứng trên ngọn núi cao cao, là một thân hình mảnh khảnh đang bồng bềnh lay động, vạt áo trắng thuần khiết nhẹ nhàng tung bay trong gió, con đường mòn ở bên dưới thật đìu hiu vắng vẻ. Một con bạch hổ to lớn đứng thẳng bên cạnh người đó, trên lưng là tiểu Xuyên Sơn Giáp và Điêu nhi nhỏ bé, chỉ lẳng lặng đứng canh giữ ở bên cạnh.

Gió bắt đầu gào thét, thổi lướt qua khuôn mặt tái nhợt kia, cô đang nhìn về hướng chính tây, nơi đó là Đô thành Tần quốc, là phương hướng vương cung của nước Tần.

Trong đôi mắt trống rỗng là một nỗi bi thương, tiếng gào thét thê lương của Độc Cô Tuyệt ngày ấy vẫn vang vọng bên tai cô. Trong lòng cô nước mắt sớm đã cạn khô, cô rất muốn chạy đến an ủi hắn, chỉ muốn đến đó ôm chặt lấy hắn vào lòng, chỉ muốn nói với hắn, đừng đau thương nữa, hắn vẫn còn có cô.

Nhưng cô có tư cách gì để nói, có tư cách gì để an ủi. Nếu không phải vì cô, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy, cô không có tư cách.

Cô dựa vào cái gì đến nói với hắn còn có ta, dựa vào cái gì chứ.

Lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, không phải cô không muốn đến gặp người, mà là cô không có tư cách đứng bên cạnh người đó. Không phải không muốn đi, mà là không dám đi để xác nhận rõ Độc Cô Hành còn sống hay đã chết.

“Muốn chết hay muốn sống! Ta nói bề ngoài của cô cũng không tệ lắm, sao đầu óc lại ngốc như vậy.” Một giọng nói lành lạnh bất chợt vang lên, một chàng trai tuấn mỹ phong độ đầy mình, tay cầm một vò rượu, cà lơ phất phơ nhẹ nhàng phóng khoáng bước lại. Y phi thân nhẹ nhàng nhảy lên một tảng đá thật lớn bên cạnh cô, thong dong duỗi thẳng tứ chi, mở vò rượu trong tay ra. Mùi rượu nồng nàn ngạt ngào lập tức xông vào mũi.

Cô gái vẫn lạnh nhạt không để ý đến y, vẫn một thân trong trẻo lạnh lùng đứng trên đỉnh núi, Phi Lâm thấy vậy hơi lắc lắc đầu.

Mới có mấy ngày trôi qua, Vân Khinh gầy đi thấy rõ. Thân thể cô vốn mảnh mai, giờ lại càng thêm mong manh gầy yếu. Y phục trên người cô bị gió thổi tung lên, làm cho người ta có một loại cảm giác, bất kỳ lúc nào chỉ cần gió thổi hơi to một chút là có thể thổi cô bay lên trời.

Nhìn vào Vân Khinh bị y kéo mang đến đây, ba ngày ba đêm cứ đứng như vậy trên đỉnh núi này, vẫn không hề nhúc nhích, cứ mãi lặng im như thế, đờ đẫn như vậy, một sự tĩnh mịch vây chung quanh cô, đó là sự đau đớn tột cùng của một con người.

Lặng lẽ khẽ thở dài một tiếng, ngày đó ở Yến quốc nếu không phải phát hiện cô lại là đệ tử của gia tộc Phi Linh. Bởi âm công tâm pháp của gia tộc không thể truyền ra ngoài, y cũng sẽ không có hứng thú đi tìm người bà bà mà cô từng hỏi y.

Chẳng qua là nhân duyên trùng hợp, ở Hàn quốc y bất ngờ bắt gặp mụ ta đang đi rất vội vàng hướng về Tần quốc, y âm thầm ra tay thử một lần liền biết ngay thật giả mọi chuyện. Sự việc xảy ra ở Nhất Tuyến Thiên kia, y đứng ở một bên, vừa nhìn qua đã thấu tường tận từng chân tơ kẽ tóc của sự việc. Hoa Dương Thái Hậu, ngày xưa là con gái quận công Yến quốc, là đệ tử của gia gia y, tất nhiên là người có quan hệ sâu xa với gia tộc Phi Linh của y.

Đuổi thẳng một đường đến nơi đó, chẳng qua chỉ muốn xem kịch vui mà thôi. Nhưng không ngờ rằng thật sự lại được xem một vở kịch hoành tráng đến thế, chỉ là hơi tiếc cho Vân Khinh đã bị tổn thương đến mức này. Bởi vậy y mới thuận tay dẫn theo cô trở về, y không muốn mang về một bức tượng điêu khắc trống rỗng, vô hồn, hay một tảng băng lạnh lẽo.

“Kinh đô Tần quốc phòng thủ kiên cố, nếu lại khinh địch như vậy để cho người ngoài mang binh vào trong ẩn nấp, đột nhập vào vùng trung tâm quốc gia của họ mà không hay không biết thì Tần quốc sớm tiêu rồi, làm sao còn có thể sừng sững cho tới hôm nay.” Giọng nói nhàn tản tàn tàn truyền đến, Phi Lâm vừa uống một ngụm vừa bâng quơ buông một câu, y giống như đang tự lẩm bẩm một mình.

Đứng cao cao ở phía đối diện, ngóng nhìn hình dáng núi sông một màu xanh thẳm, thân thể cô khẽ chấn động. Những lời này là có ý gì?

“Kinh đô nước Tần, và cả Tần vương cung, toàn bộ những nơi này đều do Độc Cô Tuyệt tự mình bố trí quân đội bảo vệ. Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, cũng không thể nào qua được mắt hắn. Thế mà nhiều binh mã như vậy tụ tập ở vùng phụ cận Đô thành Tần quốc, bày ra trận thế lớn như vậy, ngươi xem Độc Cô Tuyệt là xác chết hay sao mà cái gì cũng không biết.” Lời nói mang theo sự khinh thường lành lạnh truyền đến, làm cho Vân Khinh đang đứng đối lưng lại với Phi Lâm hoảng sợ.

Vân Khinh chậm rãi xoay người lại, mặt không còn một chút máu, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phi Lâm. Cô không nói gì, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt tĩnh mịch kia hiện ra một chút dao động.

Phi Lâm cũng không nhìn Vân Khinh, tựa như đang ngủ trên tảng đá, y ngửa đầu uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Tề Chi Khiêm, Thiết Báo, hai kẻ như vậy, cô cho rằng Độc Cô Tuyệt thật sự không biết bọn chúng xảo quyệt. Quan trọng nhất, lại có thể để bọn chúng dễ dàng tiến hành kế hoạch ám sát ngay trên địa bàn của hắn? Náo động Tần quốc? Ám sát Tần vương sao? Cô thật sự xem một kẻ như Độc Cô Tuyệt chỉ là vật trang trí? Là thanh danh hơi vang dội một chút? Thủ đoạn cũng chỉ ngoan độc hơn kẻ khác một chút?

Những câu hỏi liên tiếp được ném ra, không đợi Vân Khinh trả lời, Phi Lâm đã nói tiếp: “Ta đoán, nếu không phải Độc Cô Tuyệt đã bày ra trận thế không hề có một chút sơ hở, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Đô thành Tần quốc. Nhi nữ tình trường tuy cũng quan trọng, nhưng quốc gia đại sự lại quan trọng hơn, tên đó cũng không phải người bỏ lớn chọn nhỏ.

Vân Khinh nghe thế, khẽ nhíu mày nhìn Phi Lâm, trong mắt không tiếng động muốn hỏi, vậy thì vì sao?

Búng tay tách một cái, Phi Lâm không nhanh không chậm nói: “Nếu thật sự Độc Cô Tuyệt đã an bài tốt tất cả mọi thứ, lại có thể xuất hiện loại tình huống như vậy, việc này còn cần phải hỏi vì sao ư?”

Vân Khinh cảm thấy hơi hơi xúc động, ý tứ của những lời này…

“Nếu không phải thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt âm thầm nhúng tay vào, Tề Chi Khiêm và Thiết Báo dù có bản lĩnh hơn trời mà dám ở Đô thành Tần quốc gây sóng gió như thế, trù tính cặn kẽ như vậy, dùng thủ đoạn sấm chớp như thế kia, mà còn có thể thành công được ư.” Từng câu sắc bén đánh vào trọng điểm, từng lời rất hùng hồn mạnh mẽ.

Vân Khinh trong nháy mắt nhíu thật chặt mày, thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt phản bội Độc Cô Tuyệt ư.

“Không thể có chuyện đó, thuộc hạ của chàng tuyệt đối trung thành, làm sao có thể phản bội chàng được chứ?”

“Ta có nói bọn họ phản bội Độc Cô Tuyệt sao?” Phi Lâm liếc mắt nghiêng nghiêng nhìn Vân Khinh, ai chẳng biết thuộc hạ Độc Cô Tuyệt hết sức trung thành với hắn, dù chỉ là một chút gian dối cũng không thể có, nói gì đến phản bội, gian tế kia chứ.

Vân Khinh không khỏi ngẩn ra, lời này là có ý gì? Không phản bội Độc Cô Tuyệt, thì sao lại có chuyện như vậy?

“Cô không thấy cảnh cuối cùng ư? Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành đều dẫn theo một đội kỵ binh gọn nhẹ ra khỏi kinh thành, sau đó cảnh cuối cùng lại bỗng xuất hiện một đội quân thiết kỵ thật hùng mạnh vây chặt đám người Tề Chi Khiêm và Thiết Báo. Quân đội với quy mô lớn như thế là từ nơi nào mà ra? Không có sự điều động của Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành, thì ngoại trừ đại tướng nắm giữ binh quyền cũng chính là thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt, còn ai đủ khả năng điều động binh mã đến đó? Nếu có thể đến vào thời điểm đó, vì sao lại không thể đến trước một bước? Vì sao lúc Độc Cô Hành gặp nguy hiểm lại không xuất hiện, mà Độc Cô Tuyệt vừa mới có mặt, toàn bộ binh mã liền xông ra, làm cho Tề Chi Khiêm sắp thành công lại đành phải thất bại. Vậy, cô còn cần ta nói rõ thêm một chút nữa sao?” Từng lời lãnh đạm thật vô tình, lại xen lẫn tin tức chấn động không ngờ.

Trái tim Vân Khinh đập mạnh một nhịp, ý của Phi Lâm, trận đánh cuối cùng kia là một màn kịch đã được dàn dựng sẵn, là đã sớm có mưu tính, là…… Vân Khinh đột nhiên có chút cảm giác không muốn suy đoán tiếp.

Phi Lâm thấy Vân Khinh không nói gì, cũng không cho phép cô trốn tránh sự thật, trực tiếp nói thẳng tất cả ra: “Đó là vì, bọn họ muốn Độc Cô Hành chết chứ không phải muốn Độc Cô Tuyệt chết. Cô có biết không, lòng trung thành của bọn họ chỉ dành cho Độc Cô Tuyệt, cho nên sẽ không đem Độc Cô Tuyệt đặt vào vòng nguy hiểm, mà bọn họ lại bất trung với Độc Cô Hành, cho nên, sao có thể tính là phản bội Độc Cô Tuyệt được.”

Từng lời nói lạnh lùng đâm vào trái tim Vân Khinh, trực tiếp chỉ thẳng ra những suy đoán mà cô không dám nghĩ đến, vạch trần toàn bộ chân tướng sự thật.

“Không đâu, Tuyệt chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy.” Vân Khinh ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phi Lâm, gương mặt vô cùng kiên quyết và nghiêm túc, trên khuôn mặt bi thương là một sự phẫn nộ. So với bộ dáng đứng chết lặng muốn chết cũng không được muốn sống cũng không xong mấy ngày hôm trước, quả thực tức giận vẫn tốt hơn.

Phi Lâm thấy vậy gật gật đầu, nâng vò rượu lên uống một ngụm, dáng vẻ khí khái, thoải mái ngồi trên tảng đá lớn, liếc mắt nghiêng nghiêng nhìn Vân Khinh đang phẫn nộ nói: “Ta có nói Độc Cô Tuyệt ra tay sao? Ta nói là Độc Cô Tuyệt muốn lấy mạng Độc Cô Hành sao? Cô bé, không cần phải xúc động đến thế.”

Vân Khinh nghe Phi Lâm vừa thay đổi hướng câu chuyện lại là nói những lời như vậy, không nén được mày hơi hơi nhíu lại, ý vừa rồi của y không phải muốn nói đến Độc Cô Tuyệt……

“Dực vương Đại Tần Độc Cô Tuyệt và Tần vương Độc Cô Hành đều là một mẹ sinh ra, thủ túc tình thâm. Chuyện Tần vương tin tưởng Dực Vương mà không bao giờ ngờ vực, và chuyện Dực vương trung thành tuyệt đối với Tần Vương luôn luôn dốc lòng phò trợ, lướt mắt nhìn khắp bảy nước ai ai cũng biết chuyện này. Nếu nói Độc Cô Tuyệt vì Độc Cô Hành tiêu diệt bất kỳ quốc gia nào thì còn có khả năng, nói Độc Cô Tuyệt muốn giết Độc Cô Hành thì bất cứ kẻ nào cũng không tin. Ta vốn không tin tưởng điều đó cho lắm, nhưng với chuyện xảy ra hai ngày trước thì xem ra sự thật quả là thế.” Phi Lâm nói đến đây bĩu môi, trên mặt hiện lên một nét thừa nhận.

Gia đình đế vương, huynh đệ tình thâm như thế, nhìn lướt qua thế cuộc hỗn loạn mấy trăm năm gần đây cũng chưa từng nghe nói qua.

“Vậy ngươi có ý gì?” Vân Khinh nhìn chằm chằm vào Phi Lâm, thái độ không chút hờn giận xoay người không nhìn Phi Lâm.

Phi Lâm thấy vậy cười cười nói: “Lực lượng quân đội trấn giữ nơi hiểm yếu như đô thành Tần quốc, và bảo vệ Tần vương Độc Cô Hành, ngoại trừ Độc Cô Tuyệt, thì vẫn còn vài vị tướng soái nữa cũng có năng lực điều động.”

Vân Khinh nghe lời này, xoay đầu lại, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Nếu y cũng cho rằng không phải Độc Cô Tuyệt điều động binh lính muốn lấy mạng Độc Cô Hành. Vậy đám người kia tự tiện làm thế chính là phản bội, nhưng y lại nói không phải là phản bội, vậy y có ý gì? Phi Lâm này rốt cuộc đang muốn nói gì.

Phi Lâm thấy vậy cười cười, từ từ nhắm hai mắt lại vừa uống rượu vừa thản nhiên nói: “Thủ hạ của Dực vương Đại Tần Độc Cô Tuyệt có thất Mặc và nhất Sở (*), đều là những nhân tài an bang định quốc của Đại Tần.”

* Thất Mặc và nhất Sở: gồm 7 người họ Mặc, một người họ Sở, bên dưới Phi Lâm có giải thích rất rõ ràng.

“Trong Thất Mặc thì Mặc Ngân, Mặc Ly luôn theo sát bên Độc Cô Tuyệt, hiện thống lĩnh năm vạn quân thiết kỵ tinh nhuệ nhất.”

“Mặc Chi, Thượng tướng quân Tần quốc, trong tay nắm giữ hai mươi vạn binh mã, trấn giữ kinh đô.”

“Mặc Vũ, Thượng tướng quân Tần quốc, tay nắm ba mươi vạn binh mã, canh giữ biên cương phía đông Tần quốc.”

“Mặc Lâm, Thượng tướng quân Tần quốc, suất lĩnh hai mươi vạn binh mã, trông coi biên giới phía bắc Tần quốc.”

“Mặc Đình, hộ bộ thượng đại phu Tần quốc, cai quản chính sách thuế khóa và tiền tệ của Tần quốc.”

“Mặc Tiềm, thủ lĩnh thị vệ cận thân của Tần vương, tiếp quản tất cả các nguồn tình báo cơ mật nhất Tần Quốc, là người có được thông tin nhanh nhất, nắm giữ quyền sinh sát rất lớn.”

“Nhất Sở, là thượng đại phu Sở Vân, luôn theo bên cạnh Độc Cô Tuyệt, một quân sư lớn, bày mưu tính kế đằng sau hậu trường, là một nhân tài có năng lực như vị Tể tướng.”

“Thế thì đã sao?” Vân Khinh hơi nhíu mi, bọn họ thì có liên quan gì đến những lời y nói vừa nãy.

Phi Lâm liền lắc đầu cười cười: “Cô thật không quan tâm những gì xảy ra trong triều, nếu như cô sớm quan tâm hơn, thì với những việc bọn họ đã làm ngày hôm nay, cô sẽ nhìn ra rất tường tận.”

Dứt lời, Phi Lâm uống một ngụm rượu nói tiếp: “Cô cũng biết toàn bộ binh lực Tần quốc chỉ có khoảng bảy mươi lăm vạn này, tất cả đều nằm trong tay Dực vương Độc Cô Tuyệt. Phóng mắt mà xem xem mỗi một quốc gia, xem xem trong thời thế loạn lạc hơn một ngàn năm qua, có một nước nào lại có người nào nắm giữ được toàn bộ binh quyền mà không hề phụ quốc chủ?”

“Hơn nữa, nắm giữ được binh quyền đồng thời lại cai quản luôn cả hộ bộ, giám sát toàn bộ thuế má và tiền tệ, cũng chính là mạch máu của một quốc gia, chỉ với hai điều này thôi, thì toàn bộ đất nước đều nằm trong tay thân vương, mà không phải nằm trong tay quân vương.”

“Thêm nữa là, thủ lĩnh thị vệ cận thân của Tần vương cũng là người của Độc Cô Tuyệt, nắm giữ tất cả các nguồn tình báo cơ mật nhất của Đại Tần, vị trí quan trọng như thế không phải là người của Độc Cô Hành mà lại là người của Độc Cô Tuyệt.”

“Lại còn có Sở Vân kẻ có tài và địa vị tương đương như một vị Tể tướng, không phục vụ trong triều, mà chỉ chịu sự quản lý của một mình Độc Cô Tuyệt. Cô ngẫm lại thử xem, có một quốc gia nào như thế không? Tần vương, rốt cuộc là Độc Cô Tuyệt hay là Độc Cô Hành.”

Vân Khinh nghe những lời này không khỏi cảm thấy kinh hoàng, cho tới bây giờ cô chưa từng chú ý tới mặt này, quân thần đảo ngược như thế. Cho dù cô không hiểu chuyện trên triều, cũng biết đây chắc chắn không phải chuyện tốt.

“Vì sao ngươi lại biết?”

Phi Lâm trở mình một cái trên tảng đá, thoải mái vắt một tay lên trán, lắc đầu nhìn Vân Khinh: “Chỉ cần nghe ngóng một chút là đã biết rồi, chuyện này cũng không phải là chuyện bí mật gì trong thất quốc này.”

Quyền lực của thân vương lại lớn hơn quân vương, toàn bộ quân quyền đều tập trung trong tay một vị thân vương, điều đó đồng nghĩa với việc quân vương sẽ mất đi quyền lực, tình thế như vậy……

“Tần vương sẽ không để ý đến điều này.” Vân Khinh nhíu nhíu mày lại, khẳng định điểm này rất chắc chắn.

“Y không thèm để ý nhưng thuộc hạ của y sẽ để ý.” Phi Lâm trả lời rất tự nhiên.

Vân Khinh nghe vậy, hơi hơi nhíu nhíu mày.

“Những kẻ đi theo quân vương lại không có quyền lực bằng những thuộc hạ đi theo Dực vương, việc sờ sờ ra như thế có ai mà không hiểu, Đại Tần này rốt cuộc ai mới là quân vương?” Phi Lâm thản nhiên cười cười.

“Chuyện hai huynh đệ bọn họ là thủ túc tình thâm cũng chỉ là chuyện của cả hai, Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt nghĩ rằng không sao cả, đó là vì bọn họ tin tưởng lẫn nhau. Nhưng vua là vua, thần là thần, thần phải yếu hơn vua vốn là chuyện bất di bất dịch, quân vương có thể chịu đựng được thần tử có công cao chấn chủ (*), nhưng thế lực của quân vương thì sao lại chấp nhận được chuyện đó, đây là điều tối kỵ.” Phi Lâm lắng nghe luồng gió mát lạnh thổi ào ào và ngắm nhìn đám mây trắng trôi bềnh bồng trên trời.

* Công cao chấn chủ: có công lao to lớn hơn cả vua. Tầm ảnh hưởng lấn át vua.

Vân Khinh nghe thế trong lòng có chút không ngờ, không nén được rùng mình một cái, Độc Cô Hành, Độc Cô Tuyệt vốn là hai huynh đệ có tình cảm tốt như vậy, làm sao có thể……

“Độc Cô Tuyệt ba năm không lộ diện ở kinh đô Tần quốc, có lẽ không phải là không muốn vào triều, mà chính là hắn không có mặt ở Tần quốc.” Phi Lâm nói rất chắc chắn, y xoay xoay vò rượu đang cầm trong tay, chậm rãi nói: “Tình hình xáo trộn trong ba năm, bên trong triều đình Tần quốc rốt cuộc xảy ra tranh đấu trong sáng ngoài tối như thế nào, chắc có lẽ hắn không biết, mà Độc Cô Hành luôn tín nhiệm Độc Cô Tuyệt, tất nhiên sẽ không nhắc đến việc này. Độc Cô Tuyệt một lòng trợ giúp Độc Cô Hành, thuộc hạ của hắn lại càng không dám bẩm báo với hắn. Hai thế lực cùng tồn tại, một bên muốn tranh đoạt quân quyền, một bên muốn bảo vệ quân quyền. Kết cục của việc này sớm hay muộn cũng là không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng.”

Vân Khinh chậm rãi tựa người vào tảng đá, nhìn đám cỏ cây mênh mông trước mắt, không nói tiếng nào.

Điều đó cô cũng hiểu , từ nhiều triều đại trước rất hiếm có chuyện quyền thần công cao chấn chủ và quân vương cùng tồn tại. Không phải là quyền thần bị quân vương giết, chính là quyền thần diệt trừ quân vương, rồi thay thế bằng một triều đại khác. Sở quốc trước đây chẳng phải là đã diệt trừ Ngô quốc theo cách đó sao, từ đó mới mở ra viễn cảnh bá chủ một phương của Sở quốc sau này. Quyền lực của thần lớn hơn vua, cũng không phải là chuyện tốt.

“Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành là huynh đệ tình thâm, bọn họ tin tưởng lẫn nhau. Nhưng sao có thể bảo đảm là thuộc hạ bên dưới ai ai cũng đều nghĩ như họ, trong lòng không hề có khúc mắc? Một cường quốc như thế, nhất định không thể dễ dàng chấp nhận việc hai vua cùng tồn tại, đó chính là tự mình hủy hoại gốc rễ và sức mạnh của mình. Huống chi mục tiêu của Tần quốc cho tới nay đều là muốn chinh phục lục quốc, thống nhất thiên hạ, nội bộ không đồng lòng thì lấy gì đi thống nhất thiên hạ? Rốt cuộc phải đi theo ai.” Phi Lâm chậm rãi nói, lại chỉ ra điểm mấu chốt từng chút từng chút một.

“Huống chi, ta còn nghe nói, năm đó Tần vương tiền nhiệm vốn có ý truyền ngôi cho Độc Cô Tuyệt, lúc ấy vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng bị Độc Cô Tuyệt từ chối một cách khéo léo, rồi nhường vương vị cho Độc Cô Hành. Việc này tuy rằng chỉ là đồn đại, rốt cuộc có phải là sự thật hay không thì không một ai biết rõ cả. Nhưng tai họa ngầm mà nó ẩn chứa cũng rất thâm sâu. Tồn tại việc thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt là thất Mặc nhất Sở, chỉ tuân lệnh của Dực vương, không tuân lệnh của quân vương, ai dám nói không phải vì nguyên nhân này chứ.”

Vân Khinh vốn không biết chuyện này lại có liên can nhiều đến vậy, cô cũng không quan tâm việc triều chính, lúc này nghe thấy lại dâng lên từng cơn hoảng sợ.

“Cách đây không lâu, Tần vương vì cứu Độc Cô Tuyệt lại tự phá hủy hoàng lăng của mình. Mặc dù việc này là do tự y quyết định, nhưng phe cánh của Tần vương lại nổi giận. Nên biết hoàng lăng bị hủy chính là triều đại bất ổn, chỉ vì một thân vương mà tự hủy hoàng lăng của mình, vậy rốt cuộc là thân vương lớn hay là Tần vương mới lớn nhất đây?”

“Độc Cô Hành cam tâm tình nguyện nhưng đâu có nghĩa là đám phe cánh kia cũng tình nguyện? Đám quan lại tự tư tự lợi kia, đâu cần quan tâm bọn họ là huynh đệ, là thật lòng đối xử với nhau. Quyền lực, đó là một đầm lầy.”

Lời của y cũng không phải là suy đoán, chẳng qua là y có quen với một người bạn, cũng chính là người thuộc phe cánh theo Độc Cô Hành, những lời đầy sự oán hận và oán giận Độc Cô Tuyệt kia vô tình rơi vào tai Phi Lâm. Khi bọn chúng nói đến lợi ích của chính bản thân mình cũng đâu thèm quan tâm đến việc vì Tần Quốc đối phương đã lập biết bao nhiêu công lao hiển hách, đâu thèm quan tâm Tần quốc mà không có hắn thì đất nước sẽ rối loạn hay không, đâu phải ai ai cũng có thể nhìn xa trông rộng.

“Nhưng như vậy cũng không thể chứng minh được điều gì.” Vân Khinh nhíu nhíu mày.

“Đúng là không chứng minh được gì, chỉ có điều trước đó vài ngày nghe nói bên phe cánh Tần vương đã soạn một bản sớ can gián. Một trăm tên quan viên liên kết với nhau cùng đề tên vào sớ trình rồi dâng lên Tần vương, thỉnh cầu Độc Cô Hành thu hồi lại binh quyền, vì binh quyền phải nằm trong tay quân vương, Dực vương chỉ có thể tạm thời điều hành, không thể tùy ý chi phối như thế nào cũng được, cụ thể bản sớ đó nói ra sao thì ta không biết. Nhưng mà, bọn chúng dẫn chứng sự thật rồi lại trích dẫn kinh điển, phân tích từng mặt lợi hại, lý giải chuyện này vô cùng thuyết phục. Vấn đề thống nhất lục quốc cũng được đề cập trong này, nội bộ Tần quốc tuyệt đối không thể bị chia rẽ, hình như Tần vương hơi có dấu hiệu dao động.”

Vân Khinh nghe Phi Lâm nói đến đây khẽ nhắm mắt lại, cô đã hiểu tất cả.

Phi Lâm thấy dáng vẻ của Vân Khinh, đương nhiên biết Vân Khinh đã hiểu , không khỏi lười nhác cười cười nói: “Đám thuộc hạ thất Mặc nhất Sở của Độc Cô Tuyệt, ai mà không phải là kẻ trông coi một cõi, ai mà không là kẻ thủ đoạn cao thâm. Huống chi còn có Mặc Tiềm – kẻ đứng đầu quản lý tất cả các nguồn tình báo cơ mật, đương nhiên y chính là người nắm được thông tin sớm nhất. Trong số những thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt thì y là nhân vật hàng đầu, tâm tư cực kỳ sâu kín, làm việc cẩn thận, muốn lén giở trò sử dụng một chút thủ đoạn, giấu giếm không báo tin tức với Độc Cô Tuyệt, mà tự mình xử lý cũng không phải là việc gì khó khăn.”

“Bước thứ nhất là thu hồi binh quyền, bước thứ hai sẽ như thế nào ai mà biết được, ngồi chờ chết vốn không phải là tác phong của bọn họ. Những người này, ai mà không học được thứ thủ đoạn máu lạnh vô tình từ Độc Cô Tuyệt chứ. Chiêu tiên hạ thủ vi cường, thật sự được bọn họ thực hành vô cùng nhuần nhuyễn.

Vân Khinh nghe thấy thế, chậm rãi đưa tay nắm lấy vò rượu trong tay Phi Lâm, uống một ngụm.

Cô hiểu, vì sao Phi Lâm nói không phải phản bội Độc Cô Tuyệt, bọn họ là vì Độc Cô Tuyệt mà tranh giành, vì bảo vệ Độc Cô Tuyệt. Bọn họ sẽ không phản bội Độc Cô Tuyệt, bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào giúp Độc Cô Tuyệt tranh vị, cho dù kẻ địch là Độc Cô Hành, người thân duy nhất của Độc Cô Tuyệt.

Cuộc chiến hoàng quyền, mang theo sự vô tình và cả mùi máu tanh tưởi hơn cả chiến trường tàn khốc, thời thế xoay vần.

Phi Lâm thấy Vân Khinh bốc lên hơi rượu, trên mặt hiện lên nhiều vết đỏ hồng, không khỏi lắc đầu nói: “Đã hiểu chưa? Cô chẳng qua chỉ là một quân cờ trong hàng ngàn quân cờ mà thôi, có sự xuất hiện của cô hay không thì Độc Cô Hành sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra sự cố. Có lẽ cô nên cảm thấy vui mừng, nếu như không phải mượn chuyện của cô, Mặc Tiềm bắt lấy cơ hội phát động kế hoạch sớm hơn, nên trước mắt Độc Cô Hành chỉ bị thương nặng. Nếu thật sự cho đám người đó thời gian chuẩn bị, thì Độc Cô Hành ngay cả cơ hội trọng thương cũng không có mà đã trực tiếp đi gặp Diêm Vương.”

Nói đến đây Phi Lâm ngửa đầu uống một ngụm rượu, trên mặt hiện lên vẻ khen ngợi i: “Quả nhiên không có một ai là kẻ dễ bắt nạt. Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên muốn dùng một viên đá ném chết ba con chim, vừa diệt Độc Cô Tuyệt vừa giết Độc Cô Hành, còn có được cô. Đáng tiếc, Mặc Tiềm là loại người nào, trái lại y còn lợi dụng bọn chúng, cho đến khi Tần vương tuyên chỉ truyền ngôi xong, mới trở mặt muốn tiêu diệt bọn chúng. Đến cuối cùng có được ích lợi lớn nhất lại là Độc Cô Tuyệt và Tần quốc. Từ nay về sau Tần quốc chỉ có duy nhất một mình Độc Cô Tuyệt là vương, diệt lục quốc, có lẽ sẽ trở thành sự thật vào một ngày nào đó.

“Ha ha, quả là tự bê đá đập chân mình, giết Độc Cô Hành để rồi đổi lấy Độc Cô Tuyệt lên ngôi. Quả thực là ngu xuẩn, tự mình tìm họa diệt quốc.” Phi Lâm nhớ tới thời khắc cuối cùng nhìn thấy Tề Chi Khiêm mặt mày xanh mét, không nhịn được mà cười thành tiếng, đến cuối cùng người thắng vẫn là Tần quốc.

Khẽ rùng mình một cái, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn về phía vương cung nước Tần. Nếu Độc Cô Tuyệt biết được, không biết sẽ đau lòng đến mức nào đây, hắn không hy vọng sẽ trở thành người thắng theo cách đó. Cô biết rõ, hắn không có dã tâm tranh vị với Độc Cô Hành, hắn chẳng qua chỉ là muốn dùng hết năng lực của mình, làm cho Tần quốc lớn mạnh. Nhưng trong cuộc chiến hoàng quyền, đánh cờ không phải hai người bọn họ, mà là hai phe cánh đi theo bọn họ. Một người gục ngã thì chính là một phe cánh sụp đổ, bất kỳ ai cũng không muốn thất bại, cuối cùng lại gây tổn thương cho hai huynh đệ bọn họ.

Trái tim đau đớn, Vân Khinh xoay người bước đi, Độc Cô Tuyệt của cô lúc này chắc hẳn rất đau lòng. Cô và thuộc hạ của hắn cùng lúc giáng hai đòn thật mạnh đả kích hắn, sao hắn có thể chịu đựng được đây. Không được, cô muốn đến bên cạnh hắn, mặc kệ hắn sẽ đối xử với cô thế nào.

“Ta cam đoan cô chẳng những không thấy được người, mà còn có thể một đi không về.” Giọng nói nhàn nhã truyền đến, Phi Lâm buông lời khẳng định chắc nịch.

Vân Khinh nghe thấy hơi dừng lại, cô nhớ tới gã đàn ông kia gọi cô là yêu nữ, muốn giết chết cô.

“Hiện nay cả thất quốc đều biết Độc Cô Tuyệt yêu cô sâu đậm thế nào, chỉ cần có cô là có thể tổn hại hắn, cô cho rằng Mặc Tiềm và những kẻ đó sẽ cho phép cô đến gần hắn? Ngày đó bọn họ muốn giết cô, vừa là giá họa, và cũng là cắt đứt tất cả sự nhớ nhung và hy vọng của Độc Cô Tuyệt. Muốn trở thành một đế vương chân chính thì không thể có điểm yếu, không thể bị uy hiếp. Huống hồ là chuyện của cô, hiện nay Tần quốc chỉ sợ không có ai là không biết, cô có thể đi đến đó được sao?”

Vân Khinh đưa lưng về phía Phi Lâm lẳng lặng đứng bất động, Phi Lâm cũng không nói chuyện nữa, thong thả vênh váo uống rượu của mình, hết sức thoải mái.

Gió núi thổi tung, vạt áo trắng thuần khiết theo gió bay lượn như một luồng sóng bạc.

Nửa ngày, Vân Khinh chậm chạp xoay người lại, đi tới trước mặt Phi Lâm, quỳ một gối xuống kiên định nhìn Phi Lâm nói: “Xin sư phụ thu con làm đồ đệ.”

Phi Lâm vô tư lự nằm dài trên tảng đá lớn, cười xảo quyệt nói: “À, gia tộc Phi Linh nhà ta có quy tắc chỉ có thể truyền cho con trai, và truyền thụ cho con dâu chứ không truyền cho con gái. Hoa Dương Thái Hậu kia tuy rằng là đồ đệ của gia gia ta, nhưng cũng không truyền âm công tinh túy nhất của gia tộc Phi Linh cho bà ta. Cô muốn ta truyền cho cô tinh hoa âm công của nhà ta, có phải muốn làm con dâu ta hay không?”

Vân Khinh không để ý tới sự đùa cợt của Phi Lâm, nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên quyết nói: “Con không phải là điểm yếu của chàng, con muốn trở thành cánh tay cho chàng. Khi chàng cần một bờ vai để nương tựa, con có thể cho chàng tựa vào, lúc chàng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, con có thể đến chống đỡ giúp chàng, xin sư phụ hãy dạy bảo.”

Chẳng qua Phi Lâm chỉ đứng trên đỉnh núi chứng kiến một màn như vậy, liền gần như đoán ra được hết toàn bộ sự việc, giống như chính mình tham dự vào. Với trí tuệ này, với tầm nhìn này, không phải thứ cô có thể có được.

Cô không hiểu triều chính, không hiểu thủ đoạn của các bậc đế vương, lại càng không hiểu được tranh đấu trong triều đình, nhưng mà, cô có thể học.

Phi Lâm thấy vậy hơi thu lại thái độ bất cần đời, cúi đầu nhìn Vân Khinh đang quỳ gối trước mặt, thản nhiên nói: “Cô không sợ hắn sẽ không còn yêu cô? Cô không sợ hắn sẽ xem cô như kẻ thù?”

“Mãi không thay đổi.” Giọng nói nhẹ tênh, hòa lẫn trong đó là sự kiên quyết đến cố chấp.

“Giỏi, rất hợp với khẩu vị của ta, đến đây nào, đồ đệ ngoan, gọi một tiếng sư phụ ta nghe thử nào.”

Gió núi kéo qua mang theo một mùi thơm dìu dịu.

“Công tử.” Đúng lúc đó Tiểu Tả và Tiểu Hữu đi đến từ phía xa xa, Phi Lâm thấy mặt mũi của hai tên này sáng ngời ngời. Hai tên nhóc được cử đến vương cung Tần quốc thám thính tin tức giờ đã trở lại, y ngay lập tức cũng không có ý chần chờ hỏi: “Tần vương còn sống hay đã chết?”