Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc rất lớn, có thiết bị hoàn mỹnhất cùng với vật dụng xa hoa nhất. Nơi này vốn chỉ có hơi thở nguộilạnh, ám hiệu tính khí chủ nhân không thể thân cận. Cách đây không lâu,sự dịu dàng của phái nữ từ từ lan ra tiến vào trong gian phòng làm việcnày.
Bàn gỗ xuất hiện đóa hoa tươi, tuy nhiên, tay nghề cắm hoacó chút vụng về nhưng vẫn tăng thêm một tia dịu dàng. Mà ghế da phía sau bàn làm việc vì có một đôi tình nhân ôm hôn nhau mà đung đưa.
Thật vất vả, Đường Bá Vũ ngẩng đầu lên, yêu thương nhìn kiều thê trong ngựcthở hỗn hển “Thật đáng tiếc, anh nhất định phải đi họp.” Anh thở dài,trong giọng nói rất bất đắc dĩ.
Sắc mặt Phương Tình đỏ tươi, vùimặt vào trước ngực anh, cười trộm “Đừng hao tổn sức lực nữa, cà phê sắplạnh rồi.” Cô nhỏ giọng nói gương mặt hạnh phúc dựa vào anh.
Đường Bá Vũ khẽ mỉm cười “Anh thà tiếp tục hôn em.” Anh nói, trốn tránh không uống ly cà phê kia. Nói thật, Tình Nhi nấu cà phê thật sự không phảikhó uống bình thường, vì không muốn tổn thương lòng tự ái của kiều thê,dưới tình huống này, anh lựa chọn biện pháp tốt nhất, để cho cô “Vội”đến quên chuyện cà phê này.
Tình Nhi cười duyên, ngồi trên đùi anh lắc chân đắm chìm trong tình yêu càng trở nên xinh đẹp “Đừng như vậy, bọn họ sắp vào.”
“Dẹp bọn họ sang một bên đi!” Đường Bá Vũ không kiên nhẫn nói. Anh gầm nhẹmột tiếng, không chịu nổi hấp dẫn, lần nữa hôn lên môi cô.
Giốngnhư là nhìn thấy thời gian tốt, quản gia Mạc lễ phép gõ cửa, sau đó đẩycà phê hương nồng cùng với chút điểm tâm đơn giản tiến vào phòng làmviệc của tổng giám đốc “Chủ nhân, phu nhân. Xin sớm kết thúc vận độngbuổi sáng đi, cán bộ cao cấp sắp lại đây rồi.” Ông nhàn nhã nói, đối với cảnh tượng trước mắt đã sớm thấy nhưng không thể trách nổi.
Đường Bá Vũ ngâm một tiếng, trán chống lên tóc dài của vợ mình “Lão Mạc, tôithề, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ xào ông với cá.”
“Không,lão gia không làm được, bởi vì phu nhân nhân từ sẽ ngăn cản người làmchuyện này.” Quản gia Mạc không có sợ hãi nói, vừa thu xếp sớm một chútvừa đem ly cà phê Tình Nhi làm lặng lẽ đổ vào bình hoa.
Nơi xa truyền đến âm thanh cửa thang máy mở ra, giọng nói của Đường Tâm thanh thúy từ xa đã có thể nghe được rất rõ ràng.
Phương Tình cuối cùng lại hôn chồng một cái, cười, nhảy xuống bắp đùi của anh“Anh nên đi họp, em về nhà trước không ở nơi này chọc anh phân tâm nữa.” Cô vòng qua bàn làm việc, khốn hoặc nhìn bình hoa ‘Quản gia, làm phiềnông thay tôi đổi một bình hoa tươi. Không biết vì sao, hoa trong bìnhnày lại héo tàn đặc biệt nhanh” Cô giao phó xong, đi ra khỏi phòng làmviệc.
Quản gia Mạc gật đầu cung kính, xác định Tình Nhi đã đi rakhỏi phạm vi nghe được, ông mới quay đầu lại nhìn Đường Bá Vũ. Đường BáVũ đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm bình hoa kia.
“Chủ nhân, những thứ hoa kia là thay người chịu tội, tôi nghĩ nếu ngài uống xong cà phêphu nhân nấu, ngài cũng sẽ khô héo giống thứ hoa tươi kia.” Quản gia Mạc cố ý nói vang.
“Lão Mạc, tôi còn chưa muốn già như lão đâu, ở“phương diện kia” thì làm sao tôi có thể héo tàn được.” Đường Bá Vũ cười lạnh, anh đã thành thói quen cùng quản gia miệng lưỡi sắc bén tranhđua.
Quản gia Mạc mỉm cười dễ dàng phản bác “Đúng vậy, chỉ cầnnhìn phu nhân sau đêm tân hôn không lâu liền lập tức mang thai, là cóthể chứng minh chủ nhân ngài còn dùng được.”
“Dùng được cái gì?”Đường Tâm khoái trá vào trong phòng làm việc, tò mò nhìn ba cùng quảngia “Con ở ngoài cửa chỉ nghe thấy quản gia đang nói cái gì mà khô héovới không khô héo? Thế nào? Hoa tươi khô héo sao? Chuyện này cùng tuổitác có quan hệ gì nhỉ?”
Thương Trất Phong từ bên ngoài đi vào,phía sau anh là Đỗ Phong Thần đang dồn sức đánh ngáp. Trên mặt anh là nụ cười ôn hòa hết sức bao dung nhìn cô gái nhỏ rất hiếu kỳ kia nên giảithích: “Tiểu ác ma, bọn họ nói chữ “héo” kia, đó là chỉ “sức lực” củangười đàn ông, nói cách khác ——”
“Thương Trất Phong, đừng dạy hưcon bé!” Đường Bá Vũ cau mày. Anh thật nên nhanh chóng đem Đường Tâm đinước ngoài du học. Nếu không mưa dầm thấm đất, thật không biết những cán bộ cao cấp này sẽ dạy dỗ Đường Tâm thành cái dạng gì nữa?
Chẳngqua là anh lại quá thương đứa bé này, mà tình cảm của Tình Nhi cùngĐường Tâm cũng hết sức thân thiết. Nếu anh đề nghị đem Đường Tâm đếnnước ngoài du học, có lẽ sẽ dẫn tới sự phản kháng kịch liệt của cô congái nhỏ càng khiến vợ mình lấy nước mắt để khống chế anh.
ThươngTrất Phong nhún nhún vai, ngồi vào ghế sa lon, mặt áy náy nhìn Đường Tâm “Tiểu ác ma, xin lỗi, chú chỉ có thể dạy tới đây.”
Đường Tâm rất uất ức nhìn ba một chút, cô biết mình lại mất đi cơ hội học tập. Cô cóchút tức ba rồi đấy, mỗi lần sắp học được chuyện thú vị, ba sẽ nhảy rangăn cản “Không sao, cháu có thể tìm người khác nghiên cứu những thứ“sức lực” kia.”
Đường Bá Vũ đang định mở miệng đã nhìn thấy LôiĐình từ ngoài cửa đi vào, trang phục một thân áo đen càng khiến chungquanh âm u. Đường Bá Vũ hơi cau mày anh thấy Lôi Đình có cái gì đó không đúng.
“Thế nào? Sắc mặt khó coi như vậy, tối qua ngủ không ngon sao?” Đỗ Phong Thần ngáp một cái, nhìn sắc mặt bạn tốt âm trầm.
“Chú Lôi không thoải mái sao? Mới vừa đuổi theo người đẹp đến trước cửathang máy đã bị cảm lạnh à?” Đường Tâm chớp chớp mắt hỏi. Bộ dáng ngâythơ vô tội tới cực điểm, người ngoài hoàn toàn không nhìn ra cô là có ýxấu với Lôi Đình.
Ánh mắt Lôi Đình sắc bén đảo qua, Đường Tâm le lưỡi, bưng ly cà phê nóng hổi “Đừng vậy nữa, tới uống chút cà phê đi!”
Lôi Đình nhận lấy ly cà phê, chậm chạp khẽ nhấp một hớp, sau đó chuyển sang Đường Bá Vũ, hỏi “Có chuyện gì nhất định khiến anh tập họp chúng tôivào buổi sáng thế này?”
Đỗ Phong Thần tiếp tục đánh ngáp, đưa tay cầm một quả trứng luộc “Đúng vậy, bây giờ em sớm hao hết sức lực mới bò dậy khỏi giường. Đáng thương những người như chúng ta, một buổi sángtinh mơ lại bị điểm danh, bỏ lại vợ trẻ đáng yêu ở nhà vườn không nhàtrống.” Vợ của anh – Mạc An Nhàn lâu lắm mới từ Nhật Bản trở lại mộtchuyến, lại không thể để cho anh cùng cô vợ vào buổi sáng sớm xinh đẹpthế này ôn lại tình cũ lâu một chút. Đỗ Phong Thần có chút buồn bã, bócvỏ trứng luộc.
Đường bá Vũ không để ý tới anh, đi đến trên bàncầm một xấp tài liệu “Lúc trước các cậu đã điều tra chuyện trong công ty có người hợp tác với nhà máy buôn bán để kiếm tiền hoa hồng. Hôm qualại có phát hiện mới. Tôi đã xem xong báo cáo tối qua của Đỗ Phong Thần, phát hiện trong chuyện này có người của phía chính phủ tham gia. Lúcchúng ta cùng phía chính phủ đàm phán, quản lý Trần thừa cơ cùng ngườicủa chính phủ dấy lên quan hệ. Hôm nay, nếu chỉ khai trừ quản lý Trầncũng không thể giải quyết tất cả sự việc.” Ánh mắt của anh trở nên lãnhkhốc, nhìn về phía mấy vị bạn tốt.
Đường Tâm âm thầm huýt sáo “Lại có vở kịch hay để xem rồi.” Cô cầm trứng luộc, ngoan ngoãn nuốt xuống.
“Ý của anh là, muốn từ quản lý Trần bắt được số người trong chính phủ?”Lôi Đình trầm giọng hỏi. Cũng khó trách quản lý Trần lại khẩn cấp dùngmón tiền khổng lồ bỏ thuốc với Mật Nhi, muốn lấy thân thể Mật Nhi hối lộ mình. Quản lý Trần có lẽ là bởi vì biết chuyện đã vô cùng cấp bách, nếu như không mau chuẩn bị hối lộ chuyện sẽ bày ra ánh sáng. Chẳng qua làquản lý Trần không ngờ rằng, mặc dù “Quà tặng” của gã hết sức trân quýnhưng không cách nào cải biến số mạng sắp bị bỏ tù của gã.
Nhấtlà khi Lôi Đình nghĩ đến việc quản lý Trần hạ mị thuốc đối với Mật Nhikhiến cô bởi dược lực mà không cách nào tự giữ mình thì lửa giận trongngực anh cơ hồ muốn phá đê mà trào ra. Nếu đối tượng mà quản lý Trầnquyết định hối lộ không phải anh mà là những cán bộ cao cấp khác thìsao? Mật Nhi bị mị thuốc khống chế rất có thể thất thân trong tay ngườikhác!
Đường Bá Vũ gật đầu một cái “Người kia hết sức giảo hoạt,khi gã phát hiện các cậu đang điều tra thì gã cũng đã bắt tay vào tiêuhủy tài liệu liên quan.”
“Như vậy, một chút chứng cứ phạm tội đều ở trong tay người của chính phủ?” Thương Trất Phong chậm rãi nói ra tưthái ưu nhã uống cà phê.
“Tôi đây có câu: bắt gian cần phải bắttận giường. Phương pháp tốt nhất là tìm cơ hội đến gần quản lý Trần,chắc chắn sẽ có biện pháp phát hiện kẻ đứng sau lưng của gã đến tột cùng là người nào.” Đỗ Phong Thần tiếp tục cố gắng lột vỏ trứng, anh như cóđiều suy nghĩ nghiêng đầu nghĩ tới “À, tôi nhớ, quản lý Trần hay qua lại trong một quán rượu, gã thường xuyên đến đấy, nếu cài tai mắt vào đó,chúng ta có thể có được nhiều sự trợ giúp hơn.”
Đường Tâm ngẩngđầu lên, nuốt vào một hớp trứng “A! con biết, chị Mật Nhi làm việc trong khách sạn ấy, chị ấy với chú Lôi có quen biết, bảo chú Lôi đi mời chịấy giúp một tay là được rồi.”
Đường Bá Vũ bỗng nheo mắt lại, ánh mắt khó dò nhìn con gái “Làm sao con biết những chuyện này?”
“Tại sao con biết chú Lôi quen biết chị Mật Nhi ư? Lúc sáng con thấy chú ấytrần truồng đứng trước thang máy gọi tên chị Mật Nhi, nhìn dáng vẻ thìchắc chị Mật Nhi mới vừa đi không lâu, cho nên, giao tình giữa bọn họhẳn là không bình thường. . . . . .” Đường Tâm nói.
“Ba khôngphải hỏi cái này.” Đường Bá Vũ cắt đứt lời con gái, giọng nói rống giận“Sao mày lại biết khách sạn kia? Sao biết trong khách sạn đó có ngườinào đó? Hả?” Tầm mắt của anh quét một vòng trong phòng, nguy hiểm nóinhỏ: “Tôi nói rồi, không cho phép mang con bé đi khách sạn!”
Quản gia Mạc ở một bên thất bại vỗ tay “Không tốt! Lộ rồi.”
Đường Tâm vẫn lui về phía sau, trên mặt lúng túng cười “Ba, không phải vậy,con có thể giải thích. . . . . .” cô thông minh hơn người, đối mặt vớinguy cơ trước mắt cũng không có nửa điểm sợ hãi.
Lôi Đình luôncau mày, anh uống một hơi cạn sạch cà phê trong tay, sau đó cầm tư liệutrên bàn, xoay người hướng ngoài cửa đi tới “Chuyện này giao cho tôi.”Anh vội vã nói, trên thực tế cũng rất nhớ hình bóng xinh đẹp kia.
Vẻ mặt Lôi Đình âm trầm cùng với thần thái khác thường khiến trong phòngđột nhiên bao phủ bởi trầm mặc. Đường Bá Vũ cau mày giơ con gái trongtay lên vẫn còn đang suy nghĩ muốn xử lí con bé thế nào.
“Xem ra, Lôi tiên sinh tựa hồ hết sức phiền não.” Quản gia Mạc chậm chạp nói,vừa đem ly cà phê còn để trên bàn bỏ vào trong khay.
“Sao? Sao?” Đỗ Phong Thần tò mò .
Quản gia Mạc bưng lên ly cà phê không còn nửa giọt dư thừa, nhếch miệng mỉmcười “Bởi vì cậu ta vừa uống xong cà phê mà phu nhân nấu, còn không sótmột giọt nữa chứ.”
Tất cả mọi người bên trong phòng đều không tựchủ được rùng mình một cái. Bởi vì Tình Nhi nấu cà phê, quả thật khóuống, có thể gây tê liệt lưỡi người, mà Lôi Đình lại không cảm giác được chút nào, uống tất cả vào bụng được. . . . . . Rốt cuộc, trong lòng anh đến tột cùng đang phiền não những thứ gì?
※※※
Bóng đêmbao phủ cả thành thị, đèn nê ông bắt đầu lóe lên, ở chốn rượu son trànngập mùi hương dịu dàng các cô gái đang vẫy khách dưới ánh đèn.
Lãnh Mật Nhi nhốt mình ở trong phòng phía sau hành lang. Từ sáng đến giờkhông uống một giọt nước, chẳng qua là lẳng lặng nhìn mình trong gương.Cô không biết tại sao mình lại quay lại chỗ này, cô đã từng về nhà lạitìm không được Ngạc Nhi, gian phòng trống rỗng khiến cô cảm thấy sợ hãi, cho nên cô vẫn tới nơi này.
Khuôn mặt Thẩm Hồng có chút áy náy, mơ hồ vẫn có thể nghe được tiếng Thẩm Hồng không ngừng giải thích ở ngoài cửa.
Cô nghe không lọt những thứ kia, chuyện đã xảy ra, nói gì nữa cũng vậy.Lòng của cô đã đặt trên người Lôi Đình, mà thần xui quỷ khiến anh đoạtlấy cô nhưng cũng bừa bãi làm thương tổn lòng cô.
“Mật Nhi đừngnhư vậy nữa, em ra ngoài đi! Cho dù em giận chị cũng được nhưng ít nhấtem nên ăn một chút gì đó.” Có lẽ cảm giác được tội ác của mình Thẩm Hồng vẫn khuyên lơn ngoài cửa, vội vã muốn khuyên nhủ Mật Nhi ra ngoài.
Một vài âm thanh từ chỗ rất xa truyền đến rốt cuộc từ từ thấm vào đầu MậtNhi. Cô không biết mình ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân rất đau, mà cẩn thận cảm nhận, nỗi đau đớn này rỉ ra từ nơi sâu thẳm của nội tâm!
Hai tay của cô ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy cực kỳ đau thương. Giống như là ởnơi nào đó, có một vết thương thật sâu đang chảy máu tươi ồ ạt, làm thếnào cũng không cầm máu được. . . . . .
Mật Nhi chậm chạp đi đến cửa, mở cửa phòng ra, vẻ mặt Thẩm Hồng lo lắng ngã vào.
“Mật Nhi, Mật Nhi, em không sao chớ? Em nói vài lời đi, ông trời ơi, đến tột cùng gã đàn ông kia làm gì với em?” Thẩm Hồng vội vàng quan sát MậtNhi, đôi tay lau mặt Mật Nhi.
Càng nhìn, Thẩm Hồng càng cảm thấytội ác càng nặng. Không phải chỉ nói là đem Mật Nhi đưa cho người đànông kia cả đêm thôi sao? Tại sao Mật Nhi tiều tụy mất hồn giống như bịđông đảo đàn ông lăng nhục vậy.
Cô không giống như bị thươngnhưng trong đôi mắt là tĩnh mịch. Giống như đã đau thương đến tột cùng,ngay cả tiếng khóc cũng mất đi.
Chỉ là một đêm hoan ái, làm saolại khiến Mật Nhi tiều tụy đến mức này? Chẳng lẽ tên Lôi Đình mặc dù bềngoài đàng hoàng nhưng trên thực tế là tên biến thái? Là gã cả đêm hànhhạ khiến Mật Nhi mới có thể giống như xác không hồn, đau đớn thật sâu?
Mật Nhi miễn cưỡng kéo môi cười một tiếng, nụ cười kia không đạt tới đáymắt “Mama, em không sao.” Cô nói, bộ dáng kia khiến người ta cực kỳ đaulòng.
“Còn nói không sao, sắc mặt của em tái nhợt giống như giấytrắng rồi.” Thẩm Hồng vội vàng bảo người chuẩn bị một chút đồ ăn. Nhìnbộ dáng Mật Nhi thế này, bà thật sự khó chịu. Bà nắm tay Mật Nhi, trongkhoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì. Bà cho rằng Mật Nhi sẽ hậnbà nhưng khi Mật Nhi xuất hiện, trong mắt chỉ có đau thương hoàn toànkhông nhìn thấy oán hận “Mật Nhi, em có hận chị không?” Thẩm Hồng độtnhiên hỏi.