Thúc Thúc, Biệt Bào (Chú Ơi, Đừng Chạy! )

Chương 13




Coi như mình ngàn không đúng vạn không đúng, hắn cũng không cần thiết đùa giỡn mình như vậy, hắn tình nguyện bị ăn đòn, cho dù răng cửa huyết lệ cũng sẽ nuốt xuống, cũng tốt hơn tâm trạng hiện tại, bị lửa đốt bồn chồm, bị đem miệng vết thương dùng muối thấm.

Nhan Mộc cảm giác mình rất không có tiền đồ, có lẽ đổi lại nên đấm cho Nhan Tích một đấm, sau đó kiêu ngạo nói, lão tử không thèm chơi với ngươi nữa, cút đi cho khuất mắt. Thế nhưng hắn lại không thể, không thể như lúc ban đầu tiêu sái đấm một đấm như trong qua khứ, hắn là sợ, sợ gương mặt cười hì hì của Nhan Tích đột nhiên lạnh, nhàn nhạt nói, đều là lừa gạt ngươi.

Hắn nhu nhược muốn chạy trốn, không dám đi đối mặt, liền dũng khí chất vấn đều không có, trốn tránh chỉ là nhất thời, có chút giả dối nhớ lại cũng tốt, ít nhất khi đó Nhan Tích cười là thật, ôn nhu là thật.

Tiếng chuông bỗng nhiên ngừng lại, đồng tử Nhan Mộc đột nhiên co rụt lại, tim nhảy lên, Nhan Tích có phải là buông tha không? Tiếp theo là âm báo tin nhắn, Nhan Mộc do dự trong chốc lát mới mở ra.

Mộc Mộc, ta sai rồi, thực xin lỗi. Ngươi trở về được không? Chúng ta cùng nói rõ chuyện này, không cần phải buồn bực.

Mộc Mộc? Ngay từ đầu ta thật sự là có mục đích tiếp cận ngươi, có thể ngươi sẽ cảm thấy ta thực ngu ngốc dùng loại phương pháp này bào thù ngươi sao? Cho tới nay ta cũng không dám giải thích với ngươi, ngươi sinh khí cũng tốt hận ta cũng được, nhưng xin tin tưởng ta là thật lòng thích ngươi.

Thực xin lỗi, tha thứ ta được không?

Nói xong lời cuối cùng, Nhan Tích cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thực xin lỗi cùng tha thứ hai ta, không ngừng tuần hoàn lặp lại phát đến điện thoại di động Nhan Mộc.

Nhan Mộc đem tin nhắn một cái tiếp một cái xem hết, tim hết nhảy lên rồi lại chìm xuống, nhìn câu chữ không thay đổi lặp lại trên màn hình, không có giải thích thêm nhiều, người khua môi múa mép hiện nay cũng ỉu xìu, tựa hồ có thể cảm nhận được người nọ hối hận,tiếc cùng uể oải. Điện thoại đột nhiên lại chấn động, Nhan Mộc thoáng cái nhảy dựng, ai ngờ còn chưa kịp nghe, màn hình đã tối đen, hết pin…..

Thèm vào! Như thế nào ngừng lúc quan trọng như vậy! Hung hăng đập đập cái điện thoại, đem bực tức phát tiết, ngươi cho ta đen đủi như tiểu thuyết! Nửa đêm hắn tìm ai mượn điện thoại giờ, đồ sạc pin lại ném ở nhà, Nhan Mộc buồn bực nằm trên giường,không có người bên ngoài gọi thật vui sướng.

Cũng như thế này, Nhan Mộc có thể yên tĩnh hảo hảo sửa sang lại suy nghĩ lộn xộn của chính mình, tha thứ hay là không tha thứ?

Nhan Mộc ngơ ngác ghé vào đầu giường nhìn ánh trăng chiếu vào ban công, thoáng cái nhíu mày thoáng cái hé miệng, trên mặt biểu tình có thể nói là đủ mọi màu sắc, hồi lâu, lông mày nhíu chặt buông ra, phảng phất đẩy ra mây đen gặp trời nắng, khóe miệng Nhan Mộc có chút nhếch lên, mỉm cười lộ ra một tia giảo hoạt, hắc, Nhan Tích ngươi chờ xem, tha thứ là có thể, bất quá sự tình cũng không đơn giản như vậy, dám đùa ta…… Ta giết, ta giết, thanh âm tốn hơi thừa lời của người nào đó.

Trong ngày nghỉ, tất cả các nơi du lịch luôn đầy ắp người, cổ trấn ngày xưa yên lặng trở nên huyên náo, sóng người như dệt, Nhan Mộc cùng Nhan Tích đã sớm hẹn ngày mồng một tháng năm du lịch, vì tránh đi dòng người, bọn họ không có chọn những nơi nổi tiếng, chỉ cần đi ra ngoại thành một chút, thể nghiệm hương vị đám sương sáng sớm bao phủ, đó là bình tĩnh trong đô thị khó có được.

Hôm nay, Nhan Mộc nhưng lại một mình đứng đó, phía dưới chính là sông chảy qua, Nhan Mộc ghé vào bệ cửa sổ bên cạnh, xem mấy người gài chậm rãi đi qua cầu, nhìn thuyền nhỏ ung dung xẹt qua, người trên thuyền thỉnh thoảng cười nhỏ.

‘Bảy tử báo cáo, có tin nhắn a ’ Nhan Mộc liếc điện thoại trên mặt bàn, lại là tin nhắn Nhan Tích, không giống ngày hôm trước, hai ngày này nội dung tin nhắn Nhan Tích biến thành báo cáo cuộc sống, không còn là xin lỗi, mà là tỷ như thời gian đang dùng cơm hỏi câu, có ăn không? Đồ ăn vị thế nào? Hoặc là, dự báo thời tiết nói gần nhất hội hạ Tiểu Vũ, nhớ rõ mặc nhiều áo khoác, không nên xem thường mấy ngày lạnh kiểu này.

Bình thường như lúc trước ở chung, người không biết nhìn những tin nhắn này có lẽ sẽ cho rằng hai người này tình yêu cuồng nhiệt a.

Đối với tin nhắn Nhan Tích, Nhan Mộc là hết thảy không đáp, nhưng nhất định sẽ xem. Hắn chính là muốn treo Nhan Tích, làm hắn cũng nếm thử tư vị bất ổn khó có thể bình an, tưởng tượng bộ dáng Nhan Tích mỗi lần gửi tin nhắn thì lại ôm ẩn ẩn chờ mong sau đó lại thất vọng thở dài, Nhan Mộc thích ý vô cùng a…… Hắn nghĩ thông suốt, sớm tha thứ muộn tha thứ đều là một sự việc, tại hắn lăn qua lăn lại một năm rưỡi, tất cả mọi người không thoải mái cuối cùng lại vẫn là happy ending, còn không bằng chính mình sớm ngộ ra, cho người nọ nhìn hắn xoay quanh, chính mình thống khoái…… Ha ha ha……

Hừ hừ, người trên bệ cửa sổ lộ ra 2 cái sừng ác ma.

Coi như là ngày mồng một tháng năm, học sinh cấp ba cũng không thể buông lỏng, Nhan Thanh Vân vẫn là đi sớm về trễ, ngoại trừ trợ giúp thi thử đợt cuối, còn muốn chiếu cố đến tâm lý của bọn chúng, giải đáp thích hợp, cho nên cũng dị thường mệt mỏi, thỉnh thoảng hỏi qua Nhan Tích, Nhan Mộc như thế nào không có trở về, Nhan Tích nói Nhan Mộc vội vàng thi giữa kỳ, Nhan Thanh Vân thì không có hỏi nhiều, đối với con mình hắn là phi thường yên tâm.

Nhan Mộc không trả lời làm cho Nhan Tích không yên bất an, hắn cân nhắc không thấu tâm lý Nhan Mộc, chỉ có thể mỗi ngày gửi chút ít tin nhắn chờ đợi ngày nào đó phát sinh kỳ tích..

Nhan Tích ngồi ở trước máy vi tính ngẩn người, trống rống quay ra nhìn mấy cuốn tiểu thuyết vừa xuât bản, đầy trong đầu đều là Nhan Mộc, bực bội đem máy tính tắt đi, cầm lên sổ tay trên mặt bàn, nhìn địa điểm viết ở trên, nghĩ đến khi đó còn hẹn Nhan Mộc cùng đi.

Bởi vì hai người quen nhau trong trấn nhỏ, cho nên đối với trấn nhỏ có cảm giác đặc biệt, hai người là hẹn tương lai đi khắp các trấn nhỏ, xem như kỷ niệm lần gặp nhau đầu tiên.

Nhan Tích sững sờ nhìn sổ tay du lịch, chuẩn bị nhiều như vậy cũng không thể uổng phí, hay là đi a, cũng giải sầu luôn.

Nhan Tích thu thập mấy bộ y phục, lần này cũng không có mang máy tính bảo bối, rời xa thế tục tu tâm dưỡng tính một chút, một mình ngồi xe hơn hai giờ đến y trấn, một trấn nhỏ so với đô thị hàng hóa tràn ngập, trong lúc này tựa như thế ngoại đào nguyên, càng làm cho người ta thích hơn, lại có chút yên tĩnh.

Nước chảy xuyên các mà qua, cầu nhỏ trên làn nước xanh đọng lại hình ảnh ngược, có chút hương vị 24 cầu trăng sáng, trấn nhỏ không chỉ có cầu nhiều, ngõ nhỏ cũng nhiều, mưa bụi mông lung thì nghỉ chân tại đây, mông lung nhìn qua đá xanh đường nhỏ, mơ mộng, có lẽ ngươi sẽ ở đâu đó gặp được định mệnh, nữ tử chèo thuyền qua nhẹ cười, càng làm du khách mệ đắm cnahr đạp cùng sông nước dịu dàng

Nhan Tích lúc đến đó đã là buổi chiều, đang tìm kiếm chỗ ở, đột nhiên bay tới một hồi mùi thơm thối thối ( bó tai đã thơm còn thôi thối), chỗ này như hình dung, đó là bởi vì cái này đối vói nhiều người chàn ghét, thì thối không ngửi được, nhưng đối với những người này mà nói đó là nhân gian mỹ vị, thối cũng thơm. Nhan Tích tâm vừa động, tìm nơi ‘Mùi thơm’ phát ra, tìm được sạp bán chao tại bên cạnh cầu nhỏ.

Ha ha! Nhan Tích mừng rỡ, từ nhỏ thì hắn biệt thích ăn cái này, chao bên ngoài giòn trong long lỏng tiên diễm đặc biệt mê người, vui vẻ nói:”Ông chủ cho hai chén.”

“Được rồi.” Ông chủ nhanh nhẹn đưa cho Nhan Tích hai chén.

Nhan Tích ăn chao ngon lành cảm thấy mỹ mãn đi tìm nơi ăn cơm chiều, nhớ rõ lúc đại học, người trong ký túc xá chịu không được hương vị chao, thường xuyên đuổi hắn đi ra ngoài ăn, nói qua nói lại hắn chính là vẫn vững tâm, hắn còn thường xuyên cười nhạo ba người trong ký túc xá kia không hiểu ăn, lãng phí.

Nhan Tích chân trước vừa đi, một người tuổi còn trẻ cũng tới trước quán chao,” Ông chủ cho ta chén chao, nhiều ớt.”

“Ai? Tiểu tử lại là ngươi a, mỗi ngày lại đều đến.” Ông chủ Lý nhận ra người trước mắt.

“Ngài nhớ rõ ta a?” Nhan Mộc cười hỏi.

“Ngươi sáng trưa chiều đều đến một lượt, muốn không nhớ rõ cũng khó a.” Ông chủ Lý ăn ngay nói thật, sau đó mang theo giọng điệu người già đặc biệt hiền lành thân thiết nói,” Thích ăn như vậy? lần này sẽ đãi ngươi.”

“Không được, ông chủ ngài cũng là làm ăn nhỏ thôi mà.” Nhan Mộc từ chối, kiên trì trả tiền.

Ông chủ cho Nhan Mộc nhiều hai khối đậu hủ, Nhan Mộc cười cười ngược lại không có cự tuyệt, điện thoại trong túi áo chấn động lên, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là Nhan Tích.

‘Có ăn cơm không? Ta vừa mới ăn chao a ăn thật ngon, lần sau mang ngươi đi, hiện tại ăn lá sen bún thịt cũng rất ngon,đặc biệt thơm.’

Ọc ọc Nhan Mộc nghe được rất rõ ràng tiếng bụng réo, trên mặt nhuộm lên một tầng hồng nhạt, đồng thời chột dạ nhìn mọi nơi vài lần, hắn còn không có ăn cơm chiều, dạ dày thoáng cái đã tin nhắn đánh thức. Bất quá…… Chao, lá sen bún thịt? Nhan Mộc giật mình, tên kia sẽ không cũng tới nơi này đi?

Nghĩ vậy, hì hì, Nhan Mộc không khỏi cười thầm, vậy đại khái đã là duyên phận, tuy nhiên như thế, Nhan Mộc cũng không có hỏi Nhan Tích.

Kiên trúc dân cư sắp xếp tính xảo khéo léo hai bên bờ sông, sắc trời dần tối, mặt trời lặn tỏa ra ánh nắng chiều, cả trấn nhỏ bị nhuộm lên một màu tím than xinh đẹp, biển hiệu giả cổ, bên trên có một chữ trà giả nét bút lông, mái cong cong treo đèn ***g đỏ, lộ ra ánh sáng mông lung, ngọn đèn dầu lưu ly chiếu rọi lên mặt nước, trấn nhỏ tăng thêm vài phần xinh đẹp, giống như say như tỉnh.

Nhan Tích ngồi trong quán bên cạnh bờ sông, tựa như đắm chìm trong cảnh đẹp ảo mộng tại đây, ảo tưởng tương lai đầu bạc răng long, đi lại cũng không vững vàng, cùng một người chậm rãi đi dạo ở đây, mưa bụi giữa hành lang, cùng nhau đi từng chút từng chút một.

Chỉ là ngọn đèn hồng hồng lại có điểm làm cho người ta nhịn không được hiểu sai a, Nhan Tích không khỏi thở dài, gửi tin nhắt cho Nhan Mộc, hắn hiện tại chính là nghĩ vô luận thấy cái gì tốt, có ý kiến gì không đều không thể chờ đợi được cùng Nhan Mộc chia xẻ, làm cho hắn chia xẻ yêu ghét thương hận của mình.

Nhan Mộc nhìn nầy tin nhắn chỉ có một ý nghĩ, đại sắc ma! Sau đó tắt mấy đi xuống lầu đi kiếm đồ ăn

Tiếng sáo bi thương lọt vào tai, Nhan Tích theo hướng âm thanh đem ánh mắt quăng hướng bờ bên kia, không đếm xỉa tới thoáng nhìn, một thân ảnh quen thuộc rơi vào đôi mắt, Nhan Tích lập tức sửng sờ, trong nội tâm nói không nên lời là ngạc nhiên hay là vui mừng, lập tức đứng dậy trả tiền cơm hướng về phía bên kia sông đi đến, bất đắc dĩ bị nước sông ngăn lại, chỉ có thể dùng ánh mắt tập trung nhìn người đối diện nọ, cấp tốc hướng cây cầu gần nhất chạy tới, trên đường đi cũng không biết đụng phải bao nhiêu người, nói ít nhiều câu thực xin lỗi.

Đợi tới gần người nọ, Nhan Tích vui không tả siết đích hô:” Mộc Mộc!”

Thân ảnh đứng dưới ánh sáng hồng hồng cứng đờ, nhẹ nhàng liếc Nhan Tích, quay đầu bỏ chạy, sau đó hai người bắt đầu truy đuổi đại chiến.

“Nhan Mộc!” Nhan Tích không để ý ánh mắt quái dị của người chung quanh, liều mạng đuổi qua một đường lại một đường nhỏ, thèm vào! Thật không nghĩ tới Nhan Mộc tiểu tử này có thể chạy như vậy! Ngoặt qua mấy cái ngã tư, bóng dáng Nhan Mộc biến mất trong tầm mắt, Nhan Tích uể oải đấm đấm tường, cái gì trấn nhỏ vùng sông nước, hắn hiện tại hận chết nơi này khắp nơi đều là nước! Qua vài chỗ rẽ sẽ mất dấu.

Nhan Tích ủ rũ, buồn bực chẳng có mục đích, đi vào một cái ngỏ tắt nhỏ lúc chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, vô ý thức đích nghĩ đến cướp bóc, cướp thì cướp, dù thế nào đi nữa hắn hiện tại không sao cả, tâm tình phi thường hậm hực. Phát giác đối diện người nọ dừng lại, Nhan Tích kỳ quái, khẽ ngẩng đầu, thấy rõ khuôn mặt người nọ thì hắn hoàn toàn ngây ra đó, không dám động, sợ có gió thổi cỏ lay, người nọ lại chạy.

Đồng dạng, Nhan Mộc cũng rất kinh dị, đang đi dạo thì gặp được, sau đó chứng kiến Nhan Tích bất động ở đằng kia nghĩ động cũng không dám, trong ánh mắt lộ ra vội vàng hoảng hốt lại đặc biệt…… muốn cười thật to, ha ha ha…… Nhưng bây giờ lại muốn chịu đựng bày ra gương mặt lạnh như băng.

” Mộc Mộc……” Nhan Tích nhẹ nhàng mà gọi tên của hắn, trong ánh mắt có thật sâu áy náy cùng kinh hoảng, hoàn toàn không còn tiêu sái như trước kia nữa.

Nhan Mộc là lần đầu tiên chứng kiến thần sắc Nhan Tích như vậy, tuy nhiên mang theo tâm tính trả thù, thật là chứng kiến bộ dáng Nhan Tích lo được lo mất sợ hãi rụt rè, lại có điểm không đành lòng, giống như đùa quá mức phát hỏa…… Nhưng vừa nghĩ tới Nhan Tích biết mình giả mạo bút danh hắn, không chừng trước kia ở sau lưng cười hắn, cơn tức lại nổi lên, bấm véo véo trong lòng bàn tay nhắc nhở, lúc này mới vài ngày, Nhan Mộc không cần phải dễ dàng lui bước như vậy, không hung ác chút, Nhan Tích người này không nhớ giáo huấn.

Sắc mặt Nhan Mộc lạnh như băng, đương nhiên chỉ là cố bày ra thôi, khinh thường liếc nhìn Nhan Tích, xoay người rời đi, đi chưa được mấy bước, chợt nghe đến sau lưng hét thảm một tiếng, cảm thấy cả kinh, không hề nghĩ ngợi chân đá bước đi trước đại não, lập tức quay lại, chỉ thấy Nhan Tích ngồi chồm hổm trên mặt đất, oa thành một đoàn.

Nhan Mộc cúi người đỡ lấy hắn, không che dấu được ân cần,”Ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không?”

Nhan Tích chậm rãi ngẩng đầu, chứng kiến Nhan Mộc quan tâm, khóe miệng lướt qua ý cười rất nhỏ, nhanh như sao trên trời chợt lóe lên rồi lẩn vào mây mất, lập tức vẻ mặt đau khổ nói:”Ta sát sinh.”

“Cái gì?” Nhan Mộc đầu theo không kịp chuyển đổi quái dị của hắn, con mắt hình cầu đen kịt sáng ngời nhìn hắn, tràn ngập nghi hoặc, bất quá không có việc gì là tốt rồi.

“Giết chết một con kiến.”

Ý thức được chính mình bị đùa giỡn, Nhan Mộc tức giận nói:”Ngươi……” Lời còn chưa dứt đột nhiên bị mạnh mẽ túm lấy, rơi vào ngực Nhan Tích, tựa như khóa cài bị hắn chăm chú ôm eo.

Nhan Tích dùng khóe môi vuốt ve tóc mai Nhan Tích, như vuốt ve cánh hoa mềm mại.

“Ngươi căn bản không có việc gì! Lừa đảo! Gào quỷ gì, làm cho người ta mò mẫm lo lắng, buông tay!” Nhan Mộc tùy hắn, cũng không còn né tránh.

“Tốt lắm tốt lắm, không tức giận, không tức giận.” Nhan Tích vuốt lưng của hắn dỗ dành, chết cũng không buông tay.

“Thúi lắm, có tức hay không do là ngươi nói?! Buông lão tử ra.” Nhan Mộc như mèo con nổi giận.

Hai tay bỗng nhiên buông lỏng, Nhan Mộc ngược lại có chút kinh ngạc, gặp Nhan Tích dùng cặp mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, bao gồm nhu tình tựa như một vò rượu ngon lâu năm cơ hồ có thể say chết người, Nhan Mộc dần dần tựa đầu thấp xuống dưới, theo mép tóc đen nhánh bên cạnh lộ ra lỗ tai ửng đỏ.

” Mộc Mộc, ta sai rồi, tha thứ ta được không?” Nhan Tích trên mặt hiển thị rõ chân thành tha thiết, thanh âm trầm thấp quanh quẩn bên tai, như vậy có điểm khẩn cầu, có điểm không thể làm gì, hung hăng, nắm chặt tâm Nhan Mộc.

Nhan Mộc chỉ là cúi thấp đầu, không nói tiếng nào, Nhan Tích thử hôn nhẹ lên tràn hắn, Nhan Mộc không có kháng cự, trong lòng vui vẻ, lại kéo đi đi lên, dùng gò má cọ mép tóc Nhan Mộc, trong nội tâm vui sướng hài lòng. Nhan Mộc xem Nhan Tích mừng rỡ như mất đồ quý mà tìm lại được, liền tựa ở trên vai của hắn, nhẹ nhàng thở dài, tính, không chơi.

Ánh trăng trong vắt chiều trên mặt đất, tựa như màu sáng bạc của sông, trong ngõ nhỏ hẹp dài, ngẩng đầu chính là ngói xanh ngăn cách ngõ nhỏ với bầu tròi màu tím than, trong ngõ nhỏ truyền đến âm thanh rên rỉ vỡ vụn như mèo con.

Nụ hôn nhu hòa cẩn thận rơi vào đầu lông mày, theo đuôi lông mày chuyển tới lỗ tai, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua ốc tai, tựa như tại nơi đầy lửa lại dội một đống mỡ, Nhan Mộc ‘Vụt’ thoáng cái đốt hồng thấu. Ngón tay nhẹ nhàng điểm trên lưng Nhan Mộc, tựa như đang đàn dương cầm, chợt dừng lại, chậm rãi, như giẫm phải tình cảm mãnh liệt nhiệt tình trơn mớn sống lưng của hắn, khiến cho hắn run rẩy rất nhỏ. Hôn thong thả trượt đến khóe môi, trên môi mềm mại, tựa như bức tượng sứ trắng tinh tế, một số bút dốc lòng phác hoạ, cẩn thận phác hoạ, hai người ánh mắt lưu chuyển quấn giao, toát ra chính là thân mật vô tận giữa tình nhân.

Hôn môi như đầu bút lông hết đậm lại sang nhạt, lúc sau lãnh đạm chuyển sang nồng nàn, tiến tới xâm nhập thăm dò, Nhan Mộc nhẹ nhàng hừ một tiếng, sương mù,che chắn ánh mắt giống như sứ trắng Yên Vũ Giang Nam, thanh lệ như mộng, làm cho người ta sa vào.

Hồi lâu, trong ***g ngực tim đã nhảy như sấm, hai người đôi môi quấn quít luyến tiếc chia lìa, vẽ ra một đường tơ bạc mập mờ, Nhan Mộc cũng phát hiện, hai gò má lập tức như mặt trời lặn, đốt thấu trời, lại phảng phất thanh nhã như dòng nước thản nhiên từ trên núi chảy xuống, nhưng cũng không có vẻ đột ngột.

Nhan Tích nhìn bộ dáng Nhan Mộc ngây ngốc tựa hồ còn không có lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cười, âm sắc nhu tĩnh thấp mị, như làm cho người có thể say rượu, tinh khiết và thơm mê người, ấm như gió xuân, vươn tay sờ lên gò má hồng Nhan Mộc, lại thú vị dường như nhẹ nhàng gõ gõ vành tai của hắn.

Nhan Mộc theo trong hoảng hốt tỉnh lại, nhìn Nhan Tích hơi nghiền ngẫm cười, sờ sờ lỗ tai của mình nữa, vừa rồi trong mắt vài phần mê say tán đi, ngẫm lại vừa mới chính mình bị hôn áp đảo, quên hết tất cả, thở phì phì trừng mắt Nhan Tích, như con mèo nhỏ không hề có lực sát thương:”Ban ngày ban mặt lưu manh đùa giỡn!”

“Sách, đây không phải là lưu manh mình ngươi sao, những người khác ta còn không có hứng thú, vừa mới cũng không biết là ai say mê đó.” Nhan Tích được tiện nghi còn khoe mẽ,”Giống như người đang quay cuồng, ân……” Nhan Tích sờ cằm cao thấp dò xét Nhan Mộc, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Lưu manh!” Nhan Mộc tức giận đứng lên, chân có chút như nhũn ra, bình thường từ ngữ phong phú cũng bị chuyện vừa rồi rầm 1 phát bốc hơi.

Nhan Tích cười hì hì ôm chầm Nhan Mộc, vô liêm sỉ nói:”Chúng ta đây tiếp tục đùa giỡn lưu manh đi a……”

Nhan Mộc bị lôi đi, lúc này hắn có điểm ảo não, nhanh như vậy tha thứ Nhan Tích, mình cũng thoáng cái đã bị hắn nắm mũi dẫn đi, hoàn toàn không có chủ quyền, buồn bực!

Nhan Mộc đi theo Nhan Tích vào bờ sông bên cạnh, cùng thuyền nương thuê thuyền, hơn nữa không cần nàng chèo thuyền, hắn hy vọng chỉ có hắn và Nhan Mộc hai người, thuyền nương chần chờ một hồi, cuối cùng cũng bởi vì Nhan Tích cho nhiều tiền thuê lại cũng đủ tiền thế chấp mà vui tươi hớn hở đồng ý.

“Ngồi thuyền? Không phải trở lại khách sạn sao? Ta còn tưởng rằng…… Cho rằng……” Nhan Mộc có chút ít kinh ngạc, lời phía sau không dám vô duyên nói ra, nhưng vừa nghĩ tới chính mình hiểu sai, không khỏi ngượng ngùng, Nhan Tích kỳ quái, cố ý nói mập mờ như vậy.

“Cái gì? Chẳng lẽ đi thuyền đêm ngươi không hài lòng sao?” Nhan Tích giả bộ quá sợ hãi, sau đó lại tà ác cười cười, nhìn lướt qua Nhan Mộc xụ vai xuống mang một ít áy náy nói,”Ngô, Mộc Mộc ta sai rồi, làm ngươi thất vọng, ta không biết thì ra ngươi hy vọng ta đùa giỡn lưu manh.”

Nhan Mộc gân xanh nổi lên, lấy khuỷu tay đụng nhẹ hắn, bất chấp hình tượng, thẹn quá hoá giận rống:”Cút đi!”

“Hung dữ như vậy, ta chịu được, không có người thèm!” Nhan Tích một bộ dáng thật vĩ đại, không cút đi ngược lại ôm càng căng, ôm lấy hắn xoay người lên thuyền.

“Với ngươi cùng một chỗ, ta nhất định sẽ giảm thọ.” Nhan Mộc bụm lấy dạ dày buồn rầu nói.

“Yên tâm, ta đem tuổi thọ của ta cho ngươi, sinh cùng một chỗ sinh, chết cùng chết.”

“Ngươi thật đáng ghét! Làm cho ta tức giận.”

“Ách.” Nhan Tích do dự thoáng cái nói” Mộc Mộc, ngữ khí ngươi vừa nói chuyện giống như mẹ của ta…… A a! Đại hiệp đại bảo bối yêu quý! Tha mạng tha mạng!” Âm điệu chuyển sang hoảng sợ, sau đó người nào đó bắt đầu ăn nói khép nép cầu xin tha thứ.