Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 11: Đi dạo phố




Những ngày gần đây, trong phòng Thanh Hi tràn ngập rất nhiều tin nhắn, Diệp Tam kể chuyện cho bà cụ nghe vào lúc sáng sớm và mặt trời lặn, thời gian còn lại thì đi dạo trong sân.

"Công tử nhà ngươi rốt cuộc làm nghề gì?" Nàng hỏi Liên Y ở bên cạnh.

Liên Y trợn mắt xem thường, tức giận hừ lạnh một câu:

"Đương nhiên là liên quan đến sinh tồn của vạn dân, có nói ngươi cũng không hiểu."

Trong lòng Diệp Tam cũng trợn mắt xem thường, không phải chỉ là bán lương thực thôi sao, có cái gì cao thượng? Đảo mắt, tức thì tính toán trong đầu.

"Liên Y cô nuognw, ngươi cả ngày theo ta chán lắm, ta cả ngày buồn chán trong phòng cũng không viết được câu chuyện hay nào. Không bằng hôm nay ngươi cùng ta đi ra bên ngoài một chút, Phục Lĩnh là náo nhiệt khắp nơi, trốn trong nhà cả ngày thật đáng tiếc."

Liên Ý mím môi, có chút lo lắng nhìn về phía Thanh Hi, nàng nhìn thấy rất nhiều người ra vào, trong đó có thủ lĩnh của các gia tộc, nghĩ lại nếu bị người khác nhận ra Diệp Tam, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mang nàng ta tránh đi cũng không hẳn là một ý kiến tồi.

Nghĩ như vậy, gật đầu, khịt mũi "Ừm" từ mũi.

"Được, chúng ta đi thay quần áo nam đi."

"Ngươi thay là được, ta không quen mặc quần áo của người khác." Liên Y tức giận nói, nhưng không hề biết điều này có lợi cho Diệp Tam, nàng gật đầu đồng ý, nói rồi nhanh chóng quay về phòng thay một bộ áo dài màu ngọc lam bước ra, tóc buộc cao, dáng vẻ như một thư sinh.



Liên Ý dẫn Diệp Tam từ cửa sau ra đường, vào thời điểm này trong năm, trên đường người người ra vào tấp nập, khắp nơi đều là người bán đồ ăn và đồ dùng, đã đến gần giờ ăn, các quán ăn, tửu lâu đều đông đúc.

Diệp Tam đến một quán ăn vặt gọi hai chiếc bánh bao mới ra, nóng hầm hập đến mức bỏng tay, nàng đưa cho chủ quán tiền, lại mua thêm hai chiếc nữa rồi ném cho Liên Y.

"Chắc hẳn ngươi chưa từng ăn món này. Món này khác với món trong nhà các ngươi, nhà các ngươi đều là chuẩn bị vài ngày mới mang lên, ngươi nếm thử món mới làm này, nhân mềm và bông xốp!"

Liên Y không ăn, đẩy ra, vừa đẩy vừa nói:

"Ta ăn không quen.."

Không ngờ còn chưa nói xong miệng đã bị nhét một chiếc bánh bao, chiếc bánh bao nhỏ này có vỏ mỏng, nhân lớn, nước sốt hòa lẫn mùi thơm của thịt xông thẳng vào cổ họng, hơi nóng kích thích vị giác, khiến nước bọt tiết ra ngoài.

Liên Y làm ám vệ đã lâu, đồ ăn ăn vào luôn lạnh như băng, mà những gia đình giàu có mỗi bữa ăn đều phải có vài đĩa bát cố định, bình thường trong bếp không có thời gian làm, đem đồ ăn bán thành phẩm lúc trước đã chuẩn bị chế biến một chút rồi bưng lên bàn, bởi vậy cho dù là nha hoàn nhưng nàng chưa bao giờ ăn một bữa ăn nóng hổi của nhân gian.

Diệp Tam bước tới, giới thiệu không ngừng:

"Các công tử cô nương của nhà giàu các ngươi luôn nghĩ có tiền thì có thể mua được đồ tốt, nhưng không biết có một số thứ được thiết kế chuyên để lừa gạt các ngươi. Có người kiếm tiền của người nghèo, cũng có người kiếm tiền của người giàu, nếu muốn phá vỡ những rào cản trên con đường của riêng mình, phải trải nghiệm nhiều hơn."

Liên Y không nói gì, chỉ tự ăn bánh bao, kinh nghiệm làm ám vệ nhiều năm nói cho nàng biết, bánh bao không có độc nên nàng ăn rất nhanh.

Đang nói chuyện thì đến một quán rượu, cửa quán rượu này nghèo nàn nhưng hương rượu lại thơm và trong trẻo, một tiểu ca mập mạp đang múc rượu trước cửa, khách bên trong phần lớn là nam nhân, hán tử tráng kiện, thân hình vạm vỡ.

"Lão bản, hai bình rượu Thanh quả tử." Diệp Tam ném hai đồng tiền lên quầy. Tiểu ca béo bán rượu vội vàng đáp lại, chỉ trong nháy mắt, một hũ rượu thanh mai đã dừng ở trước mặt Diệp Tam.

Diệp Tam nhận lấy rượu, đưa một bình cho Liên Y, hai người vừa đi vừa uống, đi được vài bước, Liên Y mở nắp rượu ra, uống một ngụm, lập tức nhổ ra, mắng:

"Rượu pha nước! Ta trở lại tìm lão bản kia nói lý!"

Diệp Tam nắm lấy tay áo Liên Y, cười nói: "Bà cô của tôi, trong quán rượu nhỏ này làm sao có rượu thật? Ông chủ bán hai bình rượu chỉ hai quan tiền đã rất rẻ rồi."



"Vậy sao chúng ta không mua rượu quý uống? Chúng ta không thiếu tiền."

"Rượu quý rượu ngon xa tận chân trời, lúc này ta khát, rượu trong tay chính là rượu ngon." Nói xong, Diệp Tam ngẩng cổ uống hết rượu trong tay, Thanh Mai tửu này rất ngọt, uống nhiều cũng sẽ không say.

Liên Y đẩy rượu của mình cho Diệp Tam, tức giận nói: "Ta thà khát còn hơn uống loại rượu thấp kém này. Ông chủ đó lừa người, thêm nước vào rượu, buôn bán cũng không dài được."

Diệp Tam nhận lấy rượu, cười cười.

"Ta uống rượu chỉ để giải khát chứ không phải để say. Ngươi xem khách trong tửu lâu kia, có ai giống tiểu thư nhà giàu như ngươi? Ông chủ không pha nước, rượu sẽ bán đắt tiền hơn, đến lúc đó những người đó kiếm tiền cả ngày, ngay cả việc uống rượu cũng trở thành chuyện xa xỉ."

Liên Y không nói nên lời, chỉ nghiêm mặt, ôm cánh tay đi về phía trước.

Diệp Tam cũng không nháo, tiếp tục vừa đi vừa nói:

"Thế gia đại tộc uống rượu, văn nhân mặc khách cũng uống rượu. Theo thời gian, uống rượu trở thành một chuyện lãng mạn, nhưng chuyện lãng mạn trên thế gian này không nằm ở việc uống rượu, mà là ở.."

"Ở cái gì?" Liên Ý dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

"Quên đi quên đi, hôm nay ngươi mặc nữ trang, ta dạy không được."

"Ngươi cứ việc nói đi, thân phận của ta không quan trọng."

Diệp Tam mím môi, nén cười, lôi kéo Liên Y, đi sâu vào nơi phồn hoa nhất của Phục Lĩnh.

Dọc đường đi, đám người náo nhiệt, càng đi vào càng bị thanh niên thiếu nữ hai bên chen lấn đến không thở nổi, nếu không phải Diệp Tam nắm lấy tay áo Liên Y, bọn họ đã sớm bị lạc. Trong vô thức, Liên Y cũng siết chặt tay áo của Diệp Tam, lúc này mọi người đều đeo mặt nạ nửa mặt, phần lớn là mặt hồ ly, Diệp Tam đưa một chiếc mặt nạ, Liên Y không còn cách nào khác đành phải đeo nó lên, chạm vào vai Diệp Tam, sợ nàng giây tiếp theo sẽ bị đám đông phân tán.

Sau khi đeo mặt nạ vào, nắm tay nhau, cả hai lại tiến về phía trước.

Đi không biết bao lâu, Liên Y nhịn không được, rút tay ra, xắn tay áo lên hỏi:



"Ngươi còn muốn đi bao lâu, rốt cuộc là nơi nào mà lại xa như vậy?"

Người trước mặt sửng sốt một chút, xoay người tháo mặt nạ xuống, chỉ lộ ra một khuôn mặt xa lạ với vẻ mặt ngơ ngác.

Nguy rồi, lạc nhau rồi!

Không để ý đến tiếng hò hét của người phía sau, hia ba bước bước ra khỏi đám đông, nắm lấy một cành cây, rồi nhảy lên cây đào lớn bên cạnh.

Khi đó hoa đào rực rỡ, cánh hoa tung bay, hoàn toàn tương phản với mặt nước bên cạnh, tựa như trời đất hợp lại sinh ra hai cây hoa đào, có hai hàng người hối hả đi lại.

Nhưng trong đám đông có nhiều người như vậy, đi đâu tìm Diệp Tam?

Liên Y không dám hét lên, nàng biết ngoài mình ra, nhất định còn có người khác đang nhìn chằm chằm vào tên kia, nếu nàng tùy tiện la lên, chẳng phải tương đương với việc nói với người khác rằng nàng đã lạc mất Diệp Tam trong đám đông sao?

Ở trong lòng chửi rủa một tiếng, nhảy giữa những cành cây, cẩn thận nhận dạng thân ảnh quen thuộc trong đám đông.

Những người bên dưới nhìn thấy một người phụ nữ bước đi nhanh như bay phía trên họ đều ngẩng đầu lên nhìn, đám đông này càng khiến nơi đây càng đông đúc hơn.

Trong làn váy dài, từ khe hở, một cái đầu nho nhỏ lộ ra, cúi người chen ra khỏi đám người, không dám ngẩng đầu lên, thu mình lại, đi về phía thưa thớt.