Thương Hải Nguyệt Châu

Chương 23: Thanh long




Một chưởng này dùng đến bốn phần sức lực, vừa lúc nam tử bình thường đã bị đẩy xuống bậc thang nhưng lại không bị thương, tuy nhiên Cố Trạm trước mặt lại không hề sứt mẻ.

Liên Ý có chút sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ lại, thường ngày Diệp Tam thích người hầu này nhất, lần này để hắn chăm sóc nàng có lẽ là điều nàng muốn. Mặc dù Liên Y vẫn luôn không ưa Cố Trạm, cảm thấy hắn là hạng người thấp kém, nhưng nghĩ tới việc đêm qua Diệp Tam xẻo thịt cứu chủ, liền cũng buông xuống một tia cảnh giác.

Nàng quay đầu lại nói: "Ngươi có thể đi cùng ta vào, nhưng trong viện này có rất nhiều chuyện không nên xem, cũng không nên hỏi, ngươi không được nhiều chuyện."

Cố Trạm gật đầu, lùi lại một bước, hành lễ nói cảm ơn.

Lan phủ bị mưa gột rửa, khắp nơi đều có dấu hiệu mục nát, một số người hầu chèo thuyền ra hồ nhặt số hoa sen còn sót lại, thị nữ quét lá rụng trên đường đá.

Sau khi đi vòng qua sân trước, Thương Ca ngồi ở cửa phòng Thanh Hi, xuyên qua khe hở nhỏ trên cửa sổ, Cố Trạm liếc mắt nhìn thấy Thanh Hi đang nằm trên giường.

Sau khi uống thuốc, sắc mặt của Thanh Hi dần dần hồng hào, lúc này chỉ là do cơ thể quá mệt mỏi nên đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Liên Y dẫn CốTrạm đến căn phòng cạnh phòng Thanh Hi, đẩy cửa ra, Diệp Tam mặt mày tái nhợt đang nằm trên giường.

Cố Trạm hai ba bước lao về phía trước, quỳ xuống cạnh giường, nắm lấy lòng bàn tay Diệp Tam, sửng sốt hồi lâu mới quay lại nhìn Liên Y.

Liên Y bị đôi mắt đẫm lệ ấy làm cho sợ hãi, nam tử này tuy không đẹp trai bằng Thanh Hi nhưng lại có đường nét thanh tú, đôi môi mỏng hơi hé ra, khuôn mặt gầy gò, khi nhìn thấy Diệp Tam, trong mắt toàn là bộ dạng nhu nhược đáng thương.

"Nàng ấy.." nam tử muốn hỏi lại thôi.

"Nàng ấy không sao," Liên Y ngồi sang một bên, "Nhưng bị thương nguyên khí, cần tĩnh tâm tẩm bổ, y sư nói sợ là vài ngày tới vẫn chưa thể tỉnh lại."

Cố Trạm nhìn thoáng qua chân Diệp Tam, không nói một lời, không cần giải thích, trong lòng hắn đã biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Hắn đem chăn đẩy ra một bên, khoác một bộ quần áo cho Diệp Tam, đưa tay bế Diệp Tam lên, Liên Y giật mình đứng dậy, chặn đường, quát lớn:

"Ngươi làm gì!"

Cố Trạm cười lạnh nói: "Các ngươi vẫn nên hảo hảo chăm sóc tốt cho công tử các ngươi đi, người của ta, ta sẽ chăm sóc."

Liên Y không chịu nhường đường, nắm lấy cánh tay Cố Trạm, nói:

"Ở đây có nhiều y sư, nhiều dược phẩm, ngươi mang nàng ấy đi thì dùng gì để chữa trị cho nàng ấy? Hơn nữa, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta không chăm sóc nàng ấy?"

Cố Trạm không nói gì, quay người tránh khỏi tay Liên Y, nhất quyết lao ra ngoài, lúc này Thương Ca nghe nói nơi này xảy ra tranh chấp, vội vàng chạy tới kiểm tra.

"Tránh ra."

Liên Y cố nén sợ hãi không buông tay, Thương Ca từ ngoài khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười xin lỗi nói:

"Nhị vị không cần tranh chấp, đánh thức công tử cô nương người nào cũng không tốt đâu. Cố Trạm, mặc dù Diệp cô nương không phải là chủ tử của chúng ta, nhưng chúng ta vẫn luôn đối với nàng ấy không tệ, nàng ở chỗ này ngươi có thể yên tâm.."

"Yên tâm? Yên tâm công tử các ngươi một ngày còn chưa tỉnh, các ngươi liền một ngày xẻo thịt nàng làm thuốc bổ? Hay yên tâm các ngươi ở khắp nơi giám thị nàng, giam cầm nàng trong phủ?"

Cố Trạm hạ giọng, nhưng trong cổ họng gần như có tiếng gầm gừ uy hiếp của dã thú, hai mắt đỏ bừng, như thể giây tiếp theo sẽ xé nát hai người trước mặt.

Liên Y đã rút kiếm ra, cười lạnh nói:

"Hôm nay ta thật muốn xem ngươi dựa vào cái gì đưa nàng đi."

Nói xong, một thanh kiếm lạnh đặt trên vai Cố Trạm, chỉ cần xoay người một chút, cổ Cố Trạm sẽ bị kiếm chém đứt.

Thương Ca đang muốn khuyên can, lại thấy ánh mắt Cố Trạm lạnh như băng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

CốTrạm không có ý định chiến đấu, đột nhiên, Liên Y cảm thấy toàn thân nóng bừng, giống như một ngọn lửa, khuôn mặt gầy gò của CốTrạm bắt đầu mọc vảy, vảy rất lớn, hoàn toàn khác với Diệp Tam ngày hôm qua, giống như một sinh ra bằng xương bằng thịt, trong nháy mắt, râu rồng và móng vuốt rồng đã xuất hiện, còn chưa kịp phản ứng thì một con rồng xanh đã vung râu lao lên trời, làm Liên Y và Thương Ca văng ra cách đó vài mét.

Liên Ý che ngực, kiếm rơi xuống bên cạnh, nàng ngước mắt nhìn con rồng xanh trên mây, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và phẫn hận.

Nàng hoàn toàn có thể đuổi theo. Nhưng nghĩ đến thương thế của Thanh Hi còn chưa lành, nàng thầm mắng, để cho ngươi tiêu dao một phen, ngày khác có cơ hội sẽ gặp lại.

Mọi người trong ngoài Lan phủ đều nghe thấy một tiếng động lớn, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một cái đuôi rồng mơ hồ đung đưa trên mây, nhìn kỹ thì đã biến mất, mọi người đang bận rộn làm việc, cũng không đào sâu hơn.

Thương Ca xoa xoa ngực, chật vật từ trên mặt đất đứng lên, sau đó đỡ Liên Y đứng dậy, ngượng ngùng cười nói:

"Ở Phục Lĩnh, thần tộc nhưng lại không thể sử dụng chân thân, thật mệt."

Không biết đã bay bao lâu, cũng không biết bay đi nơi nào, Diệp Tam chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, gió thổi vào mặt, nàng nheo mắt, nhìn thấy mình đang đi xuyên qua những đám mây.

"Ngủ ngon." Giọng nói của Cố Trạm truyền đến bên tai.

Cơ thể nàng quá mệt mỏi, mí mắt không ngừng đánh nhau, Diệp Tam chỉ tỉnh dậy một lát rồi ngủ ngay.