Thương Tang Tri Cẩm Hoa

Thương Tang Tri Cẩm Hoa - Chương 31




Bích Lạc ân một tiếng, nhanh tay nhanh chân đem noãn thủ lô nhét vào trong ngực hắn: “Đi thôi! Ngươi ôm cái này, sẽ ấm áp hơn.”



Noãn thủ lô sở chế từ đồng thau, Bích Lạc còn đặc biệt lấy vải nhung bao bọc bên ngoài, mặt trên dùng sợi tuyến ngũ thải (năm màu) thêu tranh xuân yến, từng nhánh dương liễu màu xanh non tươi mới, trông rất sống động tựa hồ có thể lay động theo chiều gió, Mục Tử Thạch trong lòng đau xót, mấy năm nay hắn trên người mặc cái gì dùng cái gì, đều do Bích Lạc hết lòng lưu ý, một mũi kim một sợi chỉ một bát cơm một chén canh đều tận tâm săn sóc, trong cuộc sống nhuận vật tế vô thanh* dung nhập Chiêu Húc điện này, nói một câu như mẹ như tỷ cũng không quá đáng.



(*) Nhuận vật tế vô thanh: mưa theo gió âm thầm vào đêm tưới nhuần cỏ cây. Một câu trong bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ.



Lập tức giữ chặt tay Bích Lạc ____ bàn tay không hề non mịn nhưng ấm áp cực kỳ: “Bích Lạc, ngươi cũng biết ngươi đi chuyến này, sẽ không có khả năng sống sót.”



Đề cập đến chuyện âm tư (việc xấu ngầm) trong Thiên gia, tính mạng của một cung nữ tự nhiên nhỏ bé không đáng kể, chỉ cần liên lụy vào đó, kết cục nhất định là lặng yên biến mất, đạo lý này Bích Lạc so với Mục Tử Thạch càng minh bạch.



Mục Tử Thạch lưỡng lự một chút, mạt lục sắc trong mắt âm thầm lưu chuyển: “Nếu không ngươi đừng đi, ta sẽ nói là ta trông thấy.”



Khóe miệng Bích Lạc nhếch lên, sờ sờ đầu hắn: “Ngốc! Ngươi nhìn thấy đã sớm nói ra rồi… Đi nhanh thôi!”



Trên đời này không có bất cứ chuyện gì so với Tề Dư Phái trọng yếu hơn, Mục Tử Thạch không tái khuyên nhiều, thầm nghĩ về sau có chút cơ duyên, ân nghĩa nhiều năm chiếu cố sẽ hoàn trả cho người nhà nàng là tốt rồi, hỏi: “Người nhà của người đều ở Giang Nam Ngưu Giác trấn có phải hay không?”



Bích Lạc ôn nhu nói: “Đúng vậy, tiểu công tử, ngươi có biết ta nguyên danh gọi là gì?”



Hai người vừa tán gẫu, vừa hướng đến Trì Bình cung.



Mục Tử Thạch nói: “Ta nhớ rõ ngươi họ Vương, kêu Vương Bích Lạc?”



Bích Lạc bật cười: “Không phải, ta có hai ca ca một tỷ tỷ một muội muội, hai ca ca ta tên Vương Đại Lộc và Vương Nhị Lộc, tỷ tỷ ta tên Vương Đại Thúy…”



Mục Tử Thạch nói: “Nguyên lai ngươi tên Vương Nhị Thúy.”



Bích Lạc đã lâu không cười, lúc này càng không thể vãng hồi, cười nói: “Cũng không đúng, muội muội của ta cũng không gọi Tiểu Thúy, nương ta nói trong nhà đã quá nhiều phỉ thúy xanh biếc, liền gọi Tiểu Hồng đi!”



Mục Tử Thạch miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Bích Lạc tỷ tỷ, sau này người nhà của ngươi… Ta sẽ chiếu cố.”



Bích Lạc thuận miệng nói: “Này cũng không cần, bọn họ đã rất tốt a! Bất quá nếu ngươi đi Giang Nam, có thể tìm nương ta ăn đôn thịt, so với thiện phòng còn ngon hơn nhiều!”



Mục Tử Thạch gật đầu: “Hảo.”



Bích Lạc than khẽ: “Đáng tiếc ta ăn không được… Cũng không thể nhìn thấy bộ dáng tiểu công tử lớn lên.”



“Tiểu công tử, thân thể xương cốt ngươi không tốt, ta mất, ngươi nhất định phải hảo hảo chú ý sức khỏe, đừng nhịn đói xem thư rồi ăn muộn… Bất quá hoàng hậu nương nương và Thất điện hạ sẽ đối tốt với ngươi, ta trái lại không bận tâm nhiều.”



Mục Tử Thạch cúi đầu đạp tuyết mà đi: “Ân.”



“Ta vài ngày trước có may cho ngươi mấy cái hà bao, một cái văn xương tinh quan, một cái trúc báo bình an, còn có một ít ngư nhi mạch tuệ, đều là màu sắc nộn nộn, để ở trong rương, đầu xuân năm sau ngươi nhớ kêu Thiến La lấy ra dùng.”



“Ta đã nói với Thiến La, ngươi sợ lạnh, ngoa tử (ủng) phải lót thêm hai tầng mới ấm, ngân ti thán (than) trong phòng cũng phải chuẩn bị nhiều một chút.”



“Đúng rồi, ngươi thích đồ ngọt, ta đã giao cho tiểu trù phòng, bát bảo, phô mai, mứt táo, cao bính… Đều để thêm nhiều đường, ăn xong điểm tâm nhớ phải chải răng súc miệng, để tránh bị sâu răng.”



Bích Lạc một đường nói liên miên không ngừng, Mục Tử Thạch im lặng lắng nghe, bất tri bất giác đã đến Trì Bình cung.



Đại thái giám Lương Trung bên người Tề Cẩn đang canh giữ ngoài cửa điện, một thân đồ tang thần tình sầu dung, Tề Cẩn từ sau khi Thái tử hoăng, ngay cả cung hoàng hậu đều không đi, chỉ một mình ở Trì Bình cung ôm bệnh dốc hết sức an bài mọi việc trong tang lễ Tề Dư Phái, ăn rất ít, ngủ cũng không an, vốn là khuôn mặt viên tứ hỷ vì liên tục lo lắng mà nhăn nhúm thành bánh bao.



Thấy Mục Tử Thạch đến gần, Lương Trung bước lên phía trước ngăn lại, nói: “Hoàng thượng tâm phiền, nói hôm nay ai cũng không gặp, Mục công tử vẫn là nên trở về thôi.”



Mục Tử Thạch siết ngón tay Bích Lạc, nói: “Làm phiền công công nói với hoàng thượng, Thái tử điện hạ là bị người mưu hại.”




Lương Trung bị dọa nhảy dựng lên: “A a… Công tử nói cái gì?”



Mục Tử Thạch lạnh lùng nói: “Thái tử điện hạ bị người độc sát! Ta muốn gặp hoàng thượng!”



Tề Cẩn ngồi ngay ngắn sau án kỹ, khuôn mặt bởi vì gầy yếu càng lộ vẻ sắc bén, khí thế bức người: “Nói đi… Nếu có một chữ giả dối, dùng gậy đánh chết.”



Mục Tử Thạch không chút do dự: “Đào quý phi mưu hại Thái tử điện hạ, lệnh cung nữ Xuân Vũ Lân Đức cung giao cho cung nữ Đông cung Họa Hương một ngân hạp độc dược, bỏ vào chén thuốc Thái tử.”



Nói xong chỉ Bích Lạc: “Khi hai nàng mật mưu, đều bị Bích Lạc nhìn thấy ngọn nguồn. Khẩn cầu Hoàng thượng lập tức tuyên quý phi, Xuân Vũ và Họa Hương, Tử Thạch nguyện cùng các nàng giáp mặt đối chất, Hoàng thượng, Thái tử oan hồn không xa, ngài là phụ thân hắn, cũng là quân chủ thiên hạ, xin trả Thái tử một cái công đạo!”



Bích Lạc không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nguyên bản chuyện này chỉ là hoài nghi phỏng đoán, nhưng chẳng biết tại sao Mục Tử Thạch lại khẳng định như thế, càng thẳng thắn điểm chỉ Đào quý phi là kẻ chủ mưu?



Mục Tử Thạch biết rõ Đào thị gia thế mạnh mẽ, môn sinh bè cánh có khắp thiên hạ, nếu như ngôn từ không chuẩn xác một mực chắc chắn, hoàng đế nhất định sẽ không nổi lên thủ đoạn cứng rắn thân thẩm quý phi, bởi vậy việc này phải khoái đao lập trảm, kéo dài càng lâu, Đào gia càng có cơ hội dịch chuyển, càng thêm có lợi cho Lân Đức cung.



Tề cẩn đảo mắt nhìn về phía Bích Lạc: “Ngươi tận mắt nhìn thấy?”



Bích Lạc quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Vâng, nô tỳ nhìn thấy Xuân Vũ giao cho Họa Hương một ngân hạp hình dẹp, hạp tử kia chỉ dài hai tấc, toàn thân điêu khắc hoa văn, trên mặt hạp khảm ngọc châu.”



Bích Lạc mặc dù chưa từng đề cập bất luận bí ẩn gì, nhưng đem hình dáng hạp tử kia nói ra tường tận tỉ mỉ như đang ở trước mắt, cái này so với chuyện khác càng đáng tin hơn, Tề Cẩn nhịn không được lấy tay đập bàn, khóe mắt kịch liệt nhảy lên: “Lương Trung!”



“Trước đi Lân Đức cung, truyền Đào thị. Đi Đông cung, truyền Họa Hương.”



“Truyền một trăm long sóc vệ đến Trì Bình cung, đợi Họa Hương rời khỏi Đông cung, lệnh người lục soát chỗ ở nàng! Lại truyền quản sự nội đình Ngục hình ti, thi hành!”



“Thỉnh hoàng hậu lại đây!”




Mục Tử Thạch vừa nghe Đào thị chứ không phải Đào quý phi, còn nghe được truyền long sóc vệ cùng Ngục hình ti, biết Tề Cẩn đã thật sự nổi giận hạ quyết định, lúc này trong lòng mới hơi bình ổn.



Nên biết sinh ra làm đế vương, không có nghĩa có thể muốn làm gì thì làm, ngược lại càng phải cân nhấc thận trọng nhiều hơn, không để cảm xúc bản thân nhiễu loạn, chứ đừng nói việc Thái tử chết trong tay Đào quý phi vẫn còn là suy đoán, đó chắc chắn là rót độc vào trước mắt, Tề Cẩn vì ổn định triều đình, chưa hẳn có thể lập tức trừng trị Lân Đức cung.



Nhưng Tề Dư Phái chính là nghịch lân duy nhất của Tề Cẩn không thể đụng vào, chỉ cần liên quan đến Tề Dư Phái, hắn chẳng qua chỉ là một phụ thân mất đi ái tử, mà không phải là một đế vương có thể nhẫn nhịn bất động như sơn.



Tề Cẩn không ngừng đi tới đi lui, cách một lát, dường như không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn hạ lệnh: “Truyền ngỗ tác nhiều kinh nghiệm nhất Ngục hình ti, mở dạ dày Thái tử… Nghiệm thi.”



Mọi người đến cực nhanh, nhất nhất hành lễ, Tề Cẩn cũng không kêu đứng dậy, ngay cả Đào quý phi cũng quỳ, thẳng đến khi Lạc thị tiến vào điện, Tề Cẩn mở miệng nói: “Hoàng hậu ngồi đi.”



Lạc thị một thân tố phục (đồ tang), đắn đo nói: “Hoàng thượng truyền thần thiếp, là có chuyện gì?”



Tề Cẩn thản nhiên nói: “Dư Phái vừa đi, ta và ngươi chỉ lo thương tâm, lại không biết bên trong còn có nội tình khác.”



Đứng dậy đi đến bên người Đào thị, ngữ khí bỗng nhiên sắc lạnh như dao: “Đào thị, ngươi vì sao độc sát Thái tử?”



Đào thị vừa vào Trì Bình cung đã ẩn ẩn bất an, chợt nghe lời này càng cả kinh thất sắc: “Thần thiếp không có! Thái tử tuy không phải thần thiếp sở sinh, nhưng thần thiếp đối với Thái tử luôn trân trọng có thêm, làm sao dám phạm tội lớn như vậy?”



Tề Cẩn nhíu mày đánh giá nàng: “Quý phi không hổ xuất thân Đào gia, chuyện cho tới bây giờ vẫn có thể xảo ngôn chống chế.”



Đào thị đột nhiên ngẩng đầu, dưới tình thế cấp bách không mất thái độ đoan trang: “Hoàng thượng, rốt cục là ai mưu hại thần thiếp? Nếu không có chứng cứ rõ ràng, thần thiếp không chịu được oan khuất thế này!”



Tề Cẩn gật đầu: “Trẫm tự sẽ cho ngươi bằng chứng xác thực… Mục Tử Thạch, ngươi nói.”



Mục Tử Thạch ăn nói linh hoạt, mặc dù tâm trạng kích động, nhưng mỗi câu mỗi chữ nói ra, vẫn thanh sở phân minh lời lẽ sắc bén lợi hại, chi tiết tỉ mỉ, hơn nữa làm cho Bích Lạc giáp mặt tường thuật một lần, trong chốc lát nói xong, không riêng Xuân Vũ Họa Hương đồng dạng run rẩy, mà ngay cả Đào quý phi cũng biến sắc, trong mắt lộ vẻ hoảng loạn, nói: “Việc này thần thiếp thật sự không biết, trong Lân Đức cung của ta cũng không có độc dược, Xuân Vũ tuy rằng từng cùng Họa Hương kia vụng trộm trao đổi đồ vật, nhưng không nhất định dùng để gia hại Thái tử.”




Xuân Vũ khóc ròng nói: “Nô tỳ mặc dù nửa tháng trước có cùng Họa Hương nói chuyện một hồi, nhưng căn bản chưa từng thấy qua ngân hạp gì đó! Là Bích Lạc oan uổng nô tỳ! Hoàng thượng nương nương phải vì nô tỳ làm chủ a!”



Họa Hương cũng khóc: “Lúc trước nô tỳ có cùng Xuân Vũ nói chuyện, chân nô tỳ sinh chút bệnh ngoài da, Xuân Vũ cấp cho nô tỳ một tiểu bao hồ mạn phấn để trị nấm chân mà thôi… Thật không dám độc hại Thái tử.”



Đào thị nghe hai nàng nói sơ hở liên tiếp, một người nói chỉ trò chuyện một chút, một người lại nói chỉ nhận một tiểu bao dược phấn, tâm không khỏi trầm xuống, cảm giác dường như không đúng, vội hỏi: “Hoàng thượng thánh tâm soi sáng, các ngươi chỉ cần nói thật, không được giấu diếm bất luận điều gì!”



Xuân Vũ do dự một chút, liên tục dập đầu nói: “Nô tỳ quả thực chỉ cho Họa Hương một tiểu bao hồ mạn phấn, nô tỳ và Họa Hương có chút giao đình, nàng cũng từng cho nô tỳ túi hương, nhưng tuyệt không dám khi tâm phạm thượng mưu hại Thái tử.”



Mục Tử Thạch lạnh lùng nói: “Bịa đặt hết lần này đến lần khác!”



Trực tiếp hỏi Họa Hương: “Ngươi ngược lại nói, chưa từng thấy qua ngân hạp gì đó?”



Họa Hương còn chưa đáp lời, chỉ nghe đại cung nữ Nhiễm Hương bên cạnh hoàng hậu kêu lên: “Nương nương! Nương nương, ngài tỉnh tỉnh!”



Hoàng hậu vì nghe ái tử bị độc sát, chống đỡ không được hôn mê bất tỉnh. Nhiễm Hương vừa gọi vừa vỗ vỗ một hồi, Lạc thị cũng từ từ tỉnh lại, may mà không có gì đáng ngại, Tề Cẩn nói: “Nếu không ngươi trước về cung nghỉ ngơi?”



Lạc thị suy yếu lắc đầu, rơi lệ nói: “Ta rốt cục chưa từng bảo hộ tốt Dư Phái…”



Bên này Họa Hương nhìn thoáng qua Đào thị nơm nớp lo sợ, nói: “Nô tỳ thật sự chưa thấy qua ngân hạp.”



Tề Cẩn phất tay, một gã long sóc vệ tiến lên phía trước, hai tay dâng lên một ngân tương châu hạp*, Tề Cẩn thuận tay tiếp nhận, quăng xuống dưới chân Đào thị: “Đây là cái gì?”



Chỉ vào Xuân Vũ và Họa Hương, phân phó chấp sự Ngục hình ti nói: “Vả miệng.”



Chưởng hình nội đình Ngục hình ti thường thường do hoạn quan đảm nhiệm, những người này phá vệ ngoan độc âm chí, đối với cung nữ lại càng không có tư tưởng thương hoa tiếc ngọc, chỉ nghe tiếng vả ba ba giòn tan liên tục vang lên, xen lẫn tiếng khóc kêu la cầu xin tha thứ, tràn ngập toàn bộ đại điện.



Không bao lâu hai má Xuân Vũ, Họa Hương sưng hỏng không chịu nổi, răng cũng rớt vài khỏa, nhưng chỉ kêu oan uổng, cũng không có lời khai gì thêm.



Chấp sự bẩm: “Hoàng thượng, không dùng trọng hình, chỉ sợ không cạy được miệng đám điêu nô này.”



Tề Cẩn không kiên nhẫn nói: “Lưu lại tính mạng.”



Vài hoạn quan chưởng hình trong mắt đều lộ ra hung quang hưng phấn, ngay ngắn theo thứ tự lấy ra cương châm (kim thép), kẹp đầu ngón tay, các loại cưa nhỏ, khi một ngón tay bị cương châm xuyên thủng, Họa Hương cuối cùng chịu đựng không được, tê thanh hét to: “Nô tỳ khai… Tha nô tỳ đi!”



Tề Cẩn nâng tay lệnh tạm thời ngừng dụng hình, Họa Hương vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ cũng không biết trong hạp là cái gì! Nhưng người nhà phụ mẫu đều ở trong tay Lân Đức cung, nô tỳ không dám không theo!”



Đào thị trong đầu một trận vựng chuyển (chóng mặt hoa mắt), cảm thấy một cước như đã bước chân vào một cái bẫy rạp được tỉ tỉ bày ra, thiết võng câu liêm lượng thân mà bố trí không cách nào chạy thoát, càng không có dư địa (đường sáng) để giãy dụa đào sinh. Chuyện cho tới bây giờ, biết chạy không khỏi một kích dày công đã lâu này, ngược lại không còn hoảng hốt như vừa rồi, mắt lạnh quét qua mọi người trong điện.



Xuân Vũ nhưng có vài phần cứng xương, thà chết không nhận tội, phun ra một búng máu, giận dữ bổ nhào muốn đánh người phía trước, mắng: “Tiện tỳ! Ngươi vu cáo Lân Đức cung chúng ta lật đổ Đông cung, nương nương đối đãi ngươi không tệ, ngươi không nên vô duyên cớ hãm hại nương nương! Nếu không phải ngươi nói chính mình tay chân sinh bệnh ngoài da, sợ Thái tử chán ghét vứt bỏ, ta sao lại lén đến hồ Cẩm đình gặp ngươi? Ta rõ ràng cho ngươi bao hồ mạn phấn, lại như thế nào biến thành ngân hạp chứa độc dược? Ngươi rốt cuộc là người của ai?”



Họa Hương một bên trốn một bên lanh lảnh giọng, nói: “Nương nương đối đãi không tệ, bằng không ta cũng chẳng dám đáp ứng đại sự bậc này… Ngày đó ngươi nói trong hạp chính là thuốc bột thông thường làm cho Thái tử càng thêm hư nhược, nhưng không nói là độc dược ăn vào liền chết. Ngươi còn lừa ta nói Thái tử đã vô dược khả y (không còn thuốc trị), nương nương sẽ không nóng vội lấy tính mạng của hắn, càng không liên lụy đến ta. Nhưng hôm này thì sao?”



Nhóm chưởng hình hoạn quan giật Xuân Vũ lại, nhưng Xuân Vũ một tay chỉ Bích Lạc, lạnh lùng nói: “Đều nói ngươi thái độ làm người tối lương thiện, nhưng không ngờ ngược lại là thạch tín bọc đường! Tặc cắn ta một ngụm nhập cốt tam phân, ngươi so với tặc càng gian trá ác độc hơn!”



Bích Lạc dùng sức vô thức lắc đầu: “Không phải… Không phải, ta bất đắc dĩ, ai kêu các ngươi mưu hại Thái tử điện hạ?”



Bên trong đang loạn thành một đoàn, Lương Trung tiên lên bẩm báo: “Hoàng thượng, Khang ngỗ tác Ngục hình ti cầu kiến, nói Thái tử điện hạ thật là trúng kịch độc…”



Bàn tay Tề Cẩn đặt bên thư trác bỗng nhiên dùng lực một chút, ấn đường nhảy dựng: “Tuyên!”