Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 22: Con la, con ngựa, con lừa




Thông thường, người Liên Dụ đã gặp, trong ấn tượng của hắn sẽ lưu lại trạng thái họ nghẹn họng trân trối, á khẩu không cách nào trả lời được.



Bởi vì những người này đến để van cầu hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều dựa trên ham muốn tiền tài, mà Liên các lão lại không muốn phải tiêu bạc bên ngoài.



Lần đó Phương Chính gặp Liên Dụ khá là vội vã, nhưng lại khiến ông kinh hãi không thôi.



Người này không giở giọng, không kênh kiệu, cũng không phải bày ra vẻ nham hiểm. Nhưng mà từng câu từng chữ không có chút dư thừa.



Phương Chính nghĩ nhiều ngày cũng không nghĩ ra được, mình lăn lội trên thương trường bao năm, gặp qua không ít đại quan. Sao trước mặt tên hậu sinh Liên Dụ này cái miệng láu cá thường ngày lại không mở ra được?



Ngồi trong thư phòng, ông vừa nhíu lông mày vừa nhớ lại đoạn đối thoại giữa hai người từng tí một, cuối cùng cũng hiểu.



Vì Liên Dụ không biết xấu hổ.



Mặt còn dày hơn tất cả quan viên Đại Yển nữa kìa.



Hắn chiếm hơn phân nửa điền sản ở kinh giao, cộng thêm việc buôn muối đường Lưỡng Quảng thế mà dám mặc quan bào đầy lỗ vá. Hắn nói hắn nghèo kiết xác, nghèo đến mức không nuôi nổi nô tài, đến mức khi tới tiệm ăn cũng phải ăn nhờ người khác.



Đúng là không biết xấu hổ, nhưng mà lại khiến người khác không thể nói được câu nào.



Phương Chính hậm hực rất nhiều ngày, không ngờ hôm đó đến Vạn Lại thôn bàn bạc làm ăn, lại gặp khuê nữ nhà mình ngồi cùng bàn với Liên thượng thư trong quán đó.



Hắn còn nhớ, trước khi xuất môn Phương Uyển Chi nói là hẹn đi vẽ tranh với Lan Khanh công tử. Hắn cũng không thấy có gì không được, chỉ là giờ ngẫm lại, hắn nghĩ tốt nhất Phương Uyển Chi đừng quay về nữa.



Nếu như có thể đưa nữ nhi đến chỗ Liên Dụ, một cô gia như vậy, hắn còn cần phải đi đòi triều đình hai ngàn một trăm lượng bạc nữa sao?



Sau khi Phương Uyển Chi về nhà, sắc trời còn sớm. Nàng nhanh nhẹn vụt về phủ, bước chân cực kì nhẹ nhàng.





Lúc rời Ngọc trần phụng uyển, nàng còn đánh Vương Thủ Tài một trận, nguyên nhân là do con mèo này cào tay nàng, chỉ vì nàng trừng nó. Lan Khanh cứ như che chở cho con ruột, nhưng sư thật máu chảy đầm đìa trước mắt thì hắn đâu thể nói được gì.



Cách một tấm cửa gỗ, hắn dáo dác nhíu mày nhìn vào trong phòng, nói với Phương Uyển Chi vừa xách Vương Thủ Tài vào nhà gia pháp.



“Cô nhẹ tay chút đi, giáo huấn tùy tiện là được rồi, nó còn nhỏ mà”.



Phương Uyển Chi vỗ bạch bạch trên mông Vương Thủ Tài hai cái.




Nàng cũng biết nó còn nhỏ, cũng đâu có dùng sức đánh. Chỉ là khi nhìn bộ dạng này của Lan Khanh, tự nhiên lại thấy cực kì thú vị.



Lúc Thanh Liễu chạy tới truyền lời gọi của Phương Chính, Phương Uyển Chi vẫn còn mặc đồ nam trang lúc sáng, nàng nghe vậy thì hét to một tiếng, vội vàng chạy tóe khói về phòng thay đồ.



Bình thường Phương Chính rất ít khi tìm nàng, cũng không thăm hỏi gì tới cuộc sống của nàng, vậy mà giờ đột nhiên cho gọi, khiến nàng thấy vô cùng kì quái.



Thần tài trong thư phòng không biết từ khi nào được đổi thành hoàng mã quái lấp lánh kim quang. Nàng còn nhớ hoàng tiệc hôm đó thánh thượng đã ban thưởng cho, số đo rất nhỏ, cha nàng không chui lọt phần vai và cái bụng béo tròn, ngày ngày ông kìm nén hóp bụng cố gắng mặc lên người. Thời gian gần đây không biết tại sao không mặc nữa, Phương Uyển Chi cũng lười quan tâm.



Phương gia trong giới thương nhân cũng xem như xưng vương xưng bá, hậu viện của Phương Chính không kể nương đã mất của nàng và Lô Thúy Hoa, thì còn thất phòng tiểu thiếp. Cha của nàng không tính là hoa tâm, từ năm ba mươi tuổi đến năm mươi tuổi thì chỉ thích những cô nương mười tám mà thôi. Các di nương trong nhà đều là các cô gái còn trẻ. Hài tử sinh ra lại không nhiều, chỉ có hai ca ca ngồi ăn chờ chết và ba thứ nữ từ hai phòng thiếp thất.



Theo như Phương Chính nói, mấy người này tướng mạo cũng được, sinh con xong thì đưa cho ít tiền bồi dưỡng. Tuy là nói vậy nhưng số tiền bồi dưỡng kia cũng vô cùng tốt, bởi vì nếu như “bán” tốt, thì vụ mua bán cũng có giá trị cực kì xa xỉ.



Trong số con cái, Phương Uyển Chi là xinh đẹp nhất, địa vị cũng cao hơn các đệ muội khác. Nhưng cũng chỉ nhiêu đó mà thôi, tạm xem là không tệ.



Trong thư phòng, Phương Chính ngồi trên ghế tựa, khuôn mặt béo thịt trông thấy rõ, bộ dạng tươi cười bóng lộn hiếm thấy.



Hắn đưa tay ý bảo Phương Uyển Chi ngồi xuống, đầu tiên là thăm hỏi gần đây đọc sách gì, có muốn đặt mua gì không, sau một vòng thật lớn thì vờ như lơ đãng hỏi:




“Cha còn nhớ, hôm nay con phải đi Ngọc Trần Phụng Uyển vẽ tranh mà? Con có biết, vị Lan Khanh công tử kia là người phương nào không?”



Phương Uyển Chi sững sờ một lát.



Kỳ thật nàng không hề để ý đến thân phận của Lan Khanh, nhưng ý tứ của Phương Chính rõ ràng như vậy, nàng cũng không phải phí sức phỏng đoán, ngoan ngoãn chờ câu tiếp theo của ông.



Phương Chính biết Phương Uyển Chi thông minh, nhưng có khi lại quá phòng bị, không giống với mấy đứa con của lục phòng thấy phòng sinh ra, trong lòng cũng có thêm phần yêu thích.



Ông vuốt chén trà sứ men xanh thúy hồ, nói với Phương Uyển Chi.



“Lan Khanh chính là Liên Dụ, quan nhị phẩm đương triều, thượng thư hộ bộ. Ngày thường con hay đi chơi với các tiểu thư nhà quan gia, chắc là biết rõ? Lão gia nhà họ là người được phong vương khác họ duy nhất từ khi Đại Yển khai quốc đến nay”.



Phương Chính nói xong thì nhìn sắc mặt Phương Uyển Chi, thấy không thay đổi gì thì nói tiếp:



“Mấy ngày trước phụ thân gặp vài chuyện phiền toái, kho lương thực căng thẳng, khá khó khăn. Nhưng những chuyện này con không phải quan tâm, hôm nay ta thấy con ngồi nói chuyện với Liên đại nhân, nhìn cũng biết là con lọt vào mắt hắn rồi, sau này phải cẩn thận hầu hạ. Chỗ cha có mấy món đồ cổ, con lấy về đi, phải hiếu kính thế nào, chắc không cần ta dạy chứ?”




Phương Uyển Chi gật đầu nhẹ.



Phương Chính cảm thấy khuê nữ nhà mình đúng là không tệ, trước kia sao không thấy nó hiền lành nhã nhặn vậy chứ. Đang muốn phất tay bảo nô tài bên cạnh mang mấy món đồ đến phòng nàng, thì nghe nàng hỏi một câu:



“Cha, ý cha là muốn con bồi ngủ hắn sao?”



Phương Chính vội vàng đuổi mấy tên nô tài trong phòng đi, trừng mắt hồi lâu. Đang muốn mở miệng trách cứ thì ngẫm lại thấy lời mình nói đúng là có ý tứ này.



Phương Chính đúng là tính toán tiếp cận Liên Dụ, nhưng giờ lại muốn để Phương Uyển Chi làm. Hôm đó tiết xuân hoa hắn thấy Liên Dụ có cảm tình với Phương Uyển Chi, mà Liên Dụ là ai? Ông tính toán người khác, hắn còn tính toán hơn ông, nếu cứ thế không phải biến lợn lành thành lợn què sao.




Phương Uyển Chi vuốt lên mặt bàn cổ: “Cha, thân phận người ta như thế nào chứ, chúng ta thì sao? La và ngựa có thể chung một chuồng, không có nghĩa là lừa cũng được tham gia náo nhiệt. Cha hay dạy nữ nhi phải hiểu môn đăng hộ đối. Thân phân Liên các lão như vậy, sao mà ngủ được?”



Phương Chính nhìn khuê nữ nhà mình thản nhiên như không, không hiểu sao lại nhớ đến câu hôm đó Liên Dụ nói “ăn hay không thì thải ra ngoài cũng cùng một dạng thôi”, một lần nữa bị chặn họng không nói nên lời.



“Ta đã ép con ngủ bao giờ chưa? Con là cô nương, nói chuyện lại không biết xấu hổ, không biết Lô Thúy Hoa dạy dỗ con kiểu gì. Giờ ôm mấy thứ này ra ngoài cho ta, không đưa được đồ thì khỏi phải về!!



Rốt cục ai là cha nó đây.



Liên Dụ ông không có cách với hắn, giờ khuê nữ của mình ông cũng không quản được sao, Phương phủ này muốn lật trời rồi à?



“Ôi chao.”



Phương đại cô nương đồng ý vô cùng thoải mái, vừa sai bảo nha hoàn đến cầm đồ, vừa vỗ vỗ bả vai Phương Chính nói: “Sao lại giận thế nhỉ? Mấy ngày trước Lưu bá bá ở bên nhà vì tức giận mà chết đó”.



Phương Chính thấy mình không chịu nổi rồi.



Hắn dùng tay đẩy cái trán của Phương Uyển Chi, hận không thể đâm thành một lỗ.



“Mai bắt đầu đi, mang theo Thanh Trúc đến Ngọc trần phụng uyển, nếu không làm theo lời ta dặn thì con cẩn thận đó cho ta. Phương gia nuôi nhiều năm như vậy không phải để con ăn cơm mềm, nếu dám chọc giận các lão, cẩn thận da con đó!!”



Phương đại cô nương không thể không gật đầu một cái, cũng không thấy người cha ruột trước mặt mình trở nên dữ tợn.



Hai mươi năm nay đều vậy cả mà, nàng cũng quen rồi.