Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 54: A Đào, ta khát




Đối với việc tự tay giết chết người đã phụng dưỡng mình vài chục năm, sắc mặt Lục Triệu Phong không hề có một tia thương cảm.



Hắn dùng chân đá đá thi thể khô quắt của La Bàn Nhi, rồi nói với mấy người phía dưới: “Thất thần làm gì? Đưa đi.”



Hắn vươn tay lấy lại con cổ trùng kia, mùi máu tanh nồng nặc, nhìn con cổ trùng khép miệng trong lòng, quả là yêu thích không buông tay được. Đây là bảo bối của hắn, chỉ có cho nó ăn no, nó mới có thể giúp hắn làm việc thật tốt. Về phần những người không liên quan, đã không còn giá trị lợi dụng thì giữ lại cũng chỉ là phế vật. Mà hắn, từ trước đến nay đều không giữ phế vật.



Mấy tên xung quanh đã hầu hạ La Bàn Nhi vài năm, nhìn thấy hắn hóa thành thây khô trước mắt mình, hai chân đã không còn đứng vững.



Thỏ chết chó hừ, bọn họ không dám chất vấn Lục Triệu Phong, cũng không dám bỏ chạy trước mặt hắn, dù rất muốn làm. Nhưng nếu bọn họ tiếp tục ở đó, không biết mình có phải là người tiếp theo sau La Bàn Nhi không.



Con mắt màu trắng xanh của Lục Triệu Phong lướt một vòng qua những người nằm trong phòng khác, không lấy gì làm hào hứng, hắn cũng không vội giết chết bọn họ, cho nên từ từ đi dạo một lượt. Đứng lại bên cạnh Liên Dụ, là một gương mặt hết sức dễ nhìn, hắn đánh giá thật lâu.



Lại nhìn Lưu Lăng cách đó không xa, trong đầu suy tính, sau này mình nên làm một tên ngốc quyền cao chức trọng đi, quyền sát phạt trong tay. Hắn cân nhắc tới lui, thấy làm nhị thế tổ cũng không tốt lắm, trên đầu vẫn còn một người cha, tên này rất khó lường, không dễ gạt. Cho nên hắn dời bước chân về phía Lưu Lăng.



Những người này đều bị hạ ngũ độc, chờ một lúc nữa sẽ thành cái xác không hồn, mặc cho hắn sử dụng, nhưng hắn đã chán ở Hoa Quả thôn rồi, muốn vào kinh, cho nên cần một lớp da mới.



Nhưng cái mặt mập mạp của Lưu Lăng thực sự quá đáng ghét, hắn đưa bàn tay đen gầy hung hăng bóp một cái, đầy dầu nhờn trên tay.



Tên mập mạp này chán quá.



Lục Triệu Phong vừa ghét bỏ vừa lôi một cây dao găm trong ngực ra, lướt ra sau tay Lưu Lăng, mấy người đứng xem cũng không nhịn được nổi da gà. Lục Triệu Phong cầm dao quan sát, phải ra tay từ chỗ nào đây. Hắn ghét toàn bộ những người mập mạp ngu xuẩn như thế, chứ không phải là không muốn chạm vào Lưu Lăng, Lục Triệu Phong dứt khoát dựng đứng mũi dao, định cắt da ở phần cổ của hắn.



Nhưng mà mũi đao còn chưa đâm vào da đối phương, tên Lưu Lăng “đã ngất” lại đột nhiên xoay người mạnh mẽ ngồi dậy, phun một ngụm nước bọt vào người hắn. Lưu Lăng vội vàng đứng dậy, đạp Bạch Yến Trầm bay xa, miệng còn hùng hùng hổ hổ hét:



“Tên biến thái kia, còn muốn lột da lão tử à, ta giết ngươi!!”



Mấy người còn lại trong phòng cũng không giả bộ chết nữa, toàn bộ đều đề phòng ngồi dậy.



Lục Triệu Phong nhìn những người kia sung sức như sinh long hoạt hổ, hắn thoáng đờ người ra, bước chân cũng lùi xuống mấy bước, ống tay áo vung lên, lột mặt nạ ra.



Lưu Lăng lùi về một bước mới nhìn rõ thứ không phải người không phải quỷ kia, hắn cũng bị hù dọa không nhẹ, vội vàng chạy tới gần cửa hô to:



“Liên Dụ ngươi xem, mẹ kiếp, con này là biến thân sao?”



Liên đại nhân nằm trên mặt đất như ông phật, hiếm khi thở dài một tiếng.



Sao lại thiếu kiên nhẫn vậy chứ, hắn đã xem náo nhiệt xong đâu.



Nhưng mà Lưu Lăng kia gọi quá mức tê tâm liệt phế, hét đến mức tai hắn cũng đau, đành phải tung người ngồi vào cái ghế chủ vị, hắn nhìn chén trà nhỏ đang bốc hơi nóng, hình như cũng rất muốn uống. Nhưng thứ này Bạch Yến Trầm kia dù chưa chạm qua, hắn cũng sẽ không muốn uống, nhíu mày một lúc rồi nhìn về phía Phương Uyển Chi.



“A Đào, ta khát quá.”



Phương đại cô nương liếc mắt nhìn một cái, rồi đáp:



“Vậy thì cứ khát đi!”



Chuyện chính sự còn chưa làm xong đâu.



“Cuối cùng là thế nào?!! Ngươi không trúng cổ độc sao?! Tại sao lại như vậy được?”



Dường như Lục Triệu Phong muốn điên rồi, hắn không chịu được sự miệt thị của người khác. Giờ thấy cả đám người ngồi ở kia, khuôn mặt cũng vặn vẹo thành một đống.




Liên Dụ trước nay vốn không thích người xấu, trước kia hắn thấy tên Bạch Yến Trầm suốt ngày khóc lóc đã xấu rồi, giờ so với Lục Triệu Phong thì vẫn đẹp hơn nhiều.



Không đếm xỉa tới chuyện chén trà kia nữa, hắn nói:



“Vùng Nhạn Nam có một loài hoa tên là nhạc tây, người dân bản xứ rất thích dùng để đặt lên quan tài, bởi vì hoa đó rất thơm, hình dạng cũng khá giống với mạn đà la. Họ thấy như vậy có thể đưa cố nhân đi hết đoạn đường trong trần thế, nhưng lại không biết rằng, thứ hoa này khi thi thể rữa ra sẽ tỏa ra khí độc, phàm là ai hít vào, nhẹ thì ảo giác, nặng thì ngủ say. Mọi người đều cho rằng độc này khó giải, nhưng thực ra chỉ cần uống vài ngụm hoa quế là được rồi”.



Đêm nay hắn mở tiệc, mọi người đều uống nhiều thêm mấy chén, không vì thứ gì khác, chỉ đơn giản để giải độc mà thôi.



Phương pháp kì diệu này chính là nhờ sư phụ hắn nghĩ ra.



Trước kia ông từng đi loanh quanh vùng Miêu Cương, thấy có người vô tình ngửi độc hoa nhạc tây rồi ngất đi. Ông châm mấy ngân châm cũng không tỉnh dậy được, cho nên tiện tay đút cho người đó hai ngụm rượu hoa quế mang theo.



Thực ra là do ông đã uống quá nhiều.



Nhưng người nọ sau khi bị ép uống hai ngụm lại tỉnh dậy thật.



Lục Triệu Phong vẫn nghĩ độc hoa nhạc tây rất khó giải, giờ nghe chuyện này lại thấy như trò đùa, hắn giận đến điên lên, trừng to mắt: “Vậy thì sao, cho dù có giải được nhạc tây, ngươi cũng đừng quên ta đã hạ ngũ độc, ta chết, cả thôn dân cũng phải chết theo ta! Khi đó Lục Triệu Phong ta cũng có không ít bạn ở hoàng tuyền đâu”.



Liên Dụ nói.



“Ngũ độc có khó giải hay không, đến bây giờ đều chỉ là truyền thuyết. Phụ thân ngươi nghiên cứu nửa đời người, tạo ra nhiều thành quả như thế, có hữu dụng hết hay không cũng chỉ có mình ngươi biết. Ngươi là con trai duy nhất của hắn, chắc chắn sẽ có không ít chân truyền, nếu không giờ ngươi cũng không thể có bộ dạng không ra người không ra quỷ này được.Huống chi....”



Liên Dụ mở chén cổ độc nhìn thử.




“Ngươi muốn khống chế chúng ta, với thể cốt của ngươi bây giờ, chỉ có thể rút cổ lại, không rút thì ngươi cũng không có sức lực gieo cổ lần nữa, ta nói không sai chứ?”



Cả khuôn mặt Lục Triệu Phong chuyển sang màu trắng xanh, dữ tợn như muốn tróc cả lớp thịt.



“Cho nên căn bản ngươi không định đào phần mộ tổ tiên nhà ta? Mà chỉ là để buộc ta rút cổ đã gieo trên người bọn họ?!”



Bởi như vậy, dù ngũ độc có thật sẽ dính líu đến nhiều người dân hay không, Liên Dụ cũng có thể phóng tay một lần.



“Đúng.”



Liên đại nhân đáp một tiếng, cầm một chiếc khăn che mũi mình lại, sao lại thúi thế chứ. Thật sự quá mức buồn nôn.



“Ta không quen chạm vào đồ bẩn.”



Cướp phần mộ tổ tiên người khác rất tổn hại âm đức, hắn cũng chưa điên tới mức đó.



“Đồ bẩn?!”



Lục Triệu Phong giận dữ.



“Phụ thân ta là Đại Tế Ti đức cao vọng trọng của Nhạn Nam!! Nếu không phải triều đình các ngươi sợ thế lực của ông ngày càng lớn mạnh, phái binh đến chém hết một nhà mười chín người, ta sao phải tự hủy dung thế này!!”



“Đức cao vọng trọng?”



Liên Dụ hừ lạnh.




“Nhân lúc mưa gió năm đó lấy người sống ra cúng tế, lấy trẻ sơ sinh ra tế luyện đan, chăn nuôi cổ trùng, dân chúng Nhạn Nam ngày ngày lo lắng, ngày ngày lầm than. Các ngươi gọi cái đó là thờ phụng à, đó là tín ngưỡng của các ngươi, lại muốn ép dân chúng hiến máu quyên thịt cho mình. Về phần ngươi vì sao phải thế này...”



Hắn xoa cằm, nghiêm túc đánh giá Lục Triệu Phong.



“Ta đã xem bức họa truy nã của ngươi... Kỳ thật ngươi tự hủy dung là đúng.”



Gương mặt đó còn không đẹp bằng cái mặt nát hiện tại đâu.



Lục Triệu Phong không nói lời nào, hắn không muốn cãi nhau với người khác. Người đó lại còn là Liên Dụ, chọc tức hắn đến cấp hỏa công tâm. Hắn không muốn nói nhảm nữa, hai tay thu lại trong vạt áo, không biết thì thầm cái gì, đột nhiên hắn vung tay ra, thả vô số độc trùng lớn bằng bàn tay, bò tới hướng mọi người.



Liên Dụ bình tĩnh ứng đối, một mặt chỉ huy Bì Bì đưa Phương Uyển Chi đi, một mặt bảo đám đông đi ra phía sau mình.



Loại cổ trùng kia toàn thân màu đỏ thẫm, lông tua tủa, tròn mập, tám chân, bò đi rất nhanh, lại nheo nhóc một đống. Thi thể của La Bàn Nhi còn chưa kịp đưa đi đã bị chúng gặm chỉ còn nắm xương khô, thậm chí còn nghe tiếng xé rách.



Đi theo bên cạnh Liên Dụ còn có hiệu úy trong quân, những người này đã từng dẫn binh ra trận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy sống lưng phát lạnh.



Sao lại có một đám độc vật như thế chứ, thậm chí còn ăn thịt uống máu.



Độc trùng bò tới, thủ hạ của La Bàn Nhi bỏ chạy tứ phía. Nhưng chỉ một chớp mắt sau, toàn bộ đều không nhúc nhích được, như bị thứ gì kiềm chế, cứ thế chặn trước đường cổ trùng đang đi.



Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện, mũi chân của bọn họ đều nhón lên cao, giống như bị một sợi tơ thao túng.



Ở phía bên kia, Liên Dụ vung vẩy năm ngón tay. Mấy khớp xương bên này rõ ràng chuyển động theo, có vẻ như có quy luật, lại giống như đang đánh đàn bình thường. Độc trùng bị chặn lại không tiến không lùi được.



“Hình nhân trận pháp!!” Lục Triệu Phong kinh ngạc “Ngươi là Lan Khanh!!”



Trong giang hồ, không người nào không biết Lan Khanh công tử, nhưng có mấy người đã nhìn thấy hắn chưa, thì không ai biết được.



Các chủ Điểm hoa các chuyên dùng hình nhân thuật, có chút tà môn. Lan khanh làm đệ tử thân truyền của hắn nhưng lại trò giỏi hơn thầy, một thân bản lãnh, khinh công kỳ tuyệt. So với người làm sư phụ kia lại không biết chút gì.



Không có ai biết thân phận thật của Lan Khanh, chỉ biết năm mười lăm tuổi hắn xuất sư môn, mười bảy tuổi mai danh ẩn tích, không ngờ hắn lại là Liên Dụ!!



Lục Triệu Phong hét lên hết sức chói tai, giọng cũng khô không khốc. Nhưng mà còn chưa đợi hắn kịp nói thêm gì, Liên Dụ đã đột ngột ra tay, bước chân nhẹ điểm, bay tới đánh thẳng vào mặt hắn. Bì Bì cũng vội vàng rải một lớp bột thuốc lên đám trùng, độc trùng bò tán loạn, rồi không còn sức cử động nữa.



Lục Triệu Phong mặc dù cũng có ít công phu, nhưng tổ tông của hắn cũng chỉ toàn mấy món giả thần giả quỷ. Độc trùng chết, bản lãnh của hắn cũng không còn, cộng thêm tốc độ của Liên Dụ cực nhanh, hắn không kịp tránh, chỉ có thể miễn cưỡng nhận một chưởng kia, gân mạch đứt đoạn.



Lục Triệu Phong vốn cũng là người sắp chết, giờ nhận thêm một chưởng nảy, hắn không còn chút sức lực nào nữa. Hắn biết vận số của mình đã hết, phun một ngụm máu tươi, đen đặc. Hắn đã ăn vô số độc trùng, trên tay dính không ít độc phấn, gần phút cuối cùng còn moi một viên ngũ độc tán nhét vào miệng.



Hắn nói: “Ta chết đi, thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”



Liên Dụ nhận cây đuốc Bì Bì đưa tới, ném thẳng vào hắn cùng đám độc trùng, thiêu cháy không còn một mảnh.



Thành quỷ?



Trên thế gian này ai cũng chỉ sống được một lần. Lục Triệu Phong cả đời thờ phụng quỷ thần, đến chết vẫn chấp nhất sự si niệm đó.



Hắn không để ý tới việc sau khi hắn chết sẽ thành cái dạng gì, chỉ tiếc, thiên đạo luân hồi, hắn sống như vậy, chỉ sợ khi chết, cũng sẽ rơi xuống địa ngục, ngay cả luân hồi cũng không thể được.