Thương Tiến Tửu

Chương 218




Thương tiến tửu, Chương 218: Ràng buộc

Đảo mắt đã cuối tháng hai, án Đan Thành trở thành đại án Khuất Đô ai ai cũng biết, Phan Lận chịu hội thẩm trong nội đường mất nửa tháng, không tiến triển được bước nào. Học sinh ngoài phố nghị luận chuyện này sôi nổi, bọn họ gửi gắm hy vọng vào Tiết Tu Trác, tấu chương kết tội Phan Tường Kiệt trong triều cũng ngày một nhiều hơn.

Lúc tuyết ngừng rơi, một nhóm đội buôn Quyết Tây cũng đặt chân tới Khuất Đô.

Tiểu Ngô quấn mình hệt như cái bánh chưng, thế mà vẫn hành động tháo vát, duỗi chân nhảy khỏi xe ngựa, đứng trước trạm cửa khẩu trò chuyện cười vui với tiểu quan thu thuế. Màn xe phía sau vén lên, Cát Thanh Thanh để râu ngắn bước xuống xe ngựa.

Cát Thanh Thanh dùng ngón cái bật tiền đồng lên, lại tiếp lấy chuẩn xác, cười nói với tiểu quan: “Chúng ta chuyển hàng tới lui đã sớm quen nhau rồi, buổi tối mời lão gia nể ít mặt mũi, chúng ta đến phố lớn Đông Long ngồi một bữa đi. Năm ngoái đệ đệ ta được ngài chiếu cố, việc này ta phải cảm ơn ngài tử tế mới được.”

Tiểu quan đang kẹp sách thuế kia biết người này là thương nhân Quyết Tây, năm ngoái Tiểu Ngô vận chuyển hàng qua đây đã giao số bạc khổng lồ, bây giờ cuối cùng cũng gặp được Cát Thanh Thanh, cho dù mới gặp lần đầu lại thân quen cứ như huynh đệ ruột.

Tiểu quan “ây da” nhảy khỏi xe chở hàng, liên tục chắp tay với Cát Thanh Thanh, cười nói: “Ta chỉ là tên quản bút lăn lê bùn đất, sao mà nhận nổi tiếng ‘gia’ của Cát gia đây? Ngài là gia, ngài mới là gia của chúng ta!”

Cát Thanh Thanh đã đi một năm mới về lại Khuất Đô, thấy cửa thành kia đang tiến hành kiểm tra, tỉ mỉ xem xét lệnh thông hành, sách tịch của đội buôn tới đây. Hắn không biểu hiện gì, nói với tiểu quan: “Trời lạnh thế này, huynh đệ phải đứng đây bao lâu vậy? Ta thấy phía sau còn một hàng dài lắm đấy.”

Tiểu quan đứng bên nhận thuốc lá Cát Thanh Thanh đưa cho, hắn đã ăn không ít “băng kính’ của Cát Thanh Thanh rồi, đương nhiên bằng lòng giao thiệp với Cát Thanh Thanh, giờ hắn nửa thật nửa giả tỏ oán giận: “Đứng tới lúc đóng cửa thành chứ sao! Nếu không phải có năng lực khác biệt, ai tình nguyện đứng ở đây chứ? Chắc ngài không biết, nội trong hôm nay đội buôn lui tới trăm mấy lận, mánh lới gian lận thì nhiều vô kể, chỉ có nghĩ cách trốn thuế thôi.”

“Thế thật chẳng ra gì, ” Cát Thanh Thanh thuận theo nói, “khác nào cản trở các huynh đệ làm công vụ?”

“Ngài đúng là người hiểu biết!” Tiểu quan cố tạo quan hệ với Cát Thanh Thanh, “Ta ở đây thu thuế lâu vậy rồi, nhìn tới ngó lui, chỉ có mỗi Cát gia ngài trượng nghĩa nhất.”

Cát Thanh Thanh vỗ vỗ vai tiểu quan, lại an ủi thêm mấy câu.
Loading...


Tiểu quan hỏi: “Nay Cát gia đích thân qua đây, sắp tới sẽ buôn bán lớn sao?”

Cát Thanh Thanh đang rít thuốc, trước đây ở trong Cẩm y vệ hắn không hút, nhưng đi xã giao ở Quyết Tây không thể thiếu mấy thứ này. Hắn “Ừ” một tiếng, quay đầu nhả khói, nói với tiểu quan: “Hiện khó làm ăn, các nơi kiểm tra nghiêm ngặt, chúng ta không đi Thuyên Thành thì phải đi Địch Thành, nhiều hàng quá cảnh thuế cao lắm, sớm định nghỉ làm giàu rồi.” Hắn nói xong lại cảm khái, “Vẫn là như các huynh đệ mới hay, theo triều đình chuẩn chỉnh chính quy, ta thấy thế rất có uy.”

“Cát gia tới ít quá đây mà, ” Tiểu quan cắn tẩu thuốc, nói, “có mấy con rùa, ỷ vào mấy đồng tiền bẩn, mắt thì đặt trên đỉnh đầu, hoàn toàn chẳng coi chúng ta là người nữa, qua cửa khẩu thì la to quát lớn, chà đạp công việc của chúng ta nhiều lắm á.”

Lời của tiểu quan nửa thật nửa giả, thu thuế ngân là một công việc béo bở, suốt ngày giao thiệp với thương nhân các nơi, lại có vị trí quý hoá trong thành đô của thiên tử, ít người gây sự, ai hiểu chuyện một chút đều sẽ chủ động dâng biếu bọn họ, cho nên tiểu quan có thể đứng ở cửa ải này làm việc, thông thường là bên trên có người phối hợp. Nhưng cũng phải nói thật, tình cờ gặp phải loại như Hề thị này, thì chắc chắn không trêu chọc nổi.

“Huynh đệ vất vả cả, ” Cát Thanh Thanh vẫy tay với Tiểu Ngô, ra hiệu hắn mang hàng hoá vào, “thế cứ vậy đi, ta sẽ thiết yến chờ ở Yên Vũ lâu trên Đông Long, mấy vị huynh đệ giao xong yêu bài thì cứ đi thẳng qua đó, chúng ta uống sảng khoái một bữa luôn.”

Tiểu quan nói: “Cát gia cũng khách khí quá rồi, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!”

Cát Thanh Thanh cười cười, theo đội buôn vào thành. Tiểu Ngô dẫn ngựa vòng qua hỏi: “Thanh ca, mời bọn họ làm gì thế? Toàn là đám chuột béo*, lại còn tham dã man!”

*Chỉ quan tham

“Chủ tử bảo câu cá, ” Cát Thanh Thanh tung tiền đồng giữa kẽ tay cho Tiểu Ngô, “không thả mồi thì sao câu được?”

Thuế quan cửa thành do Thuế Phú ty Khuất Đô trực thuộc Hộ bộ quản lý, tiểu quan không đủ tư cách, toàn dựa vào quan viên phía sau bảo đảm. Bọn họ ở đây nuốt bạc cũng phải cân nhắc nặng nhẹ, như số hàng lớn mà năm ngoái Cát Thanh Thanh chuyển, động tay cái là vung mấy ngàn lượng thuế riêng, tiểu quan sao có lá gan độc chiếm? Đều chỉ dám tham ô phần nhỏ lẻ, miếng to vẫn phải đưa cho mấy “cha già” bên trên kia.

Lần này Cát Thanh Thanh về đô là phụng lệnh của Thẩm Trạch Xuyên, đến câu mấy cha già này.

“Đi, ” Cát Thanh Thanh nhìn tuyết mới phủ ngói xanh, vỗ sau lưng Tiểu Ngô, “trước tiên đi lấy lại ‘trạch cũ’ của chúng ta đã.”

* * *

Bệnh của Diêu Ôn Ngọc không thấy khá hơn, uống mấy bát thuốc cũng vô dụng. Ngày hôm ấy nhân cơ hội Cẩm y vệ thử ngựa mới ra ngoài hóng gió một chút. Phí Thịnh thận trọng, trước khi Thẩm Trạch Xuyên dặn dò đã chuẩn bị xong bình phong, còn đặt thêm chậu sưởi dưới lều, nhất định không để tiên sinh bị lạnh.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn Tiêu Trì Dã đứng tuyến đầu tiên, nói gì đó với Hải Nhật Cổ. Ánh mắt y không chuyển dời, chỉ hơi nghiêng đầu nói với Diêu Ôn Ngọc: “Cát Thanh Thanh ở Quyết Tây lâu rồi, trong lòng vương nỗi nhớ nhà, hắn là xuất thân Khuất Đô, trong nhà còn có người thân nữa.”

Thuỳ tai Phủ quân mượt mà trắng trẻo, mã não khẽ đung đưa theo động tác, cọ vào cổ áo lông, nhìn mà động lòng người. Y hợp với màu đỏ, sắc áo lông trắng làm nhạt bớt vẻ mỹ lệ trên mắt mày, đôi khi cần sẽ trông ôn hòa quá, chỉ có màu đỏ mới tôn được nét sắc bén của y. Đây là một quá trình “mài đao”, y ngồi càng cao, bao sắc xảo ẩn sâu lại càng lộ rõ ràng.

“Chủ chức trong Thuế Phú ty Khuất Đô toàn là quan chức thế gia, ” Diêu Ôn Ngọc không chịu thể hiện suy nhược trước mặt người ngoài, bởi vậy đắp kín mền len, trông tinh thần vẫn khá, “Phủ quân muốn Cát Thanh Thanh ra tay từ nơi này, có thể mượn người quen cũ của Hề Hồng Hiên.”

“Vậy lại không được.” Thẩm Trạch Xuyên nhìn Hải Nhật Cổ lên ngựa, Cẩm y vệ ở đầu khác cũng lên ngựa, Phí Thịnh đang tiến đến nói chuyện với Kiều Thiên Nhai. Y nói tiếp: “Bạn cũ của Hề Hồng Hiên hầu như đều dính dáng Tiết Tu Trác, năm Hàm Đức Hề Hồng Hiên có thể vào đô đều nhờ Tiết Tu Trác dốc lực, những người này tạp nham đủ loại, trước khi dùng còn cần sàng lọc kỹ.”

“Phan Lận bị cách chức, ” Diêu Ôn Ngọc nói, “Lương Thôi Sơn là quân cờ có tiền đồ nhất, muốn Cát Thanh Thanh mở ra đường mới từ dưới tay hắn, chỉ sợ không kịp án Đan Thành.”

“Chúng ta không thể xen tay vào án Đan Thành, ” Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy bên eo có gì đó đang động đậy, y cúi nhìn, thì ra Hổ Nô đang vươn móng với tới cái tua rua trên quạt của y, “nhưng trận án Đan Thành này, bất luận ai thua ai thắng đều không có lợi với ta. Ta bảo Cát Thanh Thanh về Khuất Đô không phải muốn hắn vén lên sóng gió gì trong án Đan Thành, mà là để chờ một người chiến thắng.”

Diêu Ôn Ngọc không nhìn Hổ Nô, ánh mắt y đã bị Kiều Thiên Nhai chạy trên trường ngựa đưa đi rồi.

Tiêu chuẩn chiêu mộ Cẩm y vệ Trung Bác đều dựa theo thiết trí của Kiều Thiên Nhai, hôm nay hắn mặc một thân phục trang cứng cáp, cúi người duỗi cánh tay xách Đinh Đào đang chạy lung tung lên, ném cho Cốt Tân phía sau, lại dùng roi ngựa móc cổ áo của Lịch Hùng, cũng quẳng luôn cho Cốt Tân.

“… Ngày mùa tháng năm kết thúc, ” Diêu Ôn Ngọc nói, “Ly Bắc vẫn còn đánh trận, Phủ quân làm vậy là phòng ngừa chu đáo.”


Ngày mùa kết thúc, có nghĩa việc đồng áng cày cấy cũng kết thúc, áp lực nội các suy giảm, có đủ tinh lực để bắt đầu đối kháng với Trung Bác và Ly Bắc, Thẩm Trạch Xuyên muốn bảo đảm tuyến của mình không bị đứt đoạn. Năm nay y phải chịu trách nhiệm cung ứng quân lương cho ba bên, lại mất đi mỏ đồng của Hề gia tại Quyết Tây, bến cảng mưu tính cùng Nhan Hà Như năm nay mới chỉ có mô hình, nếu như còn bị Khuất Đô kiềm chế, nơi giao chiến sẽ gặp nguy hiểm.

“Nếu như Tiết Diên Thanh thắng, ” Diêu Ôn Ngọc nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Phủ Quân tìm nhược điểm của hắn từ đâu?”

“Ta không tìm nổi đâu, ” Thẩm Trạch Xuyên lắc tua rua, “từ lúc ở Khuất Đô ta đã không tìm ra nhược điểm của Tiết Diên Thanh rồi, tên này không có gì là không vứt bỏ được. Hắn cuỗm kho bạc của Hề Hồng Hiên từ tay ta nhưng vẫn chịu mặc áo quan cũ kỹ, chuyên cần chạy đông chạy tây ngoài địa phương, ta phục hắn luôn.”

Lãng Đào Tuyết Khâm phi như bay qua trường ngựa, một tràng reo hò tán thưởng nổ ra. Tiêu Trì Dã ghìm dây cương, cách đó thật xa, cười rộ với Thẩm Trạch Xuyên.

Ý lạnh trong mắt Thẩm Trạch Xuyên bỗng tiêu biến, y xoay chiếc quạt lại.

“Lụa Tuyền Thành cũng được xử lý khá sạch sẽ, ta không tóm được hắn… Thế nhưng hắn không đơn độc một mình.”

* * *

Tiết Tu Dịch dí khăn xì nước mũi, hắn tự xưng là văn sĩ cao nhã mà động tác hành vi khá thô thiển. Hắn mặc áo quan lôi thôi hết nói nổi, góc áo đã đen bẩn còn nhăn nhúm. Bây giờ Tiết Tu Trác như mặt trời ban trưa, Tiết Tu Dịch lại chỉ lăn lê được cái chức rảnh việc. Hắn đã thua sạch gia sản từ trước rồi, bây giờ ăn bát cơm cũng phải so đi so lại mấy đồng tiền.

Đồng liêu bên cạnh đều chán ngấy Tiết Tu Dịch nhưng không dám thể hiện ra mặt, chỉ bảo: “Huynh ốm rồi đấy, cứ ở trong phủ nghỉ ngơi hai ngày cũng không sao đâu, cần gì phải miễn cưỡng gắng gượng chứ? Lát ta tìm đại phu khám cho huynh nhé.”

Tiết Tu Dịch nghe xong cảm thấy tối tăm mặt mũi, hắn đường đường là một con trưởng thế gia, làm như là đến tiền chữa trị cũng không trả nổi ấy, vì vậy hắn vò cái khăn, cao giọng nói: “Quý phủ của ta có sẵn đại phu rồi! Trong nhà có lúc nào thiếu đại phu đâu? Nhưng mà gần đây công vụ bề bộn, quên xừ chuyện này, hôm nay về sẽ gọi tới khám cho ta.”

Đồng liêu đều biết hắn giả bộ xa hoa, nghèo đến nỗi mấy bà nương trong nhà đánh nhau suốt ngày, nha hoàn gì cũng bán sạch lấy tiền rồi. Bọn họ ậm ừ cho qua, không để ý Tiết Tu Dịch nữa.

Lúc này trời đã tối hẳn, có người lục tục đi tới đại viện làm việc. Tiết Tu Dịch ngồi trên ghế lạnh, mặt quay vào nơi sưởi, muốn hong khô đôi giày ẩm ướt, kết quả cây nến cũng bị thổi tắt mất. Ngày trước hắn cơm ngon áo đẹp quen rồi, đi ngủ đều có nha hoàn bà mụ trông bên, sợ bóng tối, cho nên thấy lửa tắt liền nhanh chóng đứng dậy vội đi ra ngoài.

Trong viện có mấy đồng liêu đang đứng, vây quanh một góc rít thuốc, tính lát nữa sẽ đi uống rượu. Tiết Tu Dịch vội vội vàng vàng nấp sang bên cửa, nghe bọn họ nói chuyện.

“Còn không nhìn ra chắc? Trước nghe nói Tiết gia đối xử hà khắc với con vợ lẽ cực kỳ, đặc biệt là vị Tiết đại này này.” Đồng liêu nói thấp giọng, “Năm Vĩnh Nghi kia á, Tiết gia lão thái gia chịu để Diên Thanh đại nhân theo học cũng là bởi vì Tiết đại thật sự chẳng phải kẻ có tài gì, bị Xương Tông tiên sinh bảo là gỗ mục, không dạy nổi!”

Tiết Tu Dịch lạnh lòng, hắn cực kỳ sĩ diện, ngay lập tức co rúm về phía sau cửa, cố nhịn sự xấu hổ, hóng bọn họ nói tiếp.

“Cho nên bây giờ Tiết Diên Thanh không chịu đề bạt hắn, ” Có người nói, “xếp trong nha môn lĩnh cái chức rảnh rỗi, lương tháng còn lâu mới bằng ra ngoài xin cơm. Nếu nhà hắn có tước vị như Phí thị kia thì cũng chẳng nói, nhưng đúng là chẳng có gì thật.”

“Ta thấy Tiết Diên Thanh tiến cử người đều trong sạch đi từ viện Hàn lâm ra, đám người này đa phần là tiến sĩ trong kỳ thi mùa xuân mấy năm trước, có qua thi Đình, ai chả là hiền tài. Sao Tiết đại này được đề bạt chứ? Hắn thì biết cái gì. Lần trước gọi hắn chỉnh lý bản án cũ, một tờ giấy còn chép sai tám chữ.”

Bọn họ tụ đầu nén cười khùng khục.

Hai tay Tiết Tu Dịch run rẩy, hắn siết áo choàng ướt, muốn chạy ngay ra trút giận mắng mấy tên tiểu nhân hèn hạ châm chọc sau lưng hắn, nhưng hắn đã không còn như năm đó từ lâu rồi, không còn phần tôn vinh của Tiết thị, phải dựa vào chút bổng lộc này để ăn cơm, cũng không dám thoả miệng nhục nhã Phan Lận như lúc trước nữa.

Tiết Diên Thanh là cái thá gì.

Tiết Tu Dịch nghến cổ, khẽ nhổ một cái.

Đứa con vợ lẽ hèn mọn!

Tác giả có lời muốn nói: Thân thế của Lý Kiếm Đình về chương 120, trận vây bắt trong mưa thu mà Cáp Sâm nói về chương 151.