Thương Tiến Tửu

Chương 276: Mưa Phong




Việc gì phải vậy.

Diêu Ôn Ngọc không trả lời được, hôm nay hắn đến cũng phải trả lời cho câu “Việc gì phải vậy”. Hắn biết Khuých Đô có ý gì, người trong thiên hạ đều nhìn hắn, từ cực kỳ hôm mộ thành thương hại, ai cũng tình nguyện từ trên cao nhìn xuống thương tiếc cho hắn, giống như hắn đã không còn đôi chân, thì mất liền dũng khí đứng trước người khác vậy.

Sống so với chết càng khổ hơn.

Ngày ấy Diêu Ôn Ngọc nằm xuống đã hiểu rõ đời người sau này, loại ánh mắt này không phải là đần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng. Chỉ cần hắn ở trên đời, thì vĩnh viên phải đối mặt với sự thương hại. Đây là nỗi đau mà hắn không thể cùng bất cứ ai xẻ chia- bất luận là ai đi nữa.

Mưa điểm dưới tán ô thành lớp mành, đem áo bào xanh bao trọn bên trong, từ xa Diêu Ôn Ngọc giống như ngồi trên đám mây. Hắn ngã xuống dưới, vẫn là sạch sẽ, không nhiễm bụi trần.

“Cảnh khó khăn nhất trong đời người,” Thẩm Trạch Xuyên đứng ở trên chòi canh vọng xuống, nói với Kiều Thiên Nhai ở bên cạnh, “Đó là không vì vật mà vui, không vì mình mà bi. Nếu người có thể rộng rãi đến nước này, vậy thì đường đắc đạo cũng không còn xa. Lần đầu tiên ta gặp hắn, nghĩ hắn là người như vậy, nhưng sau đó ta lại phát hiện hắn vốn không phải người như vậy.”

Đắc đạo tức là vô tình, vô tình với bản thân mình.

Diêu Ôn Ngọc không phải, hắn trong còn có vạn thứ, hắn trong lòng còn có chính hắn. Hắn nhìn như khách hồng trần rời xa thế gian, hai mươi năm trước cũng cưỡi lừa tiêu sái đi khắp nơi, đó là cuộc sống tự do, không phải là sai.

Kiều Thiên Nhai ngắm nhìn màu xanh kia, như là nhìn trúc xanh bích liễu ở phía chân trời. Hắn buông ống sáo, cầm rượu, nhấp một ngụm, giống như say mà đáp: “Ta hiểu hắn.”

Mưa vẫn cứ rơi. Loading...

Giọng của Diêu Ôn Ngọc vang lên rõ ràng trong trẻo như ngọc, hắn nói: “Tiên sinh tạm thời đừng vì ta mà u sầu, ta thấy Khuých Đô như vây thú, tập hợp toàn lực của bảy thành là muốn cùng Phủ quân bọn ta sống chết đến cùng. Đây chỉ là hạ sách, không đủ thủ.”

“Nếu Thẩm Trạch Xuyên có tâm, đã nên sớm quy hàng, nhưng lại tự lập mình làm ‘quân’. Các ngươi tập hợp quân đội ở Đan Thành, cưỡng ép Khuých Đô, khiến cho dân chúng thiên hạ thấp thỏm lo sợ.” hôm nay Sầm Dũ cũng đến khuyên hàng, lúc này bước nửa bước ra, cách mây mưa nói, “Nếu hôm nay đồng ý chịu khuyên y đầu hàng, dựa vào hành động nhân nghĩa của y ở sáu châu Trung Bắc, ta cũng nguyện ý dùng đầu của mình để bảo vệ y.”

“Hiện giờ tình thế rõ ràng, đại cục đã định, tiên sinh làm gì mà phải tự dối mình dối người.” Diêu Ôn Ngọc nói, “Phủ quân vì để tránh dân chúng trong thành chịu đại nạn, cho nên đóng ở Đan Thành không chịu tiến vào, bao vây tấn công Khuých Đô là chuyện một sớm một chiều. Cái gọi là biện pháp công thành, quả thật chỉ là bất đắc dĩ. Nếu như nữ đế chịu vì mấy vạn dân trong thành mở cửa chịu đầu hàng, ta cũng nguyện ý dùng đầu mình để bảo vệ cô ta.”

“Ngươi và ta là người đã người quen cũ, hà tất gì phải dùng những lời ba hoa khoác lác này với ta? Binh của Trung Bắc có thể dùng cũng chỉ có hai vạn, kho lúa tỳ châu mà Thẩm Trạch Xuyên thủ đã có dấu hiệu mệt mỏi. Hiện giờ hai châu Trà, Hà đã quy hàng, có thể thấy được hắn đã bất lòng người, không thể khiến dân tin tưởng. Hiện giờ Khuých Đô có bảy thành tương trợ, còn có khải đông hậu thuẫn, ba mươi vạn thủ bị quân hàng thật giá thật, Thẩm Trạch Xuyên muốn giành giang sơn Lý thị, chỉ sợ không ai phục. Các ngươi đánh vào Đan Thành, đã khiến cho dân chúng trở thành lưu dân chạy đến khắp nơi,” Sầm Dũ chỉ hướng Khuých Đô, “Trước cửa thành Khuých Đô đều là dân chúng chạy nạn đến, ban đêm có thể nghe thấy tiếng trẻ con mới sinh gào khóc, ban ngày có thể thấy quả phụ bán con. Nếu các ngươi thực sự là có lòng nhân nghĩa, tại sao lại làm như không thấy chuyện này?”

Diêu Ôn Ngọc không trả lời.

Học sinh của Sầm Dũ hành lễ với Diêu Ôn Ngọc, giọng nói trong trẻo: “Không chỉ như vậy, Thẩm Trạch Xuyên vô duyên vô cớ tạo phản, dẫn họa về Khuých Đô, cho dù y có thể lấy cường binh phá thành, cũng khó có thể dùng sức mạnh binh lính mà thuyết phục lòng người. Đương kim thánh thượng danh chính ngôn thuận, thực sự không có thiên tử thứ hai. Hai bên giằng co thương vong vô số, hôm nay sao không dùng biện pháp hòa bình? chỉ cần các vị Trung Bắc thành tâm đầu hàng, Hoàng thượng nhất định sẽ lấy thánh tâm để không so đo những chuyện đã qua.”

Bọn họ nói trăm điều đều dễ nghe, nhưng sau khi thực sự bỏ giáp đầu hàng thì có kết cục gì?, đừng nói là Sầm Dũ, mà khổng tưu cũng không thể cam đoan được.

Diêu Ôn Ngọc đang muốn nói, nhưng bỗng nhiên trong mưa có gió thổi đến, khiến cho hắn không thể tạm thời che miệng khụ khụ vào tiếng.

Sầm Dũ không đành lòng, học trò bên cạnh tự cho là chiếm được thế thượng phong, thấy Nguyên Trác suy nhược, không khỏi tiến thêm một bước, cất cao lời nói: “Ta biết ‘Phác Ngọc Nguyên Trác’ là mỹ danh vốn có một không hai của Khuých Đô, ta cũng biết ngươi xuất thân Diêu thị có sư phụ là Các Lão, đáng tiếc ngươi bỏ phí tài năng, cống hiến cho Thẩm thị, ruổng bỏ chí nguyện của tổ tiên! Diêu Nguyên Trác, lão hiền tài chí vẫn ở ngàn dặm, ngươi lại chỉ có thể ủy thân vào cường đạo. Ta tiếc cho tài năng của ngươi, càng tiếc cho Các Lão gửi gắm sai người, hôm nay gặp ngươi thân thể hư tàn sức khóe suy yếu đã không còn khí thế oai hùng như năm nào, còn muốn khuyên ngươi, lạc đường rồi quay đầu lại thôi!”

Hạt mưa dừng trên lan can, tay áo bào của Thẩm Trạch Xuyên bị thấm ướt. Y đem quạt thúc sâu vào trong tay áo, để tránh bị dính mưa. Từ chòi canh nhìn xuống dãy trúc xanh, Diêu Ôn Ngọc đã ẩn mình nửa mình trong đó.

Khi Thẩm Trạch Xuyên còn ở Khuých Đô, đã từng nói với Tiêu Trì Dã, nếu cho y lựa chọn, y thà chọn Tiết Tu Trác, cũng không muốn Diêu Ôn Ngọc. Bởi vì Diêu Ôn Ngọc cao ngạo tuyệt trần, mấy chuyện lăn lộn trong bùn bẩn không thể làm được. Hắn sinh ra đã hoàn hảo như vậy, cho nên không thể đứng được là một chuyện rất đau đớn.

Khí sĩ của các học sinh tăng vọt, nhao nhao lên đài, ai cũng muốn chỉ giáo Diêu Ôn Ngọc.

Diêu Ôn Ngọc đã không còn ho nữa, sắc mặt hắn không thay đổi, giống như sớm đã biết trước được tình hình sẽ như vậy. Dưới trướng của Thẩm Trạch Xuyên không phải không có người, khi Khổng Lĩnh còn ở học viện cũng là cao thủ thanh biện, nhưng Thẩm Trạch Xuyên vẫn đồng ý để Diêu Ôn Ngọc đến, đây là tri kỷ hiểu nhau, Diêu Ôn Ngọc không cần thương hại, một chút cũng không cần.

“la mục bài cục này ra là muốn giết Diêu Ôn Ngọc,” Thẩm Trạch Xuyên hơi nghiêng đầu, ngọc châu bên tai lấp lánh ánh nước lạnh đung đưa, “Vậy mà cũng xứng ư.”

Xem thường Diêu Ôn Ngọc, chính là xem thường Thẩm Trạch Xuyên. Dưới trướng của Thẩm Trạch Xuyên ai cũng tài đức vẹn toàn, nhưng Diêu Ôn Ngọc từ đầu đến cuối vẫn giữ vị trí cao nhất. Hai năm trước Diêu Ôn Ngọc rời Đô chật vật, đó là hai năm trước, thế nhưng hắn phụ tá chính là kiêu chủ Trung Bắc Thẩm Trạch Xuyên.

Trên đài đã ngớt tiếng ồn ào, tiếng nhóm học sinh chen trúc trong mưa, bị vùi lấp ở tiếng sóng trúc. Gió lạnh hây hây, Diêu Ôn Ngọc dịch khăn che miệng xuống.

“Các vị khuyên ta lạc đường nên biết quay đầu, ta lại muốn khuyên các vị quay đầu là bờ.” Giọng Diêu Ôn Ngọc vẫn trong trẻo như cũ, giống như vài tiếng ho khan chẳng qua là trong mưa nghỉ ngơi một chút, “ Ta hỏi tiên sinh, lão sư dốc hết sức lực lấy cái chết để khuyên can triều đình, là vì cái gì?”

Sầm Dũ đáp: “Khiến cho bọn gian tặc sợ hãi, lấy lại tôn ti.”

Khi gió lay động Diêu Ôn Ngọc đột nhiên hiện rõ sự sắc bén, nói: “Lầm to, lão sư là hết lòng hết sức vì dân sinh, giữa vững lòng dân. Mọi chuyện lấy dân làm đầu, lúc nào cũng lấy dân làm gốc, hiện giờ các ngươi đảo lộn tôn ti, tổn hại dân chúng, vì sự ích kỷ mà mù quáng vào cái triều đình của mình. Sầm Tầm Ích, Khổng Bạc Nhiên, Tiết Duyên Thanh, các ngươi cuối cùng thì lấy mặt mũi nào để lại bái lạy sư phụ ta nữa!”

Hiếm khi hắn lộ sự nghiêm trọng như vậy, một lời nói ra như con đao nhọn, cắt thẳng vào Sầm Dũ khiến hắn phải lảo đảo lùi về phía sai, nghẹn giọng nói: “Ta chờ….”

Diêu Ôn Ngọc thần sắc vẫn vậy không chút thay đổi, tiếp tục nói: “Ta hỏi lại các ngươi, cái gọi là thuốc trị bệnh nặng kia, về dân điền, an dân lập nghiệp, tôn ti trật tự, bốn điểm trên các ngươi đã làm được điểm nào?”

Sầm Dũ khí thế đã yếu, nói: “Đan Thành, Thuyên Thành, Vu Thành, Địch Thành, thuế đất đã thu hồi, bốn thành trả đất cho dân, miễn giảm thuế, là lúc khôi phục nguyên khí.”

“Hách Liên Hầu vì bù thuế đất Thuyên Thành, đã xuống dưới dân vơ vét của cải, còn đất, nhưng lại lấy sa mạc bổ vào đất ruộng phì nhiêu. Lưu dân bốn thành vẫn nhiều vô kể, tỳ châu sớm đã kín người hết chỗ, cái thuốc chưa bệnh mà các ngươi nói, về dân điền, an dân lập nghiệp, chẳng qua là lấy nhẹ thả nặng. Lương thực mà các vị cầm đi cứu kế, đều là ân huệ của Phủ quân chúng ta ban cho.”

Sầm Dũ nào đâu nghĩ được Diêu Ôn Ngọc sẽ dùng từ sắc bén, chuyện đất Thuyên Thành vẫn đang còn tranh chấp, nhưng chuyện cấp bách bây giờ là giặc xâm lược không thể không tạm dừng truy cứu, hôm nay lại trở thành vũ khí sắc bén của Diêu Ôn Ngọc!

Học sinh đứng bên cạnh của Sầm Dũ phản ứng cực nhanh, nói: “Nói xằm nói bậy! Ngươi phản bội quân vương, làm nhục sư môn, chẳng qua là đồ sống tạm bợ ngồi xe lăn, ngươi làm cái gì? Ngươi có thể làm cái gì!”

Con lừa mà Diêu Ôn Ngọc đang ngồi hơi hơi đi về phía trước, hắn nói: “Ta làm mưu sĩ, há nào có thể làm chuyện quá giới hạn.”

Tên học sinh kia bắt đầu cười ha ha: “ Khước từ cho có lệ mà thôi, ngươi căn bản cái gì cũng chưa làm!Tiết công ngiêm ngặt khiến trách bài xích thế gia, giúp đỡ Lý thị, ở các thành Đan, Thuyên đều được mọi người yêu kính! Ngươi hỏi bọn họ có mặt mũi gì gặp mặt Các Lão, Diêu Ôn Ngọc, ta thấy ngươi mới là người không có mặt mũi nào gặp Các Lão ấy!”

Tán ô của Diêu Ôn Ngọc hơi động, hắn cũng cười lên, nhưng là nụ cười không lưu lại dấu vết, chỉ là thoáng lướt qua, không có nửa phần đắc ý. Hắn nói: “Ở chỗ chức vị tham mưu chính sự này, các vị ăn quân lộc của quân vương không phải vì dân mà phục sao? Tiết Duyên Thanh tiến hành đắn đo suy nghĩ cho giang sơn Khuých Đô ta tự thấy mình không bằng, hắn là triều thần, còn ta là mưu sĩ.” Đôi mắt hắn có chút tối lại, tinh quang lấp lánh trong đó đã mất, chỉ còn lại đêm đen nặng trĩu, “Lúc đó quân chủ ta hòa kiệt tung hoành trong loạn thế, trước thì bình Trà, Tỳ dẹp yên nạn thổ phỉ, sau đó làm sạch vấn nạn khó khăn của sáu châu, thông thương nam bắc phồn thịnh, không tiếc tinh lực ra sức giúp đỡ thiết kỵ giẫm nát giặc ngoại xâm. Trong hai năm thu lại đất đã mất, bình định bốn phương tám hướng, an dân lập nghiệp, bồi tạo ba châu vạn mẫu đất ruộng tốt tươi, đất hoang ba nơi cũng không còn nữa. Thúc đẩy hoàng sách, chứng thực hộ tịch, tạo điều kiện cho dân nói thu nạp nhiều nhân tài trong thiên hạ, không lấy dòng dõi huyết thông như trước để đoạn tuyệt đường lui của anh hùng, lại dũng cảm lấy thân mình làm kiếm chiến thủ cửa thành Đoan Châu!”

Mưa rơi trên tán ô bùm bùm, như là trống trận cấp bách thúc giục, đinh tai nhức óc.

“Phụ tá lương chủ, ta như tiêu tiêu tự tại, tụ tan tùy ý. Ta có thể vô danh, vô đức, không chỗ dụng thân, ngưng quân chủ ta,” Diêu Ôn Ngọc vững như núi, nhấn mạnh từng từ, “Nhất định rực rỡ muôn đời.”

Mưu sĩ!

Mưu sĩ và triều thần, điều là người phụ tá lương chủ, Diêu Ôn Ngọc hạ thấp bản thân đẩy công lao cho Thẩm Trạch Xuyên, là bởi vì hắn là mưu sĩ của Thẩm Trạch Xuyên, hắn giúp Thẩm Trạch Xuyên mưu tính giang sơn, mưu tính danh vọng, không phải là vì mình. Trong những câu nói của hắn đều đang hỏi mọi người ở Khuých Đô, Lý Kiếm Đình đã làm gì? Chủ nhân không có thành tựu chính là phụ tá vô năng.

Sầm Dũ cố chấp chống chế, nói: “Ngay cả miệng lưỡi gian xảo của ngươi, cũng không che được xuất thân bất chính của Thẩm Trạch Xuyên. Phụ thân là Thẩm Vệ bại binh sáu châu, nếu kéo các ngươi vào thành, ngày sau mọi người khắp thiên hạ sẽ phải bái trước tên cẩu tặc vô liêm sỉ Thẩm Vệ!”

Diêu Ôn Ngọc nói: “Như thế, Lý Kiếm Đình cũng là chính tông ư?”

“Láo xược!” học sinh thấy Diêu Ôn Ngọc bình tĩnh, giữ thế thượng phong, mặt đỏ lên, nói: “Hoàng thượng tôn kính sao ngươi dám nói như vậy—.”

Trong mưa Diêu Ôn Ngọc đột nhiên cất cao âm thanh, hỏi lại: “Hôm nay ai có thể đứng trước mặt mọi người chứng minh Lý Kiếm Đình chính là chính tông? Ngươi sao? Tiết Duyên Thanh ư? Các ngươi phụng cô ta chính sự, quỳ lạy vạn tuế, mà ngay cả thực giả cũng không bác bẻ lại được, quả thực là trò cười cho thiên hạ!”

“Tiết công giữ di bút của tiên đế đời trước….” học sinh đã bị rối loạn, “Khi Hoàng thượng sinh ra thì lập tức có điềm lành, không sai được, không sai được….”

“Các ngươi đã không chứng thực được,”Diêu Ôn Ngọc kiềm chế ho khan, “Ta có thể.”

Sầm Dũ cảm thấy được rùng mình, thấy áo xanh của Diêu Ôn Ngọc lay động, cảm thấy người đến đây không phải là Nguyên Trác, mà là kẻ thù Trung Bắc.