Thương Tiến Tửu

Chương 287: Ngoại Truyện: Năm ấy (1)




Mặt trời đang dần xuống núi, một đôi ủng lính đạp ùm vào dòng suối. Tiêu Trì Dã cúi xuống, buông tay nhặt chiếc nhẫn ban chỉ của mình lên. Vệt máu tan vào trong làn nước mát lạnh, chỉ chớp mắt đã biến mất tiêu.

Tiêu Trì Dã lau rửa vô cùng tỉ mẩn, mặt bên nghiêm túc mông lung phai nhòa vào ánh chiều hôm, bờ mày còn đeo vẻ khó chịu.

Triêu Huy dắt ngựa phủi phủi bụi trên người, nhìn lưng Tiêu Trì Dã, đắn đo chốc lát trong lòng rồi mới mở miệng gọi: “Nhị công tử.”

Nước suối kêu “ào” tiếng, Tiêu Trì Dã lui lại nửa bước nhỏ, ngoảnh mặt nhìn Triêu Huy.

Đây là một con sói con, ánh mắt hắn khác hoàn toàn với thế tử, thậm chí còn khác hoàn toàn với bọn họ.

Trước ánh nhìn của Tiêu Trì Dã, Triêu Huy lại đâm lưỡng lự, cảm thấy chiếc mũ sắt trên ngón tay nặng thêm mấy cân, đè đến nỗi ngón tay hắn nhói đau. Vốn hắn muốn căn dặn Tiêu Trì Dã vài lời, có điều, đối diện với ánh mắt như thế, hắn lại không nói ra nổi câu “Cẩn thận” ấy, tuồng như nói ra thì sẽ làm tổn thương đến con sói con vừa mới giành được chiến thắng đầu tiên.

Tiêu Trì Dã giơ tay lau mặt. Chiếc giáp tay của hắn được làm từ da chó, lúc chiến đấu quá ác liệt đã bị hỏng mất, lúc này rơi tõm xuống nước theo cử động, như chiếc khăn tay còn nhoèn nước mũi không cầm chặt, có chút ngây ngô vụng về.

Triêu Huy sực nhớ ra, năm nay Nhị công tử mới có mười bốn tuổi thôi.

Tiêu Trì Dã muốn nhặt chiếc giáp tay lên, hắn lội nước mấy ì ọp mấy bước, tay còn chưa chạm vào giáp, bên trên đầu đã vọng tới một tràng tiếng vỗ cánh phành phạch. Trước mắt hắn tối sầm, Mãnh va thẳng vào mặt làm hắn ngã oạch vào trong suối.

“Này!” Tiêu Trì Dã giơ tay lên che mặt, xua Mãnh.

Mãnh quặp lấy chiếc giáp tay, bới bới vục vục móng vuốt quần nhau với Tiêu Trì Dã, xé toạc luôn cái giáp tay đã hỏng sẵn.

“Ngươi cái đồ——” Tiêu Trì Dã gạt mấy mảnh vụn rơi xuống, rủa um lên, “trụi lông này!”

Mãnh giương cánh bay vút lên không trung, lại lần nữa sượt qua má Tiêu Trì Dã, liệng một vòng như đang khiêu khích, làm cho Tiêu Trì Dã vung tay mà chỉ tóm được không khí.

“Thôi Nhị công tử,” Triêu Huy ở đằng sau an ủi, “đừng hậm hực với nó làm gì, cái giáp tay đó cũng có dùng được nữa đâu, lát tôi bảo Thần Dương đưa người cái mới.”

“Ta không cần.” Tiêu Trì Dã lội nước đi ra, lắc đầu làm nước bắn tứ tung.

Cái giáp tay này là hắn đường đường chính chính thắng được từ tay đám Triêu Huy mà, Nhị công tử đứng giữa quân doanh giương cung nhả tên, mém tí đã bắn lủng luôn cái bia của Triêu Huy.

Triêu Huy hẵng còn muốn can tiếp, lại nghe thấy Nhị công tử nói: “Trong nhà giáp tay hàng đống hàng khiêng, Nhị công tử cần gì các ngươi cho, trừ phi tỉ thí một trận nữa.”

Triêu Huy theo sau Tiêu Trì Dã, thở dài bảo: “Sao mà tỉ thí được, bọn tôi dùng bia cũ từ trong quân thải xuống mà, chịu sao thấu mấy mũi tên của người.”

Triêu Huy đây là đang vờ ca cẩm để ngầm khen ngợi, y như rằng, cặp mày nhăn nhó của Tiêu Trì Dã dịu hẳn đi mấy phần. Hắn đang ở cái tuổi tai quái ương ngạnh, ở nhà phá phách đến độ Tiêu Phương Húc phải cướp gậy rượt đánh, làm cái gì cũng chuyên trị thích đi ngược lại với người ta —— tỉ như lần đánh úp này đây, đến Tiêu Ký Minh còn chẳng nghĩ hắn dám tới. Chủ tướng mấy doanh khoanh tay bó gối trơ mắt nhìn thế tử bị vây khốn, đặc biệt phái kỵ binh đến bảo vệ hộ tống Tiêu Trì Dã về nhà, dè đâu ông mãnh này lại chẳng biết trời cao đất dày, khăng khăng kéo người vượt sông Hồng, bò toài nguyên nửa đêm đi phóng hỏa.

Biểu cảm của Tiêu Ký Minh giây phút nhìn thấy Tiêu Trì Dã quá cực phẩm, Triêu Huy đi theo thế tử hằng bao nhiêu năm ấy rồi mà vẫn không phân biệt nổi, lúc đó rốt cuộc thế tử muốn cho Nhị công tử mấy đá, hay là muốn khen một câu “A Dã giỏi lắm” nữa.

“Có giày sạch không,” Tiêu Trì Dã cúi mặt nhìn đôi ủng, bước được mấy bước lại lèn ra nước, “không cần giáp tay đâu, cho xin đôi giày đi.”

===