Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố

Chương 31: Không biết trút lên ai nữa...




Vài dòng tâm sự nhỏ thôi. Truyện vẫn sẽ tiếp tục, các bạn đừng lo.

Thật ra dạo gần đây mình đang gặp khá nhiều vẫn đề. Ở những khía cạnh cơ bản như thể chất, tinh thần, chuyện gia đình, việc làm, học tập đều có chuyện xảy đến chỉ trong vòng 1 tháng. Mình đã khóc rất nhiều. Nhưng tính mình thì không muốn để người thân, bạn bè biết bản thân mình đang suy sụp. Nên cái bầu tâm sự này mình không biết trút lên ai nữa… Lên đây viết vài dòng cho những người lạ mình chưa gặp mặt, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn.

Một trong những vấn đề mình gặp phải… đó là viết tiểu thuyết. Làm tác giả khó hơn mình tưởng. Trước đây, mình chỉ coi viết truyện là 1 thú vui mang lại nguồn thu nhập nhỏ, tuy không cao nhưng cũng gọi là an ủi tâm trạng của mình. Mà dạo gần đây app rút hết các cuộc thi và không còn trả tiền cho truyện ở trên BXH khiến mình mất hết động lực. Hầu như không thể kiếm tiền được nữa. Mình định bỏ app, nhưng rồi lại nhớ đến các độc giả của mình…

Và mình đã dành hết tâm huyết để viết nên truyện này. Mình viết ở những giờ nghỉ trưa trên công ty, giờ giải lao trên lớp, khi đang di chuyển và thậm chí là lúc nửa đêm. Với hy vọng rằng khi chạy số liệu, mình sẽ nhận được vài trăm để trang trải ít nhiều cho những vấn đề đang xảy ra của mình.

Truyện của mình mới ra, view khá cao, nhưng mọi người đọc thấy cuốn quá hay sao ấy, nên không like hay cmt nhiều…

Biên tập viên đã nói cho mình biết, tác phẩm của mình dù có nhiều lượt đọc nhưng ít tương tác thì vẫn sẽ ảnh hưởng đến số liệu. Và thứ mình nhận về vẫn là 0đ sau bao nỗ lực (

Mình luôn nói “Nhớ thả tim và bình luận để cổ vũ tác giả nha, mỗi cái like đều quan trọng lắm đó ” không phải là để cho vui… Nó thật sự quan trọng…

Bây giờ tâm trạng mình cực kì tệ khi biết những nỗ lực của mình cuối cùng vẫn không được app công nhận. Mình hy vọng các độc giả, không chỉ có truyện của mình, mà bất cứ truyện nào các bạn đọc mà thấy hay, thì hãy tương tác like và bình luận, có tâm hơn thì đánh giá 5 sao để các tác giả có thêm động lực và chút tiền để xứng đáng với công sức mà họ bỏ ra.

Mình viết ra đây không phải để các bạn thấy tội nghiệp mình, mình cũng không trách ai cả. Chỉ là muốn trút hết ra cho đỡ nặng lòng thôi. Có lẽ sau khi tâm trạng ổn hơn, mình sẽ xóa chương thông báo này. Cảm ơn bạn đã đọc ạ. Chúc các độc giả thân yêu của mình có một ngày thật vui vẻ và bình yên