Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ

Chương 38




Gió nóng thổi qua con hẻm, cát bụi tốc bay khắp nơi.

Allen ra khỏi nhà hàng, đi tới ngã rẽ đối diện tỉ mỉ quan sát Nuh Latif. Hắn phát hiện đây không phải ảnh chụp, là một bức tranh chân dung.

Nuh Latif trong hình vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như đang tạo ra áp lực vô hình đối với người đang nhìn hắn. Allen thậm chí có thể tưởng tượng ra rằng, những người ủng hộ chân thành kia và kẻ truy bắt hắn cũng có cảm nhận tương tự khi nhìn bức tranh này.

Nhất định cảm thấy mình rất thấp bé, từ trong sắc thái của một vị vua không ngai lại cảm nhận được hào quang, trí tuệ và sức mạnh bẩm sinh. Hắn dẫn dắt bọn họ hướng tới tự do và thiêng liêng. Một người có thể có hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, Allen không thể nào xuyên qua bức tranh do kẻ sùng bái hắn vẽ ra nhìn thấy gương mặt thật sự của Nuh Latif.

Hắn có thể là người ủy thác không?

Nếu hắn là người ủy thác, mục tiêu của hắn quá nhiều rồi.

Allen nhìn bức tranh một lát, Mike đi tới bên cạnh nói: “Tôi đã gọi Luppy lần cuối cùng, vẫn không ai bắt máy, tôi nghĩ có thể anh ta đã gặp phải rắc rối.”

“Hắn gặp rắc rối, nhưng rắc rối của chúng ta cũng không nhỏ.” Allen nói: “Anh cảm thấy chúng ta nên tìm Nuh Latif hay không?”

“Nếu hắn dễ dàng bị mò ra như vậy, có lẽ đã sớm bỏ mạng rồi.”

“Fejsa có thể biết hắn ở đâu.”

“Có thể, nhưng tôi nghĩ rằng cho dù Saudi thật sự tiếp nhận mệnh lệnh từ chỗ hắn, cũng sẽ không trực tiếp gặp mặt, nhất định có rất nhiều phương pháp truyền tin bí mật.”

“Có thể…”

Có quá nhiều có thể. Giống như một trò chơi, nếu bọn họ tách khỏi manh mối chính quá xa, sẽ càng mất thêm thời gian cuối cùng trở thành công cốc.

“Khách sạn Mark Tucker đã bị niêm phong, Fejsa sẽ không tới nơi đó nữa, chúng ta nên đi cứ điểm khác chờ ông ta. Nhưng tốt nhất buổi tối hãy hành động.”

Sau khi trao đổi tin tức với Sam, Allen cảm thấy nhiệm vụ ủy thác này càng trở nên mơ hồ không rõ. Sam còn có mục tiêu cụ thể, biết mình nên làm gì, hơn nữa bây giờ muốn rút chân cũng rất dễ dàng, ít nhất hắn không có bị cấm xuất cảnh.

“Tôi nhớ cậu từng nói, bên cạnh Fejsa có thể có gián điệp, nếu hắn bán đứng Fejsa, cũng có thể bán đứng cậu. Tôi luôn suy nghĩ tại sao người của quân đội Galway lại chỉ thẩm vấn mỗi mình cậu, khi bị bắt thân phận của chúng ta giống nhau, nhưng bọn họ lại tốn cả một ngày để chất vấn cậu, giữa chúng ta chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, cậu từng nhận nhiệm vụ, tôi thì lại không.” Mike nói: “Cậu nhất định biết chuyện gì đó tôi không biết.”

“Chuyện gì?” Allen nhíu mày nói: “Tôi không nhớ.”

“Đợi đến khi cậu nhớ được toàn bộ rồi, có lẽ mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết.”

Để né tránh tai mắt có thể tồn tại, cả hai bắt đầu giống như du khách bình thường thăm thú khắp nơi, nói cho hay thì như là một sách lược, nhưng Allen lại vô cùng hưởng thụ việc thăm thú muôn nơi như là một chuyến du lịch nước ngoài. Đi tới quảng trường lâu đời ở trung tâm thành phố, thăm quan nhà thờ Hồi giáo lớn nhất ở đây, dạo quanh khu phố hàng mỹ nghệ đông đúc tấp nập, vui chơi hết mình. Nếu máy ảnh của Sam không bị đập vỡ, hắn quả thật muốn mượn xài.

Mike biết tình hình trước mắt của bọn họ vô cùng nguy hiểm, nhưng anh cũng rất vui thích đi dạo khắp nơi với Allen. Nguy hiểm là dấu hiệu trong cuộc sống của bọn họ, nguy hiểm khiến cho quan hệ của bọn họ càng thêm gắn gó hơn, nguy hiểm mang tới thù lao, nguy hiểm như cơn gió thoảng lướt qua bên người, cũng không thể làm họ bị thương.

“Allen? Allen, đừng nhìn ngó lung tung nữa.” Mike nói: “Cậu có phát hiện có người theo dõi chúng ta không?”

“Tôi biết, cho nên tôi mới ngó nghiêng khắp nơi, mong là gã biết khó mà lùi.”

Kẻ theo dõi này không phải hạng tầm thường, bởi vì bọn họ chỉ biết có người đang theo dõi nhưng lại không tìm được là ai.

Kẻ này là bạn hay là địch?

Lần cuối cùng Allen quan sát xung quanh chỉ nhìn thấy một đám trẻ con và một phụ nữ áo choàng đen trên đường.

Đến buổi tối, hai người đi vào trong khách sạn thô sơ, sau đó đi ra bằng cửa sau.

Chủ khách sạn là thành viên liên lạc bí mật của tổ chức phản kháng, Allen từng gặp gã, gã cũng nhận ra Allen, hai bên đơn giản trao đổi tin tức với nhau, hoàn thành một lần di chuyển bí mật. Tiếp theo, hành động vào ban đêm càng thuận tiện hơn nhiều, bóng râm của mỗi tòa nhà đều là điểm ẩn nấp tốt nhất, Allen dựa theo trí nhớ đi tới một cứ điểm bí mật khác mà Fejsa đã nói với hắn.

Đó là một nhà thờ Hồi giáo rất nhỏ, nửa màu trắng nửa màu xanh lục, có nhiều chỗ đã bong tróc nước sơn, nhưng nơi này vẫn là nơi ít bị chiến hỏa nhấn chìm. Nhà thờ Hồi  giáo cũng không thích hợp làm một căn cứ bí mật, bởi vì nó thoáng đãng, lúc nguy cơ ập tới không có cửa lớn kiên cố để ngăn cản tấn công, nhưng nó lại là nơi an toàn, tín ngưỡng khiến nó có thêm bức tường vô hình bảo vệ tất cả các tín đồ.

Khi Allen và Mike cùng đi vào, bên trong đã tập trung vài người. Phần lớn đều rất xa lạ, nhưng trong số đó cũng xen lẫn vài gương mặt quen thuộc. Người quen biết khi thấy hai người xuất hiện liền đứng dậy, những người còn lại vội đưa tay ra sau và trong nơi khuất bóng bí mật khác, nơi đây có giấu súng.

“Hassan.” Allen tìm thấy người quen: “Fejsa ở đâu?”

Hassan ra hiệu cho đám người khác, ý bảo là người phe ta, cánh tay vừa chớm vung ra của đám người lạ mặt kia lại chậm rãi thu về, nhưng vẫn còn vài người duy trì cảnh giác, trước sau vẫn không yên tâm.

“Fejsa và vài người khác đi tấn công kho vũ khí của quân đội.”

“Ông ta lấy vũ khí ở đâu?”

Hassan không quan tâm, tập trung lau súng,

“Đó là tự đi nạp mạng, ông ta điên rồi sao?”

“Ông ấy không điên, lần này nhất định thành công, bọn họ có hơn một trăm người, kể cả vài thành viên võ trang của đội du kích.”

“Fejsa đi bao lâu rồi?”

“Sau lần bị tập kích trong làng, ông ấy đã dẫn theo một nhóm người tham gia hành động này.”

“Sao cậu không theo ông ta?”

“Fejsa nói anh có thể sẽ quay lại, cho nên tôi với vài người khác chia nhau chờ ở cứ điểm lân cận.”

Allen suýt nữa cảm động, hắn với Fejsa cũng không có tình cảm đặc biệt, hơn nữa sau khi nhớ ra thân phận của mình, hắn không muốn diễn nữa, mọi điều về Salen Kiel cũng không còn dấy động cảm xúc được nữa. Với Allen mà nói đây là nhiệm vụ ủy thác còn chưa rõ mục đích, nhưng Fejsa vẫn xem hắn như người của mình, thậm chí sau khi thất lạc nhau trên chiến trường còn nhớ sắp xếp người tiếp ứng hắn trở về.

“Chúng ta ở đây chờ ông ấy.” Allen nói: “Nơi này an toàn chứ?”

Hassan nói: “Bình thường sẽ không có ai tập kích nhà thờ Hồi giáo, thế nhưng dạo này cũng không chắc.”

Gã nhắc nhở bọn họ đừng vào trong đại sảnh nhà thờ. Mike nhìn thấy vài cái chiếu và đệm quỳ được đặt ngay ngắn, cùng với các tín đồ đang cầu nguyện. Anh khó mà tưởng tượng nổi những phần tử phản loạn vũ trang đầy mình này sẽ cùng nhau thành kính cầu nguyện trong nhà thờ như vậy, nhưng anh cho rằng tất cả tín ngưỡng đều như nhau, tin tưởng có sức mạnh vô hình tồn tại, tin tưởng không có điều gì là không làm được.

Allen tìm chỗ đất trống ngồi xuống với Mike. Trong nhà thờ Hồi giáo rất yên tĩnh, bọn họ cũng cố gắng giữ yên lặng tránh nói chuyện với nhau. Xung quanh vẫn còn vài người mang theo địch ý, có người chỉ phản ứng thờ ơ, bọn họ lúc nào cũng có thể lập tức bắt đầu nghỉ ngơi, vĩnh viễn cảnh giác, duy trì trạng thái bắt đầu chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Mike nhắm mắt lại, bả vai Allen dựa vào anh, tay phải khẽ vuốt ve từng ngón tay anh. Mike cuốn lấy ngón trỏ của hắn, trong bóng tối không ai phát hiện hành động nhỏ nhặt này. Bọn họ ở trong thánh điện dị giáo chiếm được chút bình yên lạ thường, thông qua va chạm như có như không giữa các ngón tay, hưởng thụ quan hệ tình yêu tràn đầy ý nghĩa, cảm nhận sự ban thưởng của thần linh.

“Hồi giáo cũng không phải giáo phái bạo lực.” Giọng của Allen rất thấp, nhưng lập tức có người liếc sang hắn.

Mike nói: “Cậu nói lớn hơn chút nữa, là hiểu ngay thế nào là giáo phái bạo lực.” Nhưng đó chẳng qua chỉ là sự hiểu nhầm đối với bản thân tông giáo, là ấn tượng lệch lạc do chủ nghĩa cơ yếu của phái cấp tiến gây ra. Hiện tại bọn họ cảm nhận được chỉ có yên bình, tiếp cận vô hạn bản thân và lẫn nhau, giống như chủ nghĩa thần bí Sufism cảm nhận sự dung hòa cùng với Thượng đế, dung hòa cùng với vạn vật.

Trong không gian yên tĩnh thần kỳ này, bỗng vang lên tiếng nổ cực lớn, một quả đạn pháo rơi xuống bãi đất trống bên ngoài nhà thờ.

Mọi người lập tức bừng tỉnh, xung quanh vang lên tiếng lên cò súng.

Allen đứng dậy, một khi chiến đấu bùng nổ, tay không tấc sắt muốn sống sót là viển vông, hắn và Mike đều cần vũ khí. Nhưng Hassan nói ở đây không có dư súng, bọn họ tốt nhất tự nghĩ cách bảo vệ mình, sau khi khai chiến không ai bảo vệ được ai.

Lại thêm một quả đạn pháo rơi xuống ngoài cửa, quân chính phủ không lập tức phá hủy nhà thờ Hồi giáo nhỏ bé này, điểm rơi của đạn pháo giống như đang uy hiếp, hi vọng bọn họ có thể buông vũ khí bước ra đầu hàng. Nhưng hai bên đều hiểu rõ rằng, uy hiếp này sẽ không kéo dài quá lâu, cuối cùng vẫn phải là giáp mặt hỗn chiến.

Oanh tạc bằng đạn pháo xong rồi, vài trái bom cay được ném vào nhà thờ thông qua khoảng trống xung quanh, không gian nháy mắt dày đặc khói mịt mù và ánh sáng gay mắt.

Allen và Mike lui tới bên góc tường, bom cay khiến cho không tài nào mở mắt nổi, lại sặc sụa không ngừng. Vài phút sau, tiếng súng vang lên, hai bên bắt đầu giao hỏa mạnh mẽ. Quân chính phủ mang mặt nạ bảo hộ và áo chống đạn xông vào trong, bắn phá một phen, cho dù là trang bị hay lực lượng đều chiếm ưu thế hơn cả. Allen xông ra khỏi nhà thờ, Mike theo sát lấy hắn, một binh sĩ xông tới trước mặt bọn họ, họng súng chĩa vào Allen. Mike không chút do dự đẩy ngã hắn, còn mình thì tránh sang một bên. Allen nhìn thấy Hassan ở đối diện, hô to gọi gã, không biết bởi vì tiếng súng phân tán lực chú ý của gã hay là tinh thần của gã quá mức tập trung và căng thẳng, Hassan liếc mắt nhìn một phen, cũng không quan tâm bọn họ đang nguy hiểm, ngược lại chạy tới giúp đỡ chiến hữu khác của mình.

Allen nấp ở đằng sau cái cột trắng, Mike nấp ở bên kia, lúc này lại có binh sĩ Galway khác xuất hiện bên ngoài nhà thờ. Bọn họ giờ đây hai phía đều là địch, không còn đường đánh trả, “người phe mình” đang trong chiến đấu cũng sẽ không xông ra đây giúp đỡ. Mike đặc biệt mong nhớ áo chống đạn vẽ hình trái tim ở sau lưng kia, cho dù từng bị quân đội của Tyrant bao vây nhưng vẫn trốn thoát được, hiện giờ trừ phi biến thân thành siêu nhân bay lên trời, bằng không chỉ có thể hứng chịu đầu đạn bắn mình thành tổ ong mà thôi.

Mike quay đầu nhìn Allen, dường như Allen cũng cùng chung suy nghĩ với anh, ánh mắt cả hai chạm nhau, nhưng không sợ hãi. Thần chết ai ai cũng sợ với bọn họ chẳng qua chỉ là bạn cũ. Một đợt súng mới vang lên, đầu đạn không bắn về phía bọn họ, binh sĩ Galway kia hét lên rồi gục xuống. Người phụ nữ với tay súng thành thạo bắn vào binh sĩ kia sau đó lại tức khắc bắn ngã một tên khác. Trong quân tự do có không ít nữ chiến sĩ, Allen không mấy ấn tượng với họ, bởi vì lớp lụa đen dày, khiến không cách nào phân biệt rõ ràng giữa bọn họ với nhau.

Allen đang muốn bày tỏ cám ơn, đột nhiên cô xoay người nổ súng vào hắn. Viên đạn lướt qua bả vai Allen, găm vào đầu một người khác. Allen quay đầu nhìn lại, Hassan đưa lưng về phía hắn, không kịp đề phòng viên đạn bắn ra từ đằng sau thế này. Lúc Mike chạy tới Hassan đã tắt thở, anh không nghĩ rằng đây là ngộ sát, nhưng cũng không thể giải thích được hành động của cô ta. Cô ta bình tĩnh đến mức đáng sợ, súng bắn ra đều có mục tiêu cụ thể, nòng súng cũng không tùy tiện dao dộng, dường như tất cả viên đạn đều bắn vào đám binh sĩ đang ào ào xông tới, nhưng trong đó lại có một viên bắn chết Hassan cùng một chiến tuyến với cô.

Sau khi đẩy lùi tất cả quân địch xung quanh, cô gái thần bí đi tới chỗ bọn họ. Khi bước tới cạnh Allen, bọn họ đều nghe rõ cô gái này nói giọng Anh chính thống.

“Đừng ngớ ra đó, còn muốn rơi vào trong tay đám lính kia sao?”

Dứt lời, cô chạy vào trong nhà thờ, Allen và Mike cũng bám sát theo, hết sức tò mò với cô ta.

Nơi này cấm dị giáo đi vào, nhưng đánh nhau rồi thì quy định nào cũng thành mây bay. Đi vào bên trong, cô bình tĩnh thay đạn, Mike nhìn bóng lưng của cô, nhìn bàn tay gầy gộc duỗi ra từ trong áo choàng đen.

“Karima, là cô sao?” Anh lại nhớ tới một cái tên khác trong danh sách sát thủ. Đối phương đưa mắt nhìn lại, Mike chưa từng thấy rõ tướng mạo của Karima, anh cũng không chắc chắn đây có phải là bà chủ im lặng trong khách sạn Mark Tucker hay không, nhưng từ bên trong ánh mắt hõm sâu vào hốc mắt kia, anh nhìn thấy một con người khác.

“Anna.”

Gương mặt gầy gò hiện nét khinh thường, kéo tấm lụa đen, mái tóc đỏ rực xõa ra.

“Tôi không phải Anna, Anna là tên của cô gái xinh đẹp, không liên quan tới tôi.”

“Xin lỗi, tôi nên gọi cô là Anna đỏ?”

Cô ta nhún vai không đáp.

“Cô ở đây làm gì?” Mike hỏi: “Cô cũng nhận ủy thác ám kỳ?”

Anna đỏ đi tới cạnh Mike, Allen cảnh giác chắn trước mặt cô.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ có hơi tò mò. Mọi người đều thổi phồng White Falcon thần kỳ ra sao, tôi muốn biết các anh rốt cuộc có năng lực tới đâu? Vừa rồi nếu tôi không xuất hiện, hai người định chắp cánh mà bay à?”

Allen nói: “Tôi sẽ không cảm ơn cô.”

“Thật sự cũng không cần.” Anna nói: “Tôi có hơi hối hận đã nhận nhiệm vụ này, tôi không thích nơi này, nóng chết được.”

Mike nhìn ra bên ngoài, đội du kích ra sức phản kháng, ngăn cản đợt tấn công của quân chính phủ, bọn họ tạm thời còn có vài phút để đơn giản nói chuyện.

“Vì sao cô lại giết Hassan?”

“Tôi là sát thủ.” Anna đỏ rất ngạc nhiên nhìn anh: “Công việc của tôi là giết người.”

“Hassan là mục tiêu của cô?”

“Ban đầu thì không phải, bây giờ thì phải.” Anna đỏ nói: “Bởi vì có chút thay đổi.”

“Thay đổi gì?”

“Nhiệm vụ trước của tôi không cần tiếp tục nữa.”

Mike nhớ tới kế hoạch B của Sam, trong lòng dần dà định hình.

“Nói như vậy cô là ‘Dấu chấm’?”

“Anh biết à.” Anna đỏ không muốn giấu diếm thân phận của mình, cô giống như người sói Sam, kế hoạch B dường như phải giữ bí mật tuyệt đối lại không hề bí mật, một khi bắt đầu hành động, bọn họ không định giấu trước giấu sau.

“Chúng tôi đã nói chuyện với người sói Sam, anh ta biết thân phận của ‘Dấu chấm’, cô có liên lạc với anh ta không?”

Anna đỏ nói: “Tên đó chỉ được cái miệng, tôi không thích hắn giống như khí hậu chỗ này vậy. Tên đó căn bản không hiểu bí mật hành động là gì cả, chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác. Hắn giết chết thiếu niên Galway kia, lúc bỏ đi bị phát hiện, đám người của quân đội làm việc qua loa như thế, tôi chỉ thể thay hắn dàn xếp ổn thỏa. Saeed đuổi theo đường hầm tìm kiếm hung thủ khắp nơi, tôi đã xử lý gã rồi.”

Giống như món đồ thừa thãi.

“Bọn họ sẽ nhanh chóng đánh vào trong này, tạm thời dừng ở đây, vì sao tôi giết Hassan, các anh có thể nghĩ thử xem quân đội ngoài cửa từ đâu chui ra, còn có ban nãy có người muốn bắn các anh, tại sao gã lại giả vờ như không thấy.”

Kiểm tra súng trong tay lần nữa, mặc dù bắn súng không thể hiện kiên cường, nhưng biểu hiện của cô trên chiến trường không hề thua kém đàn ông tí nào. Allen chặn cô lại, còn muốn biết thêm nữa, cánh tay Anna đỏ đẩy mạnh tới, sức mạnh đáng gờm đánh sang. Cánh tay giống như chỉ toàn xương xẩu của cô, lại rắn chắc giống như sắc thép.

“Đợi lần sau có cơ hội, lại cùng anh vật tay.” Anna đỏ đẩy hắn ra, lao ra ngoài cửa.

“Cậu có thấy Hassan là gián điệp không?”

“Tôi không biết.” Allen nói: “Tôi không có cảm giác gã phản bội Fejsa, có lẽ gã là gián điệp xuất sắc, nhưng có vẻ như không giống.”

“Gã còn có điện thoại.”

“Chẳng lẽ gã dùng điện thoại liên lạc với quân địch? Nếu gã là gián điệp, diễn xuất của gã thật đáng khâm phục.”

Tiếng súng bên ngoài sảnh nhà thờ dần dần thưa thớt, giống như sắp tuyên bố ngừng chiến.

“Người của chúng ta quá ít, ra khỏi đây thôi, gặp nhau ở bên ngoài.”

“Được, cẩn thận đấy.”

Allen dẫn đầu lao ra, một binh sĩ phát hiện ra hắn, dường như nói câu gì đó với đồng đội của mình. Allen mơ hồ nghe hiểu đôi câu tiếng Ả Rập, binh sĩ kia đang hỏi: “Là hắn sao?”

Mike chạy sang hướng khác, vài binh sĩ truy đuổi phía sau. Rầm một tiếng, binh sĩ ở đằng sau Allen đột nhiên ngã xuống, máu nóng bắn ra, vung vẩy khắp mặt đất, binh sĩ phía sau Mike cũng đồng thời trúng đạn. Allen nhặt súng ở trên đất, nhìn thấy đám người màu đen xuất hiện bao vây quanh nhà thờ, âm thanh lửa đạn nối đuôi nhau vang lên từ đằng xa.

Mưa bom bão đạn lại lần nữa tiếp diễn.

Mike nhìn thấy Fejsa bên trong đám người kia.