Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 72






Chương 72: Năm mới


Ăn cơm xong, Trình Tiểu Hoa đẩy một thùng giấy cao ngang tầm một mét ra, nói với Cảnh Thù: "Chúng ta cùng đốt pháo hoa đi! Em đã mua nhiều lắm đấy. Vốn muốn cùng mấy người kia đốt nữa, nhưng giờ Tôn Danh Dương với Sơn Miêu đều không có ở đây, hai chúng ta đốt vậy. Em nói cho anh biết nha, hồi nhỏ em rất thích xem người ta đốt pháo hoa, cơ mà trong thôn em, người ta đốt pháo nhiều hơn pháo hoa. Lúc cha mẹ em còn sống, cả nhà em đã cùng nhau đốt pháo hoa vào mỗi dịp năm mới đấy. Thời gian trôi nhanh thật đấy. Thật sự rất nhớ những ngày tháng đó!"


Cảnh Thù mở thùng giấy ra xem thì thấy bên trong chứa đầy các loại pháo hoa với kích thước lớn nhỏ khác nhau.


Trình Tiểu Hoa sợ lạnh nên mặc áo lông, quàng khăn, đội mũ cẩn thận rồi mới mở cửa: "Tuyết vẫn rơi nhiều lắm. Hay là chúng ta đứng dưới hiên đốt nhé?"


Khi nói, Cảnh Thù đã đi lướt qua cô, đứng giữa trời tuyết. Chung quanh tuyết rơi rất nhiều, chỉ có một vòng trong đường kính một thước quanh chỗ Cảnh Thù đứng là không có một bông tuyết nào cả.


Trình Tiểu Hoa nói: "Anh làm gì... Kết giới sao? Đúng là có pháp thuật cường đại thật tốt! Không biết đến lúc nào em mới có thể mạnh như vậy!!!"


"Em có mạnh hay không cũng không quan trọng lắm, quan trọng là bạn trai của em mạnh là được rồi!" Cảnh Thù duỗi tay ra: "Qua đây nào, Hoa Hoa."


Rõ ràng xung quanh tuyết vẫn rơi nặng hạt nhưng chỉ cần đi đến bên cạnh Cảnh Thù thì chẳng những không có tuyết rơi mà đến cả gió lạnh cũng không thấy nữa.


Trình Tiểu Hoa lấy một cây pháo hoa dài như "gậy kim cô" từ trong thùng giấy ra, đưa cho Cảnh Thù: "Cái này cho anh này. Anh dùng U Minh Hỏa để đốt ngòi cũng được đấy."


Cô nói xong thì ôm một bọc pháo hóa, chạy đến chỗ khác, chuẩn bị đốt.


Nào ngờ còn chưa châm lửa thì nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên ở sau lưng, vừa quay đầu lại thì thấy cây gậy trong tay Cảnh Thù đang cháy, những tia lửa cháy ngược, thay vì hướng lên trên thì lại hướng xuống chân Cảnh Thù, Cảnh Thù hét lớn: "Mẹ nó, chuyện quái gì thế?"


"Ôi ôi, anh cầm ngược đầu rồi, xoay ngược nó lại mau..."


Không đợi Trình Tiểu Hoa nói xong, một vài tia lửa bắn vào trong thùng chứa pháo hoa, sau đó là những tiếng xẹt xẹt, vô số tia lửa bắn ra. Cảnh Thù cách rất gần, hắn hoảng loạn, phóng ra một loạt U Minh Hỏa, chỉ trong một vài giây cái gì cũng bị thiêu thành tro, pháo hoa bên trong bị cháy hết. Đến cả chỗ tuyết cách đó ba mét cũng tan chảy. May mắn là hai người họ không đứng ở dưới hiên đấy, nếu không thì chắc cửa tiệm cũng bị cháy luôn rồi.


Cảnh Thù mắng: "Đùa cái gì, còn dám bay loạn!"


Nhìn những chỗ cháy đen xung quang, Trình Tiểu Hoa thất thần: "Pháo hoa của em, cứ thế mà bị cháy hết?"


Ước mơ hồi nhỏ của cô là có một thùng to chứa đầy pháo hoa, muốn đốt bao nhiêu cũng được... Kết quả thì sao, còn chưa bắt đầu đốt thì đã cháy hết rồi?


Cảnh Thù lúc này mới cảm thấy không ổn: "Pháo hoa thì có gì hay mà chơi? May mà là ta, nếu là em thì sẽ bị nổ luôn đấy."


Trình Tiểu Hoa bày ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì lưu luyến: "Ít nhất em cũng sẽ không nhầm đầu đuôi với nhau. Có phải trước đây anh chưa từng chơi mấy thứ này đúng không?"


"Ai nói ta chưa từng chơi chứ?" Cảnh Thù nói: "Ta khinh thường mấy trò chơi của con nít này. Hơn nữa, chơi cái này đâu có gì vui, nếu em thích, ta đốt U Minh Hỏa cho em chơi."


Trình Tiểu Hoa nói: "Xin anh đừng. Anh dùng nó không cẩn thận sẽ làm cảnh sát kéo đến đây luôn đấy. Haizzz, may mà vẫn còn một cái này, chúng ta cùng nhau đốt đi."


Pháo hoa còn sót lại có hình dạng một cái rương nhỏ, Trình Tiểu Hoa không dám để cho Cảnh Thù ra tay nên tự mình châm lửa, ngay lập tức từng đợt pháo bay vút lên không trung, ở giữa con mưa tuyết nổ tung thành một chùm pháo hoa.


Cảnh Thù nói: "Không to như ở trên tivi, nhưng đẹp hơn."


"Chính mình đốt sẽ cảm thấy đẹp hơn nhiều. Chỉ tiếc một thùng kia thôi, nếu còn thì chúng ta có thể đốt cả một đêm luôn. Tất cả là tại anh, anh phải đền cho em đi."


"Đền hả? Em có muốn ta lấy thịt đền em không?" Cảnh Thù xấu xa ôm lấy vai của Trình Tiểu Hoa, xán lại gần cô.


Trình Tiểu Hoa không tránh, chờ đến lúc hắn sắp hôn được thì bật cười, không biết lấy ném tuyết từ lúc nào, ném vào mặt Cảnh Thù. Nhìn vẻ lơ mơ của Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa chạy đi chỗ khác, hét lên: "Tập kích thành công!"


Cảnh Thù chịu thiệt, tất nhiên sẽ không để yên, cũng vốc lấy một nắm tuyết đuổi theo Trình Tiểu Hoa. Chỗ có kết giới hay không có kết giới, hai người họ đã không còn để ý tới, mặc cho những bông tuyết rơi xuống phủ trắng trên đầu tóc.


So ra, Tôn Danh Dương thật sự rất thảm luôn ấy.


A Phòng tránh gã như tránh tà, nên tất nhiên sẽ không đồng ý cũng gã ăn cơm tất niên rồi. Ký túc xá cho công nhân viên chức của Địa phủ Tư lại rất quạnh quẽ, ở đó không có không khí gì.


Lúc Tôn Danh Dương quay lại tiệm hoành thánh là lúc Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa đang ăn cơm. Gã sẽ không vô duyên đến mức đi qua đó quấy rầy họ, nên lủi ra chỗ khác, tha thiết mong ngóng hai người họ ăn xong, rồi gã sẽ đi vào ăn chút cơm thừa. Sau đó, gã lại thấy Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù đốt pháo hoa, ném tuyết, đôi tình nhân chơi vô cùng vui vẻ. Tất nhiên gã sẽ không ra làm kỳ đà.


Tính tình của điện hạ rất là thô bạo, không cẩn thận sẽ bị ngài ấy coi như quả bóng tuyết mà ném đi đâu đấy mất. Lần trước Sơn Miêu bị điện hạ ném một phát về lại nguyên hình, gã vẫn nhớ rất rõ nên sẽ không đi ra chịu ngược đãi đâu.


Con mèo ngốc kia đến giờ này rồi mà còn chưa về, đáng giận mà, cho dù có ngồi ngoài tuyết thì có thêm con mèo đó ngồi cùng cũng đỡ cô đơn hơn. Nghĩ vậy, Tôn Danh Dương rút di động ra, run rẩy nhắn tin cho Sơn Miêu, hỏi xem bao giờ thì cậu về.


Không lâu sau Sơn Miêu trả lời, không phải là tin nhắn thường mà là một bức ảnh: Một bàn tiệc lớn, ánh nến ấm áp, Manh Manh đáng yêu đang dùng nĩa xiên một cái đùi gà siêu to khổng lồ đặt vào đĩa của Sơn Miêu.


Tôn Danh Dương vừa tức vừa ghen tị! Cậu ăn đại tiệc, có tiểu mỹ nhân giàu có ăn cùng, ta đây không chấp! Nhưng tại sao còn chụp ảnh cho ta xem cơ chứ? Cậu giỏi rồi, vậy mà còn biết chụp ảnh, biết gửi ảnh cơ đấy?! Con mèo ngu ngốc, con mèo đần độn, con mèo chết tiệt kia!!!!


"Hắt xì!" Sơn Miêu đang ăn cơm ở nhà họ Vương bỗng nhiên lại hắt xi ba cái.


Vương Manh Manh đang ngồi bên cạnh hỏi: "Anh Miêu, anh bị cảm lạnh hả?"


Sơn Miêu xoa xoa mũi: "Anh không sao."


Lại nói với bà Vương: "Cô ơi, cháu có thể chụp ảnh được không ạ? Cô làm đồ ăn ngon quá nên cháu muốn khoe với bạn bè."


Bà Vương được khen nên vô cùng vui vẻ: "Được chứ, cháu cứ chụp đi."


Vì thế, lúc Tôn Danh Dương đang chuẩn bị lướt lướt weibo để giết thời gian thì thấy Sơn Miêu đăng hình lên. Mỗi một món là một bức hình. Đêm đó nhà họ Vương có tổng cộng hai mươi món ăn, vì thế, cậu đăng ảnh hai mươi lần. Ừ, Sơn Miêu gà mờ không biết có thể đăng chín bức ảnh một lần.


Mấy ngày Tết trôi qua trong sự vui vẻ của ba người, chỉ có một tên quỷ sai khổ sở mà thôi.


Đến ngày mùng tám, tiệm hoành thánh mới mở cửa trở lại.


Theo tục lệ ở Nhân Gian, sáng tinh mơ hôm đó, Trình Tiểu Hoa đã đốt một dây pháo dài với hy vọng năm mới buôn bán sẽ phát đạt.


Đốt xong, Trình Tiểu Hoa đưa lì xì cho Cảnh Thù, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương.


"Không nhiều lắm nhưng quan trọng là ý nghĩa."


Sơn Miêu và Tôn Danh Dương rất vui vẻ nhận lấy còn Cảnh Thù thì rút ra một ít, còn lại thì đưa cho Trình Tiểu Hoa: "Ta cũng không tiện cầm nhiều tiền, em cứ giữ hộ ta cũng được."


Sau đó thì nhét cái phong bao lì xì trống không vào lại trong túi.


Tôn Danh Dương đứng cạnh trêu ghẹo: "Tiểu Hoa, cô xem điện hạ của chúng ta kìa, có ít tiền là đưa hết cho cô, người bạn trai như này quả thật là phải đốt đèn đi tìm đấy."


Cảnh Thù rất đắc ý, cái đuôi đều sắp dựng thẳng lên – đấy là nếu như hắn có đuôi :3


Trình Tiểu Hoa rất muốn nói cho bọn họ biết rằng bạn trai thì vẫn nên có một chút tiền trong túi. Như cô này, mỗi lần ra ngoài hẹn hò đều là cô trả tiền, cảm giác giống như đang nuôi trai bao vậy á. Mà nhìn dáng vẻ thích thú của Cảnh Thù, cô không đành lòng nói thế.


Tôn Danh Dương nịnh nọt xong, nhân lúc tâm tình của Cảnh Thù đang tốt, cười hề hề nói: "Điện hạ, Tiểu Hoa phát lì xì là mong tiệm hoành thánh có một khởi đầu mới tốt đẹp. Ngài là chủ tiệm, có phải cũng nên phát lì xì không?"


Điện hạ là ai nào? Vị thần đứng đầu Thập Điện Diêm La đấy! Ở Địa phủ Tư có địa vị chỉ dưới Diêm Vương bệ hạ, lì xì mà ngài ấy cho, không cẩn thận có thể là pháp bảo lợi hại hoặc là thêm chút đặc ân đặc quyền đấy. Như vậy lão Tôn gã ở trong đám quỷ sai nhất định có thể hãnh diện. Có lẽ A Phòng cũng sẽ kính trọng gã hơn.


Cảnh Thù nhíu mày: "Lì xì?"


Hắn thuận tay lấy bao lì xì trong túi ra đưa cho Tôn Danh Dương: "Vừa hay có, cho."


Tôn Danh Dương vui mừng khôn xiết, cúi đầu thấy, ấy, sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Gượm đã, đây không phải là cái bao lì xì lúc nãy Tiểu Hoa cho điện hạ à? Rỗng ruột mà!!! ToT


Trình Tiểu Hoa ôm bụng cười, điện hạ cũng quá vui tính rồi.


Tôn Danh Dương nghẹn lời nhìn Cảnh Thù, trong lòng nói một câu: "Hóa ra điện hạ là đồ kiệt sỉ..."


Một tháng tiếp theo, sinh hoạt đã ổn định như trước. Ban ngày bán hoành thánh cho dân quanh vùng, ban đêm thì bán cho quỷ sai.


Mà thực đơn của tiệm ngày càng phong phú hơn. Vì tránh để nhóm quỷ sai cảm thấy ăn đến phát ngấy, thậm chí mỗi tuần Trình Tiểu Hoa đều thêm một món mới, nên lượng tiêu thụ vô cùng tốt. Nếu như đến ăn lần thứ hai còn được giảm giá.


Nhóm quỷ sai vô cùng vui vẻ, lúc làm việc cũng hiệu quả hơn rất nhiều.


Đầu tháng ba, tiệm hoành thánh của bọn họ được Địa phủ Tư tặng cờ thi đua khen thưởng "Tiệm ăn ưu tú". Nghe nói, trên toàn quốc có một trăm tiệm, một năm chỉ có một tiệm duy nhất nhận được vinh dự này thôi đấy.


Đương nhiên cờ khen tặng này Trình Tiểu Hoa chỉ có thể treo vào trong bếp, chỗ mà khách khó thấy thôi. Ai kêu trên đó còn ghi: Địa phủ Tư, Minh giới tặng. Nếu để khách hàng bình thường nhìn thấy, không phải sẽ bị dọa cho một trận à?


---


Cái đoạn pháo hoa có vẻ hơi khó hiểu, đại loại là anh Cảnh nhà ta thay vì cầm cái đầu để pháo hóa bay lên lên trên thì lại quay nó xuống dưới J thế là nó đốt ở dưới chứ ứ lên trên trời =]]


Iêm cảm thấy cứ nói 1 tuần 3 chương r đăng nhiều hơn có khi lại vui hơn là nói 1 ngày 2 chương r đăng thiếu ý nhờ =]]


Nay có thể có thêm 1 chương nữa :3 mà dạo này thấy lượt thích giảm rồi, em buồn em khóc một dòng sông đó