Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 86






Chương 86: Quảng Bình hiện thân


Người phục vụ còn chưa giới thiệu xong thì người nọ hất bay thực đơn trên tay anh ta, giận dữ nói: "Cá chuối gì! Các người sao có thể độc ác như vậy? Cá cũng có cha, có mẹ, cũng biết đau cũng sợ chết. Các người bắt nó, giết nó còn chưa đủ sao mà còn nấu với cải chua? Ác độc! Tôi nói cho anh...."


Chưa nói hết câu thì đã bị Tôn Danh Dương che miệng, kéo đi.


Trình Tiểu Hoa giải thích với người phục vụ: "Thật xin lỗi, đây là thân thích của tôi, mới được ra khỏi bệnh viện tâm thần."


"Hóa ra là đầu óc có vấn đề! Vậy bọn cô canh cho kỹ, tránh gây ra chuyện phiền phức, làm người khác sợ cũng không hay đâu."


Đúng vậy, cái đồ đầu óc có vấn đề kia, không phải là ai xa lạ, chính là Đại Hắc đang sống trong sông Thủy Nguyên.


Cho đến lúc bị Tôn Danh Dương lôi vào phòng bao ở tầng hai, Đại Hắc vẫn hùng hùng hổ hổ: "Hắc điếm! Bán cái gì mà chẳng được, sao lại phải bán cá! Lại còn bán cá chuối chúng ta! Bán cá chuối còn chưa đủ à, mà còn phải nấu với cải chua! Cá cũng có lòng tự trọng, kẻ sĩ có thể chết chứ quyết không chịu bị làm nhục! Rất tàn nhẫn, rất đáng ghét! Đừng cản tôi, tôi muốn nói chuyện cho ra lẽ với bọn họ!"


Trình Tiểu Hoa hết cách, chỉ có thể nhờ Cảnh Thù tạo một kết giới, tránh để người ngoài nghe thấy cậu ta nói gì.


"Không cần phiền phức vậy đâu." Cảnh Thù nói xong thì đạp Đại Hắc một cái: "Ngươi lại dám làm loạn nữa xem? Cẩn thận bản quân đem ngươi đi nấu cải chua cho Sơn Miêu ăn đấy."


Quả nhiên, Đại Hắc không dám làm loạn nữa, tháo mũ xuống, một cái đầu cá to to tròn tròn lộ ra, ủy khuất cúi gằm xuống.


Sơn Miêu vừa nghe vậy, nhào đến trước mặt Cảnh Thù: "Điện hạ, ngài nói thật à?"


Cảnh Thù: "Đi chỗ khác!"


Trình Tiểu Hoa hỏi Đại Hắc: "Sao cậu chạy tới đây? Rất nguy hiểm, nếu bị con người phát hiện ra thì phải làm sao?"


Đại Hắc nói: "Là do em thấy mọi người đã đi mấy ngày rồi mà chưa về, em lo lắng mọi người bị hại nên mới cố ý đến xem. Không ngờ lại gặp được thảm cảnh nhân gian!"


Thảm cảnh nhân gian trong miệng cậu ta chính là chuyện cá nấu với cải chua kia. Nghĩ đến việc Đại Hắc cũng chỉ vì lo lắng cho bọn họ nên mới mạo hiểm đến đây, Trình Tiểu Hoa thấy cảm động.


"Đại Hắc, thật ra cũng không cần thương tâm như vậy. Tuy nơi này nói là cá tự nhiên nhưng cậu nghĩ xem, cá ngoài tự nhiên ít như vậy, làm sao mà đủ cung cấp cho cái nhà hàng này? Chị nghĩ có lẽ là cá nuôi thôi, không phải cháu chắt của cậu. Dù sao lúc nấu xong thì cũng ít người biết được là cá nuôi hay bắt ngoài tự nhiên lắm."


Đại Hắc nghe vậy mới bình tĩnh đi một chút. Đôi mắt cá nhỏ kia vui vẻ, thâm tình, chân thành nhìn Trình Tiểu Hoa: "Em biết ngay mà, chị là người tốt nhất."


Bỗng nhiên cậu ta hỏi lại: "Làm sao chị biết là lúc ăn không phân biệt được."


Trình Tiểu Hoa quẫn. Cô không đành lòng nói cho Đại Hắc biết bọn họ vừa ăn cá chuối nấu cải chua...


Có lẽ là đã phụ lại sự tín nhiệm của Đại Hắc nên Trình Tiểu Hoa cảm thấy áy náy, lên app mua một vài loại đan dược tốt cho tu luyện đưa cho Đại Hắc. Loại đan dược này có thể tăng tốc độ tu luyện, ví dụ như phải mất ba trăm năm mới có thể tu luyện thành hình người thì chỉ cần dùng đan dược này có thể giảm được mười năm, hai mươi năm tu luyện.


Vừa nghe thì thấy mười năm, hai mươi năm cũng không nhiều nhưng nhiều hơn mấy năm tu vi là khó có được. Dù sao yêu tinh cấp thấp như Đại Hắc chỉ cần hơi sơ sảy là có thể bị con người bắt đi giết thịt. Nêu nhanh hơn mười, hai mươi năm thì cũng đỡ nguy hiểm hơn, đúng không nào?


Đan dược này là một loại phúc lợi của nhân viên Địa phủ Tư, chỉ có nhân viên mới mua được, hơn nữa, số lượng còn có hạn. Ở Nhân gian, cho dù có tiền cũng không mua được, huống chi là loại yêu tinh nho nhỏ nghèo rớt mồng tơi như Đại Hắc.


Quả nhiên, lúc nhận được, Đại Hắc đã vui đến khác, ôm chầm lấy Trình Tiểu Hoa: "Huhu... Chị Tiểu Hoa, chị tốt với em quá, em làm sao mới báo đáp được? Hay là để em lấy thân báo đáp!"


Cậu ta muốn lấy thân báo đáp, làm cho Cảnh Thù khó chịu, xách cổ ném qua cho Sơn Miêu: "Thưởng cho ngươi ăn! Ăn hết cả xương cũng được!"


Trình Tiểu Hoa vội nói: "Làm cái gì thế? Sơn Miêu, lau nước miếng đi, không được ăn Đại Hắc!"


Cảnh Thù tức giận nói: "Em không nghe thấy nó đòi lấy thân báo đáp à? Hay lắm, bản quân khai ân, cho Sơn Miêu ăn."


Tôn Danh Dương cốc đầu con cá chuối thành tinh: "Này, sao lại đầu to óc bằng quả nhỏ thế? Chẳng lẽ cậu không nhìn ra quan hệ giữa điện hạ và Tiểu Hoa à? Cậu còn dám ôm Tiểu Hoa? Điện hạ còn ít khi làm thế, ai cho phép cậu hả?"


Bởi vì bị Trình Tiểu Hoa cấm, Sơn Miêu cũng không dám ăn Đại Hắc. Vốn nghĩ thuê thêm một phòng cho Đại Hắc, nhưng hỏi tiếp tân thì họ nói đã hết phòng. Đại Hắc không chịu ở chung phòng với Tôn Danh Dương, Sơn Miêu, cậu ta sợ Sơn Miêu không nhịn được mà ăn thịt mình luôn.


Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng để cho Đại Hắc ở phòng Cảnh Thù.


Lúc này, Cảnh Thù mới thấy Đại Hắc dễ nhìn hơn chút, vui vui vẻ vẻ ngủ cùng một giường với Trình Tiểu Hoa.


Kể ra thì hắn cũng rất khổ sở đấy. Bình thường hai người ở tầng trên của tiệm hoành thánh, tuy rằng cửa phòng đối diện nhau nhưng Trình Tiểu Hoa đã nói với hắn "ba không", không cho phép không được tự ý vào phòng cô, càng không có chuyện được ở qua đêm. Tuy rằng, một tuần hai người sẽ đi ra ngoài hẹn hò hai, ba lần, cũng hay ôm ôm ấp ấp, nhưng vẫn không có hành động gì quá giới hạn. Như ngủ cùng giường, từ sao khi ở đảo về thì mới là lần đầu tiên đấy. Cho dù không thể làm gì quá phận nhưng được ôm thân thể mềm mềm, thơm thơm của Trình Tiểu Hoa ngủ một đêm cũng rất tuyệt.


Cảnh Thù đúng là hơi nhọ. Tám nghìn năm trước không muốn yêu đương, không tìm đạo lữ, đến lúc thông suốt thì lại gặp một cô gái ở Nhân gian bảo thủ như Trình Tiểu Hoa, nếu không phải Cảnh Thù định lực tốt thì đã sớm nhịn đến điên rồi.


Một đêm ngon giấc, tinh thần mọi người đều rất tốt. Ngay cả Đại Hắc cũng có vẻ dễ nhìn hơn, không biết có phải là do tác dụng của đan dược kia không.


Lúc trả phòng, cô nhân viên còn nhìn trộm Đại Hắc vài lần, không nhịn được mà hỏi nhỏ Trình Tiểu Hoa: "Chị ơi, thân thích của chị có vẻ bị bệnh nặng lắm rồi đấy, tốt nhất vẫn nên đưa đi khám thôi?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Được, được, giờ chúng tôi đang định đưa cậu ấy đi khám đây."


Ra khỏi cửa, Đại Hắc mắng: "Thật khinh người quá đáng, các người mới có bệnh, tất cả nhân viên các người mới có bệnh!"


Bởi vì Đại Hắc khá yêu nên Trình Tiểu Hoa không sử dụng thuật độn thổ. Dù sao nơi này cách sông Thủy Nguyên không xa, đi bộ non nửa ngày là đến. Bên bến tàu, thuyền da dê đã được phép kinh doanh trở lại. Nghe nói vì có cơ quan liên ngành đến điều tra, nguyên nhân là do trong nước có mảnh thủy tinh, cứa rách túi da dê nên mới gây ra sự cố. Sau đó huy động sức người đến vớt rác thải trong sông, quả thật thu được rất nhiều bình thủy tinh vỡ. Lại cắm mấy biển "Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người" ở những chỗ có đông khách du lịch để tuyên truyền.


Đại Hắc đắc ý nói cho Trình Tiểu Hoa biết, bình thủy tinh là cậu ra vứt, tránh việc điều tra ra trong sông có yêu quái, rồi gọi thầy bắt yêu đến thì cậu ta lại toang. Trình Tiểu Hoa bất ngờ, con cá này cũng không ngốc lắm.


Sau khi tạm biệt Đại Hắc, đám Trình Tiểu Hoa độn thổ về tiệm hoành thánh ở thành phố Vọng Giang.


Vừa đến cửa, nhìn qua cửa kính thì thấy có một bóng người ở bên trong.


Trình Tiểu Hoa thấy lạ: "Lúc chúng ta rời khỏi đã khóa kỹ rồi mà, sao lại có người ở trong được cơ chứ?"


Khóa cửa vẫn còn đó, không có dấu vết bị cậy mở. Chẳng lẽ là do không đóng cửa sổ nên bị trộm trèo vào?


Chuyện khác Tôn Danh Dương làm không giỏi nhưng lúc này lại muốn thể hiện chút bản lĩnh bảo vệ nhà cửa của mình. Gã đoạt lấy chìa khóa trong tay Trình Tiểu Hoa, xắn tay áo xông vào.


Vừa mở cửa vừa mắng: "Tên trộm mắt mù nào mà gan to thế, dám nhân lúc ông đây ra ngoài lẻn vào trộm đồ! Đồ mắt mù, cũng không nhìn xem đây là do ai mở, ai bảo kê! Ăn gan hùm, mật gấu..."


Cửa bị đẩy ra, người bên trong không những không trốn mà còn xoay người lại, mỉm cười hỏi: "Ngươi nói ai mù?"


Sau ba giây sửng sốt, biểu cảm hung thần ác sát của Tôn Danh Dương ngay lập tức biến thành vẻ mặt cười nịnh nọt, lật mặt nhanh như lật sách: "Tôi mù, tôi mù... Ty chức thỉnh an Thập điện hạ. Điện hạ uy phong bất phàm, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, quả đúng là tinh anh hạng nhất của tam giới!"


"Hình như bản quân còn nghe được ngươi nói ai ăn gan hùm mật gấu?"


Quảng Bình vẫn cười, nhưng Tôn Danh Dương cảm thấy anh cười rộ lên còn nguy hiểm, lạnh lùng hơn so với lúc Cảnh Thù xị mặt.


"Là, là tôi ăn.... Ấy, không phải, ty chức không dám ăn... không dám..." Vừa rồi vẫn còn nịnh nọt mà giờ gã đã sợ nhũn cả chân.


"Bản quân không thích ăn gan hùm, mật gấu, nhưng lúc trước có ăn nhầm Thần tiên tả!"


"Điện hạ, cứu với!!!!" Tôn Danh Dương vội vàng chạy đến núp sau lưng Cảnh Thù: "Cầu điện hạ nể tình tấm lòng son sắt của lão Tôn với ngài mà cứu lão Tôn một mạng!"


Cnarh Thù tức giận: "Xem dáng vẻ nhát gan của ngươi đi, bản quân ngại nhận ngươi là người của bản quân đấy. Được rồi, đừng trốn nữa, mau đi lau bàn, quét nhà đi."


Tôn Danh Dương không ngốc, hiểu được ý nghĩa trong lời của Điện hạ: "Đây là người của ta, còn phải làm việc cho ta." Thập điện hạ có giỏi hơn cũng phải nể mặt Đại điện hạ.


Tôn Danh Dương vui vẻ chạy đi làm việc, lau bàn thật sạch, có lẽ đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua làm việc cẩn thận, tỉ mỉ đến thế.