Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 9






Chương 9: Danh kỹ thời Dân quốc


Hứa Phong tiếp lời: “Có lẽ là chính quyền đã nghĩ thông suốt rồi nên mới cho thuyền chở khách vào ban đêm.”


Triệu Mỹ Mỹ, Tiền Lệ và Lâm Mạn đứng ở bên bờ sông gọi to: “Thuyền ơi! Ở đây!”


Trình Tiểu Hoa nói: “Đừng gọi nữa, mọi người nhìn xem, thuyền kia đi nhanh như vậy có lẽ là vội vào bến để về nhà. Chúng ta không thể vì bản thân muốn mà bắt người ta phải ở lại làm thêm nữa.”


Vừa mới nói xong đã nghe người trên thuyền nói: “Buổi đêm ngồi thuyền, giảm nửa giá!”


Triệu Mỹ Mỹ cười: “Đây là thuyền đêm. Mau! Mau! Chúng tôi muốn lên thuyền, mau vào bến đi!”


Thuyền vào bến. Mọi người có chút bất ngờ, người chèo thuyền vậy mà lại là một cô gái xinh đẹp, tầm hơn hai mươi tuổi, thân hình yểu điệu. Một bộ sườn xám màu trắng hoa xanh càng làm cô gái trở nên nhỏ bé hơn. Ngay cả người ngắm gái xinh như Hứa Phong cũng không thể nhịn được mà nhìn cô ấy thêm mấy lần. Cô gái cũng nhìn lại hắn làm cho tâm tình Hứa Phong trở nên rạo rực, không hề để ý tới trong ánh nhìn đó có mấy phần oán giận, giễu cợt.


Quay mái chèo vốn là một việc tốn nhiều sức lực, đại đa số đều do người đàn ông thân thể khỏe mạnh làm, thỉnh thoảng cũng có phụ nữ làm nhưng những người đó thường có thể hình lực điền, không như cô gái này.


Sau khi lên thuyền, Hứa Phong còn trêu đùa cô lái thuyền rằng nếu không đi chèo thuyền thì cô có thể đi làm người mẫu, diễn viên, chắc chắn sẽ nổi tiếng.


Sau một chút chòng chành, con thuyền rời khỏi bến, trời bỗng nhiên có mưa bay, gió cũng thổi mạnh hơn. Những người khác đều cảm thấy bình thường chỉ có Triệu Mỹ Mỹ mặc váy là cảm thấy hơi lạnh. Cô liếc mắt nhìn người yêu, muốn gã đưa áo khoác cho mặc nhưng Hứa Phong còn đang bận tán tỉnh cô lái thuyền, đâu rảnh để ý đến ám hiệu của Triệu Mỹ Mỹ.


Trong lòng tức giận nhưng lại không thể trách gã. Trình Tiểu Hoa thấy vậy liền cởi áo khoác, đưa cho Triệu Mỹ Mỹ: “Cậu mặc vào đi, đừng để bị cảm.”


Triệu Mỹ Mỹ lẳng lặng cầm lấy, vội choàng lên người, sau đó đổi chỗ, đến ngồi cạnh Trình Tiểu Hoa. Cứ như vậy mà Hứa Phong trở thành người ngồi gần cô lái thuyền nhất.


Lúc đứng trên bờ, mọi người không thấy có song lắm nhưng sau khi lên thuyền lại rung lắc dữ dội, không khỏi khiến mọi người lo lắng thuyền này có thể bị lật bất cứ lúc nào.


Tiền Lệ có chút bất an nói: “Mưa to gió lớn, những thuyền khác đều không chở. Hay là chúng ta quay lại bến đi?”


Hứa Phong nói: “Trong sông lúc nào cũng có sóng với gió, cho dù có mạnh hơn nữa cũng không cần quá lo lắng. Năm trước tôi đi biển, sóng, gió ở đấy mới thật sự mạnh. So ra ở đây có nhằm nhò gì?”


Vương Kỳ nói: “Trên thuyền nhiều con gái vẫn nên cẩn thận một chút, chúng ta quay về đi.”


Lâm Mạn lại nói: “Vương Kỳ này, anh sợ thì cũng đừng có lôi con gái chúng tôi ra làm cớ. Nhìn đi, tôi đâu có sợ!” Nói xong, cô ta cũng đổi vị trí, ngồi bên cạnh Hứa Phong.


Hứa Phong không thèm để ý đến mấy cô gái này, gã bị cô lái thuyền tảng lờ mấy lần nên có chút khó chịu, quyết định chuyển đề tài: “Các cậu có từng nghe qua truyền thuyết về ma nữ trên sông Tịch Giang này chưa?”


Lâm Mạn nói: “Khuya rồi, đừng có kể chuyện ma quỷ!”


Hứa Phong là cố tình muốn dọa mấy cô gái này, nhất là cô lái đò đang làm vẻ thanh cao kia: “Tôi sẽ kể cho mấy cậu nghe về con ma nước đó.”


Mới đầu mấy cô gái còn phản đối nhưng sau đó cũng chăm chú nghe.


Nghe nói, câu chuyện này xảy ra vào thời Dân quốc. Vào thời ấy, “kỹ nữ” là một nghề không trái pháp luật, rất nhiều người làm. Lúc đó, hai bên bờ sông Tịch Giang không nhiều quán xá như giờ nhưng đêm nào hai dãy kỹ viện cũng treo đầy đèn lồng đỏ, khiến dòng Tịch Giang được điểm tô càng trở nên rực rỡ.


Kỹ viện tuy nhiều, nhưng nổi tiếng nhất là kỹ viện “Yên Vũ”, bởi vì Bạch cô nương, người đã ba năm liên tiếp đoạt giải “Hoa quốc phu nhân” treo biển hành nghề ở đây.


Vị Bạch cô nương này rất nổi tiếng, nói ra cũng không thua kém gì danh kỹ thời Minh Lý Hương Quân*, tinh thông cầm, kỳ, thi, họa. Đàn ông quỳ dưới váy thạch lựu** của nàng nhiều không kể xiết. Nhưng nàng lại yêu một thư sinh nghèo kiết xác.



*Lý Hương Quân: là kỹ nữa trong Mỵ Hương Lâu bên bờ sông Tần Hoài, được vô số người yêu thích nhưng nàng lại hết lòng yêu một thư sinh nghèo tên Hầu Phương Vực.


**quỳ dưới váy thạch lựu: xuất phát từ điển tích về Dương quý phi, ý chỉ việc bị chinh phục bởi sắc đẹp của người phụ nữ đó. 


“Vãi!” Tiền Lệ, Lâm Mạn nghe vậy đều không nhịn được.


“Tôi còn tưởng là chuyện gì mới mẻ, hóa ra là tình tiết cũ rích trong phim truyền hình.”


“Đúng thế, làm tôi còn sợ rằng là chuyện gì ghê lắm, dọa tôi sợ đến mức đổ mồ hôi hột.”


Hứa Phong nói: “Đây mới chỉ là mở đầu thôi, sau đó mới ghê.”


Kỹ nữ nổi danh yêu thư sinh nghèo không thiếu, cũng không phải là chuyện mới mẻ gì nhưng hiện thực chính là nguồn cội cho những kịch bản phim ảnh đó.


Bạch cô nương kia qua lại với thư sinh được một năm, hai người tình cảm mặn nồng, đã nghĩ đến chuyện chuộc thân, hoàn lương. Vất vả lắm mới gom được đủ tiền, thế nhưng tú bà lại không cam lòng buông tha cho “cây rụng tiền” như nàng, cố tình tăng mức tiền chuộc thân, khiến bọn họ gặp khó khăn.


Bạch cô nương là một nữ nhân có khí khách, trong lúc tức giận đã thẳng tay rạch một vết dài trên mặt mình. Kỹ nữ là dựa vào mặt mà kiếm cơm, làm vậy đã hủy mất dung nhan xinh đẹp thì cũng không còn đáng giá nữa. Tú bà bất đắc dĩ chỉ có thể nhận chỗ tiền chuộc thân kia, thả Bạch cô nương đi. Không ai ngờ, tên thư sinh kia lại thay lòng. Thứ hắn yêu chính là dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Bạch cô nương, nữ nhân hủy dung thành ra xấu xí như vậy khiến hắn mỗi đêm đều gặp ác mộng. Nhưng Bạch cô nương vì hắn mà hủy dung, hắn cũng không thể chê nàng xấu.


Bởi vậy, hắn viện cớ gia đình không đồng ý cho hắn lấy kỹ nữ làm thê tử, muốn bỏ Bạch cô nương. Bạch cô nương đang u mê nào có thể nghĩ sâu xa được? Nên không những không mất hy vọng mà còn muốn cùng hắn về nhà, muốn cầu xin đến khi nào phụ mẫu hắn đồng ý mới thôi. Tên thư sinh kia thấy khó mà dứt ra liền nảy ra một biện pháp ác độc. Gã lừa Bạch cô nương rằng, sở dĩ phụ mẫu hắn không đồng ý là vì nàng từng là kỹ nữ. Nếu như Bạch cô nương giả chết làm cho mọi người đều tin nàng đã chết, bao gồm cả phụ mẫu hắn. Chờ mấy tháng sau, Bạch cô nương có thể lấy thân phân nữ nhân nhà đàng hoàng xuất hiện ở nhà hắn, bởi phụ mẫu hắn chưa từng gặp nàng trước đây nên sẽ không phản đối nữa. 


Hai người bàn bạc, lúc có người nhìn, Bạch cô nương không biết bơi sẽ giả vờ trượt chân, ngã vào trong sông. Sau đó, tú tài sẽ âm thầm cứu nàng lên. Nhưng người đứng nhìn từ xa sẽ chỉ thấy nàng rơi xuống sông, không thấy nàng trồi lên, cho rằng nàng đã chết đuối. Bạch cô nương không hề hoài nghi, cứ theo lời tình lang mà làm. Không ngờ rằng thư sinh ác độc kia đã sắp đặt một cái bẫy đoạt mạng của nàng!


Vào một đêm mưa, nàng đứng trên thuyền nhỏ, hát khúc ca nàng thích nhất. Giọng ca như vang tận trời, thu hút người dừng chân lắng nghe. Chẳng ai ngờ, khúc nhạc hát xong, giai nhân tuyệt sắc lại ngã vào trong lòng sông. Có người muốn xuống cứu nạn nhưng lại cách quá xa. Đến lúc được cứu lên, nàng đã hương tan ngọc nát.


“Thư sinh lừa nàng đi đâu rồi?” Lâm Mạn hiếu kỳ hỏi


“Đừng có cắt ngang!” Hứa Phong lườm cô rồi lại tiếp tục kể.


Có lẽ ông trời không có mắt, sau đó một năm, tên thư sinh độc ác kia lấy thiên kim nhà thị trưởng, sinh ra một đứa trẻ trắng trẻo, mập mạp. Gã còn dựa vào mối quan hệ này mà kiếm được một vị trí trong cơ quan nhà nước, cuộc đời thăng hoa, gã đã sớm quên đi chuyện về Bạch cô nương. Nhưng tạo nghiệt ắt sẽ có một ngày nhận quả báo.


Lại sau vài năm, lúc gã mang theo vợ con du ngoạn sông Tịch Giang, con gã khóc nháo muốn ngồi thuyền. Một nhà ba người lên một thuyền gỗ nhỏ, trong lúc thưởng ngoạn phong cảnh, gã vô ý liếc nhìn người lái thuyền, chỉ cảm thấy bóng lưng nàng rất quen thuộc nhưng không thể nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Lúc đó trời cũng đã đêm, khi thuyền đến giữa sông cũng có mưa. Trong mưa, cô lái thuyền quay đầu nhìn hắn cười, hỏi: “Sao người lại bội ước? Sao không cứu tôi?” Lúc này gã mới giật mình phát hiện ra, cô lái thuyền này lớn lên giống Bạch cô nương như đúc, đến cả vết sẹo năm đó cũng giống!!! 


Hôm sau, lúc bình minh, mọi người phát hiện trong sông có ba cái xác chết trôi. Một nam một nữ cùng một đứa trẻ. Toàn thân đầy bọt nước, trước khi chết giống như đã bị dọa sợ, vẻ mặt cực kỳ quái dị.


Mưa dần nặng hạt, gió cũng thôi mạnh hơn, thuyền càng lắc lư hơn. 


Biểu cảm trên mặt Hứa Phong cứng lại: “Từ đó, mỗi đêm mưa sẽ có một chiếc thuyền nhỏ trôi trên sông, nếu ai ngồi trên chiếc thuyền đó, qua sáng hôm sau, xác sẽ trôi nổi trên sông.”


“Á!!!!” Lâm Mạn sợ đến mức thét lên, nhịn không được ngồi dựa sát vào Hứa Phong. Hứa Phong vừa đẩy nàng vừa quay đầu nhìn xem cô lái thuyền có bị truyền thuyết của hắn dọa sợ hay không.


Nhưng vừa quay đầu lại thì hắn bị dọa hết hồn, cô lái thuyền vốn dĩ phải đứng ở đầu thuyền chèo mái chèo lại không thấy đâu. Chỉ còn lại một ngọn đèn treo trên đầu thuyền, đèn lay động theo nhịp lay của thuyết, ánh sáng mờ nhạt soi lên mặt mọi người. Tất cả đều bị dọa sợ.


Vương Kỳ nói: “Chẳng lẽ là bị rơi xuống sông rồi?”


Triệu Mỹ Mỹ: “Không thể nào. Nếu rơi xuống nước thì đã có tiếng động, các cậu có ai nghe thấy gì không?”


Mấy cô gái lắc đầu, Hứa Phong ghé vào mạn thuyền muốn nhìn xuống dưới sông, bỗng một con sóng ập tới, suýt cuốn gã đi.


Hứa Phong sợ hãi vội co người lại: “Mẹ kiếp, sóng sao lại lớn như vậy? Chẳng lẽ là có bão?”


“Tôi biết bơi, để tôi tìm cho! Một mạng người, không thể nói biến mất là biến mất được!” Vương Kỳ nói xong muốn nhảy xuống cứu người lại bị Trình Tiểu Hoa túm lại: “Đừng tìm, ả không phải là người đâu!”


Lúc đầu, Trình Tiểu Hoa thấy vẫn còn sớm, hơn nữa lại lơ đãng theo mọi người lên thuyền. Đợi đến lúc lên thuyền rồi, cô mới cảm thấy cô lái thuyền có chút quen quen, nghĩ một lát mới nhớ cô lái thuyền này chính là Bạch Triều Lộ - đối tượng trong nhiệm vụ mới được giao đến. Nhưng lúc cô phản ứng lại thì thuyền đã ra đến giữa sông, chỉ có thể trách cô tinh thần cảnh giác không cao, haizzz, dù sao cũng không phải Quỷ sai xịn xò.


Trình Tiểu Hoa không dám vạch trần đối phương, chỉ hy vọng xung quanh có thuyền khác, gọi họ tới cứu. Hoặc chờ thuyền đến gần bờ thì Quỷ sai có thể nhận ra trên thuyền có chuyện khác thường. 


Nhưng đáng tiếc, cô đã nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản.