Tiện Ái

Chương 28: Biến cố tại Đại hội võ lâm




Từ sau đêm đó, ta không còn chủ động đi tìm Tống Khiêm nữa, thỉnh thoảng, hắn tới tìm ta. Trải qua sự không thoải mái của đêm hôm ấy, ta không còn yêu cầu hắn đừng cưới Âu Dương Sơ Tuyết nữa, thời gian bên nhau cũng tạm coi là thoải mái, một loại hạnh phúc giả dối.

Hắn cũng sẽ quan tâm đến cảm nhận của ta, cố gắng khiến ta cảm thấy vui vẻ, thì ra câu nói lần trước là thật, nam nhân thực sự có một điểm gọi là tuyến tiền liệt, một điểm có thể khiến ngươi, dù là cơ dưới cũng thăng lên thiên đường.

Xong chuyện, hắn luôn dịu dàng rửa sạch cho ta, sau đó không chút do dự mà rời khỏi. Ban ngày, tất nhiên sẽ thấy cảnh hắn cùng Âu Dương Sơ Tuyết bên nhau tình tứ.

Ta bắt đầu không hiểu Tống Khiêm. Ta là cái gì? Âu Dương Sơ Tuyết lại là gì? Ta chạm tới thân thể hắn, nhưng là, ta không hiểu được tâm tư của hắn. Ban đêm, hắn đối với ta cười tà mị, đối thân thể ta, hắn vô cùng say mê, hắn rải những nụ hôn lên khắp da thịt ta, tựa như oán hận lại tựa như tán thưởng mà nói: “Bàn Nhược, ta đã nói với ngươi chưa nhỉ, ngươi thật khiến người ta mê muội, ngươi đúng là yêu tinh.”

Nhưng đến ban ngày, hắn lại dùng sự ấm áp có thể làm tan băng tuyết mà bảo hộ Tuyết nhi muội muội của hắn, cứ như đó là một báu vật vô giá, nếu không hảo hảo thương yêu sẽ bỏ hắn mà đi.

Âu Dương Sơ Tuyết thật hạnh phúc, nàng không biết sự thật ẩn sau bóng đêm, vì vậy nàng mới có thể cười hạnh phúc như thế, xinh đẹp như thế, thuần khiết như thế.

Còn ta thì sao? Ta là một đám âm hồn lưu lạc trong bóng đêm, khi mặt trời lên, ta sẽ ẩn mình đi, nếu không sẽ hồn phi phách tán, tan vào hư không.

Sự tồn tại của ta chỉ để minh chứng cho việc một người rốt cục có thể vì yêu ai đó mà trở nên ti tiện, hèn mọn đến nhường nào.

Có lẽ mỗi người đều có một bộ mặt khác, ví như Tống Khiêm và ta khi bóng đêm bao phủ, mà bộ mặt này, không thể đưa ra dưới ánh mặt trời, còn những kẻ khác chỉ cần bộ mặt mà ngươi muốn họ chiêm ngưỡng là đủ.

Ngày diễn ra đại hội võ lâm vạn người mong chờ rốt cục cũng đến, cả “Phong Vũ sơn trang” tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Tống Khiêm cư xử lễ phép với các bậc tiền bối, tươi cười hoan nghênh với bình bối, hòa ái dễ gần với đám hậu bối, cả sơn trang hoàn toàn nằm trong tay hắn, Tống Liêm chỉ góp mặt với danh nghĩa Trang chủ. Ta biết, nơi này chính là chiến trường của hắn, hắn sẽ từ nơi này mà có được Thiên hạ võ lâm của hắn.

Võ lâm minh chủ là linh hồn của cả võ lâm, tuyệt đối không thể qua loa đại khái, không chỉ có võ công tuyệt đỉnh còn phải có lòng dày công tu dưỡng. Cho nên, tuyển chọn ra người thích hợp nhất trong quần hùng thiên hạ cũng không phải chuyện đơn giản.

Đại hội võ lâm diễn ra trong vòng ba ngày, ngày đầu tiên là luận võ. Bất luận ngươi là ai, chỉ cần ngươi có nguyện vọng trở thành võ lâm minh chủ là có thể lên đài, thắng ba trận liên tiếp là có thể tiến thẳng vào bán kết diễn ra vào ngày kế tiếp.

Ngay hôm sau là thi văn, đề sẽ do ba vị giám khảo công bố trước quần hùng thiên hạ, có thể là thi từ ca phú, cũng có thể là bố trí trận thế, còn có thể là điển tịch võ công, vô cùng đa dạng. Tất cả đề mục đều do giám khảo trực tiếp phát ra, tuyệt đối không có cơ hội gian lận. Cuối cùng, căn cứ theo biểu hiện của mỗi người mà chọn ra 10 vị để đề cử cho vị trí minh chủ.

Ngày thứ ba cũng đơn giản, 10 người được đề cử đều tự tìm đối thủ, ai là kẻ cuối cùng còn đứng trên võ đài chính là người kế nhiệm vị trí võ lâm minh chủ.

Sau hai ngày đầu tiên, Tống Khiêm không hề bất ngờ tiến thẳng nhóm được đề cử, trong chín người còn lại, những kỳ tài mới ra đời cũng có, những lão nhân nổi danh đã lâu cũng có, trong đó có cả Truy Phong. Phải nói, hắn chính là đối thủ đáng gờm mới xuất hiện. Hắn thật thà nói: “Người như Tống đại ca mới chân chính có thể đảm đương trọng trách này.”

Ta thật muốn tự hào nói, “Đó là đương nhiên, hắn là nam nhân của ta mà.” Tất nhiên, ta cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng thôi.

Lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, “Đó là đương nhiên, Khiêm ca ca của ta là đỉnh nhất.” Trên đời này có duy nhất một người có thể lớn tiếng tuyên bố Tống Khiêm là của mình, đó là Âu Dương Sơ Tuyết. Ta còn có thể nói gì? Ta chỉ có thể im lặng mỉm cười.

Hai ngày yên bình trôi qua, không hề thấy bóng dáng giáo đồ “Thiên Diệp giáo”, mọi người cho rằng hẳn là bọn chúng đã biết sợ, không dám tới, ai nấy đều vui vẻ chờ đón Tân minh chủ võ lâm. Cũng có những người vì mình biểu hiện chưa tốt như momg muốn mà tiếc nuối nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự ủng hộ của họ với Tân võ lâm minh chủ.

Đêm đó, ta vào phòng Tống Khiêm sau khi Âu Dương Sơ Tuyết vừa rời khỏi không lâu, ta muốn chúc mừng hắn, không phải trước mặt mọi người mà là lúc chỉ có hai chúng ta bên nhau.

Hắn vui vẻ nhận lấy lời chúc mừng của ta, hắn và ta đều tin tưởng: ngày mai, kẻ được vinh danh chắc chắn là Tống Khiêm.

Chính là sau ngày đó, một cái tên khác cũng được người khác ghi nhớ, đó là Minh chủ phu nhân Âu Dương Sơ Tuyết. Kẻ đứng bên hắn nhận lời chúc mừng cũng chỉ có thể là Âu Dương Sơ Tuyết, còn ta chỉ có thể làm một người đứng xem, vui vẻ vỗ tay trước thành công của hắn.

Ngày tiếp theo, quả nhiên như mọi người dự đoán, Tống Khiêm không hề khó khăn đánh bại tất cả đối thủ. Ba vị lão nhân cũng vô cùng tán thưởng đến trước Tống Khiêm, võ lâm chuẩn bị đã có minh chủ mới.

Đúng lúc này, một tiếng cười ngông cuồng vang lên, một đám người từ trên không phi xuống, kẻ đi đầu hồng y phiêu dật, theo sau hắn là hai vị hắc y nam tử và bốn vị hoàng y thiếu nữ. Này đúng là cảnh tượng kinh điển khi nhân vật tà phái xuất hiện.

Bóng người dần dần tới gần, đáp xuống trung tâm võ đài. Hồng Diệp vẫn cải trang như trước, không cho kẻ khác thấy mặt thật của hắn, thế nhưng đôi mắt sáng ngời của hắn lại cho ta cảm giác rất khác với lần trước. Không lẽ là ta nhìn nhầm, Hồng Diệp hôm nay, không phải là Hồng Diệp lần trước. Hồng Diệp hôm nay thiếu ba phần âm nhu, hơn ba phần mạnh mẽ. Càng quỷ dị hơn, từ Hồng Diệp toát ra một loại cảm giác thân thuộc lạ lùng, giống như hắn ngày ngày vẫn hiện diện quanh ta. Ta không dám nghĩ tiếp, cứ coi như là ta suy nghĩ quá nhiều đi.

Hồng Diệp thong thả nói: “Các ngươi cũng quá tùy tiện, bản giáo chủ còn chưa đến đã dám tự mình quyết định.” Giọng điệu của hắn thoải mái cứ như cả võ lâm là sân sau nhà hắn.

Quần chúng dưới đài vô cùng phẫn nộ quát lớn: “Ngươi là ai, chuyện của võ lâm chúng ta không đến lượt ngươi quản.” Tiểu Ngọc cũng vội chắn trước ta, nàng nói: “Công tử, ngươi yên tâm, lát nữa nếu có chuyện xảy ra, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Ta méo mặt, tốt xấu gì ta cũng là nam nhân, đâu đến nỗi phải núp sau nàng tìm sự bảo hộ. Nhưng dù sao, sự quan tâm của nàng cũng làm ta cảm động vô cùng. Một đám đệ tử của sơn trang cũng vội vây quanh ta, ân, trong mắt mọi người, ta quả thực cần được che chở.

Trên lôi đài, mấy người nhà Âu Dương Sơ Tuyết, nhà Tống Khiêm đứng một bên, “Thiên Diệp giáo” là bên còn lại, tạo nên cục diện đối đầu. Tống Liêm cũng không thèm chấp thái độ ngông cuồng của Hồng Diệp, hắn lịch sự chắp tay, “Ha ha, giáo chủ đại giá quang lâm, “Phong Vũ sơn trang” chúng ta không kịp nghênh đón từ xa, thất lễ, thất lễ. Chính là võ lâm đại hội đã kết thúc, Tân võ lâm minh chủ cũng đã định, không cần giáo chủ bận tâm. Nếu giáo chủ có hứng thú, có thể trụ lại Phong Vũ sơn trang vài ngày, nhân tiện mời giáo chủ giải thích nguyên nhân giáo đồ Thiên Diệp giáo liên tục tập kích chúng ta. Còn nếu giáo chủ có ý đồ khác, vậy thì xin thứ lỗi, chính đạo nhân sĩ chúng ta không thể đáp ứng.” Qua vài lời đã biểu lộ được lập trường của mình, khách khí hữu lễ lại không mất đi sự uy nghiêm, quả là tiền minh chủ võ lâm.

Mọi người bên dưới đều hô to hưởng ứng, soát soát rút ra vũ khí của mình.

Hồng Điệp nhìn xuống dưới đài, ánh mắt dừng lại trên người ta ba giây rồi lại quét sang hướng khác. Hắn chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ.

“Đại gia xem ta hôm nay chỉ dẫn theo mấy người hẳn cũng nhìn ra ta đến không phải để đánh nhau.”

“Ra là giáo chủ đến chúc mừng Tống mỗ kế nhiệm, Tống mỗ không dám.”

“Tống công tử không cần khách khí, ta đến đây chỉ để thông báo với mọi người, sau này, toàn võ lâm dưới sự thống trị của ta sẽ ngày càng huy hoàng.” Hắn phóng tầm nhìn về phía xa, tựa như mọi vật đều trong tầm ngắm của hắn.

“Ha ha, hóa ra giáo chủ “Thiên Diệp giáo” là kẻ điên, nực cười quá, đúng không Khiêm ca ca.” Âu Dương Sơ Tuyết cười nói với Tống Khiêm.

“Vừa lúc có Bàn thần y ở đây, có thể mời hắn giúp ngươi điều trị.” Lời này vừa phát ra, mọi người liền nhất loạt nhìn chằm chằm vào ta.

“Không biết, Bàn thần y nổi danh thiên hạ có thể trong thời gian ngắn giải trừ “Vô Song” được không?” Thân hình cao ngất, giọng điệu tự tin, sáu người đứng sau hắn từ đầu tới cuối không có một tia cảm xúc, hệt như đám rối gỗ trong tay của hắn.

Lời này vừa ra, mọi người đồng loạt biến sắc, “Vô Song” sở dĩ là vô song [1] là bởi nó là vua của vạn độc, được điều chế từ 180 loại độc, không có hàm lượng cố định, trình tự pha chế cũng hoàn toàn ngẫu hứng, tùy theo sự sắp đặt của người pha chế. Cũng chính vì vậy mà nó không có giải dược đặc dụng. Mà ta phải thông qua mạch tượng cùng phân tích máu của họ để làm ra giải dược riêng cho họ, ít nhất cũng phải bảy ngày mới có được kết quả.

“Không cần ngông cuồng, “Vô Song” không phải thuốc bột, không thể phát tán trong gió, đồ ăn của mọi người cũng là do sơn trang cẩn thận chuẩn bị, không thể dính độc.” Không ngờ Âu Dương Sơ Tuyết cũng có chút hiểu biết.

“Vậy cứ thử xem.” Hồng Diệp tiếp nhận cây sáo từ tay thiếu nữ phía sau, nhàn nhạt nói.

“Vô Song” là một loại trùng độc, dùng âm luật kích phát [2], một khi phát tác, người trúng độc sẽ toàn thân mệt mỏi, sức lực không bằng một đứa trẻ sáu tuổi. Nếu sau bảy ngày mà không có giải dược, võ công của hắn sẽ hoàn toàn biến mất, đã vậy còn nhanh chóng già đi mười tuổi. Với võ lâm nhân sĩ mà nói, đáng sợ nhất không phải cái chết mà là tu vi nhiều năm trong nháy mắt mà bị tiêu vong, không để lại chút dấu vết.

“Vô Song” quả nhiên là thiên hạ chí độc.

Tiếng sáo du dương phiêu tán trong không gian, chẳng lẽ, lúc này đây, võ lâm thật sự sẽ rơi vào tay tà giáo?

Chú thích:

[1] vô song nghĩa là có một không hai, ở đây chỉ là mỗi “Vô Song” tuy có tác dụng giống nhau nhưng vì cách pha chế hoàn toàn ngẫu nhiên nên ứng với từng loại Vô Song sẽ có giải dược riêng.

[2] trùng độc là một loại côn trùng hoặc vi trùng (biết đâu được đấy ^ ^) có độc, nếu coi Vô Song là thuốc nổ thì tiếng sáo (giai điệu) chính là ngòi nổ.