Tiện Ái

Chương 30: Quá khứ của Bàn Ly




Hồng Diệp là cốt nhục Tống gia, câu nói không khác gì tiếng sấm giữa trời quang khiến ai nấy đều choáng váng.

Tống Liên đúng là phong lưu thành tính, con riêng rơi rớt khắp nơi, không biết Tống Khiêm còn có muội muội hay tỉ tỉ nào nữa không.

Tống phu nhân tuyệt vọng nhìn Tống Liêm, con riêng của trượng phu thay nhau xuất hiện, nàng không thất thố trước mặt mọi người đã là hiếm thấy.

Là ai đi nữa, bị nêu khuyết điểm trước mặt bao người như vậy đều không thể giữ được bình tĩnh, huống chi là tiền minh chủ võ lâm. Tống Liêm khẩn trương đến nỗi mặt mày đỏ bừng, ho khan không ngừng, đứng cũng không vững, thân thể vất vả lắm mới tốt lên dường như muốn suy sụp. Ta vội bước lên đỡ hắn.

Phía dưới bàn tán xôn xao, ngay cả Âu Dương Sơ Tuyết cũng không nhịn được quay sang hỏi cha mẹ chuyện này là thật hay giả. Về phần ta, bọn họ đều nói ta là “Nghĩa tử”, chính là, chuyện trong giang hồ, ai biết đấy là đâu. Nếu chỉ có một đứa con riêng, ngươi còn có thể viện cớ năm xưa phong lưu đôi chút, nhưng liên tiếp hai đứa xuất hiện thì nhân phẩm ngươi đúng là có vấn đề. Tống Liêm a Tống Liêm, một nữ nhân tốt như Bàn Ly sao có thể yêu ngươi sâu đậm đến thế, đến chết vẫn không tỉnh ngộ?

Hồng Diệp vô cùng kinh ngạc, “Lão nhân gia, không phải ngài nói phụ mẫu ta đều mất rồi sao? Ta sao có thể là nhi tử của hắn?”

Duy nhất có Tống Khiêm là còn có vẻ chấn định, hắn nghiêm mặt nói: “Chúng ta kính ngài là người có danh tiếng trong giới võ lâm mà gọi ngài một tiếng tiền bối, hy vọng ngài không vì cứu đồ tôn của mình mà nói những lời vô căn cứ, bôi nhọ thanh danh gia phụ.”

Lời này vừa ra, mọi người đều như bừng tỉnh, đúng vậy, dưới tình huống này mà nói như vậy đâu đáng tin chứ.

Vô Cực tôn giả cười lớn: “Ha ha, đúng là hảo nhi tử. Vô Cực ta nếu thật muốn cứu một người thì ai có thể ngăn cản?”

Mọi người gật đầu nói phải, nhất thời không biết ai đúng ai sai.

“Vậy kính mong tôn giả đưa ra chứng cứ.”

“Tống Liêm, ngươi còn nhớ đồ nhi hư đốn của ta khi xưa sao?”

“Đương nhiên, Bàn Nhược đang đứng cạnh ta đây chính là nhi tử của nàng.” Tống Liêm chỉ vào ta nói.

Vô Cực tôn giả cười ngặt ngẽo, “Ha ha, cái gì, nếu hắn là nhi tử của Bàn Ly, thì hảo đồ tôn của ta là ai?”

Ta bị lời nói của hắn làm cho rối tung. Lẽ nào con của Bàn Ly chưa chết, không thể nào. Cẩn thận ngẫm lại cũng không thể nói không có khả năng, nàng chưa từng nói rằng con mình đã chết, chỉ nói hắn đã đi rồi, phải chăng ta đã hiểu nhầm?

“Việc này… – Nhược nhi cùng Bàn Ly sống nương tựa vào nhau, còn có cả ngọc bội làm chứng.” Tống Liêm gỡ ngọc bội bên người xuống giơ lên cho Vô Cực tôn giả xem.

Vô Cực tôn giả nhìn một lúc rồi nói, “Đúng là của đồ nhi bất tài của ta, nhưng hắn không phải là cốt nhục của nàng, hài tử thật sự đã bị ta đưa đi ngay khi ra đời.” Chẳng trách Bàn Ly lại đau thương đến thế. Có người mẹ nào có thể thấy con mình vừa mới chào đời, còn chưa được cảm nhận tình thương của mình đã bị người khác cướp đi mà không đau đớn đây. Vậy thà rằng chối bỏ sự thật mình có một đứa con đang sống ở một nơi nào đó mà mình không biết.

“Tôn giả chỉ nói mà không chứng minh thì ai mà tin được?” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Tống Liêm hẳn là người muốn biết rõ sự thật nhất, dù sao cũng là cốt nhục của mình, đâu thể qua loa đại khái cho được.

“Ta sẽ chứng minh những điều ta nói là sự thật.” Hắn quay sang Hồng Diệp, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Đứa nhỏ, ngươi muốn nghe quá khứ của thân sinh mẫu thân mình chứ?”

Hồng Diệp không đáp, hẳn là hắn vẫn chưa chấp nhận được sự thật mình là con của kẻ thù.

“Xin tiền bối chỉ giáo.” Ta muốn biết Bàn Ly rốt cuộc là người như thế nào, giữa nàng và Tống Khiêm thực sự đã xảy ra chuyện gì.

Vô Cực tôn giả đưa mọi người theo dòng hồi ức của mình.

Năm ấy, Bàn Ly là đồ đệ duy nhất của Vô Cực tôn giả, từ nhỏ đã vào rừng đi theo sư phụ học võ, chế thuốc. Hóa ra Bàn Ly có võ công, chỉ là nàng chưa từng tiết lộ cho ta biết mà thôi.

Khi đó Bàn Ly 19 tuổi, giống như bao cô gái khác, nàng vô cùng mong đợi tình yêu đến với mình, ngày đêm mơ ước gặp được một vị anh hùng cái thế.

Một lần, nhân lúc sư phụ vắng nhà, nàng lén xuống núi chơi. Lần đầu xuống núi nên nàng căn bản không biết cuộc sống dưới chân núi như thế nào, đương nhiên cũng không biết dùng tiền để mua bán trao đổi. Nàng cứ thích gì liền cầm lên bỏ đi. Vì thế, một đám chủ tiệm liền đuổi theo một nàng, lên tiếng mắng nàng là kẻ trộm.

Tình cờ, Tống Khiêm khi đó còn là một thiếu niên tuổi trẻ tài cao, khá phách hiên ngang, nhiệt huyết tràn đầy đi qua, hắn nắm lấy tay Bàn Ly, trong mắt là ba phần dịu dàng, ba phần tiếc hận, ba phần kinh diễm, một phần chính trực nói: “Nàng vốn là giai nhân, sao phải làm kẻ trộm.”

Chỉ một câu nói ấy, con người ấy đã giam cầm Bàn Ly trong bể sâu tình ái, không thể thoát ra. Cho dù hắn đã có gia đình cũng nhất quyết đi theo, để được gần bên hắn.

Bàn Ly không biết, sư phụ nàng cùng người nàng yêu cùng nhau đánh cược, nếu hắn có thể vì nàng mà đến cầu cạnh y thì hắn nhất định phải bái y làm sư phụ, trở thành đồ đệ của y.

Âm mưu của sư phụ nàng là để nàng hạ độc hắn, một loại độc do chính Vô Cực tôn giả nghiên cứu, chế xuất, chỉ có y mới có giải dược, nên chắc chắc hắn sẽ đến cầu cứu.

Nàng yêu nam nhân đến vậy thì sao có thể hạ độc hại hắn được chứ. Nhưng trong lòng nam nhân kia chỉ có thê tử của mình. Sư phụ của nàng nói, hắn vừa chế ra một loại dược mới, người ăn nó sẽ quên hết những chuyện trước kia, chỉ nhớ rõ người hạ dược mình. Vậy mà nàng ngây thơ tin tưởng, vui mừng khôn xiết ra tay đầu độc chính người mình yêu.

Nhưng người nam nhân yêu vẫn là thê tử của hắn. Trong lúc mất bình tĩnh, nàng lại hạ dược nam nhân, khiến hắn không tỉnh táo mà phát sinh quan hệ xác thịt với mình.

Khi nam nhân tỉnh lại liền vô cùng thất vọng nói với nàng: “Không ngờ ngươi lại là người như vậy, ta nhìn lầm ngươi rồi.” Thê tử của nam nhân đã vì hắn sinh ra kết tinh tình yêu của họ, khi biết chuyện này liền mang theo đứa con bỏ đi.

Không lâu sau, độc phát, thê tử cùng đứa nhỏ lại trở về bên hắn. Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là người ngoài cuộc.

Sư phụ nàng chờ mãi chờ mãi mà không thấy hắn đến cầu xin y. Bởi vì, để chuộc lại lỗi lầm của mình, nàng đã đổi máu của mình cho nam nhân, cho nên người trúng độc chính là nàng. Cuối cùng, nam nhân cũng tha thứ nàng, nàng vô cùng cao hứng.

Sư phụ của nàng vô cùng tức giận, giận nàng phá hỏng kế hoạch của mình. Nhưng giận thì giận, y vẫn không đành lòng nhìn đồ nhi duy nhất của mình vì độc mà chết, y giải độc cho nàng, sau đó trục xuất nàng khỏi sư môn. Sư phụ nàng cũng biết nàng đang mang thai, nhưng nàng không hề do dự mà rời đi.

Nàng đi tìm nam nhân mà nàng yêu, nàng nghĩ, dù hắn không yêu mình thì ít nhất cũng vì trách nhiệm với đứa con mà quan tâm săn sóc. Nhưng thê tử của hắn nói: “Ta cho ngươi lựa chọn, giữa mẫu tử nàng và ta cùng hài tử của ta, ngươi chọn đi.” Nam nhân cùng thê tử của hắn là sư huynh muội, thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Quan hệ của họ gắn bó keo sơn đến nỗi không dung thứ nổi một hạt cát.

Cuối cùng nam nhân vẫn chọn thê tử của mình. Còn nàng, hắn chỉ có thể lén lút chăm sóc.

Bàn Ly không chịu nổi những tháng ngày không thấy ánh mặt trời, mang theo ngọc bội làm tin, một mình rời đi, tìm một nơi hoang vắng định cư. Nàng tưởng rằng nam nhân sẽ đi tìm mình, nhưng hắn đã không làm vậy.

Khi đứa nhỏ chào đời, nhìn thấy đứa con bé xíu đỏ hỏn, trái tim nàng liền được lấp đầy. Không có hắn ở bên thì đã sao, nàng còn có đứa con của mình, hai mẹ con họ nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau. Chính là, bất hạnh lại kéo đến, đứa nhỏ bẩm sinh đã trúng độc, là khi nàng cứu nam nhân mà trúng. Hơn nữa nàng một thân một mình, không thể chăm sóc đứa trẻ chu toàn, tính mạng con nàng bị đe dọa.

Bất dắc dĩ, nàng chỉ có thể cầu xin sư phụ giúp đỡ, sư phụ nàng đến và đáp ứng cứu đứa con của màng, điều kiện là mẹ con họ đời này kiếp này không thể gặp mặt nhau.

Đứa trẻ đó chính là Hồng Diệp.

Thảo nào, ngay lần gặp đầu tiên, hắn đã cho ta cảm giác vô cùng thân thiết, là do hắn là con của Bàn Ly, chảy trong mình dòng máu của nàng.

Bàn Ly, hóa ra ngươi cùng ta đều thật ngu ngốc, đều vì không chiếm được người mình yêu mà si ngốc theo đuổi, có phải đây cũng là một loại ràng buộc giữa chúng ta.