Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 120




—— thà rằng Ma tôn bị Nguyệt Hoa tiên quân ám ảnh còn hơn.

Ít ra vẫn đoán được đáp án.

Nhưng hiện tại chỉ có hai chữ “Tịch Diệt”, có vẻ khó giải quyết đây.

Ma quân mặc dù để lại bí tịch tên là 《 Tịch Diệt 》, trong đó cũng nhắc đến hai chữ “Tịch Diệt” rất nhiều, như Tịch Diệt châm, Tịch Diệt kiếm, Tịch Diệt linh hư công…… nhưng không giải thích cụ thể chúng.

Lâm Sơ nhìn phiến đá, phỏng đoán ý đồ ma quân.

Tịch Diệt châm gõ cửa ba lần, chứng minh rằng 《 Tịch Diệt 》 đã được truyền thừa.

Nhưng từ đối của hai chữ “Tịch Diệt” là gì đây?

Lâm Sơ ngẫm nghĩ, đây hẳn là bài khảo nghiệm ngộ tính đệ tử, dù sao chỉ cần có tài liệu phù hợp là luyện được Tịch Diệt châm rồi, không chứng minh được đệ tử có chân chính lĩnh hội được tuyệt học của ma quân hay không.

Lâm Sơ phảng phất quay về đời trước, suy đoán mục đích ra đề của giáo viên trong bài thi cuối kỳ.

Hắn nói: “Ta không giải được.”

Tiêu Thiều đáp: “Ngươi đã đọc hết 《 Tịch Diệt 》, chắc chắn sẽ giải được thôi.”

Lâm Sơ: “Thật sao.”

Tiêu Thiều nói: “Luận võ học, ngươi luôn rất thông minh.”

Lâm Sơ: “……”

Ý của Tiêu Thiều là mấy phương diện khác hắn đều thiểu năng trí tuệ đúng không, hắn biết đấy.

Lâm Sơ ngẫm lại Tịch Diệt, nghĩ về ý nghĩa của hai chữ này.

Nghĩa đen của Tịch Diệt là tiêu vong.

Công pháp này do ma quân sáng chế, tiêu tan toàn bộ công lực của đối thủ chỉ trong nháy mắt.

Mà người sử dụng công pháp này, đồng dạng không hề có tu vi, khí hải đan điền trống rỗng.

Hắn mím mím môi, ngón tay dừng trên phiến đá, nửa nén hương sau mới di chuyển, viết xuống hai chữ “Hư vô”.

Phiến đá dao động một hồi, tựa như gợn sóng, “Tịch Diệt” biến mất, hiện lên hai chữ “Thiên Đạo”.

Cái này Lâm Sơ biết.

Đây chính là tư tưởng cốt lõi trong 《 Tịch Diệt 》.

Hắn viết “Vô nghĩa”.

Phiến đá lại động, lần này đổi thành “Tiên ma”.

Tiêu Thiều nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lâm Sơ cũng bật cười, lý do là, từ này, tối hôm qua bọn họ vừa thấy xong.

Hắn viết “Cá mè một lứa”.

Phiến đá lại động, là “Tịch Diệt linh hư công”.

Lâm Sơ viết “Từ không thành có”.



Phiến đá lại động.

Lần này xuất hiện bốn chữ.

Bất ngờ là “Thanh Minh ma quân”.

Lâm Sơ: “……”

Sư phụ, siêu cương*. (ngôn ngữ mạng: ra đề vượt khỏi kiến thức giảng dạy)

Hắn hỏi: “Muốn chúng ta đoán sao?”

Tiêu Thiều: “Ta đoán là ‘vô địch thiên hạ’.”

Lâm Sơ nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Hắn vươn tay viết xuống bốn chữ: “Vô địch thiên hạ”.

Sau một hồi dao động dữ dội, phiến đá lại nhẵn nhụi như cũ, một lát sau, từ từ hiện lên nét chữ của Thanh Minh ma quân.

Nét chữ cứng cáp mềm mại, phóng khoáng như đại dương mênh mông, tràn đầy khí phách.

“Đạo pháp lĩnh ngộ, vẫn chưa đủ. Niệm tình thừa nhận bổn quân vô địch thiên hạ, tạm cho ngươi vào.”

Lâm Sơ: “……”

Nét chữ sau khi biến mất, lại xuất hiện một dòng chữ khác.

“Thanh Minh động thiên cấm người ngoài tiến vào, trừ đệ tử thân truyền và gia quyến.”

Lâm Sơ nhìn Tiêu Thiều, lại nhìn Trái Cây.

Gia quyến, coi như thế đi.

Sau khi dòng chữ kia biến mất, phiến đá tan rã, lại trở về mấy khối đá hình thù kỳ dị, ẩn mình trong núi, trước mặt bọn họ xuất hiện vòng xoáy màu đen.

Vòng xoáy kia không giống thực thể, cực kỳ tối tăm, như thể nuốt hết tất cả ánh sáng, khiến người ta có cảm giác, bước vào đó, là sẽ bước vào sâm la địa ngục.

Tiêu Thiều nói: “Vào thôi.”

Lâm Sơ: “Ừm.”

Trái Cây vươn tay nắm tay hắn.

Tiêu Thiều quan sát hai người, một lúc sau, cũng vươn tay nắm lấy tay kia của Lâm Sơ.

Lâm Sơ cứ như vậy dìu già dắt trẻ tiến vào hố đen.

Vừa bước vào, cảnh tượng biến hóa.

Xung quanh hắn tối đen như mực, không nhìn thấy gì, nhưng vẫn tinh tường cảm giác được bàn tay đột nhiên trống rỗng.

“Tiêu Thiều?” Hắn gọi một tiếng.

Không người đáp lại.

Hắn lại gọi một tiếng Trái Cây, cũng không người hồi âm.

Lạc rồi?

Lâm Sơ khôi phục bình tĩnh, tiến về phía trước.



Bóng đêm đậm nhạt không đồng nhất, đi được một lúc, dường như hóa thành một đám sương mù, dần dần tan biến.

Trước mặt hắn dựng một tấm bia đá rất lớn.

Trên bia đá là nét chữ của Thanh Minh: “Thanh Minh động thiên, sinh tử chớ luận”.

Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn sương mù tràn ngập con đường, cảm thấy nơi này thực hiểm ác.

Thanh Minh động thiên, sinh tử chớ luận, ý tứ là bên trong động thiên vẫn còn khảo nghiệm ư?

Quả nhiên luận người không đáng tin cậy nhất, Thanh Minh ma quân đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Không biết Tiêu Thiểu và Trái Cây đã bị đưa tới phương nào rồi.

Mặc dù Tiêu Thiều đã khôi phục tu vi, nhưng dù sao vẫn chưa học qua công pháp của ma quân, mà Trái Cây còn nhỏ, chắc biết có thể ứng phó được hay không.

Lâm Sơ rút Chiết Trúc kiếm ra, tăng tốc tiến về phía trước.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân chính mình, hắn xuyên qua màn sương mù, bỗng nhiên thấy xa xa phía trước xuất hiện một bóng trắng.

—— có vẻ là người.

Hắn tiếp tục tiến lên, bóng trắng kia càng thêm rõ ràng, là một người mặc bạch y.

Càng đến gần càng quen mắt.

Cuối cùng cũng tới phụ cận, Lâm Sơ dừng bước chân lại.

Người nọ một thân bạch y tuyết trắng, dường như là trang phục Kiếm Các, một tay trống không, một tay cầm kiếm.

Kiếm, là Chiết Trúc kiếm.

Mà gương mặt kia, chính là gương mặt của Lâm Sơ.

Tuy vậy, đó là một gương mặt vô cảm.

Lâm Sơ nhìn thẳng người nọ.

Người nọ cũng nhìn thẳng hắn, trong mắt thanh thanh lãnh lãnh, tựa hồ trống không một mảnh.

Bối cảnh là một cánh đồng tuyết và những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, bông tuyết phiêu diêu trong gió, mà người nọ đang đứng trên ngọn núi cao nhất, vạt áo tuyết trắng nhẹ nhàng phấp phới, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn theo chiều gió.

Lâm Sơ tiến lên một bước.

Người nọ không phản ứng gì.

Hắn lại tiến thêm bước nữa, đầu đột nhiên đụng phải thứ gì đó.

Lâm Sơ: “……”

Hắn vươn tay ra, chạm vào một thứ bóng loáng giữa mình và người nọ.

Cảm giác này khiến hắn nhớ tới gương.

Nơi này là Thanh Minh động thiên, chắc chắn sẽ không thể nào xuất hiện một người giống y như đúc hắn.

Nhưng nếu là một mặt gương, thì tại sao lại chiếu lên khung cảnh như vậy?

Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến.