Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 172




Chẳng biết đã ôm bao lâu, rốt cuộc hai cơ thể tách rời, lại lôi lôi kéo kéo trong chốc lát.

Cuối cùng vẫn là Lâm Sơ rời giường trước, liếc nhìn Tiêu Thiều.

Y phục Tiêu Thiều xộc xệch tán loạn, dựa người vào cột giường, lười nhác chỉnh chỉnh cổ áo.

Một thân áo đen của y cực kỳ hoa mỹ, hoa văn chìm chìm uốn lượn đỏ thẫm, vạt áo rộng mở, tà tính tứ phương.

Lâm Sơ sáp người gần Tiêu Thiều một chút, ngắm nhìn đôi mắt y —— hình dáng đôi mắt vẫn tuyệt đẹp như xưa, đuôi mắt khe khẽ vút lên, mặt mày vô cảm sẽ là đường cong sắc bén, cười rộ lên, mi mắt cong cong, lại tựa như có hoa đào lưu chuyển. Mà tròng mắt vốn dĩ đen như mực kia, lúc này nhìn lại, vậy mà còn phảng phất ánh mắt Đại Vu, sâu trong con ngươi có một tia huyết sắc đỏ thắm kích động.

Chẳng qua, xét về diện mạo, Tiêu Thiều so với Đại Vu hoa lệ trương dương mười phần. Lâm Sơ thầm nghĩ may mà thế giới này chỉ có tiên đạo, bằng không Tiêu Thiều với khuôn mặt và một thân y phục như vậy, đã có thể trực tiếp đi đăng cơ ma giới rồi.

Hắn đang suy nghĩ vẩn vơ, Tiêu Thiều đã đến trước mặt hắn, mặt mày vô cảm mà nhìn hắn, sau đó duỗi tay giữ chặt cằm hắn, đè ép hắn lên cột giường.

Lâm Sơ nghĩ bụng sao huynh không đi đăng cơ Ma giới luôn đi, cứ một mực phải nhắm vào ta.

Tiêu Thiều cúi đầu nhìn hắn.

Lâm Sơ mặt vô biểu tình nhìn lại.

Thật lâu sau, Tiêu Thiều mới hỏi: “Đang nghĩ gì hửm?”

Lâm Sơ: “Không có gì.”

Tiêu Thiều: “Ta không tin.”

Lâm Sơ: “Huynh phải tin.”

Tiêu Thiều câu môi cười cười.

Nụ cười thật nguy hiểm, phảng phất như sắp ăn hắn, làm Lâm Sơ bất chợt muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng là cây cột, hắn không thể lùi được. Muốn trốn, mà hiện giờ tu vi chẳng bằng ai kia, cũng không thể trốn nổi.

Hắn thầm nghĩ thế sự thật quá vô thường, lúc hắn có thể đánh lại Tiêu Thiều, lúc người này chỉ là một con tiểu phượng hoàng suy yếu, thì chẳng nỡ đánh y, bây giờ tiểu phượng hoàng cánh chim đã phong, biến thành một con quạ đen khổng lồ, thoạt nhìn đã biết không thể đánh lại.

Tiêu Thiều nâng cằm hắn lên, thanh âm trầm trầm: “……Vẫn còn nghĩ hửm.”

Lâm Sơ thầm nghĩ không ổn, bản thân bao năm luyện thành kỹ năng ngoài mặt không nói một lời, nội tâm lầm bầm lầu bầu, cuối cùng vẫn bị phát hiện sao.

Đang nghĩ như vậy, nên hắn đành trơ mắt mà nhìn sắc mặt Tiêu Thiều càng thêm không vui, nghe thanh âm Tiêu Thiều càng thêm nguy hiểm: “Em vẫn luôn thích nói chuyện với mình như vậy.”

Vô cùng chắc chắn là bị phát hiện.

Hình như còn bị phát hiện từ lâu rồi.

Lâm Sơ có chút chột dạ.

Chợt thấy Tiêu Thiều cong cong môi mỏng: “Muốn cạy đầu em.”

Lâm Sơ: “?”

Tiêu Thiều nói tiếp: “Hoặc đào trái tim em.”

Lâm Sơ: “Ta cảm thấy không ổn.”

Tiêu Thiều cúi đầu, thổi nhẹ vành tai hắn, thanh âm như thể ngậm máu tươi: “Ta nghĩ vậy …… lâu rồi.”

Lâm Sơ: “!”

Hắn sớm nên biết người này biến thái.

Hắn cố gắng rụt rụt về phía sau.

Tiêu Thiều nhẹ cười bên tai hắn.

Lâm Sơ biện giải: “Ta đâu có nghĩ gì.”

“Hửm?” Tiêu Thiều thong thả ung dung nói: “Em rõ ràng đang nghĩ ta đẹp.”



Lâm Sơ: “……”

Hắn hỏi: “Nhìn ra kiểu gì vậy?”

Tiêu Thiều: “Đoán.”

Lâm Sơ: “Sau đó muốn cạy đầu ta.”

Tiêu Thiều: “Đùa em thôi.”

Ác liệt.

Ác liệt đến cực điểm.

Lâm Sơ quyết định không thèm nói chuyện với y nữa.

Tiêu Thiều cũng không nói gì, chỉ dựa vào vai hắn, bộ dáng mọi sự chẳng quan tâm.

Lâm Sơ chậm rãi vuốt ve lưng y, tựa như chải lông cho tiểu phượng hoàng, lại sờ sờ ngực y nơi trái tim đang đập.

Hết thảy phảng phất như bình thường.

Lâm Sơ: “Khi nào ra ngoài?”

Tiêu Thiều: “Không muốn ra ngoài.”

Lâm Sơ: “Không tìm Tiêu Tuyên sao.”

Tiêu Thiều: “Tiêu Tuyên…… chỉ sợ tự thân khó bảo toàn.”

Lâm Sơ: “Huh?”

Chỉ nghe Tiêu Thiều nói: “Đại Vu đã chết, tin tức lan truyền, hoàng đế Bắc Hạ hiển nhiên đã biết. Nếu Tiêu Tuyên bại lộ chuyện hắn hợp tác với chúng ta, giờ phút này có lẽ đang bị trừng phạt, nếu chưa bại lộ, thì đã bị phụ hoàng hắn kéo đi nghị sự rồi.”

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy rất đúng.

E rằng Tiêu Tuyên chẳng rảnh quan tâm hai người họ.

Mà người này thân là hoàng thất Bắc Hạ một cây độc đinh, cho dù bị phạt, cũng không phải lo lắng về tính mạng.

Hắn lại nghĩ nghĩ, cảm thấy hậu đại Nam Hạ Bắc Hạ, có phần điêu tàn.

Bắc Hạ bên này, hoàng tử đứng đắn chỉ có một mình Tiêu Tuyên.

Nam Hạ thì có Tiêu Thiều, nhưng Tiêu Thiều nào phải hoàng tử trên danh nghĩa. Tính hết, cũng chỉ có Tiêu Linh Dương người thừa kế duy nhất.

Còn về cuối cùng ai sẽ lên làm hoàng đế, để cho ba người này tuỳ ý tranh giành đi.

Lại qua chốc lát, Tiêu Thiều rốt cuộc cũng định ra ngoài.

Lâm Sơ hỏi y: “Huynh không mặc váy sao?”

Tiêu Thiều: “Mặc.”

Chợt thấy một màn sương máu nổi lên, thân ảnh Tiêu Thiều trước mặt mơ hồ một lúc, sương máu tan đi, liền biến thành bộ dáng Đại tiểu thư.

Tóc mây vấn cao, hai bên tóc mai cài kim bộ diêu vàng óng. Hoa y đỏ thẫm bồng bềnh uốn lượn, vạt áo thêu kim sắc mẫu đơn lấp lánh, giao hòa với kim bộ diêu càng tôn lên vẻ đẹp của y.

Lâm Sơ nhìn trang phục xong, lại nhìn trang điểm, chợt thấy khóe mắt người này điểm một nốt ruồi son lệ chi, son môi cũng đậm hơn bình thường một chút.

Hắn hỏi Lăng Phượng Tiêu: “Có thể trực tiếp thay đổi sao?”

Lăng Phượng Tiêu liền giải thích nguyên lý cho hắn.

Hiện giờ thân thể y không phải huyết nhục phàm nhân nữa, đã bị trái tim kết tinh của oán khí kia trọng tố lại thân thể, từ đây dựa vào oán hận lệ khí trong thiên địa mà tồn tại, cho nên cũng không có hình thể cố định, ở khắp mọi nơi, tùy tiện thay đổi theo ý muốn.

Người này thật sự không phải người.



Hai người rời khỏi phòng.

Đi đến đại điện, sư huynh bay ra: “Sư đệ! Cuối cùng ngươi cũng ra rồi! Lâu như vậy chả thấy động tĩnh gì, ta còn tưởng ngươi chết trong phòng rồi chứ!”

Chớp mắt một cái nhìn thấy Lăng Phượng Tiêu, hồn ma đứng hình mất 5s: “…… Tại sao lại là người khác vậy?”

Lâm Sơ: “Một người.”

Sư huynh lui về sau mấy thước: “Vậy rốt cuộc là nam hay nữ?”

Lâm Sơ: “Đều có thể.”

“Wow.” Sư huynh trầm mặc một hồi: “Sư đệ đúng là…… diễm phúc không cạn!”

Lâm Sơ nghĩ nghĩ.

Khí chất dung nhan Tiêu Thiều, nam nhân thế gian sợ rằng chẳng ai sánh bằng. Lăng Phượng Tiêu, cũng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Cũng đúng đấy.

Chỉ là có điểm đau eo.

Cáo biệt sư huynh, bọn họ rời khỏi Thanh Minh động thiên.

Lăng Phượng Tiêu bất ngờ lại đổi thành Tiêu Thiều.

Lâm Sơ nhìn nhìn y.

Tiêu Thiều nói: “Đến cảnh nội Nam Hạ lại đổi.”

Nam Hạ trưởng công chúa xuất hiện ở cảnh nội Bắc Hạ, quả thật có chút phiền toái.

Cũng không biết bên ngoài đã trôi qua mấy ngày, lúc này mới là sáng sớm, hoàng thành Bắc Hạ một mảnh hoang vu hiu quạnh.

Tiêu Thiều tiến về phía trước vài bước, đứng trên đỉnh tháp.

Làn gió ban mai thổi tung những lọn tóc mai vương trên trán y.

Lâm Sơ dừng bên người Tiêu Thiều.

Chợt nghe y nói: “Hiện giờ bảo ta đồ toàn thành Bắc Hạ, cũng không phải không có khả năng.”

Y chậm rãi đưa tay ra.

Lòng bàn tay bùng lên một ngọn lửa đỏ như máu, ẩn hiện huyết tinh sát khí vô tận.

Lâm Sơ biết, thực lực hiện giờ của y, chẳng chênh lệch Đại Vu là bao.

Đại Vu có thể búng tay đồ diệt một tòa thành, thì Lăng Phượng Tiêu hiện tại cũng có thể. Mà y của hôm nay, thân hãm địa ngục Vô Gian, ngập trong cuồn cuộn biển máu, oán khí vạn người quấn thân, tính tình đã không còn như xưa.

Có lẽ giờ này khắc này, những oán quỷ lệ quỷ đó đang gào khóc trong thần hồn y, cầu xin y hủy diệt toàn bộ thế gian dơ bẩn này.

Lâm Sơ: “Huynh muốn đồ sao?”

Tiêu Thiều không nói gì.

Lâm Sơ quay đầu nhìn y, chỉ thấy hồng nhật phương Đông từ từ ló dạng nơi chân trời, hừng đông rực rỡ, tỏa ra ánh sáng mỹ lệ vô cùng.

Mà người bên cạnh hắn lúc này, đã có sức mạnh lật đổ núi sông chỉ trong tích tắc, có lẽ chỉ cần một ý niệm, là có thể tàn sát sạch sẽ địch thành, trở thành cộng chủ thiên hạ, quân vương nhân gian.

Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tiêu Thiều.

Nhìn Tiêu Thiều chậm rãi, chậm rãi, từ từ gập ngón tay lại.

Ngón tay thực đẹp.

Và rồi ngọn lửa đỏ như máu đó tan biến giữa lòng bàn tay y, phảng phất như chưa từng tồn tại.