Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 179




Lễ đưa tang diễn ra rất suôn sẻ.

Mà hư ảnh phượng hoàng đã tiêu tán kia đột nhiên xuất hiện trở lại, thâu đêm suốt sáng bay lượn trên cung điện. Lâm Sơ biết đây là tàn hồn phượng hoàng Hoàng Hậu gọi tới, tạo nên hiện tượng thiên văn dị thường, có thể tạo đà cho những đại sự trong tương lai, từ xưa đến nay những người biết đùa bỡn lòng người, đều sử dụng phương pháp này đến rất thuần thục.

Lễ đưa tang kết thúc, mọi người ra về, Tiêu Linh Dương thấy không còn việc gì nữa, nhìn quanh bốn phía, cũng định cáo từ.

Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi ở lại.”

Tiêu Linh Dương lập tức giống như chim cút bị xách cổ, bất động, cố gân cổ cãi: “Ta không ở đấy.”

Lăng Phượng Tiêu nói: “Theo ta trở về.”

Tiêu Linh Dương cúi đầu, nhưng vẫn ngước mắt nhìn y, ánh mắt vừa sợ sệt vừa uất hận, còn mang theo ba phần thăm dò: “Ta không đi.”

“Ồ?” Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Thế ngươi định đi đâu?”

Tiêu Linh Dương: “Ngươi quản ta?”

Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn, giọng nói thực âm trầm: “Đúng là quản ngươi.”

Tiêu Linh Dương: “……”

Hắn đứng bất động tại chỗ.

Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi không nghe hiểu tiếng người à?”

Tiêu Linh Dương: “…… Hứ.”

Sau đó đuổi theo.

Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng liếc hắn một cái, phất tay áo bước đi, hồng y phết đất, trương dương hoa lệ đến cực điểm.

Lâm Sơ trừng mắt mà nhìn Tiêu Linh Dương dở trò với Lăng Phượng Tiêu, định dẫm vạt áo y, cho y ngã sấp mặt.

Một chân còn chưa dẫm xuống, Lăng Phượng Tiêu tựa như có mắt sau lưng, vung tay áo lên, một luồng kình khí vô hình xông tới, khiến Tiêu Linh Dương loạng choạng một hồi.

Lâm Sơ: “……”

Đây tình tỷ đệ giữa bọn họ sao.

Đúng là cảm động trời đất.

Tới Ngô Đồng Uyển, Lăng Phượng Tiêu ngồi xuống chủ tọa ở đại điện.

Tiêu Linh Dương đứng dưới, hơi cúi đầu, đôi mắt không ngừng ngó ngó Lâm Sơ, hình như là muốn cầu cứu.

Lâm Sơ lùi về sau 2 bước, bày tỏ lực bất tòng tâm, sau đó bị Lăng Phượng Tiêu kéo đến bên cạnh ngồi xuống.

Lăng Phượng Tiêu nhìn Tiêu Linh Dương, làm phép một hồi, thuận phong nhĩ trên người Tiêu Linh Dương liền bị lôi ra, bay lơ lửng giữa không trung.

Tiêu Linh Dương thấy thứ này bại lộ, cắn cắn môi.

Lăng Phượng Tiêu lên tiếng: “Ngươi muốn nói gì không?”

Tiêu Linh Dương: “Không.”

Mắt thấy cá nóc sắp nổ, Tiêu Linh Dương sắp đi tìm chết, Lâm Sơ nhanh nhẹn khụ một tiếng.

Lăng Phượng Tiêu hít sâu mấy hơi, thanh âm miễn cưỡng bình tĩnh: “Nghe được những gì?”

Tiêu Linh Dương lại không tức giận: “Nghe được ngươi bàn bạc với mẫu thân định mưu triều soán vị!”

“Tốt,” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Nghĩ thế nào?”

Tiêu Linh Dương chợt ngẩng phắt đầu dậy, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói đột nhiên gắt lên: “Các ngươi muốn làm hoàng đế, bảo ta một tiếng là được! Ta…… cũng đâu phải, đâu phải, không cho, các ngươi, các ngươi hà tất……”

Lời còn chưa dứt, đã bị Lăng Phượng Tiêu đánh gãy.

Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng nói: “Quỳ xuống.”

Tiêu Linh Dương oán hận lườm một cái, quỳ xuống.

Lăng Phượng Tiêu: “Sai ở đâu?”

Tiêu Linh Dương lớn tiếng phản bác: “Ta không sai!”

Lăng Phượng Tiêu rũ mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau, mới nói: “Không có tiến bộ.”

Tiêu Linh Dương: “Có tiến bộ là như thế nào? Các ngươi bắt ta uổng công học nhiều thứ như vậy, cuối cùng cũng đâu lên làm hoàng đế?”

Lăng Phượng Tiêu cầm thuận phong nhĩ trong tay, ngữ điệu hòa hoãn xuống: “Ngươi tưởng ta muốn nói chuyện ngôi vị với ngươi?”

Hốc mắt Tiêu Linh Dương càng đỏ hơn, dường như sắp khóc, giọng nói cũng có chút nghèn nghẹn: “Không thì sao?”

Lăng Phượng Tiêu cầm đồ vật kia: “Ai bảo ngươi gài thứ này?”

Tiêu Linh Dương: “Ta tự mình gài.”

“Ồ?” Lăng Phượng Tiêu ngược lại mỉm cười: “Ngươi có mấy phân mấy lượng, ta không biết sao?”

“Ta……” Tiêu Linh Dương vốn từ nghèo nàn: “Dù sao nói ngươi cũng chẳng tin.”

Lăng Phượng Tiêu: “Nói nghe xem nào —— nếu ngươi thật sự có thể nghĩ ra cái này, vậy thì ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.”

Tiêu Linh Dương: “Ta nằm mơ thấy.”

Lâm Sơ: “……”

Lăng Phượng Tiêu: “?”

Y câu môi cười, ý cười thật sâu: “Tới, kể cho ta nghe, mơ thấy như thế nào? Mơ thấy bao giờ?”

Tiêu Linh Dương nói: “Ba ngày trước, ta đang ngủ, chợt nghe thấy một giọng nói, bảo rằng Phượng Hoàng Sơn Trang rắp tâm hại người, định xưng hoàng xưng bá thiên hạ, còn muốn…… đẩy Phượng Dương điện hạ chảy trong người Phượng Hoàng huyết lên đầu sóng ngọn gió, ta bảo ta không tin, chất giọng kia liền nói, nếu như không tin, thì dạy ta một cái trận pháp, dùng máu rắn vẽ lên thuận phong nhĩ, có thể che giấu sự tồn tại của nó, ai cũng không phát hiện được, sau đó gài nó trong hoàng cung, đặc biệt là nơi Đế hậu cư ngụ, sau đó ta liền……”



Lăng Phượng Tiêu: “Sau đó ngươi liền đi làm?”

Giọng điệu Tiêu Linh Dương thực ủy khuất: “ Ừm.”

Lâm Sơ nghĩ thầm thôi xong rồi, cái mạng của đệ đệ sắp không giữ nổi nữa rồi.

Nào ngờ Lăng Phượng Tiêu cư nhiên vẫn rất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Có lẽ, tâm tư y, đã mệt mỏi rồi, Lâm Sơ biết.

Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu vẽ một Pháp ấn, dùng phượng hoàng chân hỏa đốt cháy thuận phong nhĩ, qua một lát, chợt có một tiếng hú sắc bén tru lên, tiếp đến là một làn khói tím đen bị vắt ra, đụng phải phượng hoàng chân hỏa bỏng cháy, dần dần tiêu tán.

Màu sắc làn khói này, vừa nhìn đã biết là có liên quan tới Bắc Hạ.

Tiêu Linh Dương cho dù không hiểu mưu lược, nhưng lúc này cũng phát hiện không ổn, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Trong mộng?” Lăng Phượng Tiêu hỏi hắn: “Kế ly gián rác rưởi như vậy, vu thuật Bắc Hạ đơn giản như vậy, ngươi không nhận ra? Gặp phải chuyện này, không đi hỏi ta, dám tự chủ trương…… Ngươi đúng là bản lĩnh đấy.”

Tiêu Linh Dương lập tức hoảng sợ: “…… Ta sai rồi.”

“Kẻ dạy ngươi phù chú như vậy, rõ ràng không chỉ để che giấu dao động linh lực, mà là cải tạo nó……” Lăng Phượng Tiêu nói: “Chắc hẳn, tin tức truyền vào tai ngươi, Bắc Hạ cũng biết.”

Sắc mặt Tiêu Linh Dương ngày càng tái nhợt hơn, thái dương cũng rịn mồ hôi lạnh.

Lăng Phượng Tiêu thấy vẻ mặt hắn không ổn, thanh âm trầm xuống: “Làm sao?”

Tiêu Linh Dương trợn to hai mắt, nói không nên lời.

“Không sao,” Lăng Phượng Tiêu nói: “Bất quá là ta muốn đăng cơ mà thôi, cho dù Bắc Hạ biết, cũng không trở ngại.”

“Không phải.” Tiêu Linh Dương ngẩng phắt đầu dậy, nhìn chằm chằm y: “Chuyện phụ hoàng, phụ hoàng dặn dò ta…… cũng bị bọn chúng nghe rồi?”

Lăng Phượng Tiêu: “Người gài thứ này khi nào?”

Tiêu Linh Dương: “Ba ngày trước.”

Lăng Phượng Tiêu: “Phụ hoàng dặn ngươi cái gì?”

Tiêu Linh Dương mím môi, tựa hồ không muốn nói.

Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn, như thể định chỉ trích, như thể sắp dạy dỗ: “Lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói, ngươi còn chưa biết hửm.”

Tiêu Linh Dương: “Ta nói, ngươi không được đánh ta.”

Lăng Phượng Tiêu: “Ta không đánh.”

Tiêu Linh Dương: “Ta không tin.”

Tiêu Linh Dương lại nhìn sang Lâm Sơ.

Lâm Sơ: “Y đánh ngươi, ta ngăn cản.”

Lúc này Tiêu Linh Dương mới thoáng bình tĩnh lại, bắt đầu kể lể: “Phụ hoàng bảo, sau khi ta lên ngôi, dựa theo tục lệ tổ tiên, cưới nữ tử dòng chính Phượng Hoàng Sơn Trang, cùng nhau song tu, sống lâu trăm tuổi.”

Lăng Phượng Tiêu: “ Ừm.”

Tiêu Linh Dương nói tiếp: “Phụ hoàng còn bảo, huyết mạch phượng hoàng, ẩn chứa đại họa. Phượng hoàng dòng chính, rất khó sinh hạ nam tử, cho dù sinh hạ, 99% cũng không qua khỏi. Nhưng…… nếu thực sự có 1% kia, Phượng Hoàng gia sinh hạ nam hài tử, phải dùng mọi thủ đoạn tru diệt, nếu không…… long mạch nhiễu loạn, khí vận Đại Hạ khốn đốn, giang sơn khó cứu, sinh linh thiên hạ đồ thán, đây…… chính là thiết luật sấm truyền của các triều đại hoàng đế.” (chỗ 99% gốc là 9,9 thành, để kia cho dễ hiểu)

Lâm Sơ: “.”

Những chuyện Hoàng hậu không nói, đều bị Tiêu Linh Dương nộp ra hết rồi.

Hắn nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu, chỉ thấy người ấy rũ mắt, tròng mắt có vẻ trầm tư, thanh âm cũng trầm xuống rất nhiều: “Còn gì nữa?”

“Còn có……” Tiêu Linh Dương nuốt nuốt nước miếng, bất an mà nhìn sắc mặt y: “Trí giả ngàn tự, tất có trót lọt. Nếu thực sự có nhi tử dòng chính Phượng Hoàng trưởng thành, nhất định…… tu vi cái thế, rất khó giải quyết. Tuy vậy hoàng thất Đại Hạ, vẫn còn biện pháp cuối cùng. Sâu trong địa cung, phía sau mật thất Thiên tự số 5, có một cơ quan chỉ có huyết mạch Tiêu gia không trộn lẫn Phượng Hoàng huyết mới có thể mở được, trong đó …… Phong ấn một thần khí Thượng Cổ, tên là Nghệ Nhật Thần Tiễn, chính là thần binh hiếm có trên đời. Một mũi tên này, bách phát bách trúng, uy lực cường đại, chỉ là thế nhân không biết. Đặc biệt …… khi bắn vào huyết mạch Phượng Hoàng, sẽ như Hậu Nghệ bắn mặt trời. Người bị trúng tên, không câu nệ nam nữ già trẻ, tu vi cao thấp, chỉ cần thân chảy phượng hoàng huyết, bị mũi tên xuyên thủng trái tim, lập tức thần hồn tiêu tán, tan thành……”

Lăng Phượng Tiêu day day huyệt thái dương: “Đưa ta qua đó, ngay lập tức.”

Tiêu Linh Dương tự giác ngậm miệng, dẫn đường.

Địa cung hoàng thất, phòng thủ nghiêm mật, phong ấn vô số bảo vật, mật thất Thiên tự số 5, chỉ là một gian vô cùng kín đáo, nếu không phải nghe được từ lão hoàng đế trong miệng Tiêu Linh Dương, sẽ chẳng ai biết nơi này cư nhiên còn giấu thần khí thượng cổ.

Bước vào ven tường mật thất, trên một chiếc bàn trong góc không có gì nổi bật, giữa một đồng bảo vật thường thường vô kỳ, đặt một đế đèn cũng thường thường vô kỳ.

Đế đèn được làm trũng xuống, hình dạng tựa một cái bát, nếu rót mỡ giao* vào đó, cùng một cây bấc đèn, sẽ có thể trở thành một chiếc đèn gần như sáng vĩnh cửu. (mỡ người cá)

Lăng Phượng Tiêu cắt cổ tay Tiêu Linh Dương, nhỏ máu xuống, chốc lát sau đã rót đầy cây đèn.

Cơ quan trên vách tường “Lạch cạch” chuyển động, bụi bặm trên trần nhà rào rạt rơi xuống, nửa khắc sau, bức tường mở ra hai bên, lộ ra một gian mật thất.

Trống rỗng.

Không có một thứ gì cả.

Chỉ có một bục cao đầy bụi ở trung tâm, trên đó vẫn còn dấu vết mới mẻ.

Dấu vết này, phần đầu nhọn, giữa thẳng tắp, đuôi có lông, là hình dạng của một mũi tên cực dài.

Nhưng mà, cũng chỉ còn lại dấu vết.

Lăng Phượng Tiêu duỗi tay lau đi vệt xước gần như sắp mờ đi này, nói: “Hai canh giờ trước.”

Ý tứ chính là, lúc Tiêu Linh Dương ở trong đại điện, kể chuyện phụ hoàng dặn dò thế nào, bên kia, đã có người dựa theo địa điểm câu chuyện, đoạt thứ này đi rồi.

Tiêu Linh Dương: “Nhưng chỉ có máu ta mới có thể mở được……”

Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng nhìn hắn, tiếp đến gằn 5 chữ: “Tiêu Tuyên cũng có thể.”

Tiêu Linh Dương: “A?”

Thấy Lăng Phượng Tiêu không đáp, hắn gặng hỏi: “Tiêu Tuyên là ai?”

“Một biểu ca bà con xa của ngươi.” Lăng Phượng Tiêu không mặn không nhạt nói: “Cũng là biểu đệ bà con xa của ta.”

Tiêu Linh Dương không thể tin nổi lùi về phía sau vài bước: “Ngươi còn có đệ đệ khác?”



Lăng Phượng Tiêu: “Bắc Hạ.”

Tiêu Linh Dương: “…… Ồ.”

Cho nên, Tiêu Linh Dương bị Tiêu Tuyên không biết trà trộn từ bao giờ nghe trộm, Nghệ Nhật Thần Tiễn có thể giết chết dòng dõi Phượng Hoàng, đã bị Tiêu Tuyên cướp đi rồi.

Tiêu Tuyên lấy nó làm gì?

Tất nhiên là để giết người của Phượng Hoàng Sơn Trang, đặc biệt là Lăng Phượng Tiêu.

Vũ lực của Phượng Hoàng Sơn Trang chính là chiến lực cao nhất Nam Hạ, Nam Hạ không còn Phượng Hoàng Sơn Trang, sẽ giống như Bắc Hạ mất đi Đại Vu.

Lăng Phượng Tiêu lạnh lùng nhìn Tiêu Linh Dương: “Mở mang chưa?”

Tiêu Linh Dương: “…… rồi ạ.”

“Biết tội chưa?”

Tiêu Linh Dương: “…… rồi ạ.”

“Kế sách tầm thường như vậy, cư nhiên vẫn dám mặt dày sử dụng …… thế mà cũng có người trúng kế.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Quả là trò nực cười nhất thiên hạ.”

Lâm Sơ muốn cười quá.

Thiều ca một đời lẫy lừng, ngờ đâu có hai tên đệ đệ không hiểu chuyện suốt ngày tranh nhau làm loạn.

Tiêu Linh Dương dè dặt: “Ngươi…… sẽ gặp nguy hiểm sao.”

“Sẽ.” Lăng Phượng Tiêu nói.

Tiêu Linh Dương sợ tới mức rúm ró.

Lăng Phượng Tiêu bước ra ngoài, nhàn nhạt nói: “Binh đến tướng chặn, chẳng là cái thá gì.”

Tiêu Linh Dương cẩn cẩn thận thận đuổi theo.

Lăng Phượng Tiêu đưa Lâm Sơ ra cửa mật thất, Tiêu Linh Dương vừa định nhấc chân.

Loảng xoảng.

Cửa sắt dày nặng đột nhiên đóng sầm lại.

Tiêu Linh Dương dại ra.

Lăng Phượng Tiêu thong thả ung dung khóa cửa lại, còn hạ một đạo kết giới: “Nhưng để ngươi bên ngoài sinh sự, ta thật sự sẽ gặp nguy hiểm.”

Tiêu Linh Dương tuyệt vọng đập cửa: “Tỷ!”

Lăng Phượng Tiêu không dao động, xoay người định đi.

Tiêu Linh Dương một bộ rất gấp, nói: “Ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi!”

Lăng Phượng Tiêu quay đầu lại: “Chuyện gì?”

Tiêu Linh Dương lay song sắt trên cửa: “Ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”

Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi nói xem?”

“Ta không nghe rõ……” Tiêu Linh Dương nói: “Ta cảm thấy không có khả năng, lẽ nào mẫu hậu hồ đồ, mê sảng nói gì đó……”

Lăng Phượng Tiêu bình tĩnh nhìn hắn một hồi, lấy thuận phong nhĩ kia ra, ném vào chấn song sắt: “Dùng máu ngươi vẽ, có thể phát lại.”

Sau đó, không thèm quan tâm Tiêu Linh Dương đập cửa thế nào, một bộ hồng y thong thả ung dung rời đi.

Tiêu Linh Dương từ bỏ kêu cứu Lăng Phượng Tiêu, quay sang Lâm Sơ hét: “Lâm Sơ cứu ta! Lâm Sơ…… anh rể!”

Vô dụng.

Tiếng la hét bất lực của gắn dần dần nhỏ lại khi hai người đi xa.

Thủ vệ địa cung trố mắt nhìn nhau.

Lâm Sơ có thể tưởng tượng mấy thủ vệ này nghĩ gì trong lòng.

Bệ hạ thây cốt chưa lạnh, Phượng Dương điện hạ đã giam lỏng Thái tử điện hạ?

Phong vân biến ảo, tỷ đệ lục đục, ngôi vị hoàng đế Nam Hạ sẽ rơi vào tay ai?

Thấy phải thứ không nên nhìn, có phải chúng ta sắp bị xử tử rồi không?

Thái Tử điện hạ kêu rên không ngừng, liệu mình nên trung thành với Thái Tử, giải cứu ngài, đạt được công trạng tòng long, hay là nên đi lấp kín miệng ngài, nịnh nọt Phượng Dương điện hạ?

Nhưng Lăng Phượng Tiêu cũng chẳng để ý bọn họ, lập tức đi thẳng ra khỏi địa cung.

Vừa bước ra khỏi địa cung, đã bị một con chim màu lam lao tới.

Chính là con chim “Tầm hương” quen thuộc.

Chim này, là cách thức Tiêu Tuyên liên lạc với bọn họ, nó có thể phân biệt mùi hương trên người Lăng Phượng Tiêu, lần trước, Tiêu Tuyên cũng làm như vậy tìm được hai người bọn họ, mời tới Bắc Hạ, tạo một cơ hội giết chết Đại Vu.

Lăng Phượng Tiêu gỡ ống thư từ chân chim xuống, mở thư, thấy nét chữ Tiêu Tuyên.

“Đan Chu, Ngọc Tố, thấy tin như mặt.

Một đêm mười lăm qua đi, chẳng thấy hương đâu, không biết hai vị mỹ nhân đã đi đâu rồi, tại hạ ngày đêm mong nhớ, không một khắc nào không lo lắng.

Hai vị cô nương ắt là người ngoài, ta vào Nam Hạ dò hỏi thông tin đã lâu, mà không thấy thế gian có hai vị tuyệt thế mỹ nhân như vậy. Hai vị mỹ nhân xuất phát từ chính nghĩa, trợ ta diệt trừ Đại Vu, vô cùng cảm kích, nhất định báo đáp. Nhưng phụ hoàng ta ý định đã quyết, muốn cùng Nam Hạ thế bất lưỡng lập, tại hạ cũng chỉ có thể nhịn đau tạm thời phân rõ giới hạn với hai vị cô nương. Chiến trường gặp nhau, đao kiếm không có mắt, hai vị cô nương ngàn vạn tự bảo vệ mình, đừng lao mình vào đao quang kiếm ảnh. Nay mai thiên hạ yên ổn, không còn chốn về, nhị vị mỹ nhân có thể nhờ cậy tại hạ, thái bình thịnh thế, ba người chúng ta lại cùng nhau sum vầy, dưới ánh trăng……”

Chưa đợi Lâm Sơ thấy rõ Tiêu Tuyên không biết xấu hổ lải nhải cái gì, Lăng Phượng Tiêu đã xé luôn bức thư.

“Chiến trường gặp nhau, đao kiếm không có mắt?” Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu cong cong môi mỏng, cười đến thực nguy hiểm: “Không bằng ngày mai ta liền tòng quân tiến bắc, trói hắn tới làm bạn với Tiêu Linh Dương.”

Lâm Sơ cảm thấy khả thi.