Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 182




Chỉ qua vi vũ: võ công chân chính là võ công chấm dứt được chiến tranh, đây là luận điểm nổi tiếng của Sở Trang Vương.

Vài ngày sau, trinh sát ở lại Vị Xuyên tới báo, báo rằng kỵ binh Bắc Hạ, cũng đã thăm dò địa hình Vị Xuyên.

Chọn trận chiến đầu tiên ở Vị Xuyên, kỳ thật là một hành động rất quân tử.

Quả thật, Nam Hạ chiếm cứ cao điểm, có thể giảm bớt áp lực kỵ binh tiền tuyến, nhưng mà nơi này dù sao cũng là bình nguyên trống trải, so với núi non gập ghềnh khúc khuỷu, vó ngựa tổn thương, lại vô cùng có lợi cho Bắc Hạ tiến công, hai thứ triệt tiêu, không bên nào bất lợi hơn bên nào.

Mà Vị Xuyên, là một vị trí vô cùng trọng yếu.

Đại chiến Nam Hạ Bắc Hạ năm đó, Bắc Hạ dựng chiến tuyến tầng tầng đẩy mạnh, cuối cùng dừng ở Trường Dương thành, tạm thời rút quân.

Mà Vị Xuyên, chỉ cách Cự Bắc Quan 5 dặm —— tương truyền khi đào xuống lòng đất Vị Xuyên, chưa tới 10 thước, là có thể thấy vệt máu đen kịt, chính là di tích của trận chiến Nam Hạ Bắc Hạ năm xưa, máu chảy thành sông.

Bất luận kết quả thế nào, sau một trận chiến quân tử này, Nam Hạ Bắc Hạ đều có thể đồng thời xé rách da mặt. Trên chiến trường, một trống hăng hái [1] đại thắng mà về mà lẽ thường tình, dồn vào tử địa tuyệt xử phùng sinh mới là hiếm có, cho nên trận chiến Vị Xuyên này, chỉ được thắng, không được bại.

Đại quân hạ trại bên trong thành Cự Bắc.

Cát vàng đại mạc, bụi bay đầy trời, tà dương lặn xuống, mênh mông vô cực. Đội quân mười vạn thiết giáp Cự Bắc thành, đến nơi đây đã không còn nghe được tiếng cười đùa nào nữa.

Những con hào chắn kỵ binh ngoài thành, những răng nanh chẳng khác gì củ ấu gai ngoài tường, đài quan sát có thể chứng kiến cảnh tượng cách đó mười dặm, đều đã được sửa chữa ổn thỏa.

Biên cảnh Nam Bắc còn có hai cửa ải Trấn Xa, An Bình, tất cả cũng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, kỵ binh ngựa chiến ngóng trông thiết kỵ Bắc Hạ.

Cả một tòa thành, người thư thái nhất, có lẽ chính là Linh Tố và Thanh Lư.

Thanh Lư bởi vì tư thái không nghiêm chỉnh, không phù hợp với dáng vẻ đệ tử Kiếm Các, nên bị Linh Tố phạt đứng, trên đầu đặt một bát đồng thau, hai vai đặt hai bát, lòng bàn tay một bát, trong bát rót đầy nước, nội trong ba canh giờ, không thể làm rơi một giọt.

Kiếm Các cho rằng cảnh giới tu kiếm cao nhất chính là kiếm như người, người như kiếm, tư thái dáng người cũng dũa gọt thẳng tắp như thanh kiếm, mới được coi là đủ tiêu chuẩn, Lâm Sơ hồi nhỏ cũng bị sư phụ bắt luyện tập tư thái như vậy, chẳng qua từ trước đến giờ hắn đi đứng chưa bao giờ tùy tiện, cho nên cũng không ăn khổ lắm, chưa từng làm rơi một giọt nước nào, sư phụ ngó trái ngó phải, tấm tắc bảo lạ, từ đây không bao giờ bắt hắn luyện tập tư thái này nữa.

Theo nguyên tắc sư tôn nên quan tâm tới đồ đệ, vì vậy lúc Lâm Sơ ra cửa, bắt gặp Thanh Lư đau đớn sắp chết như vậy, cũng định giải cứu, nhưng chợt nghĩ đây là quy củ Kiếm Các, cho nên cũng không cứu nữa, để Thanh Lư tiếp tục bị phạt đứng.

Hoàng hôn, Lâm Sơ đứng trên tường thành.

Xung quanh được hạ một tầng kết giới, Tiêu Thiều bước tới, hoa bào đen tuyền huyết sắc lưu chuyển, tựa như yêu ma.

Lâm Sơ nhìn khuôn mặt y, vẫn là ngũ quan đẹp đẽ thiên y vô phùng, lúc thì mặt mày vô cảm cao hoa lãnh đạm như mây trôi tuyết đọng, lúc thì ôn nhu tựa hoa rơi cuối xuân che trời lấp đất, mà hiện giờ bởi vì tròng mắt đen kịt không chút ánh sáng, túc sát lạnh thấu xương kia, càng khiến lệ khí quanh y cơ hồ muốn hóa thành thực thể.

Lâm Sơ nhẹ nhàng nắm tay y.

Hắn biết rằng, một nơi như Cự Bắc quan, tường thành văng đầy vết máu, hào bảo vệ thành lấp đầy thi thể, bởi vì xưa kia chiến loạn triền miên, thương vong quá nhiều, đã tích tụ oán hận nồng đậm tới một mức độ nhất định, càng miễn bàn tới lệ khí sát phạt của quân đội binh lính. Ngay cả Tạ Tử Thiệp từ trước tới nay chỉ ái điển tịch thánh nhân, không yêu thơ từ ca phú, hôm nay đứng trên đầu tường, ngắm nhìn cát vàng đại mạc bát ngát, cũng phải bẻ thanh trường kiếm, ngâm vang lời hát tiền nhân “Chinh nhân ra chiến địa, mấy kẻ về cố hương [2]”, cho nên Tiêu Thiều bị ảnh hưởng cũng là điều dễ hiểu.

Tiêu Thiều vọng phương xa: “Đôi khi ta cảm thấy, thân thể oán khí này, hận thế, hận người, sớm muộn gì cũng lấy giết chóc làm khoái lạc, nhất định rồi sẽ có ngày mất khống chế. Không biết ngày đó ai có thể dập tắt tai họa này.”

“Không một ai có thể giết huynh.” Lâm Sơ bày tỏ.

“Hửm?” Tiêu Thiều nhướng mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Không chờ Lâm Sơ đáp lời, y lấy ra một chiếc túi gấm thêu thùa, hỏi Lâm Sơ: “Của em đâu?”

Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu, hồi tưởng nhiều năm trước hai người kết tóc ở Bắc Hạ, lọn tóc cắt xuống được chia thành hai túi gấm.

Hắn liền lấy ra cái của mình.

Tiêu Thiều cướp túi trên tay hắn, lấy của mình đổi cho hắn.

Sau đó cầm chiếc túi gấm của Lâm Sơ, cất vào người mình: “Lưu làm niệm tưởng*, lúc nào mất khống chế, sẽ nhớ đến em.” (từ của người tu đạo)

Lâm Sơ lặng lẽ cất túi gấm của Tiêu Thiều vào người.

Tiêu Thiều dường như cảm thấy động tác của hắn nhẹ nhàng bâng quơ quá, đầu môi cũng chẳng biểu đạt sự quan tâm, hỏi: “Tiên quân không lo lắng một chút nào cho ta sao?”

Đừng gọi tiên quân.

Hiện giờ Lâm Sơ đã gần như hình thành phản xạ có điều kiện, vừa nghe được hai chữ tiên quân, đầu óc liền có chút không trong sáng.

Gần đây Tiêu Thiều thi thoảng xuống giường rồi vẫn thích gọi hắn là tiên quân, mà theo sở thích của người này, đây là biểu hiện của thời thời khắc khắc muốn gần gũi tiên quân.

Quả nhiên, Tiêu Thiều dùng tay phải vuốt ve sườn mặt hắn, ý vị không rõ mà gợi một lọn tóc lên, đặt vào trong tay đánh giá.

Ánh mắt thực trầm, có vẻ không vui, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Sơ biện bạch: “Có lo lắng.”

Tiêu Thiều quấn lọn tóc vào ngón tay mảnh khảnh thon dài: “Ta không nhìn ra.”

Lâm Sơ rũ mắt xuống, thật lâu sau mới lên tiếng: “…… Nhưng cũng không phải quá lo lắng.”

Tiêu Thiều: “…… Hửm?”

“Ta cảm thấy……” Lâm Sơ cân nhắc từ ngữ: “Huynh sẽ không mất khống chế.”

Tiêu Thiều nhẹ nhàng cười một tiếng: “Giải thích xem nào?”

“Ta không biết nói thế nào nữa.” Ngoại hình người này quá mức yêu nghiệt, cùng cảm giác tồn tại quá mức cường đại tựa như một loại áp bách nào đó kia, làm Lâm Sơ có chút không thở nổi, hắn dời ánh mắt đi, nhìn chiến kỳ* phần phật tung bay trên Cự Bắc quan, cảm thấy đôi chút mê man. (cờ chiến)

Thật lâu sau, hắn lên tiếng: “Ta biết…… Thế nhân lòng tham không đáy. Người khác chinh chiến, là vì mở mang bờ cõi, sau đó thống trị thiên hạ. Nhưng huynh không giống bọn họ.”



Tiêu Thiều nghiêng nghiêng đầu.

Lâm Sơ nhẹ nhàng chạm chạm mu bàn tay y, xoa dịu gà con đang xù lông bên cạnh này.

“Ta thấy trong sách cổ từng viết ‘Phải biết gươm đao là vật gở, Thánh nhân bất đắc dĩ mới dùng thôi! [3]’,” Lâm Sơ chầm chậm nói, “Ta nghĩ, huynh nhất định cũng biết câu này.”

“Huynh phải chịu oán khí thiên địa, có được tu vi thiên hạ không ai sánh bằng, sau này ra chiến trường, lúc nào bởi vì giết chóc mà sảng khoái, phải nhớ đến……”

Hắn vừa nói, vừa lật bàn tay Tiêu Thiều lại, viết vào lòng bày tay y bốn chữ.

Chỉ, qua, vi, vũ.

“Ta biết Tiêu Thiều khơi mào trận chiến này, vì để giữ cho thiên hạ từ đây không còn chiến tranh nữa. Tiêu Thiều giết người trong trận chiến, vì để càng nhiều người không còn bị giết hơn.” Lâm Sơ cất tiếng, cổ họng có chút nghèn nghẹn: “Nếu y bị oán khí, hoặc bị tàn sát mê hoặc, ruồng bỏ ước nguyện ban đầu, Lâm Sơ sẽ lấy sức lực cả đời này, tìm được kỳ pháp, giết chết y đi.”

Tiêu Thiều không nói gì.

Dừng một chút, Lâm Sơ nói tiếp: “Giết y, không phải bởi vì Lâm Sơ không thể chịu nổi những gì y làm, mà bởi vì…… Tiêu Thiều không bao giờ muốn trở thành một người như vậy.”

Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều: “Mà sở dĩ cũng không lo lắng, là bởi vì Lâm Sơ đã biết Tiêu Thiều rất nhiều năm, người này, đã quyết không làm, thì luôn luôn sẽ vĩnh viễn không làm, muốn làm, hết thảy đều sẽ làm được, chưa từng có ngoại lệ.”

Hắn đối diện với ánh mắt Tiêu Thiều.

Tiêu Thiều đang nhìn hắn, chăm chú mà nhìn, nhìn thật sâu.

Hắn cảm thấy đôi chút vô lực, những lời vừa rồi có lẽ là câu từ dài nhất mà hắn nói được từ lúc sinh thời đến nay, cũng đã vận dụng hết khả năng tu từ trong cuộc đời của mình.

Một lọn tóc kia, được Tiêu Thiều quấn vào hai ngón tay, nhẹ nhàng nâng lên.

Tiêu Thiều cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nó.

Lâm Sơ duỗi tay, muốn vuốt ve khuôn mặt Tiêu Thiều.

Khoảnh khắc ấy, hắn bị Tiêu Thiều ôm trọn vào lòng.

Gắt gao mà ôm.

Ai cũng không lên tiếng.

Lâm Sơ có thể cảm nhận được nhịp tim của y.

Tiêu Thiều cao hơn hắn một chút, cánh tay và ngực đều rắn chắc hữu lực, luôn khiến một người như hắn bởi vì hơi thở và động tác có tính xâm lược của người này mà hơi hơi nhũn ra.

Loại cảm giác ấy thường làm hắn cảm thấy bản thân giống như một dây leo sống phụ thuộc vào một cái cây khác —— mà thật ra đúng là như vậy, vô luận là Tiêu Thiều, hay Lăng Phượng Tiêu, hắn luôn là người được bao dưỡng.

Có đôi khi, hắn lại cảm thấy, bản thân giống như bộ rễ của cái cây đó, và y phải thông qua hắn mới có thể hấp thu một số chất dinh dưỡng cần thiết để tồn tại.

Tựa như bây giờ.

Hắn tường tận mà ý thức được, Tiêu Thiều cần hắn theo cách như vậy.

Hai mắt hắn khe khẽ mơ hồ.

Hắn không biết tại sao tất cả mọi người bên ngoài đều không hiểu được con người thật của Tiêu Thiều.

Rõ ràng, đây là một người rất hiểu chuyện.

Thậm chí còn chưa hoàn toàn trưởng thành.

Y có tu vi đệ nhất thiên hạ, có cảnh giới lục địa thần tiên, có hoành đồ bá nghiệp, vươn tay là có thể với tới, nhưng y chỉ tự hỏi, liệu rằng có mất khống chế không, liệu rằng có lạc đường hay không, liệu rằng có làm hại nhân gian không.

Y chẳng có nguyện cầu gì cả, chỉ muốn thu thập một mảnh núi sông ngày xưa, để rồi sau đó trở về, quy về sơn xuyên hồ hải [4].

Nhưng người khác muốn y xây dựng công danh ngàn đời.

Lâm Sơ duỗi tay vòng lấy vai lưng Tiêu Thiều.

Hắn tự hỏi chính mình.

Vậy còn ngươi?

Ngươi là muốn y tùy thích, hay là muốn y tồn tại?

Hắn suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tự nhủ với mình rằng, Tiêu Thiều muốn là được.

Những thứ khác, không quan tâm.

“Ta……” Hắn chợt nghe thanh âm Tiêu Thiều: “Kỳ thật không suy nghĩ nhiều như vậy.”

“Ta biết.” Lâm Sơ đáp: “Ta cũng không nghĩ nhiều như vậy đâu.”

Tiêu Thiều “Ừm” một tiếng.

“Hai quân giao chiến, chém giết đối chọi, thắng cũng thắng đến lỗi lạc. Nếu có thể toàn thắng như vậy, triều ta thống nhất thiên hạ, cũng coi như danh chính ngôn thuận.” Tiêu Thiều nói: “Nhưng ta nghĩ, cứ như vậy, chẳng biết phải mất bao lâu…… Nếu để một mình ta đối diện với thiên quân vạn mã, thì sẽ như thế nào.”

Lâm Sơ nói: “Huynh nguyện ý là được.”

Chợt nghe Tiêu Thiều cười một tiếng, ôm hắn, không nói chuyện nữa.

Không biết đã ôm bao lâu, lúc tách ra, Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều, thoáng chốc mặt mày ôn nhu, mơ hồ trở lại dáng vẻ chốn đào nguyên năm nào.



Một thoáng ngơ ngẩn ấy, Tiêu Thiều khe khẽ nhíu mày.

“Em khóc.” Y nói.

Lâm Sơ trong lòng mờ mịt, sờ sờ gò má, chạm phải hai hàng lệ rơi, vẫn còn ấm áp.

Hắn tự biết trong lòng không có gợn sóng gì, không biết nước mắt này vì sao mà chảy.

Tiêu Thiều lại nói chút pi ngôn pi ngữ: “Nhìn em rơi lệ, ta cũng đau quá.”

Đối với những lời như vậy, Lâm Sơ vào tai trái, ra tai phải, không thèm để ý đến người nào đó nữa. Hắn quay lưng lại với Tiêu Thiều, ngắm Vị Xuyên xa xa, trong lòng thầm nhủ không biết huynh đã làm ta khóc bao nhiêu lần rồi, đâu thấy chút đau nào đâu, ngược lại còn coi đây là mừng?

Sau lưng hồng ảnh lay động, bộ diêu đung đưa, Đại tiểu thư hiện thân, từ sau lưng ôm lấy hắn.

Người này giảo hoạt đến cực điểm, biết rõ dùng thân thể Đại tiểu thư sẽ càng thêm mỹ diễm động lòng người hơn, làm nũng cũng càng thêm thuận lợi mà không còn cố kỵ gì nữa.

Lâm Sơ cùng Đại tiểu thư ầm ầm ĩ ĩ rầm rầm rì rì chơi chơi một hồi, sau đó cùng nhau ngây người ngắm nhìn phương xa.

Ngắm ngắm, chợt thấy phương xa nơi chân trời ập lên một dải màu đen kịt.

Kèn hiệu tường thành cùng ngân vang, âm điệu trang nghiêm nặng nề câu mất linh hồn.

Đại tiểu thư ôm Lâm Sơ nhanh nhẹn nhảy xuống, phiêu nhiên vài cái, đã thả mình xuống soái trướng Vị Xuyên.

Từng nhóm trinh sát phi ngựa tới báo.

Báo rằng Bắc Hạ hai mươi vạn nhân mã, mười vạn kỵ binh vân vân.

Lại báo quân đội băng băng tiến đến tựa như chim nhạn, trong vòng nửa canh giờ sẽ đến tiền tuyến.

Lại báo Thái tử Bắc Hạ đích thân chinh chiến, sĩ khí tăng vọt.

Lão tướng quân kinh nghiệm sa trường quắc mắt dựng mày, hoả tốc hạ lệnh, thủ quân thành Vị Xuyên dàn trận phi long dực chẩn, đối chiến với với kỵ binh Bắc Hạ, lập tức dàn trận, cấm được chậm trễ!

Giáo úy truyền tin đáp: “Vâng!”

Ngay sau đó vén soái trướng lên, truyền lệnh xuống dưới, phát kèn hiệu lệnh tất cả hành quân.

Chợt thấy Lăng Phượng Tiêu tiến lên một bước: “Đợi đã.”

Lão tướng quân bước ra khỏi soái trướng: “Điện hạ, tình thế khẩn cấp, không thể kéo dài!”

Lăng Phượng Tiêu tựa như không nghe thấy: “Truyền lệnh ta, án binh bất động.”

Lão tướng quân: “Này…… trăm triệu không thể! Khẩn cấp dàn trận phi long dực chẩn!”

Lăng Phượng Tiêu đem hổ phù đập mạnh xuống bàn: “Hổ phù ở đây, tam quân nghe lệnh.”

Khóe mắt lão tướng quân sắp nứt ra: “…… Điện hạ!”

Lính truyền tin cho dù khó chịu muôn phần, cũng đành phải tuân theo mệnh lệnh của Lăng Phượng Tiêu, truyền lệnh ba quân, án binh bất động.

Mà bấy giờ đại quân Bắc Hạ ập đến, xa xa nhìn lại, tựa như mây đen sà thành.

Mấy vạn binh lính xôn xao.

Vó ngựa giẫm đạp, đại địa rung chuyển.

Thiên địa mênh mông, bốn bề hoang vu hiu quạnh, chỉ thấy một bộ hồng y từ từ tiến về phía trước.

Sương đen tản mạn, Vô Quý đao xuất hiện trong tay Lăng Phượng Tiêu.

Mấy ngày gần đây, mỗi lần Lâm Sơ nhìn thấy Vô Quý, nó lại càng thêm yêu dị hơn so với lần trước một phần. Cho đến hiện tại, toàn thân đen nhánh, sương máu quẩn quanh, huyết quang lưu chuyển, tà khí giống như thực thể, cả thanh đao phảng phất như tà thú vực sâu thượng cổ, khiến cho người người khiếp sợ.

Phàm là người tu tiên được diện kiến nó, đều sẽ sợ hãi vì tà khí này mà tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Lăng Phượng Tiêu ngày đêm cùng nó ở bên nhau, lại vẫn hết thảy như thường.

Và hôm nay, Lâm Sơ rốt cuộc mới hiểu rõ, Lăng Phượng Tiêu sở dĩ có thể trấn được yêu đao “Vô Quý” này, là vì cả đời y hành sự, quang minh lỗi lạc —— không thẹn với lương tâm.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng nặng.

Hai mươi vạn binh mã đen nghìn nghịt, cùng vô số Vu sư, hoạt thi, tựa như dòng lũ đen nhánh, mênh mông cuồn cuộn mà lao về bên này.

Phía sau còn có phương trận [5] không gì phá nổi bảo vệ chủ soái Bắc Hạ Tiêu Tuyên.

Mà Lăng Phượng Tiêu một bộ hồng y phần phật, trơ trọi một mình giữa đồng không mông quạnh muôn thuở.

Lâm Sơ chợt nghe lão tướng quân nghẹn họng trân trối nói: “Đúng là…… Châu chấu đá xe!”

Lão tướng quân lại nhìn về phía Lâm Sơ: “Các chủ, ngài mau ngăn nàng lại!”

Lâm Sơ không trả lời.

Hắn nhìn cảnh tượng ấy, trong mắt chỉ còn khung cảnh này.

Ngày hôm nay, thiên quân vạn mã tránh hồng bào.