Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 186




Lâm Sơ đang đọc sách với Doanh Doanh ở Ngô Đồng Uyển, đọc một canh giờ, mới nghe thấy tiếng bước chân Lăng Phượng Tiêu từ bên ngoài truyền tới.

Sắp xếp Doanh Doanh ngủ đâu vào đấy, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâm Sơ mới hỏi: “Sao rồi?”

“Không có gì thay đổi.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Mẫu hậu vẫn muốn ta tiếp nối các triều đại hoàng đế đã giam cầm Phượng Hoàng Sơn Trang. Ta nói ta không muốn, nàng liền dịu dàng bảo, chuyện này liên quan đến sự thịnh vượng trăm ngàn năm của Phượng Hoàng Sơn Trang.”

Lâm Sơ: “Có gì bất thường không?”

Lăng Phượng Tiêu nhíu mày: “Mẫu hậu thực sự không thích phụ hoàng, cũng cực kỳ để ý đến sự phồn thịnh của sơn trang.”

Nói tới đây, y tựa hồ nhớ ra gì đó: “Kỳ thật đệ tử nào của sơn trang, cũng đều vui thích sơn trang thịnh vượng.”

Lâm Sơ: “…… Thì sao?”

Lăng Phượng Tiêu cười cười: “Trong sơn trang, nữ tử đều không có nhà, trên dưới thân như tỷ muội ruột thịt, không có bất kỳ cách trở, cho nên cũng đồng tâm vì sơn trang làm việc. Phàm là sư tỷ sư muội gả ra ngoài chịu ủy khuất, toàn bộ sơn trang đều sẽ báo thù cho nàng.”

Nói tới đây, y rũ rũ mắt: “Chỉ duy độc các thế hệ Hoàng Hậu, chịu khổ trong cung, lại không thể nói.”

Lâm Sơ nghĩ, có lẽ Hoàng Hậu cũng có nỗi khổ của mình.

Hắn và Lăng Phượng Tiêu vô pháp lý giải Hoàng Hậu, bởi vì chưa ai từng kinh qua cuộc sống của một Hoàng Hậu —— bị người quản chế, vượt qua 30 năm trong thâm cung, cùng hoàng đế gọi nhau phu thê, kỳ thật vẫn luôn đề phòng lẫn nhau.

Lăng Phượng Tiêu nói tiếp: “Hồi còn nhỏ, ta nghe những sư thúc lớn tuổi kể chuyện xưa. Kể rằng ngàn năm trước, phượng hoàng sinh ra trong tổ phượng Ốc Dã. Ốc Dã diện tích ngàn dặm, là vùng đất của tộc người Phượng Hoàng…… Tộc Phượng Hoàng thân như người nhà, ăn lá trúc, ở rừng ngô, uống lễ tửu, thọ mệnh tẫn, niết bàn trọng sinh, chạy dài không ngừng. Tháng sáu hàng năm, bộ tộc sẽ đi bái triều.”

Lâm Sơ nghĩ, sau khi đế vương nhân gian chặt đứt long mạch, Thiên Đạo tan vỡ, thần thú qua đời, chuyện mà Lăng Phượng Tiêu kể, có lẽ xác thật tồn tại.

Lăng Phượng Tiêu cắt đèn hoa, tiếp tục nói: “Trước đây ta không tin, nghĩ đó là lời nói vô căn cứ. Mãi đến khi mẫu hậu thổi sáo phượng tiêu, bí mật gọi tới tàn phách phượng hoàng cho ta thưởng thức, ta mới tin. Huyết mạch mẫu hậu, chính là đặc biệt trong đặc biệt của Phượng Hoàng Sơn Trang, mọi người thổi sáo phượng tiêu, không một ai có lời hồi đáp, chỉ có nàng thổi mới có thể gọi tới phượng hoàng.”

Lâm Sơ nói: “Cho nên huyết mạch của huynh do bệ hạ và hoàng hậu sinh ra, lại càng tinh thuần hơn.”

Lăng Phượng Tiêu: “Có thể cho là vậy. Mẫu hậu từng nói, từ nhỏ nàng đã được định sẵn để trở thành hoàng hậu vương triều, tất cả những lời răn dạy đều vì chế định này…… cho nên cũng không có bằng hữu, lúc nào tiêu điều tịch mịch, sẽ làm bạn với tàn phách phượng hoàng.”

Nói tới đây, y cười cười: “Hồi ta còn nhỏ, mẫu thân vô cùng nghiêm khắc, tập võ, đọc sách, mỗi ngày chỉ có thể tạm nghỉ 1-2 canh giờ, thường cảm thấy khó chịu. Lúc khó chịu, lại nhớ mẫu hậu hồi nhỏ cũng phải vượt qua như vậy, liền không khổ sở nữa. Đôi khi ta lại nghĩ, có lẽ vị hôn thê của ta cũng đang ngày ngày đọc sách luyện kiếm ở một nơi nào đó…… nghĩ như vậy, ngày tháng sẽ trôi nhanh rất nhiều.”

Lâm Sơ chỉ vô tội mà chớp chớp mắt.

Lăng Phượng Tiêu hôn hôn đôi mắt hắn.

Hắn hỏi: “Vậy thì, rốt cuộc huynh có làm Nhân Hoàng không.”

“Ta khiến mẫu hậu thất vọng rồi.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Nhưng ta lại là con cháu, là kẻ bề tôi, việc gì có thể làm được…… thì phải tận lực làm. Cho dù không đăng đế vị, cũng đã hứa cho nàng Phượng Hoàng Sơn Trang phồn thịnh trăm năm, các đệ tử sơn trang vĩnh viễn không bị ràng buộc bởi huyết mạch thể chất. Bản thân ta có được tu vi vô tận, một thân vĩnh sinh bất tử. Ta không biết nàng còn muốn gì nữa.”

“Mẫu hậu đã định sẵn Phượng Hoàng Sơn Trang sẽ là địa điểm nghị hòa của Nam Hạ Bắc Hạ, e rằng đây là cơ hội cuối cùng của ta. Sau khi Bắc Hạ đầu hàng, quốc không thể một ngày không quân, nếu ta không để Tiêu Thiều hiện thế, kế thừa ngôi vị Nhân Hoàng, thì phải chuẩn bị tình cảm mẫu tử tẫn tán, cả đời không thể qua lại với nhau.”

Lâm Sơ chạm chạm y.

Lăng Phượng Tiêu bắt được tay hắn: “Nhưng mà…… ý ta đã quyết.”

Ý ta đã quyết.

Nếu như thế ——

Lâm Sơ: “Được.”

Lăng Phượng Tiêu nhìn ánh nến lay động, ánh mắt đôi phần mê võng.

Lâm Sơ lẳng lặng được y ôm vào lòng.

Hắn biết thế sự khó có thể vẹn toàn, đôi khi cần thiết phải từ bỏ một vật, cho dù vật đó cực kỳ khó lòng dứt bỏ.

Chuyện này không thể trốn tránh, bởi vì người người hồng trần thế gian, đều đang phải chịu đựng loại khổ cực này.

Hắn nghĩ nghĩ, bản thân hẳn nên thực hiện chức trách phu quân một chút, để Đại tiểu thư không khó chịu như vậy nữa.

Hắn liền nói: “Nếu huynh lên làm Nhân Hoàng, ta sẽ phải ở lại thâm cung cả đời, ừm…… Huynh tự giả bộ vì ta, nên mới không làm hoàng đế.”

Bằng cách này, nếu tương lai Lăng Phượng Tiêu hối hận vì quyết định “Không làm Nhân Hoàng”, thì sẽ trách Lâm Sơ, chứ không tự trách chính mình.



Lăng Phượng Tiêu: “Ta chắc chắn sẽ không để em ở trong thâm cung một thời gian dài. Nhưng trước kia em từng nói ‘không liên quan đến ta’.”

Lâm Sơ nói: “Có liên quan.”

Sau đó hắn huy động tất cả vốn từ vựng của mình, thêm mắm dặm muối nói: “Cho dù ta không để bụng bản thân đang ở nơi nào, nhưng nhất định không muốn nhìn huynh…… ngày ngày thượng triều hạ triều, chính vụ quấn thân, ừm…… tấu chương chất chồng thành núi, dốc hết sức lực…… chong đèn thâu đêm suốt sáng…… vùi đầu vào…… lao hình công vụ, nạn chấu chấu ở miền Trung, dị tộc phản loạn, động đất ở phía Tây, lũ lụt ở phía Nam, hạn hán ở phía Bắc, phía đông……”

Kẹt rồi.

Lăng Phượng Tiêu nhướng mày: “Phía đông làm sao?”

Lâm Sơ: “Phía đông…… giông bão?”

Lăng Phượng Tiêu trìu mến mà hôn hôn hắn: “Bảo Bảo thật tốt.”

Lâm Sơ còn muốn nói nữa, đã bị Tiêu Thiều đột nhiên hiện thân ngăn chặn môi lưỡi, sau đó cả một đêm cũng không nói nên lời.

Lương tâm của hắn gần đây phát hiện, Thiều ca chưa bao giờ chơi đùa quá mức như vậy, đó là một loại triền miên dịu dàng không dứt, tựa như lạc mình vào tiên cảnh đào hoa đã 300 trăm năm.

Hắn cảm thấy bản thân phảng phất như một chiếc thuyền cô đơn lẻ bóng lạc vào khe suối rừng đào, rơi mất mái chèo, chỉ có thể đòng đành lênh đênh trôi theo dòng nước.

Lâm Sơ hơi hơi run rẩy, mềm nhũn mà thở nhẹ một hơi, lại ngắm khuôn mặt Tiêu Thiều, cảm giác cơ thể có chút ý loạn thần mê.

Ngón tay hắn cũng run lên, không còn bao nhiêu sức lực, muốn ôm lấy bờ vai Tiêu Thiều, lại chẳng với tới, cuối cùng trượt xuống.

Ngực và eo của Tiêu Thiều, cơ vân rõ ràng, nồng nhiệt rắn chắc.

Khoảnh khắc chạm vào, hắn lại nghe thấy tiếng tim mình đập.

Lâm Sơ nhắm chặt hai mắt, cảm thấy bản thân thẹn với liệt tổ liệt tông Kiếm Các.

Nhưng…… hắn không có cách nào cự tuyệt cả.

Hắn nghĩ, có lẽ chỉ đành đợi thêm trăm năm nữa, tương phùng dưới suối vàng, tạ tội với sư phụ và tổ tiên Kiếm Các.

Trưởng bối Kiếm Các có lẽ sẽ trách cứ hắn tuỳ tiện phóng túng, có lẽ sẽ ghét bỏ hắn đạo tâm không bền.

Khi đó, hắn sẽ nói gì?

Hắn nghĩ, chính mình sẽ nói, không phải xuất phát từ tuỳ tiện, cũng không phải xuất phát từ phóng túng, hắn từng tự hỏi đạo tâm rồi, cũng không phải chưa từng nếm trải vô tình.

Trừ bỏ bốn câu này, hắn không còn gì muốn nói nữa.

Không phải bởi vì Tiêu Thiều đối xử với hắn rất tốt.

Cũng không phải bởi vì Tiêu Thiều là một người rất tốt.

Hắn là hoàn toàn tự nguyện.

Sau khi chấm dứt, hắn ngủ đến hôn mê.

Sáng sớm hôm sau, cảm giác dần dần phai nhạt, giấc mộng hỗn loạn ùn ùn kéo đến, cuối cùng, hắn mơ thấy một con phượng hoàng.

Đó là tàn phách phượng hoàng đã từng hiện mình trong hoàng cung, nó đang thuần phục mà cúi đầu, hướng về một người.

Người nọ mặc hoa y dài rộng tựa như muôn hồng nghìn tía, dáng vẻ muôn phương, khuôn mặt khiến chúng sinh điên dảo, chính là Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu tựa hồ vẫn là bộ dáng trẻ tuổi, một thiếu nữ thật nhỏ yếu. Nàng ôm lấy chiếc mỏ dài của Phượng Hoàng, nhắm mắt lại, cô đơn vô tận.

Lâm Sơ đột nhiên tỉnh dậy, mở mắt nhìn Tiêu Thiều, mới an tâm một chút.

Chăn cũng không đắp kín, Tiêu Thiều lại không mặc y phục hẳn hoi, cổ áo lộ một mảng lớn ngực.

Gương mặt người này thật đẹp, chỗ khác trên người cũng thật đẹp, Lâm Sơ cảm thấy cảnh tượng trước mặt có vẻ quá mức ướt át, nếu là thời hiện đại, bị các thiếu nữ nhìn thấy, chỉ sợ sẽ mê luyến điên cuồng.

Bên trái có vài vệt đỏ, có lẽ là bị hắn vô ý cào phải.



Lâm Sơ vừa định nghĩ xem vệt kia có đau hay không, ngay sau đó phản ứng lại, quạ này sở hữu huyễn thân, không chỉ không đau, mà còn có thể tùy thời đánh tan dấu vết, hiện giờ giữ lại nó, rõ ràng là có dụng tâm khác.

Hắn ngồi dậy, kéo góc chăn bông, cố ý bọc Tiêu Thiều đến kín mít, mới định tiếp tục nằm xuống ngủ.

Vừa định nằm xuống, dư quang chợt thấy thứ gì, hắn quay đầu, bỗng dưng cảm giác sau lưng lành lạnh.

Mặt gương kia.

Chiếc gương kỳ lạ ấy đang lặng lẽ treo bên cửa sổ, đối diện với bọn họ.

Lâm Sơ khẳng định, thứ này vẫn luôn được đặt trong túi gấm giới tử, chưa bao giờ lấy ra.

Hắn tụ hợp chân khí, thu hồi gương vào tay.

Cảnh tượng trong gương vẫn không có gì thay đổi, chỉ là điểm ảnh lại càng rõ ràng hơn, hắn thấy thứ cắm trên ngực mình kia thể tích không lớn, chẳng phải đao kiếm, mà như một kim tiêm rất nhỏ.

Nhìn xong chính diện, lật sang mặt trái, hắn lại ngẩn người.

Phía sau mặt trái có một vết nứt, ngay giữa hai hàng chữ “Vạn vật thế gian, tương sinh nhân quả”, có vẻ xấu xí.

Lâm Sơ hơi hơi bất an, liền ném cái vật điềm xấu này về Thanh Minh động thiên.

Xong xuôi, cũng không ngủ được.

May mà rất nhanh Tiêu Thiều đã tỉnh dậy.

Sau đó vẫn như ngày xưa, rời giường, bị Tiêu Thiều chi phối, mặc quần áo, được thị nữ Ngô Đồng Uyển hầu hạ rửa mặt, mặc dù uống Vô Trần Đan và Tích Cốc Đan cũng không cần thiết, nhưng thói quen nhiều năm, hắn vẫn uống.

Mấy ngày kế tiếp, xử lý chính sự Bắc Hạ đầu hàng.

Không đầu hàng cũng không thể được, hoàng thất độc đinh đã bị Lăng Phượng Tiêu bắt giữ —— kể cả không bị bắt giữ, lấy thực lực Lăng Phượng Tiêu, trong lòng ai ai cũng hiểu rõ, san bằng Bắc Hạ bất quá chỉ là một cái búng tay mà thôi.

Đến ngày chính thức đi Phượng Hoàng Sơn Trang, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, thời điểm sắp sửa khởi hành, Lăng Phượng Tiêu mới xách Tiêu Tuyên và Tiêu Linh Dương ra từ địa cung không ánh mặt trời.

Ngày đầu tiên trong địa lao hai người đã xảy ra xung đột.

Mấy hiệp đánh nhau ẩu đả qua đi, phát hiện tu vi chỉ là hạng cùi bắp, tất cả pháp bảo tiên gia đã bị Lăng Phượng Tiêu thu rồi, nhất thời không phân thắng bại.

—— sau đó phát triển thành công kích ngôn ngữ.

Tận đến khi Lăng Phượng Tiêu xách bọn họ ra, hai tên đệ đệ vẫn còn mải mê đá bóng.

Tiêu Linh Dương: “Ngươi không làm, ít nhất vẫn còn cha ngươi làm!”

“Cha ta 80 rồi!” Tiêu Tuyên nói: “Ông không muốn làm lâu lắm rồi, 80! Ngươi còn có lương tâm sao?”

Tiêu Linh Dương: “Càng già càng dẻo dai!”

Tiêu Tuyên: “Thế sao ngươi không để tỷ ngươi làm đi?”

“Tỷ của ta đâu phải nam nhân!” Tiêu Linh Dương nói đến đây, trộm liếc Lăng Phượng Tiêu một cái, tựa hồ tâm sự nặng nề.

“Ngươi có mặt dày nói rằng càng già càng dẻo dai, thì ta cũng có mặt dày nói rằng phụ nữ không thua kém mày râu.”

Lăng Phượng Tiêu cực kỳ mất kiên nhẫn, mỗi người ném một cái cấm ngôn chú, bịt miệng.

Lâm Sơ: “Bệ hạ Bắc Hạ già như vậy rồi ư?”

Lăng Phượng Tiêu thu hồi cánh tay vỗ vỗ đầu chó của Tiêu Tuyên, trả lời: “Không phải già rồi mới có con, lão cũng sẽ không ngu như vậy.”

Tiêu Tuyên bị cấm ngôn, nói không nên lời, ô ô kêu vài tiếng.

Lăng Phượng Tiêu dường như tò mò hắn muốn nói gì, giải cấm ngôn chú.

Tiêu Tuyên: “Đệ đệ ngươi cũng ngu thây!”

Lăng Phượng Tiêu mặt vô biểu tình hạ cấm ngôn chú lại.