Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 193




Lâm Sơ cũng nhăn nhăn mày.

Hắn không bị thương gì cả, Tịch Diệt châm chỉ phá tan kinh mạch hắn, chứ không để lại vết thương nào đủ để hộc máu.

Mà Tiêu Thiều cùng lắm để lại một chút vết thương ngoài da —— kỳ thật cũng không thể gọi là “thương” được.

Nhưng vẻ mặt Tiêu Thiều cho thấy, y biết đang xảy ra chuyện gì.

Lâm Sơ được y bọc bằng áo ngoài, thử chút nhiệt độ trên trán, sau đó lại ôm vào lòng, kiểm tra thần hồn kinh mạch.

Tiêu Thiều nói: “Thần hồn em tổn thương, là do ta.”

Lâm Sơ: “Hở?”

“Ta không phải người, vừa nãy mất kiểm soát, chưa trở về trạng thái ban đầu.” Tiêu Thiều nói: “Cho nên xung quanh ta đều là sát khí thiên địa, mà em người phàm, chỉ cần ở bên ta, hồn phách sẽ bị thương tổn…… Cho dù có tu vi cũng vô dụng.”

Tiêu Thiều đặt hắn lên giường, cách hắn càng xa, ánh mắt nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Sơ: “Vô pháp giải sao?”

Tiêu Thiều: “Vô pháp.”

Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy…… có thể chịu được bao lâu?”

Tiêu Thiều trầm ngâm một lúc: “Khoảng ba ngày.”

Ba ngày?

Lâm Sơ cảm thấy đôi phần mê mang.

Hắn lại hỏi: “Vậy…… phải cách huynh bao xa, để không chết?”

Tiêu Thiều đưa ra con số: “Năm trượng.” (~17m)

Năm trượng?

Lâm Sơ càng mê mang hơn.

Vậy thì khác gì vĩnh viễn không thấy mặt nhau?

Hắn chậm rãi nhích gần Tiêu Thiều hơn, dựa vào người y.

Tiêu Thiều lại muốn đóng gói hắn, ném sang bên kia giường.

Lâm Sơ: “Bây giờ không vội.”

Tiêu Thiều dường như bị thuyết phục, ngón tay vuốt ve tóc hắn, một hồi sau, hàng mày đang cau lại hơi dãn ra, nói: “Có lẽ vẫn còn cách.”

Lâm Sơ: “Hử?”

Tiêu Thiều liền bế hắn lên: “Đưa em đến một nơi.”

Lâm Sơ được y đưa ra ngoài.

Hắn bị lăn lộn lâu như vậy, cả người mất hết sức lực, đứng dậy không nổi, toàn bộ hành trình đều dựa vào vai Tiêu Thiều, cảm thấy thực thoải mái.

—— đời trước bất luận tiếp xúc gần gũi với người nào, bị chạm một chút thôi cũng phải buồn nôn nửa ngày, cho nên hắn vẫn luôn khó hiểu, tại sao mấy con mèo nhỏ bông bông trên đường lại thích cuộn với nhau chơi như vậy, hiện giờ lý giải được rồi.

Tiêu Thiều ôm hắn vụt qua sương máu, đi được nửa đường, nhịn không được nói một câu: “Em thật ngoan.”

Lâm Sơ đang ngoan ngoãn treo trên người y, vừa nghe thế, đã cảm thấy không vui.

Hắn nói: “Ngoan cũng vô dụng.”

Tiêu Thiều cười trầm thấp: “Tại sao nói vậy.”

Lâm Sơ cũng không biết từ đâu ra lộ chút ủy khuất mong manh: “Ta hỏi huynh nhiều như vậy, huynh cũng không nhớ, nhắc tới Doanh Doanh, đã nhớ hết rồi.”

Lời vừa nói ra, lại cảm thấy có chút hối hận, nghĩ kiểu gì, cũng thấy câu nói vừa nãy có vẻ cậy sủng sinh kiêu ngang ngược vô lễ.

“Sao em có thể vô cớ oan uổng ta như vậy.” Tiêu Thiều thế mà vẫn còn chút ủy khuất.

Lâm Sơ lắc lư cẳng chân trên không trung, chờ nghe y giảo biện thế nào.

“Lâm Sơ là ai, ta đã gần như nhớ hết rồi, chỉ còn mấy chuyện trần thế là không nhớ rõ,” Giọng điệu Tiêu Thiều ôn nhu: “Em là tình cảm chân thành trong lòng ta, không liên quan gì đến những chuyện trần tục, không cần đánh thức đã dần dần nhớ hết rồi, mà em nhắc tới Doanh Doanh, mới khiến ta nhớ vướng bận còn lại trên trần thế.”

Quạ ngôn quạ ngữ này cũng thật êm tai.

Chỉ là Lâm Sơ bị dây đằng với hai cái huyễn thân Tiêu Thiều lăn lộn, đã sớm lĩnh giáo giảo hoạt của quạ này, sẽ không bao giờ cảm động khóc lóc thảm thiết.

Chợt nghe Tiêu Thiều nói: “Ta phải nhanh chóng giải quyết ảnh hưởng của oán khí với em, nếu không lát nữa lại bị em bắt bẻ đủ kiểu.”

Lâm Sơ bật cười.

Tiêu Thiều thấy hắn cười, giật mình, lại ôm càng chặt hơn: “Ta……”

“Ta” một tiếng, không nói gì nữa.

Phượng Hoàng này có bao giờ muốn nói lại thôi như thế này đâu, Lâm Sơ rất tò mò: “Sao?”

Tiêu Thiều trân trọng mà hôn hôn trán hắn, tình cảnh vô cùng đau lòng: “Có thể thấy em nhoẻn miệng cười, cuộc đời này cũng coi như không uổng…… Chỉ là em vì ta mà phế bỏ đạo Vô Tình, gánh chịu nỗi đau tê tâm liệt phế, ta không biết phải làm gì……”

Còn chưa nói hết, đã bị Lâm Sơ ngắt lời: “Kỳ thật không sao cả.”

Giọng hắn nghèn nghẹn, nói chuyện cũng không còn sức, bởi vậy thanh âm rất nhẹ, lại chậm rì rì, còn vương chút giọng mũi, nghe xong cũng tự thấy ngượng ngùng.

Nhưng chuyện phải nói vẫn phải nói, hắn nói tiếp: “Dù sao trong mắt thế nhân…… Lâm Sơ chỉ là tiểu bạch kiểm được Đại tiểu thư bao dưỡng, tiểu bạch kiểm sao, chẳng cần tu vi cao siêu.”

Tiêu Thiều nhẹ nhàng cười, nhưng thần sắc trong mắt vẫn thực phức tạp, Lâm Sơ đẩy đẩy y: “Huynh toàn sinh sự không đâu, đi đường quan trọng hơn.”

Tiêu Thiều “chậc” một tiếng, nói: “Oán khí này cũng có lợi, em thế mà còn tranh luận.”



Ngữ khí cứ như một người cha già từ ái vậy.

Lâm Sơ có chút ảo não, nghĩ bụng mình vậy mà cũng có lúc hung dữ như vậy, không ổn.

Lập tức không nói chuyện nữa, Tiêu Thiều ôm hắn vụt qua đình đài lầu các Phượng Hoàng Sơn Trang, cuối cùng men theo nhịp bước đặc biệt trong một đại trận khí cơ cuồn cuộn, bước vào một hành lang thật dài sâu thẳm dưới lòng đất, quanh co lòng vòng giống như mê cung, và rồi dừng lại trước một hốc tường.

Lâm Sơ xem xét hình dạng của hốc tường này, tự giác lấy ra Phượng Hoàng Lệnh Tiêu Thiều cho hắn ngày xưa. Phượng Hoàng Lệnh vừa khít khảm vào hốc tường, bức tường ầm ầm rạn nứt, lộ ra Tàng Bảo Các dưới lòng đất.

Tiêu Thiều đưa hắn thâm nhập vào sâu trong đó, nói: “Đây là mật thất của sơn trang, có pháp trận bảo vệ thượng cổ, được xưng là nơi an toàn nhất trên đời.”

Vừa nói, vừa ngừng trước kệ ô vuông, cầm lên một lọ đan dược. Trên bình đan dược viết mấy chữ, khác hẳn với cách đặt tên đan dược tầm thường, là một câu thơ ngắn dạt dào tình cảm “Như giấc mộng phương xa, tìm hương thơm nơi nào”.

“Tìm hương thơm……” Lâm Sơ nhẩm ba chữ này, nhớ đến một giai thoại mà chân nhân lớp đan dược từng kể.

Kể rằng đan quân nào đó và tiên tử nào đó yêu nhau sâu đậm, ngờ đâu tiên tử hồn phi phách tán, đan quân liền dùng sức lực cả đời chỉ để nghiên cứu phương pháp tụ hồn, tạo thành một lọ kỳ đan có thể đoạt đi tạo hóa thiên địa, đặt tên “Tìm hương thơm”, y dùng phân nửa lọ đan hóa thành giọt nước, rải vào thi thể ái thê, ý định trùng tụ hồn phách đạo lữ —— nhưng người đã tan thành mây khói, hồn phách tìm thấy nơi nào? Hồn phách ái thê không một động tĩnh, đan quân thê thảm quá mức, tuyệt khí bỏ mình. Nhưng may mắn là lọ đan kia vẫn còn tồn đọng mấy viên, vang danh sử sách tiên đạo, là thánh dược độc nhất vô nhị trên đời có thể củng cố hồn phách, nào ngờ lại nằm trong tay Phượng Hoàng Sơn Trang.

Tiêu Thiều đổ một viên vào không trung, viên thuốc tan chảy, lập tức giúp cả người Lâm Sơ tỉnh táo, ngay cả cảm giác suy nhược sau khi ho ra máu cũng tiêu tán .

“Một viên sẽ hiệu quả trong khoảng một tháng.” Tiêu Thiều vừa nói, vừa đổ những viên thuốc giống như trân châu vào lòng bàn tay, đếm đếm, tổng cộng năm viên.

Tính cả một viên mà Lâm Sơ vừa nuốt, tức là có thể kéo dài trong khoảng nửa năm.

“Ta sẽ kính nhờ tiền bối đan đạo chế thuốc.” Tiêu Thiều nói với Lâm Sơ.

Lâm Sơ gật đầu.

Nhưng hắn cũng minh bạch, hồn phách khó tụ dễ tán, vết thương để khỏi còn khó, tiên đạo bao la ngàn năm như vậy mà cũng chỉ có một lọ đan dược có thể củng cố hồn phách, sao mà dễ dàng chế được?

Nhưng đời người tựa sương mai, cõi thế luôn khổ đoản, ngày tàn chỉ là sớm muộn thôi.

Đang muốn bày tỏ ý niệm, ánh mắt hắn chợt dừng, kéo kéo vạt áo Tiêu Thiều.

Tiêu Thiều quay đầu lại.

Chỉ thấy phía trên gác cao, khí cơ thâm hậu cường đại, thay đổi khó thường, mơ hồ nhìn kỹ, vậy mà lại là bóng dáng mấy quyển sách, hơn nữa còn rất quen thuộc.

Bọn họ trèo lên đỉnh kệ ô vuông, bắt gặp mấy quyển bí tịch.

《 Xuân Sơn Kiếm 》 các thứ, là ba quyển Đại Vu giao cho Lâm Sơ, còn có 《 Phượng Hoàng Đao 》 chính là bí tịch tuyệt thế của gia tộc Phượng Hoàng, mấy quyển còn lại, thực khiến Lâm Sơ khó hiểu.

《 Vạn Vật Trong Ta 》, 《 Huyễn Dã Chân 》, 《 Kình Ẩm Thôn Hải 》…… đây rõ ràng là ba quyển tuyệt thế bí tịch của Như Mộng Đường, Huyễn Hải Lâu và Hoành Luyện Tông!

Vì sao lại ở chỗ này?

Mà nếu theo như kia, tám quyển bí tịch, Phượng Hoàng Sơn Trang đã có được bảy, chỉ thiếu một quyển《 Trường Tương Tư 》.

Tiêu Thiều nhíu mày trầm tư hồi lâu, cất tiếng: “Mẫu thân từng kể, sau khi bí tịch Như Mộng Đường bị mất trộm, môn phái tiên đạo đều cảm thấy bất an, Huyễn Hải Lâu giao hảo với sơn trang bèn ký thác sơn trang tạm giữ bí tịch.”

Tính ngày tính tháng, đầu tháng 7 thiên hỏa thịnh nhất, có thể thiêu hủy bí tích nắm giữ khí vận thiên địa này, nhưng mấy ngày gần đây chiến tranh, lại là Phượng Hoàng Sơn Trang kinh biến, bởi vậy cơ hội cứ thế trôi đi, mà Phượng Hoàng trang chủ, cũng không thể thực hiện những gì đã hứa, đem bí tịch thiêu hủy, ngược lại, thậm chí còn thu thập chúng.

Nếu là Tiêu Thiều ngày xưa, nhất định sẽ hỏi tường tận Phượng Hoàng trang chủ, nhưng hiện giờ y đã chẳng tin bất kỳ ai nữa.

Chỉ thấy y thu hồi bí tịch, nói: “Tất có kỳ quặc, bàn bạc kỹ hơn.”

Lâm Sơ gật đầu: “Ừm.”

Sau đó, lại nghĩ, tám quyển bí tịch, bảy quyển đã được tìm thấy, mà 《 Trường Tương Tư 》 rốt cuộc đang ở nơi nào? Đào Nguyên Quân sao?

Cọc án treo này, từ đầu đến cuối vẫn chưa có lời giải.

Tiêu Thiều nghe thấy nghi hoặc của hắn, đáp rằng nhân vật như Đào Nguyên Quân, nếu chưa phi thăng, cũng không bao giờ đột tử, khi nào hữu duyên, nhất định gặp được.

Lâm Sơ lại hỏi ngoại hình Đào Nguyên Quân có gì đặc biệt không.

Tiêu Thiều đáp rằng hồi đấy nhỏ quá, không nhớ được ngũ quan, chỉ nhớ Đào Nguyên Quân mặc một thân thanh y, khí chất ôn hòa nhã nhặn, không nhiễm bụi trần, giống như thần tiên giáng trần, rồi còn tình đời thông thấu, phảng phất thấy biển hồng trần, tóm lại vô pháp diễn tả bằng ngôn từ. Mà chính y khi ấy bệnh nặng, chẳng thể ra cửa, ngày ngày buồn bực, Đào Nguyên Quân liền ngồi trước giường chơi với y, ôn tồn giảng cho y danh sơn thắng cảnh thế gian, tứ hải kỳ văn dật sự……

Nghe xong một loạt mỹ từ tán dương như vậy, đầu óc Lâm Sơ choáng váng.

Tiêu Thiều cười cười quẹt mũi hắn: “Có sư phụ tốt như vậy, ta còn ghen tị. Em lại toàn quên, hiện giờ còn mơ màng sắp ngủ, không có lương tâm.”

Lâm Sơ nghĩ bụng ta thật sự không thể nhớ nổi.

Nhưng hắn cũng mệt nhọc, rất mệt.

Hắn, một người phàm, thực sự không chống đỡ nổi Tiêu Thiều lăn lộn.

Tiêu Thiều hiển nhiên biết sự tình y làm trước đó vô nhân tính cỡ nào, sau khi ôm hắn về phòng, đặt hắn vào chăn, liền ôm lấy, nói: “Ngủ đi.”

Lâm Sơ gần như thiếp đi ngay lập tức, khoảnh khắc trước khi chìm xuống, hắn thấy ánh mắt Tiêu Thiều lướt qua hắn, vọng bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ.

Đúng rồi, Tiêu Thiều tuy rằng khôi phục thần trí, nhưng những oán khí lệ khí phóng thích bên ngoài đó, lại là một đi không trở lại, trong vòng ngàn dặm một mảnh tro tàn, không biết khi nào mới có thể tan hết.

Những ngày tiếp theo vô cùng nhàn nhã.

Chẳng còn vương triều, chẳng còn sơn trang, chẳng còn bất luận linh tinh tầm thường, Tiêu Thiều lộ rõ bản tính.

Lâm Sơ đẩy Tiêu Thiều đang ngủ trên người hắn sang một bên, kê cho y một cái gối đầu, nghĩ bụng cứ tưởng huynh cá nóc chăm chỉ thế nào, ngờ đâu một khi không còn đốc thúc, liền thành một con cá mặn không hơn không kém.

Cá mặn không hơn không kém Tiêu Thiều ngoại trừ kéo hắn song tu mấy ngày nay, thời gian còn lại đều là chơi và ngủ.

À, còn một việc nữa, đốc thúc hắn học《 Tịch Diệt 》.

Lâm Sơ dưới sự đốc thúc, vậy mà cũng từ từ ngộ ra một chút, nghiễm nhiên có thể nhập môn rồi.

Nhưng mỗi khi hắn chăm chỉ học, Tiêu Thiều đang làm gì?

Hoặc là ngủ bên cạnh hắn, hoặc là xem một ít thoại bản đồn thổi dân gian vô nghĩa, chí dị địa phương, như kiểu hồ ly ngàn năm cùng thư sinh ái hận quấn quýt si mê, đại phỉ XX tàn sát mấy ngàn bá tính vô tội, phải chịu trời phạt, ngũ lôi oanh đỉnh vân vân.

Thấm thoắt thoi đưa nửa tháng, Lâm Sơ bắt đầu viết một quyển điển tịch chú giải kiếm pháp cũ kỹ. Mặc dù hắn mất hết tu vi, nhưng ngộ tính còn đó, viết lên cũng thuận buồm xuôi gió. Tiêu Thiều cuối cùng cũng có việc để làm, đó chính là cùng hắn viết, cùng bàn luận những điểm thiếu sót, hoặc tìm đọc điển tịch.



Một hôm, Tiêu Thiều có một ý tưởng bất chợt, ôm hắn nói: “Bảo Bảo, em thiên tư trác tuyệt như vậy, dựa theo ký ức, cùng lĩnh ngộ trước đây, viết lại một quyển《 Trường Tương Tư 》, không chừng có thể dẫn động khí cơ thiên địa, tái tạo một quyển 《 Trường Tương Tư 》mới.”

Trong lòng Lâm Sơ biết rõ trình độ của mình, một chiêu cuối cùng còn chưa thông hiểu đạo lý, nói gì tái hiện tuyệt thế bí tịch.

Còn chưa kip bày tỏ, Tiêu Thiều đã có chút buồn bực, nói: “Em vốn là tiên quân trên mây, vì ta liên lụy, biến trở về một người phàm tục, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình.”

“Năm đó kinh mạch ta bế tắc, bởi vì huynh mới có thể khôi phục, cũng coi như nhân quả luân hồi.” Lâm Sơ nhìn nến đỏ trên bàn, nhàn nhạt nói: “Huống chi, huynh làm sao biết……”

Tiêu Thiều: “Hửm.”

“Huynh làm sao biết……” Thanh âm Lâm Sơ nhẹ nhàng, tựa như muốn nói cho y, tựa như thì thầm chính mình: “Làm một phàm nhân tầm thường, chắc gì ta đã không muốn?”

Lời nhẹ vừa dứt, nhất thời chính hắn cũng ngơ ngẩn.

Cả đời tu tiên, nếu xét mưu cầu, kỳ thật hắn cũng chẳng có, đơn giản từ nhỏ đã tu, lớn lên cũng thuận lý thành chương mà tu thôi.

Nhưng làm phàm nhân du lãng hồng trần, tựa hồ cũng không phải không thể.

Lâm Sơ nhìn ánh mắt Tiêu Thiều.

Vận là ánh mắt cưng chiều sủng ái như vậy, liếc mắt một cái đã biết.

Tiêu Thiều…… là một người rất tốt, vô luận là vẻ bề ngoài, hay là cách làm người.

Người tốt như vậy, mà lại đi thích hắn, thì hắn…… cũng có thể xem như một người bình thường hay không?

Nếu bản thân hiện tại, trở về ngày bé, có phải cũng có thể làm bạn với người khác, có thể…… làm một người bình thường mà hắn đã từng âm thầm trong góc hâm mộ?

Hắn chợt tỉnh ngộ, bản thân chẳng còn sợ người, cũng chẳng còn nói chuyện cứng đờ như trước nữa, sự tình không thể quay về trong quá khứ, nỗi buồn nào ai thấu hiểu, vậy mà phảng phất tan theo làn gió, cuốn đi gợn sóng trong lòng.

Là bởi vì gặp Tiêu Thiều sao?

Hắn nhìn Tiêu Thiều, dần dần có chút ngây ngốc, một khắc kia cảm thấy, cứ như vậy ở bên người này, tiêu phí cả đời ở đây, cũng thực tốt.

Tiêu Thiều hôn hôn hắn, hỏi hắn đang suy nghĩ gì.

Lâm Sơ dụi dụi đôi mắt, không nói gì, dựa vào y.

Tiêu Thiều tiếp bút viết nốt chú thích.

Ngây ngẩn hồi lâu, thần niệm Lâm Sơ bỗng nhiên vừa động, nghe thấy sư huynh khản cả giọng kêu: “Sư đệ, sư đệ!”

Hắn kinh ngạc phát hiện bởi vì bản thân biến thành người phàm, cường độ thần hồn giảm xuống, không biết sư huynh đã gọi bao lâu, mất bao công sức, hắn mới nghe được.

Ý niệm hắn chìm vào Thanh Minh động thiên.

Sư huynh kêu khóc: “Sư đệ, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi! Gương kia điên rồi! Nó muốn ra ngoài! Đại điện sắp bị nó đập vỡ rồi!”

Lâm Sơ: “……”

Hắn tiếp nhận từ tay sư huynh chiếc gương không ngừng run rẩy, mang nó ra ngoài.

Vừa ra ngoài, gương liền ngoan.

Lâm Sơ nhìn trái nhìn phải, thấy mặt sau gương hiện thêm vài vết nứt, có vẻ sắp hoàn toàn vỡ rồi.

Nhưng hắn và Tiêu Thiều không giải được những băn khoăn trong mặt gương này, chẳng biết làm gì, chỉ có thể soi một chút.

Lâm Sơ bị đâm vào ngực trong phòng tân hôn đã qua, máu của Tiêu Thiều cũng đã ứng nghiệm, Lâm Sơ soi gương, muốn xem một chút lần này nó lại chiếu ra yêu nga gì.

Trong nháy mắt nhìn vào mặt chính diện, cả người hắn phảng phất như bị hút vào gương.

Đó là một rừng đào như biển, làn gió nhẹ thổi, cánh hoa rào rạt như mưa, bao phủ khắp người hắn.

Hắn nhìn con đường trước mắt, dọc theo cánh hoa tản mạn mà đi, men theo đường đá phủ đầy rêu xanh, rảo bước vào sâu trong rừng đào.

Chợt thấy bóng dáng thanh y.

Y phục kiểu dáng thế gian, như sau cơn mưa trời lại sáng, một loại màu sắc thanh đạm dịu dàng. Người này tóc đen nửa buộc tùy ý, cắm cây trâm gỗ chạm khắc mây trôi đơn giản, cả người man mác trầm tĩnh, tổng thể ăn vận giống như du khách trần thế thảnh thơi.

Hắn muốn nhìn chính diện, nhưng góc độ không cho phép, chỉ có thể nhìn bóng lưng cô độc trong mưa hoa núi rừng.

Thu hồi thần niệm, Tiêu Thiều hỏi hắn, hắn nói tựa hồ thấy Đào Nguyên Quân, Tiêu Thiều bảo rằng hai người xác thực có duyên.

Lâm Sơ hỏi y thấy gì, Tiêu Thiều cười như không cười, chỉ nói, không phải việc trái với mong muốn của ta.

Vậy thì tốt.

Hai người vẫn cá mặn sinh hoạt như cũ.

Kỳ thật, có đôi khi, nhàm chán quá, cũng khiến người ta mệt mỏi.

Sáng sớm hôm nay, Tiêu Thiều ngỏ lời với hắn, tiên quân, đã ở sơn trang một tháng rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi.

Lâm Sơ: “Đi nơi nào?”

Tiêu Thiều chậm rãi lau Vô Quý đao trong tay, câu môi nói: “Vì tiên vì nho vì vương, chẳng phải thứ ta mong muốn. Bởi vậy ngày xưa làm rất nhiều việc thân bất do kỷ, hiện giờ không còn vướng bận, lại muốn trở về giang hồ, làm một hiệp khách lang thang hào sảng —— giết người xưa kia không thể giết, bình việc ngày xưa không thể bình, tiên quân có cho phép không?”

Lúc y nói những lời này, mi mắt đẹp đẽ cong cong, trăng thanh gió mát, khí phách thiếu niên, bỗng chốc dạt về nơi đuôi mày khóe mắt.

Lâm Sơ nhìn y, lại nhớ năm xưa mình cùng biểu ca du lịch giang hồ, Tiêu Thiều năm đó, cũng là trương dương khó thuần, phong lưu nhàn nhã, phong thái lỗi lại tiêu sái xiết bao.

Hồng trần như mộng, biến cố trắc trở xoay vần, bừng tỉnh hóa ra lại là sự tình mấy năm trước.

Hắn lập tức cười cười, nói: “Đương nhiên.”

“Giang hồ nhiều phong ba, nhiều sắc quỷ, nhiều kẻ cắp,” Tiêu Thiều tới gần hắn, thổi nhẹ một hơi bên tai hắn, ra vẻ tán tỉnh, “Tiên quân, em có bằng lòng theo chân tại hạ.”

Lâm Sơ nghiêng đầu, suy nghĩ một chốc, cuối cùng lấy ra Băng Huyền cầm đã lâu chưa dùng đến.

“Vậy thì ta sẽ đánh đàn cho huynh.”