Tiên Ngạo

Chương 124: Ao nước thời gian




Sau đó trong không gian này dây leo dưới chân xoay quanh, kết thành mặt đất giống như trên một tán cây. Dưới chân Dư Tắc Thành giờ đây xanh mơn mởn, hắn đi thử vài bước, dáng vẻ kiên định vô cùng.

Trên mặt đất nơi đây chậm rãi dâng lên sáu khu kiến trúc, bao gồm hồn lao, hồn lô, Hóa Si điện, Bộ Hồn đường, Dưỡng Nhận các, Dưỡng Si các. Đây thật ra chính là sáu khu kiến trúc của Bích Thúy Chi Sâm trước kia.

Nhưng sáu khu kiến trúc này trong quá trình dâng lên lại sinh ra biến hóa. Trước kia hồn lô chỉ kiến tạo được một nửa, lúc này bắt đầu vặn vẹo biến hình, sau đó đình chỉ sinh trưởng. Tiếp theo Hóa Si điện xây dựng hoàn thành nhưng nhỏ một nửa so với trước kia, hơn nữa hoàn toàn thay đổi. Sau đó hồn lao cũng hoàn thành, nhưng lại trôi nổi trên cao giống như một bong bóng khí di động trên không trung.

Còn lại Bộ Hồn đường và Dưỡng Nhận các, Dưỡng Si các không ngờ ba kiến trúc này kết hợp lại với nhau thành một thể, hóa thành một kiến trúc giống như lò rèn.

Sau đó một cổ thần thức truyền đến, thế giới Bàn cổ hấp thu Bích Thúy Chi Sâm lấy nó làm giống, xây dựng tu bổ lại cho Dư Tắc Thành. Thiên địa do thế giới Bàn Cổ hình thành cải tạo lại hồn lô, từ nay về sau chặt đứt thông đạo liên hệ cùng mười hai Đô Thiên thần ma, về sau nếu có luyện hồn, hồn lực nào thấp sẽ cung cấp cho thế giới Bàn cổ, mà thế giới Bàn Cổ cũng sẽ tặng lại hồn hỏa.

Hồn lực cung cấp cho thế giới Bàn cổ, kỳ thật chính là cung cấp cho Dư Tắc Thành.

Nói cách khác, toàn bộ hồn lực tế luyện được sẽ bị hồn phách của Dư Tắc Thành hấp thu. Theo như trước kia, Dư Tắc Thành phải không ngừng cung cấp hồn lực cho mười hai Đô Thiên thần ma, cung cấp càng nhiều, ảnh hướng đối với kẻ cung cấp càng lớn. Nhẹ thì chịu lực phản xạ của thần ma, bị ảnh hướng tâm trụ nặng thì thần ma giáng lâm cướp lấy pháp thân kẻ cung cấp. Cho nên thế giới Bàn cổ chặt đứt thông đạo liên hệ với thần ma, bản thân mình bắt đầu chịu đựng hồn lực.

Có lợi ắt có hại, sau khi chặt đứt thông đạo. Hóa Si điện đã không còn thần ma cung cấp pháp thân mẫu. Toàn bộ Tam Thiên A Nan Đà, ba mươi bảy lộ Ưu Bà Tắc, một trăm lẻ tám Bà Sa La biến mất, không bao giờ có thể biến ra Hồn Si nữa.

Nhưng may mắn duy nhất chính là thế giới Bàn cổ thông qua linh hồn ấn ký của bản thân Dư Tắc Thành, đã giữ lại một Hồn Si làm mẫu, dần dần hiện ra một loại Hồn Si. Hồn Si này chính là tạo hình của Hồn Si khắc sâu nhất trong ký ức Dư Tắc Thành. Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, đó nhất định là Chư Kiền Hồn Si thú, nó làm bạn với mình vượt qua vô số khó khăn hiểm trở, nhất định là nó.

Không ngờ, ý niệm trong đầu vừa chuyển, kẻ xuất hiện ở Hóa Si điện mới lại là Tinh Linh Tiên Tử, chứ không phải Chư Kiền Hồn Si Thú mà Dư Tắc Thành thích nhất.

Làm sao có thể như vậy được? Nhưng không có thời gian cho Dư Tắc Thành cảm thán, hồn lao đã bắt đầu biến hóa. Tuy nhiên biến hóa không lớn, chỉ có điều càng chắc chắn hơn lúc trước, trong đó thêm hai phòng, một là Địa lao dành cho Kim Đan, cái kia là Thiên lao dành cho Nguyên Anh.

Dư Tắc Thành không khỏi cười khổ, lý tưởng của thế giói Bàn cổ này quá lớn, chuẩn bị sẵn nhà giam tương lai cho cao thủ Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, chuyện này tương đương với chuột đòi đi bắt hổ, không muốn sống nữa. Tựa như chuột đào ra hai nhà giam trong động dưới đất, một chuẩn bị giam hổ, một chuẩn bị giam voi. Không biết trời cao đất rộng là gì, thật sự là không sợ làm lớn chuyện.

Còn lại Bộ Hồn đường. Dưỡng Nhận các cùng Dưỡng Si các hợp thành một điện phủ nhưng điện phủ này không có tên, còn trong trạng thái dang dở, chỉ mới xây dựng hoàn thành một nửa.

Dư Tắc Thành nhìn những kiến trúc này, cảm giác như còn thiếu cái gì, toàn bộ như vẫn còn thiếu sót, không được trọn vẹn, không được đầy đủ.

Sao lại thế này? Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ, bất chợt trước mắt Dư Tắc Thành xuất hiện vô số ảo ảnh, chính là các loại vật phẩm thưởng mới vừa rồi mình thấy ở chỗ động phủ Pháp Linh, trong đó có hình dáng của ba loại vật phẩm nôi lên trong lòng.

Thần thức thế giới Bàn cổ lại xuất hiện một lần nữa. Thần thức này thật ra cùng là bản thản Dư Tắc Thành, tựa như lóe lên một ý tướng:

- Ba loại linh vật này có thể kiến trúc thêm cho thế giới Bàn cổ, loại thứ nhất là Trấn Yêu tháp, trong bảo vật này có chứa thế giới không gian, nếu mua nó rồi dung hợp, lập tức nơi này sẽ tự thành một thế giới, có được hết thảy công năng của Trấn Yêu tháp.

- Loại thứ hai là Tam Sanh Thạch, vật ấy có thể khiến người nhớ lại ba đời, có được các loại năng lực và trí nhớ của ba đời trước. Nếu dung hợp nó vào thế giới Bàn cổ có thể hoàn toàn hoàn thiện năng lực trảm hồn luyện si của mình.

Loại thứ ba là Thương Long Chi Hồn, nếu dung hợp nó có thể mớ rộng phạm vi thế giới Bàn Cổ lên ngàn lần, có được Thương Long Chi Thủ Hộ Hồn, không ai có thể xâm nhập thế giới Bàn Cổ.

Dư Tắc Thành xem xong tư liệu về ba loại linh vật này lập tức trở về bản thể. Chỉ cần một niệm hiện ra, linh hồn liền tự động quy vị, Dư Tắc Thành bắt đầu tìm kiếm ba loại linh vật kia.

Trấn Yêu tháp cần năm ngàn điểm công trạng, sau khi mình mua xong thế giới Bàn cổ, thêm vào điểm công trạng do bán Hôn Si, chỉ còn có ba ngàn bốn trăm hai mươi bốn điểm công trạng, thứ này tự nhiên không mua được.

Thương Long Chi Hồn thật ra rất rẻ, chỉ cần năm trăm điểm công trạng, nhưng mua nó chỉ có thể gia tăng Diện tích, gia tăng Thương Long thủ hộ, không có tác dụng gì khác. Tuy rằng còn có cơ hội lựa chọn bảo vật lần thứ hai, nhưng Dư Tắc Thành không muốn lãng phí như vậy, coi như bỏ qua.

Cuối cùng chỉ có Tam Sanh Thạch, thứ này cần một ngàn năm trăm điểm công trạng, đủ để mua nó. Dư Tắc Thành lập tức mua lấy, Tam Sanh Thạch to chừng nắm tay, bóng loáng như ngọc thạch, toát ra hào quang trắng sáng. Dư Tắc Thành không kịp nhìn kỹ, sau đó mang nó vào trong thế giới Bàn cổ, ném về phía màn sương đen một cái, lập tức màn sương đen chợt lóe, sau đó kiến trúc xung quanh hắn bắt đầu biến hóa.

Tam Sanh Thạch này có thể khiến người nhớ lại ba đời, có được năng lực và thói quen của ba đời trước, thật ra đây là một loại thay đổi tiến hóa về hồn phách, đồng thời còn nắm giữ lực thời gian, tác dụng của pháp tắc thời gian trên hồn phách, làm cho hồn phách nghịch chuyển thời gian, cảm ngộ được ba đời trước.

Tam Sanh Thạch này vừa bị ném vào trong màn sương, lập tức bị thế giới Bàn cổ phân giải, sau đó thay đổi tác dụng thế giới nhỏ bé hiện tại của Dư Tắc Thành.

Trong bốn tòa kiến trúc này, hồn lao và Hóa Si điện không hề có biến hóa, nhưng hồn lô được Tam Sanh Thạch thay đổi lực hồn phách, từ nay về sau, khi Dư Tắc Thành luyện hóa sinh hồn trong này, sinh hồn sẽ hóa thành lực hồn phách, chậm rãi tiến vào trong hồn phách Dư Tắc Thành, khiến cho hồn phách Dư Tắc Thành càng ngày càng mạnh.

Ngoài ra ba điện phủ hợp lại thành một có được lực pháp tắc thời gian của Tam Sanh Thạch, đang chậm rãi biến hóa. Cuối cùng không ngờ từ điện phủ to lớn biến thành một lò rèn xiêu vẹo mà Dư Tắc Thành từng thấy ở huyện thành Sơn Trúc. Không biết đây là thăng bậc tiến hóa hay là hoàn toàn thoái hóa...

Dư Tắc Thành đi về phía lò rèn này, nó giống hệt như lò rèn mà hắn đã từng thấy qua, to khoảng hai gian nhà đá, hoàn cảnh đơn giản. Dư Tắc Thành tiến vào lò rèn, bên trong trống không không có một vật, trước lò rèn có một cái ao dài chừng một thước, rộng nửa thước, sâu một thước. Dư Tắc Thành giơ tay nhúng xuống ao nhưng không hề có cảm giác chạm vào nước ao mà là vô số ký ức hiện lên trong đầu Dư Tắc Thành. Từ lúc hắn mới một tuổi còn đang bú sữa, đến bây giờ tao ngộ tu tiên, dường như ao này không chứa nước, mà là một dòng sông thời gian cuồn cuộn.

Nháy mắt Du Tắc Thành đã biết tác dụng của nơi này. Nơi này có hai tác dụng, thứ nhất chính là có thể luyện chế hồn nhận trong lò rèn, chính là loại pháp khí đáng sợ giống như Trảm Hồn Nhận. Trước hết bện Huyền Hồn Ti ở trong này, sau đó sử dụng Huyền Hồn Ti luyện chế Trảm Hồn Nhận. Khác với trước kia, lúc này nguyên liệu không phải là hồn phách của người khác, mà là hồn phách nguyên lực của bản thân Dư Tắc Thành.

Mỗi lần luyện chế đều phải lấy mẫu nguyên lực ba hồn bảy vía trên người Dư Tắc Thành, sau đó luyện chế Huyền Hồn Ti. Lúc này Huyền Hồn Ti đã khác vói trước kia, không còn khí tức tanh hôi, hoàn toàn là sinh hồn bản thân Dư Tắc Thành luyện ra, có một vẻ thần diệu khác.

So với công năng thứ hai, công năng trước chỉ là chuyện nhỏ. Công năng thứ hai chính là ao nước trong này. Nước trong này chính là dòng sông thời gian, tuy rằng xuất hiện dưới hình thức ao nhưng có được tác dụng Thời Gian Lưu Thệ, đây chính là ích lợi do thế giới Bàn Cổ mang lại sau khi cắn nuốt Tam Sanh Thạch.

Nước ao này có tác dụng làm cho thời gian trôi nhanh hơn. Tỷ như Dư Tắc Thành tế luyện phi kiếm, nếu là bình thường cần mất thời gian trăm ngày. Nhưng chỉ cần để thanh phi kiếm để vào trong ao, canh đúng thời gian lấy ra, thanh phi kiếm sẽ trở thành trạng thái của trăm ngày sau, không cần trải qua trăm ngày cực khổ tế luyện. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Loại tác dụng thêm vào vật chất này huyền diệu khó lòng giải thích, không phải chỉ đơn thuần là thời gian trôi nhanh hơn mà thôi. Ngay cả Dư Tắc Thành cũng không hiểu nổi, thế giới Bàn Cổ cũng giải thích không rõ, Thời Gian Lưu Thệ này chính là tác dụng huyền ảo nhất của thế giới này, khó lòng giải thích rõ ràng.