Tiên Ngạo

Chương 80: Phong tình nơi Man trại




Hai lão nhân thi lễ với Thạch đại phu, Thạch đại phu lập tức hàn huyên cùng bọn họ. Dọc trên đường đi, Lưu Thi Vận đã tạo quan hệ tốt cùng đồ đệ của Thạch đại phu, nữ tử kia tên là Liễu Tuyền Cơ, tuy rằng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo, thật ra nói chuyện rất tốt, thuộc loại nữ tử mặt lạnh lòng nóng.

Lưu Thi Vận từ nhỏ bởi vì có dung nhan mỹ lệ nên thường xuyên bị người dòm ngó, tuy rằng bề ngoài nàng có vẻ ngây thơ khờ dại, thật ra nội tâm linh hoạt, tâm tư tinh tế, thuộc loại người lòng dạ thâm sâu. mười phần am hiểu chuyện kết giao cùng người khác, khiến cho người ta sinh lòng yêu thích. Lúc trước đôi ba phen từng khiến cho mẫu thân Dư Tắc Thành xem nàng như con dâu, trở thành bảo bối, có thể thấy được năng lực giao tiếp cùng người khác của nàng mạnh mẽ tới mức nào.

Liễu Tuyền Cơ xuất thân từ Mộc tộc bên trong Thập Vạn Đại Sơn, chính là Công chúa Mộc tộc, từ nhỏ đã nắm giữ quyền thế, được mọi người tôn kính, tâm tính người trong núi dù sao cũng khó tránh khỏi thuần phác ngây thơ, lại thêm bản thân khí chất của nàng, mặt lạnh lòng cao ngạo, không có mấy người có thể được nàng coi trọng. Nhưng nếu người nào có thể giao tình với loại người như nàng, vậy nàng sẽ hết lòng giữ gìn lợi ích cho người đó.

Cho nên trong khi nói chuyện phiếm kết giao cùng Lưu Thi Vận dọc trên đường đi, không lâu nàng đã bị Lưu Thi Vận thăm dò tường tận, hốt thuốc đúng bệnh, tỷ tỷ này tỷ tỷ nọ, kể ra thân thế đau khổ của mình, tranh thủ sự thông cảm. Rốt cục dưới nổ lực khéo léo của Lưu Thi Vận, lập tức cảm tình giữa hai người nhanh chóng trở nên vô cùng thân thiết.

Cách đó không xa Thạch đại phu và cốt thị thegioitruyen.comh đệ đang tán gẫu, hai nàng bên này cũng nói nói cười cười. Lưu Thi Vận hỏi:

- Liễu tỷ tỷ, bọn họ mặc như vậy không nóng hay sao? Muội thấy dân sơn trại phổ thòng xung quanh ăn mặc không có gì khác với chúng ta vì sao hai người bọn họ lại ăn mặc khác thường như vậy?

Liễu Tuvền Cơ cười, đáp lại:

- Y phục của bọn họ tên là Già Thiên pháp bào, đây là pháp bào mà đệ từ Càn Ma Linh Tôn giáo mặc khi nuôi dưỡng trùng, cốt thị gia tộc có nền tảng rất cao ở Càn Ma Linh Tôn giáo, dung họp cổ thuật của gia tộc mình hình thành thuật nuôi trùng độc đáo, có thể nói có một không hai trong sáu phái. Dưới bộ pháp bào kia, trong cơ thể bọn họ đã là hang ổ của vạn trùng, có thể nói bọn họ chính là người hoàn toàn do trùng tạo thành.

Nghe xong lời này, lập tức Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận cùng nhau rùng mình một cái,

hóa ra bên trong thân thể được che kín kỹ càng kia không ngờ tất cà đều là độc trùng chiếm cứ, thân thể bọn họ hoàn toàn là một hang ổ của trùng.

Lưu Thi Vận hạ giọng nói:

- Bọn họ không đau sao? Nhất định rất đau.

Bên kia cốt thị huvrih đệ đang nói chuvện, đột nhiên có một người hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này, nhếch miệng cười. Tuy rằng không thấy rõ bộ mặt của lão, nhưng có thể nhận thấy được nụ cười mang đầy thiện ý.

Thạch đại phu cười ha hả, dẫn theo hai người đi tới. Liễu Tuyền Cơ cúi đầu thi lễ với hai người bọn họ. Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận cũng bắt chước cùng nhau thi lễ, đồng thời nói:

- Bái kiến nhị vị sư huynh.

Hai người đáp lễ, trong đó cốt Luân Vọng Nguvệt nói:

- Nữ hài tử này tâm địa rất tốt, đau vẫn còn tốt hơn là chết, ngày nào không cảm thấy đau, ngàv đó chính là lúc chúng ta tử vong. Tặng cho muội cái này, xem như là chút lễ vật nho nhỏ của chúng ta.

Nói xong đưa ra một chiếc vỏ ốc sên. Liễu Tuyền Cơ vừa thấv lập tức nói:

- Mau. Thi Vận mau mau nhận lấy, đây chính là bảo bối! Đây là vỏ của Ngũ sắc Oa Ngưu, có nó bách trùng bất xâm, từ nay về sau không còn muỗi ruồi sâu bọ nào lảng vảng bên cạnh muội. Vọng Nguvệt sư huynh thật bất công, muội đến đây đã hơn mười lần cũng không thấy các huynh cho muội bảo bối như vậy.

Cốt Luân Vọng Nguvệt nói:

- Muội đã đến đây nhiều lần như vậy, nhưng chua từng một lần tỏ ra đau lòng vì chúng ta, lần đầu tiên còn bị dọa đến nỗi òa khóc, nói rằng chúng ta là quái vật. Vị tiểu muội muội này nhìn thấy chúng ta chẳng những không xem chúng ta như quái vật, còn đau lòng vì chúng ta, không cho nàng thì cho ai?

Dư Tắc Thành cười ha hả theo mọi người, trong lòng thầm nghĩ, lời này nói thật là dễ nghe, thật ra nguyên nhân chân chính là vì Lưu Thi Vận thiên tư quá tốt, tương lai tất thành châu báu, đầu tư bây giờ sau này sẽ nhận được hồi báo rất cao. Hiện tại kết được thiện duyên, tương lai gặp lại cũng vô cùng có lợi, cho nên mới bỏ ra vốn cao như vậy, thật sự là giỏi tính toán.

Lưu Thi Vận tiếp nhận vỏ ốc, đáp lễ lại, sau đó lấy ra trong túi hai túi thơm, đưa cho hai người nói:

- Đây là túi thơm do muội may, bên trong có hoa Tu Thảo Thổ Ti, có thể khiến cho người mang nó thần thanh khí tĩnh, xem như một phần tâm ý của muội. Mong rằng các huynh không bị thống khổ tra tấn.

Khi Lưu Thi Vận nói những lòi này, vẻ mặt của nàng tỏ ra hết sức chân thành. Sự quan tâm của nàng, sự hồn nhiên của nàng, sự thiện lương của nàng, khiến cho trên người nàng tựa như có ánh mặt trời xuất hiện, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Lập tức mọi người bị thu hút tâm thần, ai nấy vô cùng cảm động.

Dư Tắc Thành đột nhiên có cảm giác rằng Lưu Thi Vận trong giờ phút này tựa như rồng gặp mây, hổ gặp gió, côn ngư nhảy ra khói bể cả hóa thành đại bàng, cả thân tâm nàng nảy sinh biến hóa. Đây là biến hóa về chất, trước kia nàng hấp dẫn người khác dòm ngó thật ra không phải vì nhan sắc xinh đẹp của nàng, mà là vì khí chất này còn tiềm ẩn trong cơ thể chưa được phóng xuất ra. Hiện tại không biết được thứ gì kích thích, rốt cục hoàn toàn phóng thích ra ngoài, nàng đã không còn là tiểu nữ hài trước kia lặng lẽ đi theo phía sau mình không nói nửa lời, có lẽ tương lai nàng sẽ cách mình càng ngày càng xa.

Lúc nàv bên cạnh có một thiếu niên đi tới, tuổi y cũng khoảng tương đương với Dư Tắc Thành, thi lễ với mọi người. Y là con trai của cốt Luân Vọng Thiên, qua dáng vẻ tỏ ra hết sức cưng chiều của cốt thị huynh đệ, có thể nhìn ra y là hy vọng của cốt gia. Lần này cốt thị huynh đệ đi tới Đại Hội Thăng Tiên, chính là muốn y có thể được sáu phái lựa chọn.

Thiếu niên nàv mặc y phục thư sinh, cầm trong tay quạt xếp, nhìn qua giống như một tú tài. Nếu là ở Thang quốc thành Lâm Hải, cách ăn mặc như vậy cũng là bình thường, nhưng nơi này là Thập Vạn Đại Sơn, giữa một đám Man nhân không ngờ y lại mặc trang phục như vậy, lập tức khiến cho Dư Tắc Thành phải ngẩn ngơ.

Người này tiến lên cung kính thi lễ, còn thanh tú hơn so với thư sinh, lời nói hào hoa phong nhã, phát âm rõ ràng từng chữ, hoàn toàn là dáng vẻ nho sinh, cốt Luân Vọng Thiên nhìn y, ngượng ngùng nói:

- Tiểu nhi hâm mộ văn hóa Nho gia của những người bên ngoài núi, cho nên y rất thích ăn mặc như vậy, khiến cho các vị chê cười.

Thạch đại phu khẽ mỉm cười nói:

- Tương lai y sẽ có tiền đồ hơn so với hai người các ngươi, trong cơ thể y có tới hai tầng Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Linh Căn, hơn nữa còn là Mộc Hỏa tương sinh, tiến vào ngoại môn sáu phái tuyệt đối không có vấn đề, sẽ không đi lên vết xe đổ năm xưa của các ngươi.

Thạch đại phu vừa dứt lời, huynh đệ cốt Luân lập tức thở dài một tiếng tỏ vẻ an ủi. cốt Luân Vọng Thiên nhìn con mình nói:

- Hai huynh đệ chúng ta đã như thế, tuyệt đối không thể để hài tử đi lên vết xe đổ của chúng ta, mong rằng sư thúc hết lòng hỗ trợ.

Thạch đại phu gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nói:

- Năm đó huynh đệ hai nguời các ngươi có thể coi là mỹ nam tử, hiện tại trở thành nguời không giống người, quỷ không giống quỷ, thật sự là con tạo trêu người. Ta nhất định sẽ không để cho con của các ngươi đi lên con đường này.

- Được rồi, chúng ta đi. Tắc Thành ngươi nhớ kỹ nhất định phải rèn luyện mình cho tốt, nghe theo mệnh lệnh của huynh đệ cốt Luân. Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, tới Đại Hội Thăng Tiên ta sẽ trừng phạt ngươi.

Nói xong kiếm quang chợt lóe, Thạch đại phu mang theo Lưu Thi Vận và Liễu Tuyền Cơ nháy mắt vọt lên không, sau đó cấp tốc phi hành, biến mất ở phương xa. Trong lòng Du Tắc Thành thừa biết, tốc độ này chắc chắn là tốc độ nhanh nhất của phi kiếm Thạch đại phu, cũng chỉ có thể bay ra hơn mười dặm, hiện tại lão chỉ là giả vờ lên gân trước mặt mọi người.

Đánh chết Thạch đại phu cũng sẽ không nói mình không mang được ba người phi hành, cho nên mới để Dư Tắc Thành ở lại đây, lão lấy cớ nói là vì rèn luyện cho Dư Tắc Thành, như vậy mới không mất mặt xấu hổ. Dư Tắc Thành cũng sẽ không nói toạc ra nguyên do bên trong, ngược lại phải biểu hiện mình là tự nguvện, muốn rèn luvện bản thân mình, tránh cho bị cốt gia huynh đệ nghĩ rằng mình là phế vật, không được coi trọng.

Cứ như vậy Thạch đại phu dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Dư Tắc Thành ờ lại Man trại này, cốt thị huynh đệ vốn quyết định ngày mốt xuất phát. Dư Tắc Thành chỉ đành ở lại đây chờ đợi hai ngày. Bọn họ thật sự nhiệt tình tiếp đãi Dư Tắc Thành, đêm xuống liền cử hành yến tiệc bên lửa trại, giết trâu mổ dê mở tiệc chiêu đãi Dư Tắc Thành.

Man trại này quả thật có chút tà khí nhà nhà trong trại đều nuôi cự trùng, hoặc là giáp trùng to như tuấn mã, hoặc là nhện to chừng ba thước, hoặc là cự mãng to như thùng nước. Những cự trùng này đều phục vụ cho Man nhân, hoặc giữ nhà hộ viện, hoặc sử dụng làm công cụ đi lại, hoặc là nuôi dưỡng ăn thịt.

Trong trại cũng chăn nuôi trâu dê, bất quá chỉ có mười mấy con, được chăm sóc cẩn thận, chỉ dùng cúng tể bái chủ và chiêu đãi quý khách vào lễ mừng năm mới. Bọn họ chịu giết trâu mổ dê mở tiệc chiêu đãi Dư Tắc Thành, đó là vô cùng nể mặt.

Cốt Luân Tề Văn chính là thiếu niên thư sinh kia, lúc đầu bị bắt phải xưng hô Dư Tắc Thành bằng thúc thúc, y vô cùng không muốn. Man nhân không giỏi ẩn giấu cám xúc, có chuyện gì cũng trực tiếp biểu hiện ra mặt. Nói ra cũng thật oan uổng, Dư Tắc Thành xấp xỉ lứa tuổi với y, dựa vào cái gì phải gọi hắn là thúc thúc?

Dư Tắc Thành cười ha hả, lấy ra một cân huyền thiết làm lễ gặp mặt, lập tức thần sắc cốt Luân Vọng Nguvệt và cốt Luân Vọng Thiên biến đổi. Đối với huyền thiết, bọn họ củng không biết phương pháp luyện chế, chỉ biết rằng trong Thập Vạn Đại Sơn, thứ thiếu thốn nhất chính là tinh thiết, cũng không thể luyện chế, cho nên bọn họ chỉ có thể mua huyền thiết, biết được giá trị của thứ này, ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành lập tức thay đổi hoàn toàn.

Cốt Luân Tề Văn nhìn thấy huyền thiết cũng không làm khó dễ nữa, các trưởng bối vô cùng cưng chiều y, y còn không biết tu đạo gian nan mức nào sao? Dư Tắc Thành cười, tiện tay lại lấy trong túi càn khôn ra hai quyển sách. Đây là mấy quyển du ký mà hắn thích, lần này chuần bị lên núi học nghệ, không có việc gì rảnh rỗi thỉnh thoảng mở ra xem. Hai quyển sách này cốt Luân Tề Văn thích hơn bất cứ thứ gì, lập tức Dư Tắc Thành giành được hảo cảm của Cốt Luân Tề Văn, gọi thúc thúc cũng không còn ngượng ngùng.

Cứ như vậy buổi tối bắt đầu tiệc rượu bên lửa trại, mọi người ngồi thành một vòng tròn vây quanh lửa trại, uống rượu được ủ ở sơn trại, ăn thịt trâu thịt dê. Các nhân vật tai to mặt lớn ở sơn trại đều tới đây tham gia yến hội, nơi này uống rượu ăn thịt đều sử dụng loài giáp xác, các món ăn toàn là những loài tiểu trùng kỳ dị. Thậm chí có thứ vẫn còn sống, thân hình vặn vẹo giống như những con giòi to, cốt Luân Vọng Thiên cầm lấy một con bỏ vào trong miệng, nhai ngấu nghiến rồi nuốt chửng.

Những người này phun ra xương xẩu vỏ trùng trên mặt đất, lập tức có những độc trùng không biết tên bò ra, chạy loạn dưới chân mọi người, tranh đoạt những mảnh thịt nát xương vụn kia.

Dư Tắc Thành nhập gia tùy tục, không thèm để ý tới những chuyện này, cũng không e

ngại những độc trùng giáp trùng này giống như những người khác. Hắn cũng tiện tay cầm lên một con, nhai ngấu nghiên rồi nuốt chửng, phải nói thật là có một loại hương vị khác biệt, ăn vào thơm ngon vô cùng.

Tuy bề ngoài trông như hắn không thèm để ý, thật ra hắn đang vận chuyển Huyết Tàng Thuật. Thuật này vừa vận chuyển, tất cả độc trùng đang chạy loạn trên mặt đất đều tránh xa hắn, xung quanh Dư Tắc Thành trong phạm vi ba thước, không có một con độc trùng nào dám bò vào.

Cốt Luân Vọng Thiên nhìn thấy hết thảy, lão vỗ vai Dư Tắc Thành mấy cái thật mạnh, nói lớn:

- Hảo huynh đệ, ta nhất định phải kết bằng hữu với ngươi! Ngươi không giống những người làm bộ làm tịch, nếu không phải nhìn thấy sâu liền biến sắc vậy cũng khinh thường chúng ta, coi chúng ta như đám người man di mọi rợ. Ai chẳng biết thịt trâu dê heo ăn ngon hơn nhưng bên trong núi lớn này, độc trùng khắp cả, dã thú hoành hành, yêu ma vô số, không có trùng này chúng ta làm gì có đường sống?

- Cho nên ta nhất định phải bồi dưỡng con ta, cho y ra khỏi vùng núi rừng này, sống một cuộc sống bên ngoài, không bao giờ phải lấy độc trùng làm thức ăn nữa để cho y tạo dựng gia nghiệp bên ngoài cho cốt Luân gia chúng ta. Vì lý tưởng này cốt Luân gia chúng ta đã cố gắng nhiều đời, các bậc trưởng bối của ta không thể không tu luyện Tự Trùng đại pháp, lấy thân nuôi trùng, huynh đệ chúng ta cũng không thể không đi theo con đường này.

Dư Tắc Thành than dài một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này bên kia chợt có một tiếng kêu vang, vô số nữ tử Man tộc chạy vào giữa vòng người, bắt đầu nhảy múa ca hát. Theo các nàng khiêu vũ, bên cạnh có người gõ chiêng vang vang, một loại âm nhạc hoang dã vang lên phối hợp nhịp nhàng với vũ đạo.

Những nữ tử Man nhân này thật ra không có gì khác với những nữ tử khác, đều là phàm nhân. Tuy rằng tướng mạo các nàng không phải là thanh tú xinh đẹp nhưng ai nấy sạch sẽ, toát ra khí tức tự nhiên, phối hợp với vũ đạo của các nàng, điên cuồng, hoang dã không hề câu thúc, toát ra khí tức khác biệt, làm cho người ta mê đắm không thôi.

Trong đó có ba bốn nữ tử diện mạo thanh tú, quả thật bộ dạng không tồi, các nàng vây quanh Dư Tắc Thành nhảy múa, lộ ra khí tức thanh xuân của mình không thể nghi ngờ. Trong đó một thiếu nữ đi tới kéo tay Dư Tắc Thành, bắt hắn gia nhập hàng ngũ cùng nhảy múa.

Lúc này huynh đệ cốt Luân cũng đã đứng lên, gia nhập vào trong vũ đạo, vui chơi tận tình hết sức. Bọn lão cũng không hề có bất cứ kỹ thuật nhảy múa nào, chi có bắt chước theo

động tác của dã thú đại hùng phi ưng, nhảy múa vô cùng phóng túng.

Dư Tắc Thành cũng theo bọn họ nhảy một hồi, sau đó bước ra khỏi vòng tròn khiêu vũ của mọi người, trở lại chỗ ngồi của mình, lấy hồ cầm sau lưng ra đặt trước ngực, bắt đầu đàn tấu:

- Vượt qua Động Đình hoang dã, nhìn lại Tương Châu xưa kia.

Đâu đền đài lầu các, nguy cơ trùng trùng từ phía Tây tới.

Còn nhớ cờ xí thiết kỵ đúng hẹn lên mây hát ca, bấm tay tính nhẩm đã mấy Thu qua.

Thương tiếc đất phồn hoa, biết bao lần hưng phế.

Du sơn ngoạn thủy khắp nơi. cây đã già. sông trôi mãi.

Thư sinh báo quốc quên mình, không uổng một đời lãng phí.

Đêm ấy hẹn người nơi quan ải, đến nay chắc khó được trùng phùng, lòng hận không thôi.

Sương rơi lạnh lẽo đành dời chỗ, hoàng hôn buông xuống khiến ai buồn.

Phối hợp với giai điệu hồ cầm tao nhã. Dư Tắc Thành nghển cổ hát vang, lập tức kinh sợ tứ phương. Sau khi tất cả Man nhân nghe qua tuy rằng đại đa số không hiểu Dư Tắc Thành đang hát những gì, nhưng từ ngữ mơ hồ, ý cảnh thê lương, giai điệu hoàn mỹ, những người này lập tức bị cổ từ do Dư Tắc Thành ngâm nga thu hút., có người bắt đầu bắt chước hát theo.

Cứ như vậy khách và chủ vui chơi tận hứng. Tiệc rượu qua đi. Dư Tắc Thành được sắp xếp ngủ trong một gian nhã phòng. Hắn tiến vào trong phòng, phòng ở vô cùng sạch sẽ, không có chút bụi bặm, trên tường toàn là da động vật thanh tú xinh đẹp. Trên giường lại trải đầy tơ lụa, đây là Man nhân mua bên ngoài núi, cố ý dành cho những quý khách như Dư Tắc Thành sử dụng.

Dư Tắc Thành vừa mới ngồi xuống, cửa phòng đã mở ra. hai nữ tử chậm rãi đi vào. Các nàng đều là những nữ tử xinh đẹp nhất mới vừa rồi khiêu vũ trong tiệc rượu, lúc này chậm rãi đi về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bất chợt nhớ tới trước kia hắn nghe những thương đội từng đi qua đây nói rằng Man tộc có tập tục bồi tẩm. Những Man nhân này ở bên trong núi lớn, thường hay khiến nữ tử đẹp nhất bồi tảm cho khách từ bên ngoài tới, như vậy thứ nhất tỏ vẻ tôn kính đối với khách nhân, thứ hai có thể khiến cho những huyết mạch không lưu thông của thân mình

được huyết mới rót vào.

Dư Tắc Thành lắc đầu, vừa muốn cự tuyệt, nữ tử cầm đầu lập tức quỳ xuống nói:

- Không nên như vậy, nếu như quý khách không hài lòng, chúng ta sẽ bị hình phạt vạn trùng cắn xé. Van xin công tử, xin đừng đuổi chúng ta ra ngoài, sau khi chúng ta rời khỏi đây sẽ bị trừng phạt. Nếu công tử đuổi chúng ta ra ngoài, chẳng bằng giết chúng ta đi, tránh cho tương lai chúng ta chịu khổ.

Thiếu nữ nhỏ tuồi hơn lại nói:

- Ta năm nay đã mười sáu tuổi, chưa từng ngủ với nam nhân nào cả. Ta thích công tử, thích tiếng đàn và tiếng ca của công tử. Ta không cầu gì khác, hy vọng nam nhân đầu tiên của ta có thể là công tử, như vậy có chết cũng đáng.

Dư Tắc Thành lập tức không còn lời nào để nói, hai nữ tử này quá thật xinh đẹp, hơn nữa thân thê sạch sẽ, toát ra một loại khí tức tự nhiên, tuyệt không giống người trong Man tộc, nếu những thiếu nữ này tới Yên Chi lâu cũng là hồng bài cô nương.

Hai nữ tử thấy Dư Tắc Thành không từ chối, lập tức hai nàng liền tiếp cận. Một người bắt đầu cởi áo cho Du Tắc Thành, một người miệng lầm bầm những câu kỳ dị, bắt đâu hôn tới tấp lên mặt Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành vốn không phải là Liễu Hạ Huệ, việc đã đến nước này còn có gì để nói. Hắn lập tức ôm cô nữ tử bên cạnh, đưa tay sờ soạng thân thể của nàng. Nữ tử lớn hơn vài tuổi có làn da rất là mềm mại, quả nhiên dễ chịu vô cùng.

Dư Tắc Thành sử dụng thủ pháp vuốt ve học được của Ngữ Điệp, chỉ sau vài lượt, lập tức ánh mắt của nữ tử trong tay hắn bắt đâu tỏ ra mê ly, phát ra từng tràng tiếng rên khe khẽ. Thủ pháp này thật sự là lợi hại, đối phó nữ nhân gần như chỉ cần vài chiêu là có thể khơi mào hứng thú.

Cứ như vậy Dư Tắc Thành bắt đầu một phen ân ái, quả nhiên thiếu nữ kia thật sự là xử nữ. Lần đầu hợp hoan, Dư Tắc Thành đối với nàng đặc biệt dịu dàng, khiến nàng như được đưa lên tột đỉnh mây xanh, cất tiếng rên to thoải mái điên cuồng.

Một đêm trôi qua như vậy, Dư Tắc Thành khống chế thân thể của mình, cũng không lưu lại bất cứ mầm móng gì. Hắn cũng không muốn hậu duệ của mình sinh ra phải sống cuộc sống ở nơi này, sống cuộc sống người không ra người như vậy.