Tiên Ngạo

Chương 94: Đánh chết bọn cướp




Thấy dáng vẻ lão nhân này hết sức hiền hòa, Dư Tắc Thành vừa định đáp lời, bất chợt lão nhân đối diện chỉ về phía Dư Tắc Thành một cái, nháy mắt có sáu đồng tiên giống như pháp khí viên châu bay nhanh về Dư Tắc Thành.

Dưới mặt đất, một lão nhân khác giơ tay phóng ra một viên châu bắn tới Dư Tắc Thành, mười mấy phàm nhân kia lập tức móc ra vô số cường nỏ đồng thời bắn về phía Dư Tắc Thành.

Phi kiếm Dư Tắc Thành bất chợt bốc dựng đứng lên về phía trước, sau đó giữa không trung không có điểm tựa bất thình lình ngoặt sang bên phải, nháy mắt né tránh tất cả ám khí tập kích.

Lão nhân dưới đất vừa muốn kích hoạt pháp thuật trong viên châu của mình, bất chợt nghe sau lưng tê rần, một thứ vũ khí đen ngòm cắm phập vào sau lưng lão. Lập tức lão cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng, nháy mắt máu huyết sôi trào, khí tuyệt thân vong.

Kẻ vừa xuống tay chính là Chư Kiền Hồn Si Thú. Bị Trảm Hồn Nhận gây thương tích, cho dù tu vi của lão nhân kia cao tới đâu cũng phải về chầu tiên tổ. Sau đó Chư Kiền Hồn Si Thú bắt đầu đuổi giết phàm nhân cùng đám cự lang mà bọn họ cưỡi. Tuy rằng những phàm nhân nàv có võ công không kém cự lang, hung ác dị thường nhưng đánh nhau trực diện như vậy, bọn họ không phải là đối thủ của Chư Kiền Hồn Si Thú.

Hiện tại Dư Tắc Thành cẩn thận từng chút một, vừa nhìn thấy bọn họ đã phát giác ra chỗ khác thường. Trong số những người này không có người trẻ tuổi, đây chính là sơ hở lớn nhất. Nếu như người tu tiên chính thức tham gia Đại Hội Thăng Tiên, ai nấy đều mang theo hậu bối con cháu của mình. Đã không có thân nhân trẻ tuổi, vậy tám phần mục đích của bọn họ chính là vì hắn mà đến.

Hơn nữa nơi này vô cùng rộng lớn, vì sao đoàn xe xảy ra vấn đề? Chỉ nội việc ngăn cản trước lộ tuyến phi hành của mình cũng đã quá kỳ quái, có thể nói là sơ hở chồng chất.

Thật ra chuyện này cũng không trách được, sư huynh đệ bọn họ cho tới bây giờ vẫn chăm chỉ tu hành, chưa bao giờ làm cường đạo cướp bóc, kinh nghiệm rất ít. Lần này vì hậu duệ, vì gia tộc, nhìn thấy phi kiếm của Dư Tắc Thành nổi lên lòng tham, cho nên mới tạm thời đóng vai cường đạo, mới để lộ ra dấu vết.

Dư Tắc Thành đã có bài học của Tử Lĩnh Tam Hùng và huynh đệ cốt Luân, vết xe đổ còn rành rành mới đó, hiện tại cẩn thận vô cùng, tự nhiên nhìn ra vấn đề, lập tức phóng thích Chư Kiền Hồn Si Thú ra trước một bước. Trong vô tình, hắn cảm thấy người tu tiên cũng chẳng khác gì cường đạo, thật ra chuyện này đối vói người tu tiên mà nói cũng là một chuyện hết sức đáng buồn.

Lão nhân kia nhìn thấy sư đệ hét thảm một tiếng gục xuống chết đi lập tức kinh hãi, ra sức phát động công kích Dư Tắc Thành. Sáu viên châu giống phi điểu truy tung phía sau Dư Tắc Thành tập kích hắn.

Dư Tắc Thành khống chế phi kiếm phi hành, không thể điều khiển phi kiếm công kích kẻ thù. Hắn chỉ có thể hạ xuống phía dưới chạy trốn, bèn mau chóng hạ kiếm quang xuống, đến khi còn cách mặt đất chừng một trượng, hắn lập tức nhảy xuống kiếm quang, vung kiếm phản kích.

Lập tức sáu viên châu va chạm cùng Trấn Hồn Cương Mộc kiếm trên không, làm bắn ra nhiều đốm lửa tung tóe. Dư Tắc Thành vũ động kiếm quang, phòng thủ thân mình chặt chẽ sau đó một kiếm bạo phát, sáu điểm hợp kích, lập tức đánh trúng một viên châu đang bay tới. Viên châu kia kêu rắc một tiếng, bị Dư Tắc Thành đánh nát.

Nháy mắt phi kiếm Du Tắc Thành nghịch chuyển mà lên, một chiêu Nhất Trụ Kình Thiên bắn thẳng đến lão nhân trên không. Tốc độ của phi kiếm cực nhanh, lập tức đâm trúng lão nhân này.

Không ngờ trên người lão nhân bùng lên một đạo thiết thuẫn màu đen như sắt, tuy rằng chỉ rộng có hai thước vuông nhưng lập tức ngăn trở phi kiếm Dư Tắc Thành tập kích.

Năm viên châu còn sót lại bất chợt biến đổi hóa thành năm con hung lang lớn bằng nắm tay do linh khí tạo thành, nhắm Dư Tắc Thành đánh tới. Những hung lang này có thể tích nhỏ nhưng tốc độ mau, tuy rằng phi kiếm Dư Tắc Thành nhanh chóng quay về phòng ngự bản thân, nhưng ngay lập tức vẫn bị hai con hung lang bổ nhào vào trên người, ra sức cắn xé.

Lực cắn xé của chúng quả nhiên kinh khủng, đừng nói là tấm thân bằng xương thịt, dù là sắt thép cũng sẽ bị cắn đứt. May là trên người Dư Tắc Thành có đeo Thập Nhị Định Thân Phù, lập tức bạch quang chợt lóe, hai hung lang này bị bắn ra ngoài.

Dư Tắc Thành thừa cơ run kiếm lên một cái, đột ngột đánh nát hai hung lang, sau đó hắn bắt đầu phòng ngự ba con hung lang khác.

Lão nhân kia cũng từ từ hạ xuống, run rẩy cố gắng phi hành. Một viên châu gia nhập chiến cuộc, cũng hóa thành một hung lang công kích Dư Tắc Thành.

Sau khi Dư Tắc Thành được phi kiếm thuật của Lục Thủ Chân Quân, hắn cảm thấy tự tin tràn đầy. Dùng nó để đối phó người tu tiên không có phi kiếm, chỉ có pháp khí, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay. Không ngờ gặp được lão nhân này, mới phát hiện hóa ra điều khiển pháp khí cũng không kém hơn so với phi kiếm bao nhiêu. Tựa như nhờ có lão nhân này khống chế, hung lang do viên châu biến hóa ra linh hoạt vô cùng.

Nhưng trận chiến này Dư Tắc Thành thắng chắc, bởi vì dần dần hắn phát hiện ra nhược điểm của lão nhân. Hung lang do viên châu biến hóa ra thật ra vô cùng yếu ớt, nếu dựa theo pháp khí xếp hạng, cũng chỉ là pháp khí nhất giai đơn giản nhất.

Đây có lẽ là tiên thuật công pháp của Nguyên Châu môn. Nghe nói Nguyên Châu môn am hiểu dùng nội đan yêu ma hoặc là kỳ trân dị bảo luyện thành bảo châu, làm pháp khí công kích kẻ thù. Những viên châu này nhất định là nội đan do hung lang ngưng kết, được lão nhân này luyện thành pháp khí công kích kẻ thù.

Dư Tắc Thành tỏ ra ung dung thản nhiên, xuất ra hết kiếm này tới kiém khác. Bất chợt hắn hét lớn một tiếng, phi kiếm lập tức tăng tốc phi hành, như đang được sáu cánh tay khống chế. Lập tức tất cả mấy con hung lang còn lại bị đánh chết, đây là kiếm thuật Tật Phong Bạo Vũ sở trường nhất của Lục Thủ Chân Quân.

Sau khi phi kiếm đánh nát những viên châu này, tiếp tục bay thẳng đến lão nhân. Lão nhân kia sử dụng hắc thiết thuẫn phòng ngự, miệng thầm đọc chú ngữ điều khiển Hỏa cầu thuật công kích Dư Tắc Thành.

Nháy mắt ba hỏa cầu bay ra tập kích về phía Dư Tắc Thành. Nhưng trước phi kiếm như vậy, tiên thuật cấp thấp không có một chút tác dụng nào cả, nháy mắt đểu bị phi kiếm chém

Trong lúc chém hỏa cầu, đồng thời Dư Tắc Thành đâm ra sáu kiếm về phía lão nhân. Lão nhân dốc hết toàn lực vận dụng thiết thuẫn phòng ngự, không ngờ ngăn trở được tất cả sáu kiếm nàv. Nhưng sáu kiếm của Dư Tắc Thành ẩn chứa Phá Thuẫn thuật, toàn bộ tác dụng vào thiết thuẫn, lập tức thiết thuẫn bắt đầu sụp đổ.

Lão nhân còn muốn xuất ra pháp thuật gì đó, không chú ý tới bên cạnh lão có một con mãnh thú xông ra, chém một đao vào sau lưng lão. Lập rức lão nhân hét thảm một tiếng, bị Chư Kiền Hồn Si Thú trảm hổn mà chết.

Lúc lão nhân chết đi, Dư Tắc Thành còn mơ hồ nghe thấy: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Yên nhi... Rất xin lỗi, gia gia kém cỏi bất tài...

Sau khi lão nhân chết đi. Dư Tắc Thành quan sát toàn trường. Chỉ còn có bốn năm phàm nhân và cự lang lưng tựa lưng xúm lại cùng một chỗ chống đỡ Chư Kiền Hồn Si Thú tập kích.

Bọn họ nhìn thấy gia chủ tử vong lập tức kêu to một tiếng, có kẻ chạy trốn, có kẻ xông về phía Dư Tắc Thành muốn liều mạng. Phi kiếm Dư Tắc Thành khẽ chuyển, lập tức thủ cấp những người này và hung lang bay lên, không ai ngăn được phi kiếm nhanh như điện chớp, sắc bén dị thường này tập kích.

Tuy rằng đánh chết đối thủ nhưng trong lòng Dư Tắc Thành cũng không cảm thấy vui mừng. Bởi vì dần dần hắn cảm giác được có điểm khác thường, lão nhân này tuyệt đối không phải là người tu tiên thường xuyên làm cường đạo. Trong quá trình chiến đấu, hắn có thể cảm giác được rằng lão không có sát ý lấy mạng người như Lục Thủ Chân Quân.

Tu vi của lão hẳn là cảnh giới Thai Tức trung cấp nhưng pháp khí lão sử dụng lại là pháp khí nhất giai. Hơn nữa nguyên nhân lão sử dụng pháp khí cấp thấp như vậy hẳn là vì không có tiền mua thứ tốt hơn.

Thiết thuẫn chỉ là huyền thiết luyện chế mà thành, ngay cả hắn trước kia cũng biết rằng đây là pháp khí rác rưởi nhất, người nghèo thích sử dụng nhất. Nhìn lão khống chế những cự lang này hẳn là gia tộc của lão giỏi về nuôi lang. Những viên châu này nhất định là pháp khí được chế từ nội đan do lão nuôi lang mà có, có thể dùng chữ nghèo xơ nghèo xác để hình dung ra hoàn cảnh của lão.

Thật ra thông qua y phục của những phàm nhân này có thể nhìn ra được, cho dù người hầu của Cốt Luân gia tộc còn có thể mang chút vật phẩm vàng bạc trang sức, y phục hoa lệ. Nhưng những người hầu phàm nhân này, tuy rằng y phục cả bọn không có miếng vá nhưng cũng không phải là y phục mới, vừa nhìn đã biết chính là thủ hạ của người tu tiên nghèo khổ.

Đây là thời thế gì vậy, người nghèo cũng đi cướp bóc, chẳng lẽ đây là Tu Tiên Giới sao? Mỗi người đều là cường đạo, đều không có thiên lý lương tri, vậy tu tiên ở chỗ nào? Quả thật còn đen tối hơn so với giang hồ võ lâm, lẽ ra không nên như vậy, nhưng tại sao có thể như vậy?

Dư Tắc Thành nghĩ ngợi lung tung nhưng trên tav không nhàn rỗi, chỉ huy Chư Kiền Hồn Si Thú tập trung thi thể những người này lại cùng một chỗ. Sau đó phóng xuất một Hỏa Cầu thuật đốt bọn họ thành tro bụi, tránh cho lưu lại dấu vết, khiến cho người khác xem mình chẳng khác gì cường đạo.