- A!
Đinh Ngũ Cốc hết thảm một tiếng.
- Bành!
Rắn xanh bị Đinh Ngũ Cốc chấn vỡ.
Nhưng hắn đã bị độc của nó xâm nhập vào trong cơ thể.
Vì Đinh Ngũ Cốc khống chế khí đen quanh thân để ngăn cản mũi tên nên không thể dùng toàn lực ép độc rắn ra, cộng thêm giờ phút này lại bị thương nên rất nhanh sắc mặt của hắn liền phát xanh.
- Bắn!
Diêm Xuyên quát.
- Vâng!
Đám tướng sĩ ứng tiếng nói.
Chính tên Đinh Ngũ Cốc lúc trước tùy ý giết hại huynh đệ của mình, giờ phút này rốt cục cũng có cơ hội báo thù. Tất cả tướng sĩ đều mang theo sự cừu hận đồng loạt kéo căng dây cung. Không một chút lưu tình, đồng loạt bắn tên.
Diêm Xuyên không tự mình động thủ, thời điểm này hắn nhường cho thủ hạ bắn chết Đinh Ngũ Cốc.
Ngày ấy thỏa hiệp với Đinh Ngũ Cốc, mặc dù trong nội tâm chúng tướng sĩ đã phần nào phai nhạt nhưng chung quy vẫn sẽ lưu lại một bóng mờ. Làm chủ soái nhất định phải để cho tất cả tướng sĩ thấy được sự cường thế tuyệt đối, có lòng tin tuyệt đối, một bóng mờ cũng không thể lưu lại, nếu không ngày sau rất có thể sẽ trở thành họa lớn.
Diêm Xuyên muốn truyền đạt cho tướng sĩ suy nghĩ của bản thân, đã nguyện theo mình thì nhất định sẽ không bao giờ chịu ủy khuất.
Bắn chết kẻ thù, lần này hắn để cho các tướng sĩ phát tiết tất cả, trải qua việc này thì bọn họ sẽ càng thêm trung thành.
Thử! Thử!
Số lượng rắn độc rất nhiều kích thước của chúng lại nhỏ nên tuy có đại lượng mũi tên lướt qua rắn độc vẫn như cũ liên tục xuất hiện.
Trong nháy mắt, bốn phía Đinh Ngũ Cốc đã bị ngàn vạn rắn độc vây chặt đến kiến cũng chui không lọt.
- Ken két!
- Ken két!
Từng con rắn độc phá tan khí đen quanh thân hắn, từng hàm răng liên tiếp cắn vào trên người Đinh Ngũ Cốc.
- A!
Đinh Ngũ Cốc liên tục kêu lên thảm thiết.
- Dương công tử, cứu ta!
Đinh Ngũ Cốc hét lên
Ở xa xa, Dương Chí Cửu biến sắc, lập tức đạp mạnh chân định tiến lên cứu hắn.
- Vù vù!
Mặc Vũ Hề đột nhiên ngăn cản trước mặt Dương Chí Cửu
- Ngươi không phải đã nói rồi sao? Đây là ân oán của bọn hắn, chúng ta không nên nhúng tay vào!
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Đinh Ngũ Cốc đã trúng gian kế của Diêm Xuyên, hắn sắp chết rồi!
Dương Chí Cửu lo lắng nói.
- Gian kế gì chứ? Hắn tài nghệ không bằng người, chính bản thân hắn muốn chết mà thôi!
Thanh Long ở một bên khinh thường nói.
- Thánh Nữ, cứu ta, ta nhất định sẽ tới giúp ngươi, Thánh Nữ, a!
Đinh Ngũ Cốc hướng về Mặc Vũ Hề cầu cứu nói.
- Giúp ta? Trước khi đến ta còn có chút chiếu cố đối với ngươi, thế nhưng ngươi thật sự đã giúp ta sao?
Thanh âm Mặc Vũ Hề lạnh lùng chất vấn.
Đột nhiên, sắc mặt Đinh Ngũ Cốc dần dần biến thành màu đen.
- Không, ngươi không thể giết ta, Mão Nhật Đạo Quân phái ta đến giúp đỡ các ngươi đấy, nếu ta chết, các ngươi sẽ rất khó ăn nói với Mão Nhật Đạo Quân!
Đinh Ngũ Cốc la hét hăm dọa.
- Mão Nhật Đạo Quân? Không cần người bận tâm, chính ngươi mời ta chứng kiến trận đấu sinh tử, tuy ngươi lật lọng nhưng ta lại không giống ngươi!
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Đinh Ngũ Cốc, ngươi định làm gì hả? Một tên Phong Thủy sư mới đạt Tinh cảnh mà cũng dám uy hiếp Thánh Nữ?
Thanh Long quát lớn.
- Dương công tử, Dương công tử cứu ta, ta có thể giúp ngươi, ta có thể giúp ngươi…!
Đinh Ngũ Cốc hướng về Dương Chí Cửu kêu to cầu cứu.
- Vũ Hề!
Dương Chí Cửu khó xử nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
- Dương Chí Cửu, ngươi là con của Mão Nhật Đạo Quân, ở bên ngoài có thể đại biểu cho Mão Nhật Đạo Quân, ngươi không thể lật lọng, nếu không ngươi tính để cho Mão Nhật Đạo Quân thất tín với thiên hạ sao?
Mặc Vũ Hề nhìn chằm chằm vào Dương Chí Cửu nói.
Dương Chí Cửu nhướng mày, nhìn thẳng vào Mặc Vũ Hề một hồi, cuối cùng lông mày cũng giãn ra, thần sắc bỗng nhiên "tươi cười" nói:
- Sao có thể như vậy được? Đinh Ngũ Cốc hắn gieo gió gặp bão! Không thể trách người khác được!
- Ừ!
Mặc Vũ Hề hài lòng gật đầu.
Xa xa, Đinh Ngũ Cốc thoáng thấy mọi người đều từ chối không cứu, lập tức lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
- Không, không thể, các ngươi không thể làm như vậy được, không!!!
Đinh Ngũ Cốc vừa phun máu độc, vừa khàn giọng kêu la.
- Hưu!
Bỗng nhiên một đạo ánh sáng trắng từ đằng xa phóng tới, đảo mắt đã bay đến khe núi.
- Hả?
Bên trong luồng ánh sáng trắng phát ra một tiếng nghi hoặc.
Giữa lúc nghi hoặc, ánh sáng trắng tức thì hướng về Đinh Ngũ Cốc vọt tới.
- Văn Nhược tiên sinh, cứu ta, mau cứu ta!
Đinh Ngũ Cốc mừng như điên kêu lên.
- Thanh Long!
Hai mắt Mặc Vũ Hề thoáng lạnh lẽo gọi.
- Vù vù!
Thanh Long lập tức bay thẳng lên trời, đảo mắt đã chắn phía trước luồng ánh sáng trắng.
Ánh sáng trắng đúng là Văn Nhược tiên sinh với một thân bạch y đạm mạc.
- Thanh Long, các ngươi đang làm gì? Tại sao lại thấy chết không cứu?
Văn Nhược tiên sinh cau mày hỏi.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi là người ta kính trọng, nhưng hiện tại xin ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này!
Thanh Long lắc đầu nói.
- Văn Nhược tiên sinh, nhanh cứu ta, cứu ta a!
Đinh Ngũ Cốc hơi thở suy yếu gấp gáp hô lên.
Văn Nhược tiên sinh nhăn mày lại, nhìn về phía Mặc Vũ Hề.
- Văn Nhược tiên sinh, xin đừng nhúng tay vào!
Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.
- Thánh Nữ, không thể, ta đã tìm được chỗ của Vạn Diệu Yêu Liên nhưng không thể lấy được, nhất định phải có Phong Thủy sư mới lấy được.!
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói.
- Ngươi tìm được Vạn Diệu Yêu Liên rồi sao?
Thần sắc Mặc Vũ Hề khẽ động hỏi.
- Đúng vậy, ở bên kia, ta thấy Vạn Diệu Yêu Liên rồi nhưng bên ngoài nó có một tầng lồng lớn ngăn trở không cách nào đi vào được. Có lẽ Phong Thủy Sư có biện pháp, kính xin Thánh Nữ tạm thời buông tha Đinh Ngũ Cốc!
Văn Nhược tiên sinh vội vàng nói.
- Đúng, đúng, nhanh cứu ta, ta có thể giúp các ngươi lấy Vạn Diệu Yêu Liên!
Đinh Ngũ Cốc vội vàng bắt lấy cọng cỏ cứu mạng này, gấp gáp nói.
- Hưu!
Đúng lúc này một mũi tên màu vàng đột nhiên đâm rách tầng khí đen, nháy mắt đã cắm lên ngực Đinh Ngũ Cốc.
- Phập!
Mũi tên xuyên thẳng tim, đuôi tên vẫn còn rung động mãnh liệt, hai mắt Đinh Ngũ Cốc trừng ngược lên.
- Thình thịch!
Bốn phía khí đen ầm ầm tản đi.
- Tê tê tê tê!
Đại lượng rắn độc lập tức quấn quanh Đinh Ngũ Cốc
Đinh Ngũ Cốc hướng theo mũi tên nhìn về phía xa.
- Ngươi, ngươi!
Đinh Ngũ Cốc chết không cam lòng chỉ vào người bắn tên ở phía xa nói đứt quãng.
Người bắn tên bên kia chính là Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên vẫn kéo cung lạnh lùng đứng ở đó, một mũi tên xuyên thẳng tim.
Vốn Diêm Xuyên dự định để cho chúng tướng sĩ chậm rãi bắn chết Đinh Ngũ Cốc, nhưng khi mắt thấy Văn Nhược tiên sinh đến nơi lập tức biết rằng nếu kéo dài thêm sẽ không thể giết chết Đinh Ngũ Cốc, vì thế bắt buốc hắn phải ra tay.
Hôm nay vì lập uy, để nhận được sự trung thành, cộng với tử thù cần giải quyết, Đinh Ngũ Cốc nhất định phải chết!
Do đó hắn quán chú Thiên Long Lực phía trên mũi tên, bắn một mũi chết ngay tức khắc.
- Diêm Xuyên! Ngươi!
Văn Nhược tiên sinh biến sắc, trong mắt hiện lên sự giận dữ.
Diêm Xuyên cầm trường cung trong tay đưa trả lại cho Hoắc Quang, ngẩng đầu lên nói:
- Bên trong đại bộ phận Phong Thủy trận đều có dấu một nơi 'Thiên Trì', theo lời ngươi nói, vậy Vạn Diệu Yêu Liên nhất định được phong ấn tại chỗ đó. Thiên Trì mà thôi, không cần Đinh Ngũ Cốc ta cũng có thể mang bọn ngươi vào! nguồn Truyện Full
- Ngươi sao?
Ở xa xa, Dương Chí Cửu khó chịu nói.
- Như thế nào, Dương công tử không tin ư?
Diêm Xuyên cười hỏi.
- Ta tin!
Mặc Vũ Hề lập tức cất giọng.
Nhìn sang Diêm Xuyên, trong mắt Mặc Vũ Hề không biết tại sao bỗng nhiên tăng thêm sự tin tưởng. Một tín niệm không hiểu nhưng rất mãnh liệt. Hơn nữa Mặc Vũ Hề có cảm giác Diêm Xuyên nhất định sẽ giúp nàng.
Văn Nhược tiên sinh vẻ mặt phức tạp nhìn sang Diêm Xuyên, lại nhìn về thi thể của Đinh Ngũ Cốc đang bị vạn rắn gặm nhắm phía xa. Cuối cùng cũng chỉ có thể gật gật đầu, than nhẹ một hơi.
- Vậy phải phiền Diêm công tử!
Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói.
- Ta đã là dẫn đường thì đó là việc phải làm! Có gì đắc tội xin Văn Nhược tiên sinh thứ lỗi.
Diêm Xuyên gật gật đầu nói.
- Ngươi không đắc tội ta, chỉ cần nhóm chúng ta lấy được Vạn Diệu Yêu Liên thì mọi thứ đều không quan trọng!
Văn Nhược tiên sinh nói.
- Ta sẽ cố hết sức!
Diêm Xuyên gật đầu trả lời.
Ba ngàn tướng sĩ nhìn thi thể Đinh Ngũ Cốc bị vạn xà gặm nhắm, cả đám đồng loạt thở ra một hơi, tiếp đó nhìn về phía Diêm Xuyên, trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ kiên định.
-------------
Chém giết Đinh Ngũ Cốc.
Đại quân dưới sự hướng dẫn của Văn Nhược tiên sinh đi về một hướng.
Diêm Xuyên đứng ở trên thuyền nhỏ của Văn Nhược tiên sinh, nhè nhẹ trôi giữa không trung. Phía dưới chính là đại quân do Hoắc Quang dẫn đầu.
- Cũng đã tìm được Vạn Diệu Yêu Linh, nếu vẫn mang theo ba ngàn đại quân thì rất phiền toái? Tốc độ của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Dương Chí Cửu than phiền nói.
- Diêm công tử, nếu không hãy để Thanh Long lưu lại bảo vệ ba ngàn tướng sĩ của ngươi, chúng ta đi trước lấy Vạn Diệu Yêu Liên?
Mặc Vũ Hề khuyên nhủ nói.
Lắc lắc đầu, Diêm Xuyên khẽ cười nói:
- Không cần, ta có thể bảo vệ bọn hắn!
- Ngươi? Chỉ ngươi sao?
Dương Chí Cửu khinh thường cười nói.
- Là ta!
Diêm Xuyên không nhanh không chậm trả lời.
- Được rồi!
Mặc Vũ Hề gật gật đầu không kiên trì khuyên nhủ nữa.
Văn Nhược tiên sinh luôn một mực quan sát Diêm Xuyên nhưng lúc này với ánh mắt độc đáo của hắn lại có cảm giác nhìn không thấu Diêm Xuyên.
- Thánh Nữ, những ngày này các ngươi đã gặp chuyện gì? Như thế nào từ trong lồng giam kia đi ra?
Văn Nhược tiên sinh hiếu kỳ hỏi.
- Cũng đã thoát ra rồi, sự tình đó không cần đề cập tới nữa!
Mặc Vũ Hề lắc đầu trả lời.
Thấy Mặc Vũ Hề không muốn nói, Văn Nhược tiên sinh cũng thức thời không hỏi tới.
- Văn Nhược tiên sinh, lúc trước ngươi tìm được chỗ Thiên Trì, vậy bốn phía có người khác không?
Diêm Xuyên đột nhiên hỏi.
- Có, có lẽ thật sự là chúng ta đến muộn, bên ngoài Thiên Trì khi ta vội vàng đi qua đã thấy được ít nhất người của mười môn phái!
Văn Nhược tiên sinh trả lời.
- Đã đến nhiều người như vậy rồi sao? Vậy chúng ta phải nhanh lên!
Dương Chí Cửu vội vàng nói.
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu nói:
- Dương công tử không cần lo lắng, lồng lớn bên ngoài Thiên Trì không phải là thứ bỏ đi, ta toàn lực ra tay cũng không thể làm cho nó rung chuyển chút nào!
- Ồ vậy cho ta hỏi một kích toàn lực của Văn Nhược tiên sinh mạnh đến mức nào?
Diêm Xuyên hỏi hắn.
- Ta là Thần cảnh!
Văn Nhược tiên sinh không chút giấu diếm trả lời.
- Luyện Khí hóa Thần, Thần cảnh?
Diêm Xuyên hơi trầm tư.
- Phong Thủy trận này lai lịch cực kỳ quỷ dị. Tồn tại ít nhất đã mấy ngàn năm, cũng không biết quy củ được định ra như thế nào, từ Hư cảnh trở lên không được tiến vào. Cao nhất chỉ có tu giả Thần cảnh được vào, người nào dám vượt qua thì sẽ bị tất cả người trong thiên hạ chém giết!
Mặc Vũ Hề giải thích.
- Người nào dám vượt qua thì sẽ bị tất cả người trong thiên hạ chém giết? Tu vi từ Thần cảnh trở xuống mới có thể tiến vào? Tại sao lại có quy củ kỳ quái như vậy chứ?
Diêm Xuyên khó hiểu hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, dù sao tất cả những đại tông môn cường thế đều tồn tại quy củ này, Đại Chiêu Thánh Địa của ta cũng như thế, nếu không Mão Nhật Đạo Quân đã sớm đích thân đến rồi!
Mặc Vũ Hề lắc đầu nói.
- Nghe Mặc cô nương nói, Văn Nhược tiên sinh là học cứu thiên nhân (người hiểu biết nhiều), không biết có thể giải thích không?
Diêm Xuyên nhìn về phía Văn Nhược tiên sinh thỉnh giáo.
Văn Nhược tiên sinh lắc đầu cười khổ nói:
- Ta từng thề sẽ không để lộ ra tí nào, xin thứ lỗi.
- Đã như thế thì thôi vậy!
Diêm Xuyên cũng thức thời gật đầu.
- Văn Nhược tiên sinh, ngươi biết sự thật sao?
Mặc Vũ Hề ngoài ý muốn hỏi.
- Không chỉ có ta biết, Mão Nhật Đạo Quân cũng biết, nếu không hắn cũng sẽ không muốn lấy được Vạn Diệu Yêu Liên kia, chẳng qua là …., ai!
Văn Nhược tiên sinh khẽ thở dài.
Mặc Vũ Hề còn muốn hỏi nữa.
Đột nhiên, Văn Nhược tiên sinh kêu lên:
- Đã đến!
Lập tức mọi người xoay đầu lại nhìn về phía trước.
Thuyền nhỏ dừng lại, ba ngàn tướng sĩ cũng đột ngột đứng lại.