- Ách, Vương gia? Ngươi đây là ý gì?
Hoắc Quang lập tức lộ ra một tia tò mò nhìn về Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ta muốn ăn thịt rắn rồi!
- À?
Hoắc Quang lập tức biến sắc.
- Thế nào, không dám?
Diêm Xuyên thản nhiên hỏi.
- Không, không phải, chỉ là...?
Hoắc Quang nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Rắn? đó cũng không phải là rắn bình thường mà là một con yêu thú đã luyện ra Tinh nguyên, là tồn tại rất mạnh mẽ a. Theo như đồn đãi thì yêu xà kia chỉ cần phun ra một đám khói độc thì lấp tức độc chết hơn trăm cao thủ. Hơn nữa...
Hoắc Quang đang suy nghĩ thì bỗng nhiên thấy được ánh mắt Diêm Xuyên. Giờ phút này Diêm Xuyên đang nhìn chằm chằm vào Hoắc Quang.
Trong nội tâm Hoắc Quang giật mình một cái rồi dường như nghĩ đến cái gì liền hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Vương gia có mệnh thì cho dù hạ chức chết vạn lần cũng không từ chối.
Lúc này trong mắt Diêm Xuyên mới hiện lên vẻ hài lòng. Một quốc gia không phải chỉ có Hoàng đế lợi hại là đủ mà còn cần có anh tài phụ trợ mới có thể đóng đô thiên hạ!
Hoắc Quang cũng mới chỉ có ba mươi tuổi, ở trong mắt Diêm Xuyên vẫn còn quá trẻ. Nhưng mà Hoặc Quang lại có những phẩm chất mà Diêm Xuyên thưởng thức.
Trung nghĩa, nếu không sẽ không thể sống chết cũng phải bảo vệ nhà trúc.
Anh dũng, có thể thấy được từ việc hắn áp chế thống lĩnh giáp đen có cùng tu vi. Hơn nữa không chỉ áp chế người cùng tu vi mà còn lấy một địch bảy.
Lực cảm hóa, nếu như không có lực cảm hóa mạnh mẽ thì quân giáp bạc sẽ không thể theo Hoắc Quang cùng một chỗ chịu chết. Đây chính là tiềm chất để trở thành một mãnh tướng.
Thứ Hoắc Quang còn thiếu chính là thiếu thủ đoạn, thiếu sự miệt thị với mọi tin tưởng, và tầm mắt phàm nhân quá hẹp!
Nhưng mà, thiếu những thứ này cũng không sao, chỉ cần Hoắc Quang chịu học thì Diêm Xuyên rất vui lòng hướng hắn chỉ đạo hắn một phen. Bởi vì sau này khi Diêm Xuyên khai quốc thì cần rất nhiều loại người tài ba khác nhau!
Diêm Xuyên mỉm cười rồi thản nhiên nói:
- Một con yêu thú Tinh cảnh mà thôi, đợi ta ăn thịt rồi tiêu hóa một phen. Ta theo ngươi lên núi xem địa hình trước một chút!
- Vâng!
Hoắc Quang cung kính nói.
Hoắc Quang và Lưu Cẩn trước tiên đi ăn uống. Diêm Xuyên lại một mình trong sân nhỏ trước nhà trúc đánh ra quyền thuật.
Quyền của Diêm Xuyên đánh ra rất chậm, là quyền pháp mà kiếp trước hắn sáng chế có tên là "Thiên Long Lực"! Là một công pháp tu lực trụ cột nhất! Luyện đến tận cùng có thể tạo ra Thiên Long chi lực vô cùng to lớn.
- Ầm! Ầm!...
Mỗi quyền đánh ra thì bốn phía đều phát ra từng tiếng xé gió yếu ớt. Hắn vừa mới ăn đại lượng thịt, trong lúc luyện quyền liền tiêu hao khí lực rất nhanh, đồng dạng cũng rất nhanh gia tăng khí lực.
Sau khi đánh xong một bộ Thiên Long Lực thì toàn thân Diêm Xuyên tràn ra rất nhiều mồ hôi. Mà trong lúc này Hoắc Quang cùng Lưu Cẩn lại lần nữa đi đến.
Thấy được Diêm Xuyên luyện quyền thì Lưu Cẩn liền nghi hoặc, bởi vì cho tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên hắn thấy Diêm Xuyên luyện bộ quyền này.
- Đi nấu nước nóng để Vương gia tắm rửa thay quần áo.
Lưu Cẩn trầm giọng nói với một tên tạp dịch.
- Vâng!
Tên tạp dịch này liên đáp lời rồi rất nhanh lui xuống.
Hoắc Quang có tu vi Lực cảnh tầng sáu nhưng mà lúc này trong mắt cũng phát ra từng tia sáng. Bởi vì trong mắt Hoắc Quang tuy rằng Diêm Xuyên ra quyền rất chậm, chậm đến nỗi mà ai cũng có thể học, nhưng mà Hoắc Quang vẫn có thể cảm nhận được dưới sự lôi kéo của nắm đấm Diêm Xuyên thì khí lưu bốn phía lại thuận theo quyền mà chuyển động. Đây là quyền ý, căn bản không thể nào học nổi.
Hoắc Quang cảm thấy trong những người mà mình đã từng thấy thì không có ai có quyền ý có thể hùng hậu được như Vương gia. Thực lực của Vương gia thật sự chỉ có Lực cảnh tầng ba thôi sao?
- Ầm!
Một quyền cuối cùng đánh ra thì dường như có một trận gió nhẹ thổi qua làm cho lá trúc ở cách đó không xa đều nhào nhào rung động. Lúc này Diêm Xuyên mới chậm rãi thu công.
- Vương gia, đây là quyền pháp mà lão Hoàng gia truyền thụ cho ngài lúc trước mười tuổi sao?
Lưu Cẩn ngạc nhiên hỏi.
- Chợt nhớ tới một số công pháp trước kia!
Diêm Xuyên liền chỉ nói qua loa đại khái liền để cho Hoắc Quang và Lưu Cẩn đều đưa đến ánh mắt hâm mộ. Lão Hoàng gia, đây chính là tồn tại như Thần Tiên, công pháp của hắn có thể kém sao?
- Vương gia, nước đã ấm mời ngài tắm rửa thay quần áo a!
Lưu Cẩn nói.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu. Sau khi luyện quyền xong tăm rửa một cái thật tốt thì toàn thân lập tức sảng khoái lên. Đáng tiếc, vẫn chỉ là Lực cảnh tầng ba. Tu vi cũng không phải chỉ dựa vào một bữa ăn thịt với luyện một bộ quyền là có thế đột quá.
Đi ra nhà trúc thì Hoắc Quang đã đợi ở đó từ lâu. Đứng phía sau hắn là hai mươi quân sĩ giáp bạc.
- Vương gia!
Mọi người đều cung kính nói.
- Ừ, lên núi a!
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Mọi người tuân mệnh một tiếng.
Bên cạnh nhà trúc chính là một tòa núi cao, hai mươi quân sĩ giáp bạc quét sạch cỏ dại. Hoắc Quang và Lưu Cẩn cung kính đi theo sau lưng Diêm Xuyên đang chậm rãi lên núi.
Núi cao hai trăm trượng nhưng đối với các cao thủ thì cũng không xem vào đâu. Không bao lâu sau mọi người đều đi lên đến đỉnh núi. Mọi người đều đứng sau lưng Diêm Xuyên trên một tảng đá lớn.
Đứng ở trên đỉnh núi liền để cho tâm mắt của Diêm Xuyên lập tức rộng hơn.
- Vương gia, kia chính là núi Thúy Vân. Cung phụng Đại Trịnh quốc đang ở trên ngọn núi đó!
Hoắc Quang vừa chỉ về một ngọn núi xa xa vừa nói. Ngọn núi kia cách đây rất xa cho nên thoạt nhìn nó rất nhỏ, nhưng mà Diêm Xuyên hiểu ngọn núi kia còn lớn hơn rất nhiều so với ngọn núi dưới chân mình.
- Ừ!
Diêm Xuyên gật gật đầu.
- Ồ?
Diêm Xuyên hơi kinh ngạc. Ngoài mấy chục dặm về phía nam có vô tận sương mù bao che toàn bộ rừng núi không thể nhìn thấy, bầu trời thì càng là mây đen cuồn cuộn bao phủ lấy một khu vực lớn ở phía nam. Thật là một mảnh âm u.
- Đó là?
Diêm Xuyên bắt đầu híp hai mắt lại.
- Vương gia, đó là Phong Cấm Sâm Lâm, là một tử địa. Trước kia có rất nhiều người tiến vào tìm hiểu nhưng sau khi đi vào thì không thấy có ai đi ra. Thời điểm triều đình chúng ta khai triều thì đã sớm có rồi, thậm chí triều đình chúng ta đã từng cho đại quân tiến vào nhưng đều một đi không trở về. Cho nên bây giờ có rất ít người dám đi vào.
Lưu Cẩn cung kính nói.
- Phong Thủy đại trận? lại là một cái Phong Thủy đại trận!
Diêm Xuyên híp mắt nói.
- Phong Thủy đại trận? Vương gia, Phong Thủy đại trận là gì?
Hoắc Quang lập tức hiếu kỳ hỏi.
Diêm Xuyên nhìn mọi người, nguyên vốn cũng phải bồi dưỡng những người này cho nên hắn cũng không giấu diếm mà cười nói:
- Ở trong nội tâm các ngươi thì những Tiên môn kia đều giống nhau sao?
- Thuộc hạ không biết, nhưng mà chắc cũng gần giống nhau a!
Hoắc Quang khó hiểu nói. Diêm Xuyên liền lắc đầu rồi hít một hơi thật sâu mà nói:
- Tiên môn? Cũng chỉ là một tên chung của thế tục giới mà thôi. Tiên? Không phải dễ thành Tiên như vậy đâu, Tiên môn trong miệng các ngươi thì phần lớn đều là môn phái phàm nhân tu giả mà thôi, mà thiên hạ tu hành cũng có năm loại!
- Hả?
Hoắc Quang lập tức lấy lại tinh thần.
- Một Mệnh hai Vận ba Phong Thủy, bốn Tích Âm Đức năm Độc Thư (đọc sách)!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vương gia, tu Độc Thư? Độc Thư nhiều thì có gì dùng?
Hoắc Quang khó hiểu nói.
- Tu Độc Thư? Chớ xem thường việc tu Độc Thư, một ít thân thể của đại nho có bam hàm cả hạo nhiên chính khí, chỉ cần miệng nói ra một lời thánh hiền thì có thể trấn áp ngàn vạn yêu ma. Một số người luyện chữ đến đại thành thì chỉ cần một bút một giấy liền có thể viết ra ngàn quân vạn mã, đại quân có thể từ trong bút mực của bọn hắn đi ra phá hủy tất cả!
- Diêm Xuyên giải thích.
- À? Dùng bút mực cũng có thể viết ra ngàn quân vạn mã? Đây không phải là so với vẫy đậu thành binh trong truyền thuyết còn muốn lợi hại hơn sao?
Hoắc Quang kinh ngạc nói.
- Vẫy đậu thành binh? Tiểu đạo mà thôi!
Diêm Xuyên khinh thường nói.
- Vâng!
Bộ mặt Hoắc Quang run rẩy một hồi, đây là tiểu đạo? Hắn lại hỏi lần nữa:
- Vậy, làm thế nào tu Tích Âm Đức?
- Tu Tích Âm Đức? Cùng loại với Phật môn, Đạo tông. Chủ tu hành của bọn hắn là thu thập vô cùng tận (vô lượng) công đức! Sau này người có thể được tiếp xúc đến! Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full
Diêm Xuyên thản nhiên nói.
- Vâng!
Hoăc Quang cung kính gật đầu.
- Về phần tu Phong Thủy giả thì bọn hắn lại du tẩu (đi lại) khắp mặt đất để tìm kiếm đại địa Long mạch mà tu hành. Bọn hắn bố trí Phong Thủy trận vô cùng kỳ dị vừa hư lại vừa thật, Phong Thủy trận có khác nhau rất lớn với những trận pháp bình thường khác. Hơn nữa, những Phong Thủy sư mạnh mẽ còn có thể lợi dụng Long mạch để đi đến hiệu quả nối liền âm dương hai giới!
Diêm Xuyên giải thích.
- Nối liền âm dương hai giới? Phong Thủy sư?
Hoắc Quang kinh ngạc thán phục nói.
- Tu Vận giả, dùng Soán Mệnh sư là chủ có thể suy diễn thiên cơ, xem bói tinh tượng, suy đoán chuyện tốt xấu. Trong đó có một ít bất kính thiên giả cường thế còn có thể sắp xếp ngôi sao, đảo loạn thiên cơ, khiến cho thiên hạ đi ngược chiều (nghịch hành)!
Diêm Xuyên giải thích tiếp.
- Hí!
Trong nội tâm Hoắc Quang lại tiếp tục kinh hoàng. Soán Mênh sư? Sắp xếp ngôi sao, đảo loạn thiên cơ? Năng lực này thật sự là để cho Hoắc Quang sinh ra một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía. Hắn cưỡng chết rung động hỏi tiếp:
- Vậy tu Mệnh thì sao?
- Tu Mệnh?
Diêm Xuyên liếc Hoắc Quang rồi thản nhiên nói:
- Tu Mệnh thì ngươi đừng hỏi đến, đây không phải là việc ngươi có thể liên quan đến!
- Vâng!
Hoắc Quang liền lập tức gật đầu. Lưu Cẩn cùng với hai mươi quân sĩ giáp bạc cũng đều rung động. Mọi người đều không ngừng nuốt nuốt nước miếng, trong nội tâm thì tràn đầy khát vọng.
- Con đường tu hành là cực kỳ khó khắn, cần phải thận trọng từng bước một, hơn nữa cùng phải có một trái tim mạnh mẽ. Hãy cố gắng bỏ đi tạp niêm trong lòng!
Diêm Xuyên thản nhiên nói. Mọi người nghe được lời nói của Diêm Xuyền thì đều là thần sắc khẽ động.
- Vâng! Tạ Vương gia!
Mọi người đều cực kỳ cung kính mà nói tạ ơn. Ý tứ của Diêm Xuyên chính là chuẩn bị mang theo mọi người bước lên con đường tu hành? Cơ hội khó có được như vậy thì sao mọi người có thể bỏ qua được?
Diêm Xuyên thấy mọi người như vậy liền gật gật đầu. Hắn có thể khẳng định những người này càng có lòng trung thành hơn trước kia. Chỉ dựa vào trung nghĩa để thu nạp thuộc hạ thì vẫn còn chưa đủ, ngoại trừ trung nghĩa thì cần còn đan chen vào đó những khát vọng để sinh ra động lực.
Diêm Xuyên lại nhìn về phái Phong Thủy trận ở phía xa. Tùy rằng hắn không tu Phong Thủy nhưng kiếp trước hắn là Đế cho nên đối với Phong Thủy cũng không quá xa lạ. Ít nhất một số điều trụ cột thì Diêm Xuyên vẫn có thể nhận ra.
- Đại địa Long mạch? Rốt cuộc nơi đây đã tụ được bao nhiêu Long mạch? Lại có thể có một tiểu Long mạch bị ép ra ngoài?
Diêm Xuyên kinh ngạc nói.
- Vương gia, ngươi nói gì vậy?
Hoắc Quang hỏi.
- Bên kia, chính giữa phương tây ở phía trên tòa núi thứ mười chín có phải có một cái hồ nước nhỏ hay không?
Diêm Xuyên liền hỏi.
- À? Vương gia làm sao ngươi biết? Mấy năm trước đây hạ chức mang theo một số người đi tuần sơn lúc đi lên trên núi thì thấy có một cái hồ nước nhỏ, nước ở trong đó cực ngọt.
Hoắc Quang lập tức kinh ngạc nói.
- Hồ trên núi? Đó là Long khẩu của Long mạch, mấy năm nay có lẽ đã ngưng tụ được không ít Long mạch chi khí a!
Diêm Xuyên lập tức hưng phấn nói.
- Vương gia, đó là Long mạch?
Hoắc Quang lại kinh ngạc hỏi.
- Hoắc Quang, sau khi xuống núi ngươi liền đi chỉnh quân, chúng ta mau chóng xuất phát tiến về phía Long mạch sơn khẩu kia. Sau đó lại tiến về núi Thúy Vân diệt sát toàn bộ cung phụng Đại Trinh quốc và săn giết Yêu xà!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Hoắc Quang lên tiếng trả lời rồi lại hỏi tiếp:
- Vương gia, những quân sĩ giáp đen bị bắt thì phải làm sao? Có cần người trông coi không?
Hai mắt Diêm Xuyên nhíu lại nói:
- Làm tiêu hao thức ăn của chúng ta thì lưu lại có lợi ích gì?
- Vâng!
Hoắc Quang lập tức thân hình đứng nghiêm. Một câu nói của Diêm Xuyên đã tuyên bố án tử hình cho những quân sĩ giáp đen kia.