Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiếng Gọi Phiêu Lưu

Chương 3: Thành Phố Mang Tên Vị Thánh




Chương 3: Thành Phố Mang Tên Vị Thánh

Thủ đô Agen...

Theo ghi chép, Agen mang tên của một vị Thánh pháp sư, người đã mang phép thuật đến với lục địa Levia này, đưa nhân loại thoát khỏi thời kỳ tăm tối và vươn lên trở thành một trong những chủng tộc hùng mạnh nhất. Hành trình đi từ nam ra bắc và kết thúc tại mảnh đất này, Thánh nữ đã trao quyển Ma Đạo Thư cho người Narwhal rồi gieo mình xuống biển cả. Sau này, các điện thờ của người được lập nên ở khắp nơi, riêng Narwhal họ đã cho dựng tượng và cái tên Agen được lưu lại tại đây…

Rời khỏi cảng cũng đã khá lâu, hiện giờ thuyền của Sophie đang ở trong khu rừng rậm. Không khí lạnh lẽo đang dần dịu đi. Những tia nắng xuyên qua các tán cây chiếu rọi con đường phía trước.

Màu xanh của thiên nhiên thưa dần đưa con thuyền trở lại với những mái nhà xanh giữa đồng ruộng bát ngát, quay về với bức tường đồ sộ ở phía xa.

Từ vị trí này mới thấy được thành trì rộng lớn vô cùng, chưa vào trong mà đã thấy nhà cửa bên ngoài đã dày đặc trông như các thị trấn nhỏ đang nằm cạnh nhau.

Quanh khắp mọi phương, nơi đâu cũng có bóng dáng của những người nông dân trên các cánh đồng, bông lúa xanh dưới đôi chân trần, mộc mạc và giản dị, mới mẻ nhưng cũng đầy thân quen.

Dưới ánh nắng nhàn nhạt, đâu đó xuất hiện những cái bóng râm đang vươn cánh lướt qua con thuyền. Sophie nhìn lên bầu trời. Một đàn chim khoảng chín con, đều là chim ưng cả, cứ ba con thành một tốp bay theo đường thẳng, tạo thành ba đường song song hướng về thủ đô.

Xuyên qua những làn khói trắng nghi ngút từ các mái nhà, ngay trên mảnh đất cù lao ấy, một tòa Thánh đường nguy nga, tráng lệ, mang một màu tường trắng tinh khuyết dưới nền mái vòm tròn màu đen nổi bật giữa lòng thành phố xanh thẫm. Nằm dài theo hướng bắc-nam và mở rộng dần ra hai bên đông-tây, giữa phần đầu to tròn của Thánh đường là toà tháp chuông sừng sững hơn ba mươi thước.

Trong khuôn viên rộng rãi phía nam, đứng trên một bệ đá xám là pho tượng của một người phụ nữ mặc áo choàng với tấm khăn trùm đầu, tay phải đưa về trước, tay trái cầm một quyển sách. Nếu so với ba trăm thước của tòa tháp hầm ngục ở Palis thì Thánh Pháp Sư Agen chỉ gần bằng một phần mười, nhưng đối với một bức tượng mà nói thì kích thước này cũng phải gọi là quá khủng rồi.

Người đứng từ nơi cao nhất của thủ đô, tay hướng theo con sông về phía cổng thành. Những ai ngược dòng chảy đến đây đều sẽ nhận được sự bảo hộ của Thánh nữ, đây là điều mà mọi người hay truyền tai nhau.

Tới bến, Sophie nhanh chóng rời khỏi con thuyền, hành trình tiếp theo cô phải tự khám phá bằng chính đôi chân này.

Loanh quanh trên con đường gạch đá trán bê tông, những hình dáng không thuộc nhân loại đang hòa giữa con phố mà ở Nam Flosse hầu như chưa từng thấy. Những ông lão có chiều cao khá khiêm tốn ngồi cùng nhau trong một quán rượu, một thân hình to lớn có lớp da dày và sẫm màu đang kéo một chiếc xe chở đầy hàng hóa trên đường hay dáng vẻ mảnh khảnh có mái tóc màu vàng chanh và đôi tai dài nhọn đứng trong cửa hàng hoa, mọi thứ đều tạo nên bầu không khí mới lạ.

Nhân Loại, Người Lùn, Người Thằn Lằn và Tiên là bốn chủng tộc thuộc vùng đất Narwhal này, trong đó Nhân Loại chiếm số đông. Việc họ có thể chung sống cùng nhau bắt nguồn từ những cuộc chinh phạt của Nhân Loại từ hàng trăm năm trước.

Nhờ sự bảo hộ của Thánh nữ mà họ dễ dàng băng rừng, vượt suối, vào hang, bắt từng bộ tộc phải chịu quy phục trước mình. Một trong những trận đánh làm vang danh Hội Mạo Hiểm đó là trận Rừng Lowe, nơi hàng ngàn mạo hiểm giả đã khiến hàng trăm chiến binh tinh nhuệ của tộc Mộc Tiên phải chịu khuất phục.

Nếu nhắc đến những cuộc chinh phạt của Gallus thì...

...

...



...

- Xin lỗi! - Sophie đứng trước một thanh niên đi đường - Anh biết Hội Mạo Hiểm Giả ở... ở đâu không ạ? - cô hỏi bằng tiếng bản địa.

Nói xong, cô chỉ thấy anh ta nghiêng đầu, nhíu mày nhìn mình. Sophie bối rối bèn kiểm tra lại quyển sổ tay của mình.

- Hội Mạo Hiểm... anh biết không?

Cô nhìn thanh niên chậm rãi hỏi lại một lần nữa. Anh ta nghe xong thì "À" một tiếng.

...

Dạo trên con phố đông đúc và nhộn nhịp, lướt qua tấm bảng gỗ treo đầy chân dung phụ nữ, băng qua cây cầu đá nối liền hai bờ sông rồi tiến đến một ngôi nhà to lớn có mái ngói rực rỡ, cửa kính sang trọng và tấm biển với thanh kiếm và cờ đỏ đầy quen thuộc...

Két!

Mở cửa ra, tấm thảm đỏ lấm lem bùn đất đang nằm dưới sàn. Bước vào, hơn năm người lễ tân đang ở trong cái bàn dài phía trước. Nhìn trái nhìn phải, giáp bạc, rìu sắt, trượng gỗ, răng nhọn đứng ngồi khắp khu sảnh lớn.

Mùi dược liệu nồng nặc. Tiếng nói cười rộn ràng.

- Chào mừng đến với Hội Mạo Hiểm.

Sophie bước đến vị trí còn trống ở quầy lễ tân, tay mở quyển sổ nhỏ:

- Xin lỗi! Làm ơn, cô xem... xem giúp tôi... cái này với!

Sophie đặt một bức thư có đóng dấu sáp đỏ niêm phong lên bàn.

- Vâng. Xin cô vui lòng đợi tôi một chút.

Cô gái với trang phục chỉnh tề ở trong quầy kéo bức thư về phía mình. Cô đưa tay mở ngăn tủ bên hông lấy ra một con dao nhỏ, dùng nó cắt qua lớp sáp.

Ở phía ngoài, Sophie lườm về các dãy bàn ghế, dù cô gái đã không còn xa lạ gì khi thấy mọi người tụm năm tụm bảy nhưng quả thật từ lúc cập cảng đến bây giờ chẳng có bóng dáng của một khẩu súng nào khác ngoài mình cả, đôi tai này cũng sắp ù đến nơi rồi.



- Sophie Sergent, 20 tuổi, hạng Bạc III và là pháo thủ nhỉ? - người lễ tân ở đối diện với bức thư trên tay mà xác nhận.

Tiếng Gallus tròn vành rõ ràng làm Sophie giật nảy mình, tay hạ quyển sổ xuống:

- Ối, vâng ạ!

Nữ lễ tân có mái tóc nâu ngắn ngang cổ, đôi mắt màu đỏ rực mỉm cười:

- Cho phép tôi xem thẻ định danh của cô nhé.

- Vâng. Tất... tất nhiên rồi.

Sophie đưa tay lên cổ kéo ra một dây có mắc hai thẻ kim loại màu xám, cô cởi nó ra rồi đặt xuống bàn.

Hai mảnh kim loại hình tròn như quả trứng khắc rất rõ nét từ biểu tượng của Hội Mạo Hiểm, cái tên Sophie Sergent, vài dòng thông tin cá nhân, đến các kí tự "V" "IV" "III" ở một góc.

Với đôi bàn tay mịn màng, người lễ tân cầm nó lên. Cô hướng đôi mắt của mình vào những dòng chữ trên tấm thẻ ấy.

- Không vấn đề gì. Bây giờ tôi sẽ hoàn tất thủ tục chuyển giao giúp cô.

Người lễ tân rút lấy cây bút từ lọ mực trên bàn rồi đặt lên tờ giấy trắng. Ghi được vài câu, cô tạm ngưng, nhìn qua tấm thẻ xám cùng với bức thư kẹp bên cạnh rồi tiếp tục, thấy chữ nhạt đi thì liền chấm thêm mực, nét bút nghiên và đẹp ấy đang lấp đầy từng dòng một. Chỉ trong thoáng chốc, cô đã trả lại sợi dây chuyền cho Sophie.

- Thủ tục của cô đã xong rồi - nữ lễ tân chìa bàn tay sang tấm bảng nằm trên tường - Bây giờ cô có thể nhận ủy thác như bình thường. Hãy chọn một cái phù hợp với thứ hạng của mình hoặc cô có thể xin gia nhập một nhóm mạo hiểm giả khác cũng được.

Nhìn tấm bảng đang treo rất nhiều tờ giấy với màu sắc và kích cỡ khác nhau, Sophie lưỡng lự rồi quay vào trong quầy:

- Có lẽ tôi sẽ tìm một nhóm kỳ cựu để đi cùng. Cô có thể giúp tôi không?

- Tất nhiên là được.

Người lễ tân cầm lên một xấp giấy được kẹp cố định ở một góc:

- Theo như thư giới thiệu thì cô có thể nói được tiếng Grypus nhỉ?



- Vâng.

Đôi tay ấy chậm rãi lật qua từng trang một:

- Ở đây cũng có không ít mạo hiểm giả biết ngôn ngữ này - cô gái xoay ngược xấp giấy, đặt nó xuống bàn - Đây, cô xem thử đi. Nhóm của Korda Kampfer.

Trên trang giấy là một khung kẻ chi chít hàng và cột trông như bảng thống kê. Cột đầu tiên là số được ghi theo thứ tự tăng dần, cột thứ hai là họ tên. Chú ý đến hàng mà ngón tay người lễ tân đang làm dấu, Sophie chau mày:

- Hạng là... Bạch Kim I sao?

- Phải. Ngoài anh ấy ra thì vài thành viên khác cũng nói được tiếng Grypus đấy. Họ cũng đang tìm thêm thành viên. Cô thấy thế nào?

- Tất nhiên là được ạ! - Sophie không chần chừ.

- Được rồi. Vậy tôi sẽ sắp xếp cho cô vào đội của anh Kampfer.

Nữ lễ tân cười gượng:

- Nhưng hiện tại cả đội đang trong ủy thác dài hạn rồi cho nên ngày mai cô hãy quay lại nhé!

Sophie xoa đầu:

- Vậy cũng được. Dù gì tôi vẫn còn một vài chuyện cần phải giải quyết.

- Vâng. Tôi cũng sẽ thông báo đến họ.

- Vậy tôi xin phép! Ngày hôm nay cảm ơn cô rất nhiều!

Nữ lễ tân đặt tay lên ngực cúi chào:

- Chúc cô một ngày tốt lành!

Sophie cũng cúi đầu rồi lặng lẽ rời đi. Được vài bước, cô bỗng quay lại:

- À! Tôi chưa biết tên cô?

Cô gái với mái tóc nâu và đôi mắt màu đỏ mỉm cười dịu dàng:

- Anna. Anna Kampfer.