Tiếng Vọng

Chương 43: Sóng ngầm




1.

Tưởng Kim Minh về đến nhà, đánh răng rửa mặt rồi mà vẫn không buồn ngủ, anh vừa lau tóc vừa đi ra ban công, dựa vào lan can ngắm cảnh.

Làn gió nửa đêm đã không còn hơi nóng, hơi nước trên người được hong khô, để anh cảm nhận được sự mát mẻ. Số 76 đường Đàn Viên vẫn sừng sững nơi đó, phản chiếu xuống mặt sông, dưới ánh trăng lung linh, rất đẹp.

Là cái đẹp đã trải qua năm tháng được thời gian ban tặng.

Tưởng Kim Minh không dám tưởng tượng đến cảnh nó chìm trong biển lửa, bèn ngoái đầu nhìn đi nơi khác. Sân trường tiểu học ở gần đó chìm vào yên lặng, đợi ba tháng hè kết thúc, mình lại phải chịu đựng nghi lễ chào cờ buổi sáng, sẽ quấy rầy những giấc mộng đẹp vào mỗi thứ hai.

Sắp rồi, sắp đến tháng 9 rồi.

Tưởng Kim Minh nghĩ ngợi, bỗng sực nhớ Cát Tường cũng đã đến tuổi lên lớp 1. Mới hôm trước Quý Hồng còn đem ảnh chụp lễ tốt nghiệp mầm non về, cô bé có gương mặt tròn trịa, để lộ răng thỏ nho nhỏ, đứng giữa hàng đầu tiên.

Đôi lúc, có đôi lúc anh thật sự tò mò, Cát Tường đã lớn lên thế nào để trở thành Trình Hi. Mình biết cô ấy ở tương lai trước, rồi mới biết cô ở quá khứ sau, sự lệch lạc do thời gian và không gian đan xen vào nhau tạo thành một cảm giác rất phức tạp…

Anh thở dài, kéo khăn lông trùm lên đầu, bỗng nghe thấy tiếng cửa mở, Quý Hồng lim dim đi vào giục: “Sao vẫn chưa ngủ, mai không định đi làm hả?”

… Lại không gõ cửa.

“Ngủ đây, con ngủ liền đây…” Anh đáp, nhưng trong chớp mắt xoay lưng thì thấy có người bước ra từ số 76 đường Đàn Viên.

Đi lại rất rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, chính là Sử Chí Dũng.

Hiện tại đã quá 12 giờ đêm, Tưởng Kim Minh nhìn theo Sử Chí Dũng, thấy ông ra khỏi cửa nhưng không về thẳng nhà, trái lại đi về phía bên trái.

Đó là hướng đến ngân hàng, nơi có hai máy rút tiền.

Rồi tầm nhìn của anh bị chặn lại, dù ngó nghiêng thế nào vẫn mất dấu. Anh quay về phòng, nằm trên giường, Tưởng Kim Minh không khỏi tự hỏi, Sử Chí Dũng ở đơn vị cho đến rạng sáng rồi sau đó đi rút tiền?

Dựa theo suy đoán của Trình Hi, tai nạn ở số 76 đường Đàn Viên có liên quan đến Triệu Phi, mà Sử Chí Dũng đang nắm trong tay bằng chứng, vì vậy mới gặp nạn. Nhưng chuyện tối nay càng khiến Tưởng Kim Minh thêm bất an, anh trằn trọc trở mình, bỗng bật dậy khỏi giường, Tìm một cây bút bi cũ trong ngăn kéo, ngồi xổm xuống trước tường khắc vài chữ:

Ngày mai lại tìm bằng chứng.

2.

Trình Hi về nhà khi gần sáng.

Cô rón rén vào cửa, chưa kịp đặt túi xách xuống đã đi tới trước cửa sổ phòng bếp ngó xuống.

Trình Thời vẫn chưa đi, đang ngẩng đầu nhìn ngôi nhà cũ.

Cửa sổ tầng 5. Ngày trước Quý Hồng thường đứng đây nấu cơm, thỉnh thoảng thấy anh tan làm về lại sai anh mua nước mắm, mua bịch muối…

Càng ngẩn ngơ chìm trong hồi ức, anh càng không thể lê nổi bước chân. Anh châm thuốc, đứng dưới lầu hút, không phát hiện Trình Hi đang đứng bên cửa sổ trong bóng tối.

Cho tới khi cô ló đầu ra, ấp úng muốn nói gì đó.

Anh ngẩn người, theo bản năng tắt thuốc, gật đầu với cô, dùng khẩu hình nói “đi đây”, rồi bóng lưng dần rời đi.

Trình Hi nhìn theo, tới khi anh khuất bóng mới xoay người vào phòng ngủ. Cô để ý trong đêm có một chấm đỏ – thực chất cô biết Trình Thời hút thuốc, cũng từng thấy rồi, đôi lúc còn ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng.

Rất nhạt, nhưng vẫn len vào mũi. Từ nhỏ cô đã rất nhạy cảm với mùi thuốc lá.

Song, đó không phải là trọng điểm.

Khiến cô để ý là động tác tắt thuốc, tự nhiên đến mức không cần phải suy nghĩ…

Trình Hi khó hiểu, thuận tay đẩy cửa phòng ngủ ra, bỗng nghe phòng bên mở cái *cạch*. Mẹ Trình mặc đồ ngủ bước ra, lập tức hỏi thẳng: “Sao muộn thế này rồi mới về, trực ca ở rạp phim hả?”

“… Vâng.”

“Còn vâng hả? Mẹ gọi điện hỏi rồi, đồng nghiệp ở rạp phim nói con đã về. Dạo này con đang bận cái gì thế hả, có phải hẹn hò không?”

Màn truy hỏi như thể đã chuẩn bị từ trước, rất trôi chảy. Trình Hi sửng sốt, bất đắc dĩ đáp: “Cái gì chứ?”

“Vừa nãy là ai đưa con về đấy? Cái cậu ở dưới lầu, dáng cao cao, mặc áo khoác, nhìn tuổi có vẻ lớn hơn con, mấy tuổi rồi?”

“Ôi trời ạ…”

Trình Hi đảo mắt, đi vào phòng cách túi xách, miễn cưỡng đáp: “Đó là lãnh đạo, là sếp của con, tan tầm nên tiện đường chở con về. Đêm hôm khuya khoắt, mẹ không đi ngủ mà còn nhìn dưới lầu làm gì, mẹ là đặc vụ hả?”

“Mẹ nói con biết, muốn hẹn hò thì cứ quang minh chính đại mà hẹn họ, mẹ có phải phụ huynh bảo thủ đâu hả, đối phương lớn tuổi cũng kệ, miễn là chưa có gia đình…”

“Mẹ nghĩ nhiều rồi đấy.”

Cô cầm quần áo mới đi ra khỏi phòng, nhưng mẹ Trình vẫn kiên nhẫn đi theo, hỏi, “Đã 35 chưa?”

Trình Hi nhẩm tính trong lòng, không đáp.

“Có biết vì sao vẫn không kết hôn không, chuyện này cũng quan trọng lắm đấy.”

Trong cuộc đời khó khôn lường, nào có chỗ cho tình cảm? Cô đáp qua loa: “Con không biết.”

“Mẹ không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng vẫn được lắm, cao bao nhiêu thế?”

Cuối cùng Trình Hi cũng không chịu nổi màn truy hỏi nữa, đi tới bên tường gõ vào nấc đo chiều cao – là nấc đo của Tưởng Kim Minh, nói: “Cao bằng này được chưa, con đi tắm đây, mẹ mau đi ngủ đi!”

“Cái con bé này, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc đấy, con…”

Cửa nhà tắm đã chặn lại lời càm ràm.

Trình Hi tắm khoảng nửa tiếng, lúc đi ra trong nhà đã yên tĩnh.

Cô về phòng, cố gắng sắp xếp suy nghĩ rối loạn. Tài liệu tìm được ở cục quy hoạch hôm nay chứng tỏ điều gì?

Tại sao khu du lịch lịch sử lại trở thành đất thương mại? Quy mô phát triển số 76 đường Đàn Viên ở mức nào, là giữ nguyên địa điểm cũ để cải tạo thương mại, hay là phá bỏ và xây dựng lại?

Sử Chí Dũng có biết chuyện này không?

Cô xếp bằng ngồi trên giường, cầm bút ghi chép vào sổ, đột nhiên nghe thấy số động tĩnh nhỏ, quay người lại, phát hiện trên bức tường cạnh giường từ từ xuất hiện dòng chữ viết tay.

Hạ bút rất nặng, vết xước mực xanh vừa hiện ra, lập tức khô đi hòa cùng bức tường ố vàng – Trình Hi ý thức được sự thay đổi đang xảy ra, lần thứ hai tận mắt chứng kiến!

Cô nhảy xuống giường, ngồi xổm dưới đất phân biệt chữ viết.

Ngày, mai, lại, tìm, bằng, chứng.

3.

Sáng hôm sau, Tưởng Kim Minh vừa ngồi xuống ghế thì thấy Sử Chí Dũng ôm cặp táp xuất hiện ở cửa văn phòng, hỏi chị hậu cần xem còn chìa khóa dự phòng không.

Anh giật mình, nghĩ có khi chuyện tối qua đã bị lộ. Sự căng thẳng khiến vẻ mặt cũng cứng theo, anh đành quay người giả vờ sắp xếp lại tủ tài liệu, đồng thời vẫn chú ý hai người nói chuyện.

“Có đây, trong hộc bàn của tôi.”

Chị hậu cần kéo hộc ra, tiếng kim loại va nhau leng keng, một lúc sau tìm ra chiếc chìa phòng viện trưởng, đưa ra nói: “Chú quên đem chìa à?”

“Ừ, bình thường cô nhớ khóa cả hộc bàn lại, chìa khóa của cả viện triển lãm đều nằm ở đây, liệu có an toàn không?”

“Khụ, không phải ở văn phòng à, có ai mà lấy?”

Tưởng Kim Minh nuốt nước bọt, liếc nhìn ra sau, Sử Chí Dũng không nói gì thêm, chỉ bảo: “Tôi dùng hết đĩa mềm rồi, cho tôi thêm vài đĩa đi.”

“Vâng, lát nữa tôi sẽ đem tới cho chú.”

Ông gật đầu rồi đi ra, nhưng chưa đi được bao xa thì chị hậu cần đã hô lên: “Hay thật, chìa khóa để ở văn phòng mà còn khóa? Đề phòng ai? Mà cái viện triển lãm này có gì đáng giá à?”

Vài đồng nghiệp cũng góp lời đôi câu, âm lượng không lớn không nhỏ, để Sử Chí Dũng đi trên hành lang vẫn nghe thấy.

Tưởng Kim Minh im lặng, ngồi xuống bàn làm việc, kéo hộc bàn ra nhìn mấy chiếc đĩa mềm kia. Còn cần trả về nữa không? Chắc là không, nhưng chắc phải âm thầm trả lại bản sao danh sách hẹn.

Lần sau vào phòng viện trưởng thế nào đây?

Khi anh đang đau đầu thì cơ hội đã đến.

Chị hậu cần lấy một xấp đĩa mềm tới, đứng giữa phòng hô: “Ai tới phòng viện trưởng thuận tiện đưa đồ không?”

Có lẽ chị ấy vẫn đang bực mình, đặt đống đĩa mềm lên bàn phát ra tiếng động nặng nề, bổ sung: “Tôi là không đi rồi đấy.”

Tưởng Kim Minh đứng dậy, làm như tự nhiên nói: “Để em đi cho.”

“Cám ơn Tiểu Tưởng.”

“Không cần.” Anh nhận lấy chồng đĩa mềm, vừa ra ngoài thì đúng lúc Sử Chí Dũng đi lấy nước, anh lập tức nấp sau tường đợi mấy giây, thấy ông đã vào phòng trà mới nhanh chân đi tới phòng viện trưởng.

Cửa khép hờ.

Tưởng Kim Minh đẩy cửa, đi thẳng đến bên bàn làm việc, nhanh chóng kéo hộc bàn ra – may là đã mở khóa.

Sau đó đặt mấy chiếc đĩa mềm lấy đi tối qua vào chỗ cũ, bỗng lúc này phát hiện có miểng thủy tinh nằm trong hộc. Anh ngẩn người, tiện tay cầm khung ảnh lên, tấm ảnh lập tức rơi xuống.

Tưởng Kim Minh thầm chửi mình tay thối, vội gắn ảnh vào lại khung, không nhìn ra sơ hở. Nhưng anh nhìn chằm chằm hộc bàn mà không đóng lại, cảm giác có gì đó khang khác – ngoài khung ảnh đã vỡ, rõ ràng còn có gì đó không giống.

Ngay lúc anh đang nghĩ ngợi thì Sử Chí Dũng đã lấy nước xong, bắt đầu quay về, cũng nhanh chóng phát hiện cửa hé mở, vội rảo bước đi vào văn phòng.

Thời gian tính bằng giây!

Chỉ trong một giây, Tưởng Kim Minh lập tức đóng hộc bàn lại, đặt đĩa mềm mới lên bàn, nhưng chưa kịp đứng thẳng lên thì…

“Làm gì thế?”

Sử Chí Dũng đã xuất hiện ở cửa.

“Đĩa mềm.” Tưởng Kim Minh làm động tác đặt xuống, kìm nén nhịp thở, “Đặt trên bàn cho chú.”

“À.” Sử Chí Dũng bất mãn hừ một tiếng, vừa đi vừa nói, “Lại còn sai cháu đi, nói cũng không nói được, ai ai cũng bộ dạng viện trưởng.”

“Không có, chỉ là đúng lúc cháu…”

“Đúng lúc bị sai vặt.”

Tưởng Kim Minh sờ mũi, lúng túng cười khan, nhận bình nước từ ông rồi đặt lên bàn.

“Kim Minh à, gần đây đang bận gì thế?”

“Hả.. Phải liên lạc với viện bảo tàng thành phố tổ chức triển lãm.”

“Viện bảo tàng.” Sử Chí Dũng ngồi xuống, mặt nở nụ cười, “Vẫn cảm thấy lịch sử không thế tiệm cận với thị trường hả? Phá hoại mỹ cảm?”

Là cuộc thảo luận trước đây của hai người, Tưởng Kim Minh không biết ông nhắc lại là có ý gì, úp mở đáp: “Có thể có giới hạn một chút.”

“Cháu cảm thấy giới hạn ở đâu.”

Tưởng Kim Minh không thể trả lời. Trong mắt anh ấy, số 76 đường Đàn Viên dường như có sinh mệnh, vừa có thần vừa có hình dạng, duy trì dáng vẻ của một tòa nhà có tuổi đời hàng thế kỷ, đồng thời sở hữu linh hồn tích lũy theo thời gian. Anh không muốn thay đổi nó chút nào, chân thành đáp: “Cháu cũng không biết.”

Sử Chí Dũng sầm mặt, lẩm bẩm lại lời của anh: “Chú cũng không biết…”

Nhưng sự mơ màng nhanh chóng biến mất. Khung ảnh trong hộc bàn, cuộn băng trong ngăn kéo, thẻ ngân hàng trong túi xách… Con số sáng chói thể hiện trên máy rút tiền tự động tối qua vẫn luẩn quẩn trong đầu.

Sử Chí Dũng ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, đi đi.”

4.

Tưởng Kim Minh vẫn đang nghĩ tới hộc bàn đó.

Anh đứng ngồi không yên, nghĩ mãi cũng không biết là không đúng chỗ nào. Khung ảnh, đĩa mềm, vài đồ dùng cá nhân, không thêm thứ gì – tối qua Sử Chí Dũng không đặt thêm vật nào vào.

Vậy đã mất gì?

Cho tới buổi trưa, Tưởng Kim Minh ngồi trước máy tính, vô tình nhìn thấy các biểu tượng trên màn hình, lập tức ngộ ra, không thấy chiếc đĩa mềm chứa bài thuyết trình mình giao cho ông!

Nửa đêm Sử Chí Dũng quay về văn phòng là vì chiếc đĩa mềm này? Sao có thể? Tim anh đập thình thịch không ngừng, loáng thoáng nhận ra, chiếc đĩa mềm Trình Hi bảo mình tìm, còn có bằng chứng, có lẽ chính là nó.

Tưởng Kim Minh nhấc máy bàn định gọi Trình Hi, nhưng không thành công. Anh lại chạy như bay về nhà, nhắn lại thời gian gọi điện, sau đó gấp gáp quay trở về chờ đợi.

Nhưng Trình Hi không thể phát hiện kịp thời.

Cô đang đứng dưới rạp phim, dựa vào lan can, đối diện với lời mời kết bạn trên Wechat. Đó là avatar cô quá quen thuộc, là Bạch Tịnh, tin nhắn viết: Xin chào Trình Hi, có chút chuyện muốn hỏi ý kiến.

Thêm một cái mặt cười.

Ngón tay của Trình Hi như lơ lửng trên không trung, đang phân vân không biết có nên bấm đồng ý hay không. Đúng lúc này sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, quay đầu lại, người tới là Trình Thời.

“E hèm…”

Trình Hi thở dài, chần chừ nói, “Chuyện này, không biết nên làm gì.”

“Người có thể sinh ra tiếp xúc thì tóm lại vẫn sẽ có tiếp xúc.” Anh nói.

“Tôi có thể kết bạn xem cô ấy muốn hỏi chuyện gì, có lẽ giúp được, cũng chỉ giúp một chuyện thôi.”

Trình Thời không ý kiến, bỗng hỏi: “Cô có đem theo điện thoại không?”

“Có.” Cô sờ túi, “Tối qua Kim Minh có nhắn lại, anh ta nói hôm nay sẽ tìm bằng chứng tiếp, tôi định lát nữa sẽ gọi hỏi.”

“Đưa tôi xem, còn pin không?”

Trình Hi không nghĩ nhiều, lấy Motorola ra đưa cho anh, nói: “Chắc là còn.”

“Không nhiều lắm, để tôi sạc cho.”

“À, cục sạc ở văn phòng.”

Anh gật đầu, để lại Trình Hi đang bối rối, xoay người nhưng không đi vào văn phòng mà thẳng tiến tầng 4, lặng lẽ vào phòng VIP.

Cuộc gọi được kết nối, gần như được nhấc máy ngay lập tức, trong ống nghe truyền đến tiếng “a lô” vội vã của Tưởng Kim Minh.

“Kim Minh, cậu đừng nói gì cả, nghe tôi nói đây.”

“… Anh là ai?”

“Tôi chính là cậu.”