Tiểu Bạch, Ở Bên Anh

Tiểu Bạch, Ở Bên Anh - Chương 27: Đám cưới kì lạ nhất thế gian




Mọi chuyện diễn ra chớp nhoáng đến mức ngay đến hôm hôn sự diễn ra, Tiểu Bạch cũng không cách nào tin được. Ngay cả khi ngắm mình đã trang điểm thành tân nương ở trong gương, Tiểu Bạch cũng đờ người ra.



-Tiểu Bạch. Con đang nghĩ gì thế?



Ái Nhi nhịn không được, lên tiếng hỏi Tiểu Bạch.



-Cách cách. Vương Anh rốt cuộc đã làm gì khiến cho phụ hoàng con thay đổi như thế?



-Hưm… -Ái Nhi nhún vai một cái.-Ta không biết. Có lẽ con nên tìm hắn thắc mắc thì hơn.



Tiể BẠch lại đăm chiêu ngắm mình. Trang phục tân nương rực rỡ vô cùng, lấp lánh ánh kim. Cả cô, Cả Ái Nhi, hôm nay cả hai đều rất đẹp. Đẹp đến mức rực rỡ chói loá.



Lúc hai tân lang cùng hai tân nương sánh bước trên thảm đỏ, cảnh tượng trở nên huy hoàng khôn tả. Khắp hoàng cung chưa bao giờ chứng kiến một hôn lễ nào rực rỡ như thế này. Hôn lễ được cử hành vào lúc đêm xuống, cũng là lúc hàng ngàn ánh nến được thắp sáng lung linh. Văn võ bá quan đều không khỏi trầm trồ. Cảnh tượng có thể nói là y như tiên cảnh, làm say đắm lòng người.



Vương Anh điển trai vô cùng, nâng lấy tay Tiểu Bạch, theo phía sau Thiên Nam cùng Ái Nhi, từ từ tiến đến trước mặt hoàng thượng. Những nghi lễ được diễn ra một cách long trọng. tân lang tân nương sau khi giao bái phu thê, cùng nâng ly chú rượu hoàng thượng cùng hoàng hậu.



-Sa sa…



Hoàng hậu rơm rớm nước mắt, nhận lấy ly rượu đào từ tay Tiểu Bạch. Hoàng thượng khoé mắt cũng như đọng lái chút nước, nhìn Vương Anh dặn dò.





-Ngươi nhất định phải chăm sóc con gái ta cẩn thận.



-Nhất định.



Câu nói chắc nịch của Vương Anh khiến cho hoàng thượng yên tâm đi mấy phần. Con gái ông đã lớn thật rồi. Đã xuất giá rồi. Bất quá may mắn thay, sau này ông có thể thường xuyên đến thăm nó.




Hôn lễ diễn ra suốt mấy ngày đêm. Văn võ bá quan say sưa thưởng thức ca múa, không để ý tân lang tân nương cùng hoàng hậu hoàng thượng đã biến mất tự lúc nào. Thời điểm này mới chính là thời điểm mà hoàng thượng trông ngóng nhất. Lễ rước dâu đặc biệt.



Vương Anh cùng Thiên Nam thận trọng tìm đến cảnh cửa thời gian. Mấy hòn đã đẹp đẽ vẫn im lìm phẳng lặng. hoàng hậu tránh không được, đưa ánh mắt thắc mắc nhìn Hoàng thưpngj.



-Hoàng thượng….



-Suỵt!



Hoàng thượng vẻ mặt thích thú, đưa ngón tay lên ra hiệu cho hoàng hậu. Ông cùng Vương Anh đã sớm bàn bạc đến lễ rước dâu kì dị này. Chính vì vậy, những lính canh xung quanh cung của Ái Nhi sớm đã được điều động đi chỗ khác. Trong đám 6 người ở đây, duy chỉ có hoàng hậu là mù mờ không biết gì.



Cảm giác bị giật một cái ở bụng quen thuộc chào đón Vương Anh lúc hắn chạm tay vào hòn đá, kéo theo 5 người kia. Trăng trong vành vạnh phía trên cao, đầy đặn y như tình yêu bền chặt của 3 đôi này vậy.




……………….



3 năm sau:



-Khổng tử. Con nghe thấy không? Đứng lại đó cho ta?



-Không được. Con muốn về tìm ông ngoại.



Khổng tử 5 tuổi, là con trai đầu của Tiểu Bạch cùng Vương Anh lon ton chạy về phía thùng rác đầy bí ẩn, miệng cười toe toét.



-Khổng tử. Chờ dì. Dì cũng muốn về thăm hoàng thúc.




Ngọc Nhiên, cũng 5 tuổi, lon ton chạy theo sau Khổng tử.



-AAA. Tuyệt đối không được. Cách cách mà biết sẽ giết ta mất. Khổng tử. Ngọc Nhiên. Làm ơn dừng lại đi. Tại sao lại chạy nhanh quá vậy.



-Mẹ à. Nếu mẹ không chạy được thì cứ để bọn con đi một lát thôi. Trời tối thế này. Mẹ vừa chạy vừa vấp. Còn đuổi theo bọn con làm gì?




Tiểu Tử Khổng Tử thông minh hơn người từ nhỏ, lên tiếng khuyên mẹ hắn, đôi chân nhỏ vẫn thoăn thoắt chạy. từ lúc hắn biết nhận thức đến bây giờ, vẫn chỉ có ông ngoại là được lòng hắn nhất. Chính vì thế, chỉ cần biết đi, hắn đã lẫm chẫm bò về phía ba mẹ hắn thường đem hắn đến về thăm ông ngoại.



Tiểu BẠch thiếu nước khóc oà lên. Cô rốt cuộc kiếp trước đã làm gì nên tội, cớ sao kiếp này lại bị cả hai cha con nhà này bắt nạt? Bất quá may mắn cho cô. Khổng Tử cùng Ngọc Nhiên chưa kịp chạy tới thùng rác, phụ hoàng của cô cùng Vương Anh đã xuất hiện trên 6 hòn đá thần.



-Vương Anh ca ca. Phụ hoàng



Tiểu Bạch lúc này khóc oà lên, chạy tới sà vào lòng Vương Anh, ánh mắt rõ ràng là uỷ khuất vô cùng. Vương Anh vừa nhìn thấy Tiểu Bạch đã cười rõ tươi.



-Sao thế? Cứ để cho bọn chúng về thăm hoàng thượng. Có gì không tốt đâu?



-Nhưng mà…



-Thôi được rồi. Tiểu Bạch. Về nhà thôi. Đừng để phụ hoàng đứng ngoài gió quá lâu.



Đám người vui vẻ ồn ào dắt díu nhau về ngôi biệt thự sang trọng, lại bắt gặp Thiên Nam cùng Ái Nhi đúng lúc đi khám thai cho Ái Nhi về, vui vẻ cùng nhau bước vào nhà. Ngôi nhà mờ mờ ảo ảo giữa sương lạnh mùa đông, phía trên cao, thật kì lạ, lại có ánh trăng tròn vành vạnh như tăng thêm nét mờ ảo của cả ngôi nhà đầy hạnh phúc bên trong.



------ ------THE END------ ------