Chương 73: Quy thuận ta, ta cho ngươi bất tử.
Đế Nguyên Quân ngồi trên cự chùy, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại rồi nói. “Không ngờ Mộc Cô Nhai bị nhiều người nhắm đến như vậy”.
Ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân nhìn thấy năm đầu tam cấp hung thú đang dần dần tiến lại gần, mặc dù lúc này vẫn chưa đến buổi tối nhưng bọn chúng đã tập trung lại. Và ở ngoài xa, Đế Nguyên Quân còn cảm nhận được hơn hai mươi cổ khí tức Ngưng Hải cảnh rất mạnh, và còn có một người Thiên Địa cảnh tầng hai dẫn đầu.
Đám người kia mặc dù đủ sức để đánh với đám tam cấp hung thú kia nhưng họ vẫn cẩn thận vô cùng. Họ ám binh bất động ở khu vực cách đó gần hai dặm, nếu như Đế Nguyên Quân không đứng ở trên cao thì không thể nhìn thấy được, và nếu như hắn không có tinh thần lực mạnh mẽ thì chắc chắn không phát hiện.
Nhìn thế cục này, Đế Nguyên Quân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn lại bản thân mình chỉ có cảnh giới Thức Nhân cảnh, hắn bất chợt nở một nụ cười khổ.
Thực lực quá chênh lệch!.
Đế Nguyên Quân đứng ở trên đỉnh núi quan sát một thời gian, sắc trời lúc này cũng đã tối muộn. Nhanh chóng, hắn liếc mắt nhìn về phía trong góc. Vành tai khẽ động, Đế Nguyên Quân khóe miệng thốt ra. “Mộc Cô Nhai, tới rồi”.
Ở phía xa, từng thanh âm xào xạc lá cây truyền tới, Mộc Cô Nhai lê lết từng bước một trông nặng nề vô cùng, thân cây to lớn cao gần năm mươi mét, những cành cây trơ trọi đánh ra xung quanh, trông nó giống như một đứa trẻ đang nô đùa chạy trốn trông rất vui vẻ.
Đế Nguyên Quân quan sát nó một lúc rồi nhíu mày, trên gương mặt lộ ra vẻ khó có thể tin được. “Chuyện này?”.
“Ban đầu, ta cứ nghĩ nó chỉ là một cây nhỏ nhưng không ngờ, Mộc Cô Nhai đã phát triển đến mức độ này?”.
“Một Cô Nhai thiên sinh phải vượt qua được mười kiếp mới có thể thành niên”.
“Kiếp thứ nhất phải trải qua một ngàn lần”.
“Nhìn toàn thân nó khô khốc, chắc kiếp thứ nhất của nó chuẩn bị kết thúc”.
“Nếu để nó đạt đến kiếp thứ hai thì ta chắc chắn không thể thu phục được”.
“Đây là cơ hội cuối cùng, tuyệt đối không được phép thất bại”.
Đế Nguyên Quân nhìn Mộc Cô Nhai từng bước tiến lại gần vách núi, ánh mắt hắn nhìn ra xa, nơi mà những đầu hung thú và đám người kia. “Mộc Mệnh Căn đạt trình độ cao nhất là ở cuối mỗi kiếp, nó ngưng tụ một loại lực lượng mộc tính mạnh mẽ vô cùng, có thể khiến nhục thân của người tu luyện đạt một cấp độ cao hơn, đột phá giới hạn nhục thân, luyện đan dược Huyền cấp thượng phẩm, cực phẩm”.
“Chắc bọn họ đến đây cũng vì mục đích này”.
Lúc này, Mộc Cô Nhai đã đứng trước vách núi, nó như ngẩng đầu lên cao rồi kêu lên một tiếng. Một thanh âm trẻ con khóc rống lên ở trong đêm. Từ trên người nó, từng đạo ma khí dần dần bốc lên rồi bao phủ một vùng rộng lớn.
Đám người ở bên ngoài thấy thế thì liên tục lùi lại, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng vô cùng. “Nhanh lùi ra xa, đừng để ma khí này xâm nhập vào trong cơ thể”.
“Bằng không tính mạng các ngươi sẽ không giữ được”.
Trung niên nhân dẫn đầu đám người lớn tiếng quát lớn, ngay lập tức, những người còn lại gật đầu rồi nhảy lùi ra xa.
Ở bên kia, năm đầu hung thú nhanh chóng lùi lại, mặc dù chúng có cấp bậc mạnh ngang, thậm chí cao hơn Mộc Cô Nhai nhưng chúng cũng không dám tiến lại gần. Một khi bị ma khí xâm nhập thì đừng nói là tam cấp, cho dù là tứ cấp, ngũ cấp, thậm chí lục cấp hung thú cũng cảm thấy đau đầu.
“Vừa hay, ta dùng ma khí của ngươi tu luyện một chút”. Đế Nguyên Quân nhìn Mộc Cô Nhai rồi nở nụ cười nhẹ nói.
Đế Nguyên Quân hai chân xếp bằng, những ngón tay đan lồng vào nhau rồi đặt ở trước đan điền, ở sau lưng hắn, một bức công đồ dần dần hiện lên. Chỉ thấy hắn khẽ quát một tiếng “Thu” thì ngay lập tức, ở trong lòng bàn tay hắn hiện lên một cái lỗ màu đen đang hút linh khí và ma khí một cách điên cuồng.
Ở ngoài xa, Đám người nhìn ma khí không đúng liền nói với giọng điệu rất khó hiểu. “Tại sao ma khí lần này yếu như vậy?”.
“Giống như ma khí đang dần mất đi?”.
“Nhìn xem, ma khí đang bay về phía trên đỉnh núi”.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”.
“Ở trên đỉnh núi rốt cuộc tồn tại thứ gì có thể hút ma khí”.
“Chắc chắn là chí bảo hiện thế”.
“Đợi giải quyết xong Mộc Cô Nhai thì ta phải lên trên đó nhìn xem, rốt cuộc đó là thứ gì?”.
Rống!
Mộc Cô Nhai cảm nhận ma khí đang bị ma khí đang dần mất đi thì rống lớn một tiếng. Ngay sau đó, tiếng khóc của nó ngày càng lớn hơn và lượng ma khí từ trong cơ thể nó tỏa ra càng ngày càng nồng đậm.
Đế Nguyên Quân ở trên cao dốc hết sức thôn phệ, nhìn những dòng ma khí điên cuồng dung nhập vào trong đan điền, khóe miệng chợt nhích lên. Cảm nhận ma khí ngưng tụ càng ngày càng nồng đậm, sắc mặt trông thoải mái vô cùng.
Thời gian qua di, Đế Nguyên Quân thôn phệ ma khí gần hai canh giờ, lúc này ánh trăng đã sáng đến điểm cao nhất và Mộc Cô Nhai lúc này đã thải ra hết toàn bộ ma khí ở trong người.
Đế Nguyên Quân thôn phệ triệt để ma khí, hai mắt bất chợt đóng mở liền đánh ra một đạo ma quang màu đen giống như ngọn lửa rồi dần dần tán đi.
Cảm nhận lực lượng ở trong cơ thể, Đế Nguyên Quân vẻ mặt nở một nụ cười nhẹ rồi nói. “Không tệ, lượng ma khí Mộc Cô Nhai tích trữ cả một kiếp đúng là nồng đậm”.
“Không ngờ, ta chỉ tốn hai canh giờ thôn phệ thôi nhưng cũng đủ để đan điền mở rộng hơn, đạt sáu trượng”.
“Thiên Ma Phần Diễm Quyết coi như có thể sử dụng được thêm một phần”.
Rống!
Cảm nhận xung quanh có nguy hiểm chuẩn bị ập tới, Mộc Cô Nhai ngẩng đầu nhìn lên cao rồi rống lớn một tiếng. sóng xung kích của tam cấp hung thú mạnh mẽ đánh ra khiến khu vực xung quanh nó phải rung chuyển.
Ngay lập tức, năm đầu hung thú kia cũng đồng thời rống lên, chúng dốc hết toàn bộ sức lực rồi lao lên, mục tiêu là Mộc Cô Nhai.
Ở bên kia, đám người kia đã bắt đầu có động tĩnh, bọn họ theo trung niên nhân kia rồi lao lên. Rõ ràng mục tiêu của họ đều giống nhau.
Đế Nguyên Quân nhìn một cảnh này rồi thở ra một hơi. “Ở cuối mỗi kiếp, Mộc Cô Nhai sẽ thả ra toàn bộ ma khí để chuẩn bị đột phá lên kiếp thứ hai, điều đó sẽ khiến thực lực và khả năng hồi phục của nó sẽ yếu đi”.
“Với thực lực của nó bây giờ thì không thể nào đối phó được”.
“Mộc Cô Nhai không thể chịu thương tích quá nặng, ảnh hưởng đến quá trình đột phá của nó, bằng không mọi cố gắng của ta sẽ trở thành công cốc mất”.
Mộc Cô Nhai nhìn địch nhân từ hai hướng lao đến, nó điên cuồng thúc dục lực lượng ở trong cơ thể rồi đánh ra hai đại công kích, từ trên người nó, những cành cây khô khốc đột nhiên phóng ra giống như những mũi tên sắc nhọn, có uy lực mạnh mẽ vô cùng, hướng về phía địch nhân mà bắn.
Rống!
Năm đầu hung thú không hề kém cạnh, chúng liên tiếp đánh ra từng đạo công kích khác, nào là sóng xung kích, sóng năng lượng, chân nguyên.
Còn những người kia đã bắt đầu phản công lại, hơn hai mươi người tế ra những thanh kiếm rồi đồng loạt đánh ra từng đạo kiếm chiêu sắc bén.
Uỳnh uỳnh!
Liên tiếp, từng đợt công kích mạnh mẽ đánh ra rồi v·a c·hạm vào nhau khiến khu vực xung quanh rung chuyển kịch liệt.
Rống!
Toàn bộ công kích đều bị phá, Mộc Cô Nhai tức giận rống lớn một tiếng rồi tiếp tục tế ra mười sợi dây gai dài gần năm mươi mét rồi đánh mạnh quét về phía trước.
Năm đầu ngũ cấp hung thú thấy vậy mà chúng không tránh không né, mặc kệ những sợi dây gai tùy ý đánh trên cơ thể. Lúc Mộc Cô Nhai còn toàn thịnh thì công kích mạnh hơn nhiều sẽ khiến chúng có chút kiêng dè, nhưng hiện tại. Thực lực của nó chỉ còn lại năm thành nên công kích yếu đi rất nhiều.
“Những sợi dây gai này quá phiền phức”. Trung niên nhân hai chân dẫm mạnh rồi đạp không lao lên, thanh trường kiếm ở trong tay ánh lên rồi thình lình đánh ra một kiếm. “Đứt”.
Trung niên nhân quát lớn một tiếng rồi đánh ra đại kiếm chiêu. Kiếm vừa ra liền khiến thiên địa bị cộng hưởng, lực lượng cũng vì thế mà tăng lên.
Mười sợi dây gai bị một kiếm chặt đứt, Mộc Cô Nhai rống lớn một tiếng đầy đau đớn rồi từ từ lùi lại. Nó bị ép đến bên vách núi cao gần một trăm trượng, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Đối mặt với những công kích đánh tới, Mộc Cô Nhai dường như không thể chống lại được, nhìn dáng vẻ lúc này của nó tỏ ra không cam lòng, nó ngửa đầu nhìn lên cao rồi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Năm đại trảo, hơn hai mươi đại kiếm chiêu đánh tới. Mộc Cô Nhai lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cho dù nó nhảy xuống khỏi vách núi hay gồng mình chống đỡ thì nó cũng chỉ có một con đường c·hết mà thôi.
Nhưng đúng lúc này, từ trên cao truyền đến một cỗ uy thế mạnh mẽ vô cùng đánh xuống.
Huyền cấp thượng phẩm chùy pháp, Nộ Thiên Chùy!
Đế Nguyên Quân hai chân điểm nhẹ rồi nhảy lên cao, chỉ thấy hắn đạp không cái rồi toàn thân thúc dục hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm rồi tung ra chùy pháp rồi một tay ném mạnh cự chùy lao nhanh xuống phía bên dưới.
Cự chùy kinh khủng đánh xuống, trên thân nó tỏa ra một lượng lớn chùy khí có uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Một loạt công kích đánh tới thì đột nhiên, bọn họ cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh từ trên cao đánh xuống, nhưng tốc độ của nó quá nhanh nên họ chưa kịp phản ứng.
Rầm!
Toàn bộ công kích cách Mộc Cô Nhai không đến mười lăm mét thì có một vật gì đó từ trên cao rơi xuống rồi đánh mạnh xuống đất, tạo thành một một cái hố lớn sâu lõm xuống.
Mộc Cô Nhai đứng ở gần đó cũng chịu không ít dư chấn, cơ thể to lớn liên tục rung lắc như sắp đổ, may mắn vách đá này rất cức nên một kích vừa rồi của Đế Nguyên Quân không thể khiến nó sụp xuống được.
Chùy pháp một lúc phá tan được hết toàn bộ công kích, thậm chí nó còn đẩy lùi được năm đầu tam cấp hung thú và khiến hai mươi mốt người bị giật mình. Thậm chí trung niên nhân kia cũng nhăn mày lại.
“Cái gì?”.
“Chỉ một chiêu liền phá được công kích của hai mươi người, thậm chí đẩy lùi tam cấp hung thú?”.
“Thiên Địa cảnh cao thủ sao?”.
“Là kẻ nào đánh lén?”.
“...”.
Đám người nhìn về phía cột bụi bất bốc lên, trên gương mặt tràn đầy nghi hoặc nói.
Lớp bụi đất dần dần tán đi, hai mươi người kia nhìn về phía trước, vẻ mặt càng lộ ra vẻ lo lắng. Trước mắt họ là một nam tử có tuổi tác còn rất trẻ, chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi mà thôi, nhìn Đế Nguyên Quân hai chân đạp nhẹ ở trên thanh cự chùy, ánh mắt đối diện Mộc Cô Nhân không một chút sợ hãi.
Không đợi đám người hết giật mình, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn lên cao rồi lên tiếng, một giọng nói tràn đầy uy lực, bá đạo vô cùng. “Ta cho ngươi một cơ hội”.
“Quy thuận ta, ta cho ngươi bất tử”.
“Ta giúp ngươi vượt qua mười đại kiếp”.
Lời nói vừa ra, khiến toàn trường có một phen náo động, ở ngoài xa có một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi tiến lên một bước rồi nói. “Ngươi là ai?”.
“Tại sao ngăn cản bọn ta?”.
Sau đó, có thêm mấy người nữa đứng ra, ánh mắt lộ ra vẻ tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rôi quát.
“Muốn thu phục tam cấp hung thú, ngươi đang làm trò cười sao?”.
“Khôn hồn thì tránh qua một bên, đừng tự chuốc lấy phiền phức”.
“...”.
“Ngươi câm sao?”.
“Không nghe ta hỏi hay sao?”.
Đế Nguyên Quân bỏ ngoài tai những lời nói của đám người, ánh mắt tự tin nhìn Mộc Cô Nhai.
Rống!
Mộc Cô Nhai ánh mắt phát trầm nhìn xuống, lúc này nó dường như phản bác lại nhưng khi nhìn ánh mắt tự tin không một chút gợn sóng và gương mặt hững hờ không một chút lo lắng thì có chút trầm mặc. Nó mặc dù không muốn quy thuận nhưng hoàn cảnh lúc này của nó còn có sự lựa chọn khác sao?
Nếu như người đứng trước mặt này có khả năng hộ nó vượt qua được lần đại kiếp này, đó là chuyện rất đáng mừng. Và nó mỗi khi tiến gian sẽ đột phá thực lực rất lớn, đến lúc đó nó còn sợ Đế Nguyên Quân nữa hay sao?
Dường như cảm nhận ý định của Mộc Cô Nhai, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ.
Một hung thú nhỏ nhoi thôi, không đáng để ý!