Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

Chương 80: Là ai cứu ta?




Chương 80: Là ai cứu ta?

Sâu ở bên trong hang động, Đế Nguyên Quân hai tay liên tục đánh ra linh hỏa và từng đạo linh quyết dung nhập vào bên trong đan lô. Hắn vì một lò đan dược này nên phải dốc hết toàn bộ sức lực và mọi tinh hoa vào bên trong.

Ngũ Hành Linh Đan là một loại đan dược Huyền cấp khó để luyện thành nhất, nó không chỉ yêu cầu luyện đan sư có tinh thần lực phải nồng đậm và tinh thuần mà còn yêu cầu khả năng luyện đan sư ít nhất phải đạt tới Địa cấp luyện đan sư. Chưa kể đến người đó phải am hiểu ngũ hành, phải điều tiết được lực lượng của ngũ hành.

Đế Nguyên Quân đánh ra năm đạo linh quyết, mỗi đạo linh quyết đều bao hàm mỗi loại lực lượng, cùng với Ngũ Hành Trận khiến khả năng càng ngày càng tăng lên.

Duy trì được gần hai canh giờ, Đế Nguyên Quân cảm giác mệt mỏi vô cùng, trên gương mặt chảy xuống từng hạt mồ hôi lạnh và sắc mặt trắng bệch trông cực kỳ khó coi.

Cùng lúc sử dụng nhiều loại lực lượng khác nhau, chân nguyên trong người hao hụt càng ngày càng nhanh. Hỗn độn đan điền rộng sáu trượng nhưng hắn chỉ có thể duy trì chưa được hai canh giờ.

Nếu đổi lại là một luyện đan sư khác thì khi luyện loại đan dược này hao tổn chắc chắn sẽ không ít hơn hắn. Hỗn độn chân nguyên mạnh gấp nhiều lần chân nguyên bình thường và khả năng của nó mang lại cũng cao hơn rất nhiều.

“Huyền cấp Ngũ Hành Linh Đan, thưởng cổ đan dược quả nhiên khó nhằn”. Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược rồi nuốt xuống. “Không biết thế gian này còn có ai biết và luyện chế được viên đan dược này?”.

“May mắn thay, Tử Cực Kiếm Môn có một vị luyện đan sư mãn cấp, khả năng của lão ta cực kỳ cao, chỉ sợ loại đan dược này không làm khó được lão”.

“Nếu không có lão thì ta cũng không được như ngày hôm nay”.

Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, hắn đang muốn bế quan để luyện hóa đan dược thì đột nhiên, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại, ánh mắt hắn nhìn ra xa, nhìn về phía Nam Hoang thành.

“Lạc Tuyết Dung gặp chuyện gì sao?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt vô sầu vô lo lên tiếng. Ngay sau khi thần thức quay trở về thì hắn mới mừng tượng được chuyện gì đang xảy ra. “Thiên Bảo Các sao?”.

“Không ngờ, Thiên Bảo Các vì một gốc linh dược mà làm ra chuyện này?”.

“Lạc gia ở Thanh Lan thành là một đại thế gia, chúng không sợ điều này sao?”.

“Hay là sau lưng chúng còn có thế lực khác lớn hơn”.

“Lúc trước, ta cảm nhận được một cỗ khí tức rất mạnh, có thể tùy thời cơ dịch chuyển, thực lực người này không thấp, ít nhất là Thiên Địa cảnh”.

“Chuyện này đúng là phiền phức, nhưng...”. Nghĩ đến chuyện này, Đế Nguyên Quân cảm thấy có chút phiền phức, nhưng rất nhanh, hắn liền nở một nụ cười nhẹ rồi nói. “Lời hứa của ta còn nặng hơn gấp ngàn vạn lần”.



“Thiên Bảo Các thì sao?”.

“Thế lực sau lưng chúng thì như thế nào?”.

“Nếu các ngươi muộn phạm tha thì đừng trách ta một kiếm trảm diệt”.

Nói xong, thần thức Đế Nguyên Quân khẽ động rồi truyền âm vào trong tai Mộc Cô Nhai nói. “Đi theo thần thức chỉ dẫn của ta, cứu một nữ tử đến đây, còn những kẻ theo đuôi tùy ý ngươi”.

Mộc Cô Nhai ở ngoài xa, cảm nhận được truyền tin của Đế Nguyên Quân liền tỉnh dậy, cơ thể to lớn khẽ động rồi thẳng hướng đi ra ngoài.

Ở ngoài xa!

Lạc Tuyết Dung rời khỏi Nam Hoang thành đã gần hai canh giờ, chân nguyên trong người nàng lúc này gần như đã không còn, nàng nhận thấy bản thân mình lúc này yếu đuối đến mức nào.

Nhưng nàng không thể dừng lại, đám người của Thiên Bảo Các rất nhanh sẽ đuổi tới. Như vậy thì mọi cố gắng của những người vì nàng mà không tiếc mạng sống và mọi cố gắng của nàng sẽ bị đổ xuống sông xuống biển.

Cắn răng chịu đựng những cơn đau nhức, nàng lấy ra một bình đan dược rồi nuốt xuống. Mượn nhờ linh khí và dược lực tỏa ra để hồi phục và có thêm một chút sức lực. Nhưng đó chỉ là biện pháp nhất thời mà thôi, lượng đan dược trong tay nàng không còn nhiều, nên sớm muộn sẽ bị nàng sử dụng hết.

“Sử dụng đan dược bừa bãi như thế này chắc không thể duy trì được lâu, bây giờ cần có một cách nào đó, nếu không ta phải c·hết ở đây”. Lạc Tuyết Dung tay chống vào thân cây, gương mặt mệt mỏi thở không ra hơi.

Nàng di chuyển thêm hai canh giờ, lúc này đan dược ở trong tay nàng đã hết, sức lực của nàng bây giờ đã không còn nhiều, nàng nhanh chóng đi về phía trước rồi tìm một con suối đã kiệt khô rồi ngồi xuống tỉnh dưỡng.

Do nàng quá đau nhức và mệt mỏi nên đã ngủ th·iếp đi không biết từ bao giờ, cho đến khi tỉnh dậy thì nàng mới biết được, bản thân đã ngủ ở đây một ngày, thương thế ở trên người và chân nguyên đã hồi phục được một phần.

Cảm nhận cơ thể vẫn trụ được, nàng bất chợt nở một nụ cười khổ rồi thầm than. “May mà đám người kia chưa đuổi tới”.

Lời nói của nàng vừa dứt thì đúng lúc này, ở ngoài xa truyền đến những thanh âm to lớn khiến nàng phải rùng mình.

“Các ngươi đi qua bên kia, bằng mọi giá phải tìm được Lạc Tuyết Dung”.



Hơn năm mươi người đã đuổi tới, Lạc Tuyết Dung hít vào một hơi rồi chạy thẳng về phía tây, khóe miệng nàng lúc này đắng chắt vô cùng.

“Ở bên kia, đuổi theo”.

Nàng vừa chạy ra khỏi con suối thì bị một trong số chúng phát hiện, nhanh chóng, năm mươi người chuyển hướng đuổi theo nàng.

Truy đuổi gần một nén hương, Lạc Tuyết Dung cảm thấy cơ thể mình không thể chịu nổi nữa, những thương tích của ngày hôm qua vẫn chưa lành hẳn và bây giờ nàng phải dốc hết sức để bỏ chạy khiến v·ết t·hương càng ngày càng nặng.

Đưa tay lên lau đi vệt máu, Lạc Tuyết Dung hơi thở hồng hộc rồi dừng lại, nàng xoay người nhìn về phía đám người đuổi tới rồi thở dài một hơi. “Chạy không phải cách hay”.

“Ta thà liều mạng với bọn chúng, có c·hết cũng phải g·iết được một vài người”.

Lạc Tuyết Dung nắm chặt chuôi kiếm, nàng đánh ra lượng chân nguyên còn lại ở trong người chuẩn bị nghênh địch.

Đám người do trưởng quản dẫn đầu nhìn Lạc Tuyết Dung sức cùng lực kiệt liền cười lớn một tiếng. “Hahaha, Lạc Tuyết Dung, sao ngươi không chạy nữa đi?”.

“Cần gì phải nhọc công như thế, chỉ cần giao Huyền Băng Liên ra thì mọi chuyện chẳng phải dễ dàng hơn sao?”.

Bị năm mươi người bao vây, Lạc Tuyết Dung hít vào một ngụm khí lạnh rồi lạnh giọng hỏi. “Đệ tử Lạc gia ta đâu rồi?”.

“Ngươi đang giả ngu hay là ngu thật vậy?”. Đáp lại, trưởng quản ánh mắt giễu cợt nhìn nàng rồi trả lời. “Tất nhiên là bị ta g·iết c·hết rồi”.

“Ngươi bây giờ nên lo cho bản thân mình thì đúng hơn”.

“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao ra Huyền Băng Liên, ta có thể tha cho ngươi một mạng”.

Lạc Tuyết Dung ánh mắt trầm xuống rồi lạnh giọng nói. “Ta mang theo sự kỳ vọng cha mẹ lấy Huyền Băng Liên, đệ tử Lạc gia không màng tính mạng bảo vệ ta”.

“Ta trải qua chuyện này rồi”.

“Trưởng quản, ngươi nghĩ ta sẽ giao ra sao?”.

Trưởng quản nghe thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng rồi nói. “Hừ, đúng là không biết sống c·hết”.



“Đã vậy thì ta thanh toàn cho ngươi”.

“Giết”.

Theo hiệu lệnh của trưởng quản, năm mươi người thắt chặt vòng vây, họ bắt đầu tế ra v·ũ k·hí của mình rồi từng người lao lên.

Lạc Tuyết Dung mặc dù chỉ còn lại một thành thực lực nhưng nàng không chịu từ bỏ, cố gắng dốc hết toàn bộ sức lực rồi vung kiếm.

Oanh oanh!

Kiếm chiêu đánh tới, Lạc Tuyết Dung cắn răng, nàng thúc dục lượng chân nguyên còn lại trong cơ thể rồi vung kiếm chống đỡ.

Nhưng sức lực của nàng chẳng còn là bao, chống đỡ chưa được hai kiếm liền khụy xuống, trên khóe miệng này chảy xuống một dòng máu tươi tanh nồng, chân nguyên trên người nay đã cạn sạch và những v·ết t·hương ở trên người đã kéo bước chân của nàng lại.

Chống kiếm xuống đất chống đỡ cơ thể, Lạc Tuyết Dung sắc mặt chuyển qua màu trắng bạch, hơi thở hổn hển, hai mắt nàng lúc này đã mờ dần, nàng nhìn đám người lúc này trông hư huyễn không nhìn rõ.

Nàng gồng mình đứng dậy rồi bước những bước chân chao đảo đi về phía trước rồi mệt mỏi vung kiếm, mặc dù thế nhưng trên khóe miệng nàng vẫn thều thào nói. “Ta không muốn c·hết”.

“Đế Nguyên Quân, ngươi đang ở đâu?”.

“Lúc trước ngươi đã hứa với ta sẽ đến cứu ta sao ngươi bây giờ không đến?”.

“Ngươi cũng giống đám người kia sao?”.

Quá tuyệt vọng, Lạc Tuyết Dung đã không còn một chút sức lực nào cả, ngay cả thanh kiếm ở trong tay nắm còn không chặt, toàn thân vô lực ngã xuống đất. Ánh mắt mờ dần nhìn đám người lao tới, từng lưỡi kiếm sắc bén chuẩn b·ị đ·ánh tới.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng “Rống” lớn ở ngoài xa truyền tới khiến mặt đất bị rung chuyển, rồi sau đó là từng sợi dây leo dài đánh tới, một sợi cuốn Lạc Tuyết Dung, những sợi còn lại đánh về phía đám người.

Lạc Tuyết Dung cảm nhận cơ thể đưa lên cao, ánh mắt nàng nhìn ra xa, nàng chỉ nói được một câu rồi ngất đi. “Là ai cứu ta?”.

---

Ps: Bão like, bão cmt đi mn ơi...