NhiếpPhong quyết định phải tiếp tục kiên trì, không ngừng làm công tác pháhoại. Biện pháp đơn giản nhất là "mượn đao giết người".
Nhữngcô nàng ở tầng 48 này sẽ không chịu được bất kỳ cô gái nào dám chenchân vào công việc của mình, nhất là công việc phục vụ những yêu cầucủa Tổng giám đốc. Vì thế muốn "mượn đao giết người" làviệc vô cùng dễ!
Nhưngđiều bất ngờ là vào lúc Nhiếp Phong và Tề Hạo vừa từ văn phòng đira đã nghe Kỷ Hiểu Nguyệt đang đứng giữa một đám con gái diễn thuyếtsinh động, miêu tả về "lịch sử tình yêu cay đắng" của cô.
Trongcâu chuyện, cô và Hoa Hồ Điệp là "đôi uyên ương bất hạnh" đãtrải qua rất nhiều kiếp nạn, lại gặp phải một tên Tổng giám đốcxấu xa luôn tìm cách gây sự, với ý đồ "chia loan rẽ thuý".
Nếu côcòn mắc lỗi một lần nữa sẽ bị Tổng giám đốc đuổi việc. Đến lúcđó chỉ còn cách một mình trở về quê nhà, xa cách người bạn traithân yêu.
Khốnkhổ thay… Thật khốn khổ thay!
Gươngmặt nhỏ được che khuất bởi cặp kính gọng đen biểu hiện rất chânthật, cảm xúc sinh động, diễn xuất tuyệt vời, cô nàng nhanh chóng"bỏ túi" được không ít nước mắt của đám thính giả.
"Tôivừa từ tầng dưới lên, nghe nói cái người tên Hồ Điệp kia đang bị"phù thuỷ già" chỉnh!" Cô nàng bà tám Đào Song Song bổsung thêm vào câu chuyện.
Cứ nhưvậy, một câu chuyện cảm động được dựng lên hoành tránh. Hình tượngcô gái khốn khổ, yếu đuối, si tình Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng đượcmọi người chấp nhận. Cô ấy đã có bạn trai, lại ăn mặc theo phongcách "phù thuỷ nhỏ", chắc chắn sẽ không thể khơi dậy hứngthú của Tổng giám đốc, không thể tạo uy hiếp gì với các cô. Hơnnữa, những tin đồn trước đấy đã khiến Kỷ Hiểu Nguyệt trở thành mộtngười có khuynh hướng tâm thần trong mắt mọi người.
Nóitóm lại, ai có thể đối xử tệ với một bệnh nhân tâm thần vừa sitình, vừa đáng thương, lúc nào cũng có thể bị đuổi việc cơ chứ?
NhiếpPhong dở khóc dở cười. 56. Kế hoạch “mượn đao giết người” của anhcòn chưa bắt đầu thực hiện đã bị phá sản hoàn toàn. Cô nàng nàyđã khôn ngoan đi trước một bước! Nhưng cứ nghĩ đến nhân vật Tề Hạosắm vai trong câu chuyện của cô ta, Nhiếp Phong lại thấy buồn cười.
KỷHiểu Nguyệt gian trá thật! Cô nàng mới chỉ dùng một đòn mà đã hạgục cả hai người bọn họ, hơn nữa còn rất nhanh thu phục được đámđàn bà con gái nơi đây!
KỷHiểu Nguyệt vừa nhác thấy bóng dáng "tình địch", lập tứcxoay người, cúi đầu chào:
"Kínhchào Tổng giám đốc! Tôi, tôi, tôi… đi làm việc ngay đây ạ!"
Đángghét thật, sao lại bị anh ta bắt được thế này! Tên Tề Hạo này chắcchắn là khắc tinh truyền kiếp với cô mà! Cô gái nhỏ đáng thương vộichạy vào góc tường cầm chổi quét phòng.
Lậptức mọi người hướng theo cô với ánh mắt cảm thông, nhưng rất nhanhbừng tỉnh lại trước ánh mắt lạnh lùng của Tề Hạo. Họ phải làmviệc chứ không phải đứng đây tám chuyện. Trở lại làm việc của mìnhthôi!
Nhìnbóng dáng cô hồ ly Kỷ Hiểu Nguyệt biến mất, trong ánh mắt Tề Hạođột nhiên loé lên tia sáng xảo quyệt.
Cônàng Kỷ Hiểu Nguyệt kia rõ ràng hận đến mức muốn giết chết anh,nhưng bên ngoài lại tỏ ra không thể không khuất phục. Đúng là khiếnngười ta hận không thể ôm cô vào lòng mà yêu thương! Từ trước đếngiờ, chưa có người phụ nữ nào có thể khiến Tề Hạo nảy sinh thứcảm xúc mãnh liệt như thế này.
Độtngột một ý tưởng chợt loé lên.
"KỷHiểu Nguyệt!" Giọng Tề Hạo vô cùng đắc ý.
Lạibị "điểm danh" rồi, ánh mắt mọi người đổ dồn về phíangười mặc bộ váy ống cũ kỹ đang cầm chổi trốn trong góc phòng, KỷHiểu Nguyệt.
"Tổng…tổng… Tổng giám đốc gọi tôi ạ!" Kỷ Hiểu Nguyệt làm ra vẻ đángthương ngập ngừng trả lời.
Trongkhi đó, linh hồn bé nhỏ của cô đang gào thét: "Lại có chuyện gìnữa đây?"