Nhóm của Tử Liên đã xuống núi, nhanh chóng quay trở lại Giang gia.
5 ngày sau, bọn họ cuối cùng cũng đã quay lại địa phận nhà Giang gia.
Suốt chuyến đi, Bạch Ly ả hậm hực vô cùng! Không, phải nói là ả ta hiện siêu siêu cay cú mới đúng!!!
Đáng lẽ ra giờ này ả ta phải cao chạy xa bay tít trên khu rừng khác rồi, đằng này lại dính phải cái người tự xưng là pháp sư phiền phức kia, quả thật là xui tận mạng!
Nhưng bây giờ ả đã bị cái dây bạc này phong ấn lại rồi, chạy đằng trời cũng đâu thoát được a—
Tư Nguyệt đi cùng 2 vị tỷ muội nhà Giang gia đến trước phủ, rồi chắp tay hành lễ:
- Thật thứ lỗi, muội chỉ có thể đi cùng được mọi người tới đây thôi. Hẹn lần gặp mặt tới chúng ta có thể cùng thưởng trà với nhau!
- Tiếp theo ngươi dự tính sẽ đi đâu? - Tử Liên hỏi.
Đột nhiên được "đại di tương lai" hỏi chuyện, khiến nàng ta có chút giật mình, vội gãi đầu cười hì hì:
- Có thể là muội sẽ quay về Chu gia để tìm cách liên lạc với gia gia trước đã, sau đó muội mới có thể an tâm đi chu du tứ phía tiếp được!
Du Viễn đã ngờ ngợ ra chuyện gì đó, khuôn mặt tỏ ra buồn thiu, nắm lấy vạt áo của Tư Nguyệt, mếu máo hỏi đối phương:
- Nguyệt, vậy là chúng ta sẽ không gặp nhau nữa à?
- Gì mà không gặp nữa chứ, nha đầu ngốc này? - Tư Nguyệt cười khúc khích, rồi búng trán nàng ta - Ta chỉ có đi tầm 1 tuần thôi nga, ta hứa sẽ đi nhanh về nhanh, không la cà ở đâu nè!
Những lời thề thốt kia đâu đủ làm lung lay được thứ nữ nhà Giang gia này đâu!
Biết đối phương còn chưa tin tưởng mình, Tư Nguyệt gần đi đến chỗ Du Viễn, hôn 1 cái vào má nàng ta rồi thì thào cái gì đó. Chẳng ai rõ chuyện mà 2 người họ xì xào cả, nhưng chỉ biết là khi Tư Nguyệt nói xong, Du Viễn liền trở lại với dáng vẻ vui vẻ như cũ, thậm chí trên má còn có chút ửng hồng.
Khi Tư Nguyệt đã gần mất dạng, nàng ta vui vẻ vẫy vẫy tay, nói to:
- Nguyệt, ngươi nhớ giữ lời đấy nhé, ta sẽ chờ ngươi về đó a!
Có vẻ đằng đó Tư Nguyệt cũng nghe được, liền quay đầu lại hét to đáp lời:
- Hảo nga! Chắc chắn mà, Tư Nguyệt ta không có nuốt lời đâu!
Chờ cho nàng ta đi khuất bóng, Tử Liên mới quay sang hỏi Du Viễn:
- Muội muội, nãy ả pháp sư kia nói gì với muội vậy a?
Du Viễn nàng cười khì khì, rồi lắc đầu:
- Bí mật! Tả sẽ không kể với ai hết đâu!
Tử Liên hiện giờ đã hết cách trị cái vị muội muội chuyên đi phá phách này lại, đành thở dài 1 hơi, rồi ôm con cáo lông trắng đi vào trong phủ, nhưng không quên nói vọng lại:
- Du Viễn, nhanh lên đi. Chúng ta hiện còn có việc quan trọng hơn, cần mau chóng đi gặp thân mẫu trước đã!
- Ân. - Du Viễn nàng ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn con hồ yêu trắng kia - Tỷ tỷ, với con hồ ly tinh này, tỷ tính xử lý thế nào?
- Không sao đâu. Ta tạm thời không muốn ngoài chúng ta ra, còn có người khác biết được chuyện này. Cho nên muội đừng nhắc đến nó nữa, cứ coi như là không có chuyện gì xảy ra đi.
- Ân, muội đã hiểu rồi nga~
- Hiểu thì tốt. - Nói đoạn, Tử Liên bước đi trước - Mau đi gặp thân mẫu đi, người đã chờ muội lâu lắm rồi đó.
Du Viễn đột nhiên chột dạ, gãi gãi má chần chừ:
- Nhưng.......... nhưng mà...........
Thấy vị muội muội của mình mãi vẫn chưa bước đi, Tử Liên liền xoay người lại hỏi:
- Sao bây giờ muội vẫn còn chưa đi nữa? Hay là muội với thân mẫu lại có xích mích vẫn chưa giải quyết?
Du Viễn nghe tỷ tỷ đã hỏi đúng trọng tâm của câu chuyện, khiến nàng ta rất đỗi vui mừng, liền gật đầu liên tục:
- Đúng vậy, đúng vậy đó nga!
- Lẽ nào lại là cái chuyện đưa tiểu nha đầu Tư Nguyệt kia đến đây?
- Ân, tỷ nói đúng vậy a—
Tử Liên nàng thấy Du Viễn ủ rũ như vậy, bất chợt thở dài rồi thả con hồ yêu mà nàng ta bế nãy giờ suốt xuống dưới đất.
- Bạch Tử, đi theo. - Nói đoạn, Tử Liên đẩy Du Viễn đi - Không muốn đi cũng phải đi, phải mặt đối mặt may ra mới có cơ hội giải quyết vấn đề tận gốc được!
- Nhưng muội không muốn gặp......
- Du Viễn, muội đừng để ta phải dùng danh nghĩa hoàng hậu ép muội phải đi. - Tử Liên lạnh lùng nhìn Du Viễn.
Phải, đây là lần đầu tiên nàng lại nhìn muội muội của mình như vậy.
Du Viễn nàng vẫn còn chần chừ chưa chịu bước, giọng nói bắt đầu run run:
- Nhưng mà chắc chắn thân mẫu sẽ ép muội phải cắt đứt quan hệ với Nguyệt a! Muội không muốn, muội yêu Nguyệt thật lòng mà!
- Ai nói là muội sẽ bị ép cắt đứt quan hệ?
- Hả...... dạ??? - Du Viễn ngạc nhiên.
- Cứ đi theo ta. Tin ta đi, chắc chắn muội sẽ được hạnh phúc.
Tuy nàng ta thập phần ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Tử Liên.
Bạch Ly cũng đi theo họ từ đằng sau, ả ta tự độc thoại chửi rủa 1 mình:
- [Hứ! Cho dù ngươi ra cái lệnh dở hơi kiểu quái gì thì cái xích bạc vô tri cũng điều khiển ta đi làm cái lệnh đấy thôi, chứ ta không hề có can tâm! Có chết ta cũng không nghe lệnh của cái người ngoại tộc không tai không đuôi xấu xa như ngươi đâu!]
Tuy ả vô cùng hậm hực, nhưng lại bị cái chuông bạc kia điều khiển, con hồ ly trắng đó chỉ biết thực thi theo trong sự bất lực.
Ả ta đây là muốn chạy trốn, chứ không phải là ở đấy mà hóng chuyện nga!
Chỉ tại cái ả pháp sư đáng ghét đó!!!
Nếu mà gặp lại, chắc chắn bổn hồ ly đây sẽ cào nát cái bản mặt thối tha đấy cho coi!